Thanh niên này thắng lợi một cách quỷ dị. Bỗng nhiên ở dưới đài có một người nhảy lên khiêu chiến với thanh niên kia.
Nhìn thấy người nhảy lên đài, mọi người lập tức hiểu ra. Cái này thật đau đớn, cơ hội này chỉ có một lần, vậy mà bị người kia vượt lên trước. Rất rõ ràng mọi người đều biết rằng thanh niên kia chiến thắng là do may mắn, không phải thực lực chân chính, vậy mà đã bị người khác đoạt mất.
Tất cả mọi người đều tiếc hận mà đấm ngực dậm chân, hối hận vô cùng. Tuy nhiên sau khi người lên đài bị thanh niên dùng năm chiêu đã đánh bại, thì bọn họ không còn hâm mộ nữa. Dưới đài lặng im sững sờ một hồi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lên trên đài, thanh niên kia thản nhiên đi tới chiếc ghế trống mà ngồi xuống, từ đầu đến cuối vẫn thong dong bình tĩnh, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Tuy nhiên vào lúc này mọi người đã cảm thấy không rét mà run, giờ bọn họ mới hiểu được, thanh niên kia chiến thắng chính là dựa vào thực lực của chính mình.
Không ai nói về hắn một câu nào nữa.
Cứ như vậy hắn đi về phía sau nghỉ ngơi, cho dù sau này có người muốn khiêu chiến hắn cũng phải chờ nửa giờ sau mới được. Trong vòng nửa canh giờ này, bọn họ chỉ được phép chọn mười lăm người còn lại, bởi vì Diệp Trường Ca Diệp Loạn cũng có nửa canh giờ nghỉ ngơi.
Làm như vậy để phòng ngừa chiến thuật xa luân chiến, nửa canh giờ, đủ để phấn chấn tinh thần, khôi phục bảy tám phần thể lực.
Trận chiến thứ sáu, đệ tử tinh anh Diệp gia nội tông khiêu chiến với một trong mười tám người mạnh nhất là Diệp Phá, kết quả đã bị bại.
Diệp Phá vẫn đứng y nguyên trong vòng mười tám người mạnh nhất.
Trận chiến thứ bảy, thứ tám, Diệp Huyễn, Diệp Thiên Mị lên sàn đấu, chỉ tiếc là một lần nữa hai người bọn họ lại thất bại. Tuy bọn họ từng là đệ tử ngoại tông thiên tài nhưng khi tiến vào nội tông thì cũng chỉ là một nhân vật bình thường, vẫn có khoảng cách nhất định với các nhân vật tinh anh này.
Trận chiến thứ chín, người đã từng thua Diệp Phá chính là Diệp Thường khiêu chiến với mười tám cường giả kia, khiến cho mọi người phải giật mình. Lực lượng của hắn bộc phát gấp đôi, nếu như là hồi sáng hắn phát huy lực lượng như vậy thì Diệp Phá tuyệt đối sẽ rất thua thảm, hóa ra hắn đã ẩn tàng thực lực của mình.
Diệp Thường, cao thủ huyền khí tầng thứ mười trung vị, tu luyện hai môn hoàng giai cao cấp công pháp, thoải mái chiến thắng đối thủ, tấn cấp trở thành một trong mười tám người mạnh nhất. Đệ tử Diệp gia, thậm chí là một số trưởng lão cũng không thể tin được.
Tuy nhiên điều không thể tin được là sự thật đã bày trước mặt bọn họ, Diệp Thường thuận lợi tấn cấp, mà không người nào dám khiêu chiến với hắn, nghe thấy tên hắn là biến sắc.
Sau khi Diệp Thường lên đài một thời gian, tất cả trờ nên yên tĩnh, trong thòi gian này chỉ có lác đác một số người lên đài số còn lại tự biết là vô vọng cho nên chỉ đứng xem náo nhiệt. Một số người không phải ngu ngốc, biết thực lực của mình không đủ, không muốn xấu mặt.
Mãi đến khi trọng tài hô đến hồi thứ năm có còn người lên đài hay không thì vẫn không có ai. Khi y hô đến tiếng thứ sáu thì bỗng nhiên ầm một tiếng, một thanh niên chất phác bình thản vô cùng bỗng nhiên lao lên.
Thanh niên này tuy không nổi danh nhưng vẫn có một số người nhận ra hắn, có một số người không kìm được mà kêu lên:
- Đây không phải là tên phế vật Diệp Hiển sao, mới có thực lực Huyền khí tầng thứ chín mà cũng dám lên đài để bêu xấu.
Diệp Hiển, thời thiếu niên hắn là một thiên tài cực kỳ nổi tiếng, mười ba tuổi đã tiến vào Diệp gia nội tông, luyện thành huyền khí tầng thứ bảy, sau đó hai năm đạt tới Huyền khí tầng thứ tám, năm năm đã đạt tới Huyền khí tầng thứ chín, lúc đó hắn chỉ mới mười tám tuổi.
Tuy nhiên, sau bảy năm, đến tận hiện tại, Diệp Hiển đã hai mươi lăm tuổi mà một chút biến hóa vẫn không có, vẫn ở tầng thứ chín hạ đoạn, thậm chí ngay cả đột phá lên trung đoạn thượng đoạn hắn cũng không làm nổi. Trong chốc lát, Diệp Hiển từ trên thiên đàn rớt xuốt địa ngục, sáu bảy năm trước còn có người để ý tới hắn, nhưng sau bảy năm này, rất nhiều người nhìn hắn mà thất vọng, không thèm chú ý tới nữa. Truyện được copy tại TruyenGG
Gần đây hắn yên lặng tu luyện, không có bằng hữu, cũng chẳng có ai muốn làm bằng hữu với hắn. Những người vốn nịnh bợ hắn nay tránh hắn như là tránh ôn thần, sợ dính vào hắn vậy. Lần này hắn tham gia thi đấu cũng chỉ là miễn cưỡng, trận đầu hắn cũng chủ động nhận thua, không ra chiêu.
Cho nên lúc này hắn lên đài, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, những người nhận ra hắn thì cười nhạo không thôi, cho rằng hắn không biết lượng sức mình, tự tìm chỗ chết.
- Hắn còn tưởng địa vị của mình còn như bảy năm trước sao, Diệp Hiển, ngươi thật không biết xấu hổ, ta nghĩ hắn đã điên rồi. Một người mới chỉ đạt tới tầng thứ chín hạ đoạn mà cũng dám khiêu chiến với mười tám người mạnh nhất, đạt tới huyền khí tầng thứ mười, rõ ràng là ngu ngốc.
Mọi người đều cho rằng hắn lên trên đài sẽ tự rước lấy nhục mà thôi, bởi vì hắn hoàn toàn không thể so sánh với mười tám người kia được. Ở trên đài, bốn người Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai thì miễn nói, bọn họ không phải là huyền sĩ thì cũng là huyến khí tầng thứ mười đỉnh phong. Những người khác thì đều là huyền khí tầng thứ mười thượng đoạn, trung đoạn, hạ đoạn,thấp nhất là tầng thứ mười hạ đoạn. Chỉ với thực lực tầng thứ chín hạ đoạn, mà cũng muốn lên đài đối phó với bọn họ sao?
Tuy nhiên, trận đấu đã có quy định chỉ cần đạt tới tầng thứ chín hạ đoạn là có tư cách cho nên mọi người tuy cười chê nhưng vẫn không cản được hắn lên đài. Mà ngay cả một số trưởng lão cũng cho rằng, với thực lực của Diệp Hiển, chỉ sợ rằng vài ba chiêu đã bị người khác đánh bại, tất cả mọi người đều lắc đầu, không ngừng suy nghĩ.
Dù sao cũng sẽ rất nhanh trôi qua, trò xiếc khỉ này cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Diệp Hiển lựa chọn đối thủ chính là một người có danh trong nội tông, có tên là Diệp Yến Huyền, hắn đã đạt tới huyền khí tầng thứ mười trung đoạn. Người này không phải là người yếu nhất trong mười tám người trên trường, thậm chí hắn còn là cường giả hạng nhất. Diệp yến Huyền với thập tam khí, không có mấy ai là đối thủ của hắn, nhờ có một bộ công pháp Hoàng giai cao cấp, hắn cũng có uy danh rất lớn.
- Hắn nhất định là điên rồi, sợ rằng chết không đủ nhanh hay sao?
Tất cả mọi người đều không kìm được mà lắc lắc đầu, mà ngay cả Diệp Yến Huyền được hắn chọn trúng cũng lắc lắc, hiển nhiên một đối thủ như vậy không có bao nhiêu hứng thú chiến đấu.
Tuy nhiên quy củ thì không thể chống lại, Diệp Yến Huyền không thể cự tuyệt, cự tuyệt chẳng khác nào nhận thất bại cho nên hắn đành bước ra. Dù sao mười tám người mạnh nhất mới có tư cách tham gia cuộc Tứ Tông Hội Vũ.
Diệp Yến Huyền hơi mất kiên nhẫn cất tiếng nói:
- Bắt đầu đi.
Sau đó hắn dùng một tư thế, chín là chiêu mở đầu của Yến huyền thập tam thức, Yến Huyền tam cực biến.
Còn Diệp Hiển đối mặt với hắn thì không yên tâm, Diệp Hiển hình như không hề xấu hổ, không thèm nghe những thanh âm dưới đài, hắn nghiên tay trái xuống, tay phải lộ ra một tư thế.
Ở dưới đài mọi người bỗng nhiên yên tĩnh lại, các đệ tử mở to hai mắt, tất cả tựa như trông thấy quỷ vậy.
Vài trưởng lão cũng trở nên ngây ngốc tựa hồ như chạm phải điện vậy.
Có một trưởng lão áo xanh ánh mắt trở nên ngây ngốc, thì thào nói:
- Đây chính là Bất Động Minh vương quyết, hoàng giai đỉnh cấp bí kíp, hắn chỉ là một đệ tử nội tông làm sao có thể biết được?
Hoàng giai đỉnh cấp bí kíp?
Ở dưới đài mọi người nghe tới đây thì kinh hãi. Phải biết rằng ở Diệp gia nội tông, ngay cả Diệp Khổ, Diệp Khuyết cũng chỉ tu luyện tới Hoàng giai cao cấp công pháp, chỉ có Diệp Thiên Nhi là có thân thể đặc thù mới được Hồng Diệp trưởng lão truyền thụ một bộ hoàng giai đỉnh cấp công pháp, Cực Hạn Tinh Thần kiếm quyết. ở trong hàng ngũ Diệp gia nội tông chưa từng nghe nói có người tu luyện hoàng giai đỉnh cấp công pháp, điều này có thể diễn ra sao?
Hắn chỉ là một đệ tử củi gỗ của Diệp gia nội tông mà có thể tu luyện hoàng giai đỉnh cấp công pháp ư?
Tất cả mọi người đều không dám tin vào hai mắt mình, hoàn toàn không thể tin được. Trong lúc này mọi người lộ vẻ ghen ghét, tất cả con mắt bắt đầu đỏ lên. Hoàng giai đỉnh cấp công pháp đó, đây chính là công pháp chỉ sợ cả đời bọn họ cũng không có dịp tiếp xúc, không ít người trong đây chỉ mới luyện tới hôi giai đê cấp. hôi giai cao cấp, hôi giai đỉnh cấp cũng chỉ có một số người, đệ tử nội tông bình thường cũng chỉ tiếp xúc với hoàng giai đê cấp mà thôi. Hoàng giai trung cấp, chỉ có những đệ tử cực kỳ kiệt xuất mới có thể học, một số trưởng lão thậm chí cũng chỉ học qua hoàng giai cao cấp công pháp.
Vậy mà một đệ tử nội tông bình thường như vậy, bị coi là củi gỗ, chỉ có thể luyện tới huyền khí tầng thứ chín mà có thể luyện được công pháp hoàng giai đỉnh cấp.
Tin tức này truyền ra khiến cho Diệp gia giấy nên một hồi phgo ba, tuy mọi người biết rằng chỉ có một mình Diệp Thiên Nhi là luyện tới hoàng giai đỉnh cấp công pháp, tuy nhiên nàng chưa từng thi triển qua trước mặt bọn họ. Đây chính là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến sự mạnh mẽ của hoàng giai đỉnh cấp.
Bất Động Minh Vương quyết.
Diệp gia đệ tử nội tông đối diện chính là một trong mười tám người mạnh nhất, Diệp Yến Huyền cũng trở nên ngây ngốc, trên trán của hắn bắt đầu toát ra mồ hôi ròng rã. Mặc dù đối phương mới chỉ đạt tới huyền khí tầng thứ chín hạ đoạn hắn là huyền khí tầng thứ mười trung đoạn nhưng lúc này bất giác hắn có một cảm giác không tin tưởng.
Tất cả bởi vì khí thế do đối phương lộ ra rất cường đại, duy ngã độc tôn, vương phách thiên hạ. Diệp Yến Huyền trước khí thế này chỉ cảm thấy đứng không vững, khí tức bắt đầu trở nên không thoải mái.
Chẳng lẽ đây chính là khí thế của hoàng giai đỉnh cấp công pháp? Sắc mặt của Diệp Yến Huyền trở nên trắng bệch, hắn thì thào thầm nghĩ.