Không bao lâu sau đã có một người tử y trung niên đi đến, bảy ra một cái bàn lớn, sau đó lớn tiếng nói cho các đệ tử:
- Các ngươi hãy tiến tới đây lĩnh thẻ bài, mười tám người của mỗi gia tộc dùng thẻ bài ngày hôm qua mình đạt được đổi lấy thẻ bài để quyết định số thứ tự xác định việc tỉ thí hôm nay.
Tứ đại thế gia, mỗi thế gia đều có mười tám người, bốn thế gia tổng cộng là bảy mươi hai người. Đệ tư của Đạm Thai gia tộc chính là người tiến lên đầu tiên, vị tử y trưởng lão kia lấy từ trong ống thẻ trúc ra một thẻ bài đưa cho người đến đầu tiên là Đạm Thai Tử Nguyệt. Nàng chính là đệ nhất của Đạm Thai gia tộc, tử y trưởng lão nhìn nàng một lúc rồi lập tức rút ra một thẻ bài, cung kính đặt ở bên cạnh tay của nàng, trên thẻ bài có ghi số tám.
Đạm Thai Tử Nguyệt ở lôi đài số tám.
Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, tin tức này lập tức truyền ra bên ngoài với tốc độ vô cùng khủng khiếp. Tất cả mọi người lúc này đều nghị luận liên tục, cầu trời khấn phật cho mình không phải rút trúng thẻ bài số tám, bởi vì mọt khi ngẫu nhiên rút thẻ bài số tám giống như Đạm Thai Tử Nguyệt thì phải tỉ thí với nàng. Ai cũng biết rằng Đạm Thai Tử Nguyệt là ai, chính là đệ nhất nhân của tứ đại gia tộc. Mà ngay cả Diệp Bạch, Diệp Khổ cũng nhíu mày, chỉ là trận đầu tiên bọn họ không nghĩ rằng mình xui xẻo, bảy mươi hai người tham gia, ngoại trừ Đạm Thai Tử Nguyệt ở lôi đài số tám thì còn tới bảy mươi mốt người nữa, nhất định sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ thế.
Một bên thì không yên, một bên thì chú ý biểu lộ của người khác. Nghe thấy thẻ bài mà cường giả mạnh nhất này nhận được, trong lòng bọn họ cầu nguyện cho mình không gặp phải.
Sau Đạm Thai Tử Nguyệt chính là Đạm Thai Thiên Phong, hắn cũng chính là người tham gia cuộc thăm dò ở Thiên Báo cốc. Hắn đưa mã số thẻ bài của mình cho vị trưởng lão kia, vị trưởng lão kia khẽ động tay rồi đưa một trúc bài cho hắn, hắn mở ra xem thì thấy đó chính là một con số màu lục hai mươi mốt.
Sau đó Đạm Thai Thiên Phong lập tức lui ra, đệ tử thứ ba của Đạm Thai gia tộc tiến lên, chính là số năm, một con số không có gì kỳ lạ, hắn không kìm được thở ra một hơi, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười, tự đi đế lôi đài số năm chờ cuộc chiến bắt đầu. Bạn đang xem tại TruyenGG - www.TruyenGG
Sau đó các đệ tử của Đạm Thai gia tộc từ từ đi lên, nhanh chóng nhận lấy trúc bài của mình, trong đó có không ít người ngay từ trận đầu đã gặp cường giả khiến cho bọn họ không kìm được mà buồn rầu. Ngược lại những người gặp được kẻ yếu thì lại lộ vẻ vui mừng.
Sau Đạm Thai gia chính là Diệp gia.
Sau đó, vị trưởng lão cung kính mời bọn họ tới nhận thẻ bài. Lúc này, Diệp Khổ và Diệp Khuyết bọn họ nhìn nhau một cái rồi tiếp nhận. Diệp Khổ là người thứ nhất của Diệp gia, vừa rồi, Đạm Thai Tử Nguyệt rút thẻ bài, mọi người đều lộ vẻ khẩn trương, sau đó các đệ tử khác lên rút thăm thì bọn họ đã trầm tĩnh lại. Bây giờ Diệp Khổ đi lên bọn họ lại khẩn trương trở lại, không ít người chen lấn, duỗi cổ nhìn lên.
Diệp Khổ bình tĩnh đi lên trên đài, lấy từ trong đó ra một trúc bài. Số một Diệp gia, vị trưởng lão của Đạm Thai gia tộc liền ngẩng đầu lên nhìn. Ngay lập tức, cũng giống như Đạm Thai Tử Nguyệt, lão cung kính giao trúc bài lên trên tay của hắn.
Diệp Khổ lập tức rút lui, thẻ bài của hắn chính là số mười lăm.
Nhất thời mọi người đều nghị luận. Vị đệ tử của Đạm Thai gia tộc vừa rồi rút trúng thẻ bài số mười lăm nghe được chuyện này thì thở dài một hơi. Diệp Khổ thì mỉm cười, không để ý trong lòng, lui về đám bọn Diệp Bạch, hướng về phía Diệp Khuyết mà nói:
- Tới phiên ngươi rồi đó.
Diệp Khuyết, số mười sáu.
Diệp Thiên Nhi, số mười ba.
Diệp Bồng Lai, số hai mươi bốn.
Sau đó chính là Diệp Hiển, Diệp Trường Ca, Diệp Tông, Diệp Loạn, Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, hết tất cả rồi mới đến lượt Diệp Bạch. Bởi vì hắn tới muộn cho nên hắn lãnh thẻ bài số mười tám, phải đi tới từ cuối cùng.
Tuy nhiên trong lòng của hắn rất bình tĩnh, chỉ cần không gặp hai người Đạm Thai Tử Nguyệt và Diệp Khổ thì bất kỳ người nào ở trên trường hắn cũng có thể đối mặt được. Không phải là Diệp Bạch sợ Diệp Khổ và Đạm Thai Tử Nguyệt mà là vòng đấu đầu tiên nếu đụng bọn họ thì sẽ không thú vị gì. Tuy nhiên, xác suất gặp bọn họ là rất lớn.
Cho nên Diệp Bạch có vẻ rất bình tĩnh, nhẹ nhàng đi trên đài, tới trước bàn của vị tử y trưởng lão kia.
Bởi vì bình thường mà nói, mỗi một người trong gia tộc nếu mạnh thì sẽ xếp trước, mà xếp hạng chót, trên cơ bản sẽ không phải là hảo thủ, chỉ là một người bình thường trong gia tộc. Cho nên, vị trưởng lão kia đối với Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, thậm chí là Diệp Bồng Lai đều mỉm cười cung kính, bởi vì lão biết rõ, những người kia không chừng có thể tiến vào làm đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh cốc, sau này thậm chí còn có thể là nội tông, cho nên lão không dám đắc tội. Tuy nhiên, khi đến số mười tám, một người đứng cuối trong địa vị của gia tộc thì dĩ nhiên không thể nào có tư cách làm đệ tử của Tử Cảnh cốc. Cho nên khi tiếp đãi Diệp Bạch, lão không khách khí như trước, thậm chí còn lãnh đạm.
Bởi vậy, khi Diệp Bạch tới, lão chỉ tùy ý nhìn thoáng qua rồi lãnh đạm nói:
- Lấy thẻ bài ra đi.
Diệp Bạch cười khổ một cái sờ sờ mũi rồi lấy từ trong người ra thẻ bài của mình. Diệp gia, số mười tám, vị trưởng lão kia nhìn thoáng qua, sau đó tiện tay ném qua một bên.
Hiển nhiên, lão không thích thú lắm. Đối với sự đối đãi không giống nhau với Đạm Thai Tử Nguyệt và Diệp Khổ, Diệp Bạch chỉ có thể cười khổ, bởi vì vị trưởng lão kia cũng không biết mình, mà trên thẻ bài cũng không ghi tên cho nên ai cũng không ngờ mình chính là một huyền sĩ. Tuy nhiên, Diệp Bạch cũng không để ý, hắn lấy trúc bài đi xuống dưới đài, trên trúc bài có khắc số thứ tự.
- Chính là số ba mươi sáu.
Diệp Bạch cười khổ một cái, thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, ngày hôm qua mình nhận số mười tám mà hôm nay lại nhận số ba mươi sáu. Phải biết rằng, trận đấu dự thi lần này có tới bảy mươi hai người, chỉ có ba mươi sáu số thứ tự. Nói cách khác, ba mươi sáu số này ứng với ba mươi sáu lôi đài, số một đầu với số một, số hai đầu với số hai… Ai thắng thì sẽ được tấn cấp còn người thất bại sẽ bị loại. Cho nên, lần này, một lần nữa Diệp Bạch lấy được con số cuối cùng.
- Thế nào
Khi Diệp Bạch trở về, Diệp Khổ mỉm cười hỏi.
Diệp Bạch đưa trúc bài ra rồi cất tiếng:
- Ừ, vận khí không tệ.
Mấy người kia xem xét cũng không nhịn được mà nở ra một nụ cười:
- Không tệ, số ba mươi sáu, con số này quả là một con số cát tường, không có khả năng gặp phải người nào quá mạnh. Người không may gặp phải số ba mươi sáu này nhất định không phải là cao thủ.
Diệp Bạch im lặng một hồi không nói gì. Mọi người nhìn nét mặt của hắn rồi cười ha hả. Mà mọi người biết, hiện tại Đạm Thai Tử Nguyệt số tám, Diệp Khổ số mười lăm, mà Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai cũng không có người nào có con số ba mươi sáu. Cho nên nhất định số ba mươi sáu sẽ nằm trong những nhà họ La hoặc họ Tư Đồ. Hai nhà này ngoại trừ Tư Đồ Xa và La Long Hạc thì không có cao thủ gì đáng nói, cơ hội của Diệp Bạch thật to lớn.
Diệp Bạch đương nhiên cũng hiểu rõ, hai nhà họ La, Tư Đồ chính là có thực lực yếu nhất, đệ tử của bọn họ so với hai nhà Diệp và Đạm Thai thì không thể nào so sánh được. Diệp Bạch chỉ cần không xui xẻo gặp phải La Long Hạc hay là Tư Đồ Xa thì nhất định sẽ thủ thắng được. Chỉ có điều, cho dù có gặp La Long Hạc, Tư Đồ Xa thì Diệp Bạch cũng tin rằng mình cũng sẽ vượt qua dễ dàng.
Về phần những người khác, tuy Diệp Bạch ở trong Diệp gia có uy tín cực cao, có thể có thẻ bài số một số hai, nhưng bởi vì hắn lấy được số ba mươi sáu nên mọi người đều cho rằng thực lực của hắn không được tốt lắm, cho nên cũng không ai đi nghe xem mã số của hắn là bao nhiêu, không giống như đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết đều tranh nhau hỏi thăm.
Sau Diệp gia chính là La gia, La Long Hạc chính là người thứ nhất tiến tới, hắn nhận được một thẻ bài ghi số mười chín.
Trúc bài này cho thấy hắn không gặp phải cao thủ nào, La Long Hạc thở dài một hơi rồi đi xuống lại, mỉm cười nhìn về phía bên Diệp gia, hướng về phía Diệp Bạch mà vẫy vẫy tay.
Sau La Long Hạc, La gia còn mười bảy đệ tử nữa, số hai chính là La Tông, số ba chính là La Nhu, số bốn chính là La Kính.
Sau La gia chính là Tư Đồ gia.