Hai người cũng không biết Diệp Bạch hiện tại đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn trầm mặc. Đương nhiên ai cũng không nghĩ rằng hắn sẽ liều mạng cùng với Đạm Thai Tử Nguyệt. Cho dù Đạm Thai Tử Nguyệt chính là đối thủ cạnh tranh với Diệp gia, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận là Đạm Thai Tử Nguyệt có thực lực so với những người trong Diệp gia mạnh hơn nhiều, Diệp gia không thể chiến thắng được.
Nếu như chênh lệch chút ít thì có thể liều mạng, nhưng thực lực của Diệp Khổ, là người mạnh nhất hiện tại cũng không có tư cách thực hiện một trận chiến với Đạm Thai Tử Nguyệt. Một trận chiến này tỉ lệ thắng chỉ có hai thành, xác suất thất bại đã chiếm đến tám thành.
Đương nhiên nếu thật sự gặp gỡ hắn cũng sẽ không lùi bước, đường đường chính chính thực hiện một trận chiến.
- Đúng thế, dù sao cũng đã là có tiến bộ cực lớn, bọn họ đã có năm vị trí ở trong danh ngạch, so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều, tuy không thể sánh cùng với Đạm Thai Tử Nguyệt nhưng cũng không có gì là mất mặt.
Diệp Tông thấy như vậy thì trầm mặc một chút, hắn cảm thấy hít thở không thông.
- Đúng thế, đúng thế, chúng ta có tới năm người, Diệp Khổ lão đại, lại còn có Diệp Bạch, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng lai, những người này nếu buổi chiều gặp phải Tư Đồ Xa thì nhất định phải thay chúng ta dạy dỗ hắn thật tốt.
Diệp Hiển cũng đứng ra mà đồng ý.
Diệp Khổ, Diệp Bạch hai người này liếc nhìn nhau một cái rồi nói:
- Được rồi, chúng ta nhất định sẽ khiến cho các huynh hả giận, hiện tại chúng ta trở về đi! Buổi chiều còn vài trường ác chiến, chúng ta phải về nghỉ ngơi cho thật tốt, tu dưỡng tinh thần.
- Đúng thế, chúng ta trở về, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu không để thua cuộc thì thật không đáng.
Tất cả mọi người đều đồng loạt xác nhận, không dám chậm trễ. Dù sao trận đấu cũng đã xong, bọn họ không có chuyện gì, lập tức tất cả mọi người đều đồng loạt trở về Diệp gia. Lúc này mười hai người mạnh nhất cũng đã được xác định, ba người thêm vào chính là Diệp Hiển, La Nhu, Đạm Thai Thiên Phong.
Ở trong đó, Diệp Hiển có một hoàng giai đỉnh cấp huyền kỹ, Bất Động Minh Vương quyết, thực lực mạnh nhất, trở thành người đứng thứ mười. Đạm Thai Thiên Phong xếp sau, mà La Nhu, ai cũng không ngờ, nàng bùng phát thực lực, đánh bại đối thủ, đoạt lấy vị trí thứ mười hai, khiến cho người ta phải giật mình.
Như vậy, trong mười hai người mạnh nhất thì Diệp gia lại có thêm một người. Trong mười hai người mạnh nhất thì Diệp gia chiếm tới sáu người, một nửa giang sơn, oanh động cả Hỏa Vân Thành. Ở khắp nơi, mọi người đều nói đến biểu hiện kinh người của Diệp gia, khiến cho mọi người phải trợn mắt há hốc mồm. về phần Diệp Bạch, Diệp Khổ, khi trở về đều được tiếp đãi nhiệt liệt như các vị anh hủng. Từ bây giờ, Diệp gia đã được nở mặt nở mày, danh tiếng rất cao, đệ tử Diệp gia hưng phấn vô cùng, trên khuôn mặt bọn họ ngập tràn hồng quang. Truyện được copy tại TruyenGG
Diệp gia đã lâu không có náo nhiệt như vậy, bọn họ cũng không băn khoăn nhiều. Nhà họ Diệp chỉ lo lắng phần Đạm Thai Tử Nguyệt và Tư Đồ Xa. Hiện tại uy danh của nhà họ Diệp đã vang khắp bốn phía.
Diệp Bạch từ chối sự hoan hô của mọi người mà bắt đầu trở về bế quan. Mà Diệp Phá, Diệp Hiển, Diệp Tông thì ở lại cùng mọi người ăn mừng. Năm người Diệp Khổ, Diệp Bạch buổi chiều còn có những trận đấu phải trải qua cho nên hiện tại không thể bị quấy nhiễu. bọn họ đấu xong rồi, thứ tự đã xác định, hiện tại cuộc vui này bọn họ không quan tâm nhiều. Trong nhất thời, ở Diệp gia lúc này tiếng người cười nói vang rền bốn phía.
Nghe thấy tiếng hoan hô đinh tai nhức óc bên ngoài, còn có những nụ cười vui mừng của các đệ tử. Những đệ tử khi gặp đều hành lễ với Diệp Bạch, Diệp Bạch biết rõ đây chính là do mình mang vinh dự đến cho họ, cho nên họ cảm kích và tôn kính mình. Nhìn thấy nụ cười phát ra từ đáy lòng những đệ tử, trong lòng Diệp Bạch cảm thấy chấn động.
Giờ khắc này, Diệp Bạch đã không còn đại biểu cho mình nữa, ở đằng sau mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn đều có liên quan đến sự vui mừng của Diệp gia. Mặc kệ thế nào, hiện tại Diệp Bạch đã là một nhân vật anh hùng trong mắt Diệp gia.
Cho nên, vì bọn họ, hắn tuyệt đối không thể thua.
Nghĩ tới đây, hắn từ từ nhắm mắt lại mà bế quan.
Diệp Bạch chờ đợi cho trận chiến buổi chiều.
Lúc này, mọi thanh âm ồn ã đã hoàn toàn không còn nữa, toàn bộ tạp niệm đã bị thanh trừ, cuối cùng Diệp Bạch lâm vào một màn đêm đen, đây là phương pháp đặc thù của hắn, phong bế mọi giác quan rồi tu luyện, như vậy có thể đạt tới cảnh giới thanh tịnh vô ngã, nhanh chóng có thể trầm tĩnh lại.
Tu luyện như vậy sẽ đem lại hiệu quả lớn, đồng thời phẩm chất của huyền khí cũng sẽ tăng rất cao.
Cứ như vậy, thời gian từ từ trôi qua, trạng thái của Diệp Bạch cũng dâng lên rất cao, độ cao mà mọi người phải hoảng sợ.
Chấp niệm càng mạnh, động lực càng lớn, tu đạo càng có hiệu quả.
Vào buổi chiều, ở Đạm Thai gia.
Ở Thái Cực nghiễm tràng, mọi người qua lại rất tấp nập, thanh âm vô cùng ồn ã và đinh tai nhức óc. Diệp Bạch, Diệp Khổ đi vào trong sân, nghe thấy thanh âm ầm ĩ rầm trời này, thì một người trời xinh thích sự yên tĩnh như Diệp Bạch không khỏi nhíu mày, bọn người Diệp Khổ, Diệp Khuyết cũng hơi cau mày, hiển nhiên không thích cho alwms.
Đối với việc tu luyện của bọn họ mà nói, những nơi ồn ào như vậy bọn họ đều tránh rất xa, tìm một nơi vắng vẻ để tu luyện, vài năm cũng như một ngài, không thích những cảnh huyên náo này.
Cuộc sống như vậy rất khổ, buồn tẻ và vô vị, tuy nhiên cũng vì vậy mà bọn họ có thể vượt qua nhiều đệ tử, mới có thể được ánh mắt của nghìn người ngắm mình.
Chịu đựng tịch mịch, tu chí luyện khí. May mắn là Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Bạch, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng lai năm người này cũng thích điều đó.
Diệp khổ ở trong chỗ sâu nhất ở Thiên Huyễn Vạn Tâm Động, bế quan mấy năm không trở ra ngoài, chịu đựng những ảo cảnh, tâm ma quấy nhiễu, tuy nhiên trước sau không sợ, không vì thế mà thay đổi, mới có thể tiến giai lên cảnh giới huyền sĩ trung cấp. Diệp Khuyết vì làm nhiệm vụ mà phải đi ra bên ngoài một năm, thám hiểm rừng rậm, chiến đấu với mãnh thú tam giai. Diệp Bồng Lai thì ở trong hạp cốc, nửa năm không quay trở lại.
Về phần Diệp Bạch thì khỏi nói, từ nhỏ đến lớn hắn đã khác so với những người khác, càng thấm nhuần tư vị tĩnh mịch. Bọn họ tuy tĩnh mịch nhưng lại có rất nhiều người ngưỡng mộ, bội phục bọn họ, nguyện ý nịnh bợ, kết giao với bọn họ. Mà bọ người Diệp Bạch, từ trước đến giờ luôn ở trong một góc, chịu đau khổ, cho nên dĩ nhiên không bao giờ để ý, càng không nói đến chuyên kết giao, thậm chí một chút tình hữu nghị cũng không có.
Loại cô độc này, những người chưa từng trải qua vĩnh viễn sẽ không thể rõ được.
Cho nên không có sự cực khổ thì sẽ không có thu hoạch.
Mấy người kia cũng hơi chút mất kiên nhẫn, tuy nhiên bọn họ không thể hiện ra bên ngoài, chỉ cần bon họ nguyện ý, thanh âm bốn phía cũng có thể vang rền bên tai bọn họ. Đối với những người bình thường, cảnh ngộ nhân sinh này há chẳng phải là một thứ thú vị hay sao?
Tuy nhiên năm người này không hề như vậy, bọn họ chọn một góc ngồi xuống, không để ý tới những người xung quanh, mặc cho những ánh mắt kia xoi mói, mặc cho những tiếng nghị luận khắp nơi truyền vào tai. Bọn họ không vui không giận, tĩnh tâm.
Giờ mùi một khắc.
Tất cả những thanh âm huyên náo đột nhiên biến mất, năm người đột nhiên mở to mắt ra, sau đó bỗng nhiên bọn họ đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía những người đang quan sát ở trên Cầm Kiếm Lâu.
Bốn người ở trên đó, khí thế oai hùng. Bọn họ không giận mà có một khí thế trầm ổn và sắc bén. Bốn người này, theo thứ tự chính là gia chủ của Đạm Thai gia, Đạm Thai Phó. Gia chủ của Diệp gia, Diệp Thiên Vấn, gia chủ của La gia, La Vô Thượng, gia chủ của Tư Đồ gia, Tư Đồ Cửu.
Tứ đại gia chủ của Hỏa Vân thành lúc này đang ở trên đài, bao quát vô số người.