Vô Tận Kiếm Trang

Chương 269

Hai gã đệ tử sau khi nhìn thấy Diệp Bạch công kích bọn họ, nhất thời khinh thường cười cười, trong đó có một gã đệ tử, hai tay đáng ra như đao, nhẹ nhàng đánh tới Giao đằng của Diệp Bạch. Lúc này còn lại một gã đệ tử, cũng chỉ nhẹ nhàng huy ống tay áo, đánh ra một cỗ long quyển thật lớn từ trong thân thể của hắn lao ra, hai cái đằng phược còn chưa có tới gần thân thể của hắn, đã bị long quyển làm cho đổi hướng, đánh vào một chỗ trống không.

Nhưng Diệp Bạch mỉm cười, khẽ quát một tiếng.

- Bạo.

Không biết tại khi nào, dưới chân bọn họ, ba mươi hai Huyết đằng đồng thời xuất hiện giống như những con rắn mầu máu, đồng thời, quấn lấy chân bọn họ, sau đó quấn lấy sau lưng, chân, cánh tay, cổ. Sau đó Diệp Bạch phát động đằng bạo.

Ba mươi hai Đằng cự trận, hơn nữa là Đằng bạo cùng liên hợp thi triển, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Bạch thi triển ra chiêu như vậy.

Vô số tiếng xé gió nổ mạnh vang lên, giống như từng đạo sương khói màu đỏ. Ba gã thí luyện đệ tử thấy vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong lúc nhất thời, trên người mở ra vòng phòng hộ mầu hồng, hoặc lam, hoặc tím. Lúc này bọn họ cũng đã khởi động ra phòng ngự huyền kỹ rồi thì đằng bạo của Diệp Bạch có lợi hại hơn nữa với phòng ngự huyền kỹ như vậy, cũng không thể đả thương bọn họ mảy may.

Nhưng mục đích của Diệp Bạch là không muốn thương tổn được bọn họ, hắn muốn làm chính là có cơ hội lao ra khỏi vòng vây, chạy đi.

Trong lúc ba gã đệ tử sử dụng phòng ngự huyền kỹ, hắn lợi dụng khoảng cách như vậy thân hình vẽ lên một cái hóa thành một đạo kiếm quang, từ vòng vây của ba người chạy trốn ra ngoài. Lần này, chỉ cần tìm một chỗ ẩn ẩn núp, phía sau chính là trời cao để cho hắn bay cao, biển rộng để cho cá bơi lượn, cho dù người nào cũng không tìm được hắn.

- Ghê tởm.

Ba gã đệ tử mắt nhìn thấy Diệp Bạch bỏ chạy, đều nhất thời giận dữ thúc dục thân hình đuổi theo. Bọn chúng cũng bất chấp trên người còn phòng ngự huyền kỹ đuổi theo. Lúc này đã có rất nhiều thí luyện đệ tử, hướng về phía bên này chạy đến. Chỉ cần trong nháy mắt, bọn họ có thể đuổi tới nơi.

Nhưng lúc này Diệp Bạch đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía bọn họ mỉm cười, giơ tay lên, có ba khối viên cầu màu đen bay ra:

- Vật gì vậy?

Ba người sửng sốt thầm hỏi, ngay lúc bọn họ đang ngây người thì ba khối viên cầu màu đen đột nhiên từ trên không trung nổ mạnh hóa thành một đoàn sương khói màu đen chướng khí tràn ngập ra, trong vòng mười trượng cũng không gặp nhìn thấy gì nữa.

- Chướng khói đan, không tốt. Đây là độc ngứa, hãy bế khí mau.

Diệp Bạch sợ một quả không đủ, cho nên hắn một lần sử dụng ba khối, nhưng cũng thật không ngờ chướng khói đan lại lợi hại như vậy. Sau khi ném ra, nó lại bao phủ phạm vi hơn mười trượng rừng rậm. Lúc này Diệp Bạch chỉ nghe thấy ba gã thí luyện đệ tử phẫn nộ hét to:

- Là độc ngứa, độc khói. Thứ này có độc.

Trong lòng vừa động, hắn lập tức ngừng lại hô hấp nhìn ba gã thí luyện đệ tử ở bên trong sương khói mầu đen, không ngừng gầm lên, phát ra công kích, muốn đánh tan sương khói này đi, nhìn nhìn xa xa lại thấp thoàng bóng người. Ánh mắt Diệp Bạch nhìn thoáng sau đó đột nhiên sáng lên, hướng về phía đám người chạy đến.

Đám người này cũng thật không ngờ, hắn không có chạy đi mà ngược lại tự động chui vào trong vòng vây của bọn họ. Sau một lát, những người khác toàn bộ đều đến nơi, ba gã thí luyện đệ tử, cũng từ bên trong mảng khói độc xông ra, nhưng đám người này thân thể yếu mềm sắc mặt biến thành màu đen, xám ngắt. Hiển nhiên, mới vừa rồi không kịp đề phòng, trúng phải ngứa khí của Diệp Bạch mới thành ra như vậy. Diệp Bạch ở bên ngoài, bọn họ ở bên trong, lập tức bị độc khí hút vào trong thân thể, mặc dù không bị tử vong, nhưng đã tạo thành ít nhiều nguy hại, ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn thực lực đại giảm đến mấy thành, không có thể truy kích Diệp Bạch được nữa rồi. Nguồn tại http://TruyenGG

Nhưng những người khác cũng mặc kệ như vậy, bọn họ đều quát:

- Hắn ở đâu, tên tiểu tử thúi hướng bên nào chạy thoát, nói mau đi.

Ba người chỉ về phía đám khói đan, nơi Diệp Bạch vừa mới đào tẩu, nói:

- Hắn nhất định là ở phía kia, mọi người mau đuổi theo, tiểu tử này huyền khí không còn nhiều lắm, nhất định có thể đuổi theo, đến lúc đó các ngươi giáo huấn nó hộ ta.

Đám người này nhất thời nhần phật một tiếng, toàn bộ hướng hướng về phía đó truy tới, lúc này bọn họ cẩn thận hơn rất nhiều, hơn ba mươi người như một cái lưới lớn lao tới. Nhưng đáng tiếc, bọn họ cũng không biết, lúc này, Diệp Bạch lại ngược lại phía sau bọn họ. Lúc đó ba gã thí luyện đệ tử bị khói đan mê hoặc, cho nên hắn lại chạy theo hướng trái ngược, nhanh chóng chạy đi.

Đói bụng thì hái trái cây ha ha, khát rồi thì uống nước sơn tuyền, nhân tiện tìm một chỗ kín đáo khôi phục huyền khí. Ba ngày sau khoảng cách Diệp Bạch với đám người đuổi theo khoảng cách ngày càng xa, lúc này cũng không có ai có thể nhận ra được hắn nữa. Diệp Bạch quay đầu, tiếp tục hướng theo chỗ sâu trong Âm nguyệt hạp cốc đi tới, nhưng dọc theo đường đi hắn vô cùng cẩn thận thay đổi hình thể, tận lực không cùng những người khác tiếp xúc.

Như vậy, dựa vào khói đan, Diệp Bạch rốt cục cũng thật vất vả, thoát khỏi truy binh. Nhưng bị bọn họ đuổi theo ra một đoạn đường, hắn cũng không phát hiện một điểm bóng dáng, khẳng định dự đoán của mình chính xác. Đám người đó đuổi theo lúc này đều không biết Diệp Bạch ở nơi nào rồi, cho dù bọn họ có bằng cách nào cũng không tìm thấy nữa.

Diệp Bạch mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.

Ban đêm, hắn một mình ở trong sơn động, nghỉ ngơi, lúc này rảnh rỗi móc ra tam giai linh thảo Dạ Lạc Kim Tiễn ra xem. Sau một lúc đánh giá cẩn thận, hắn khẽ vuốt ve cành lá kim sắc, trông nó rất giống như vàng ròng đúc lên, xảo đoạt thiên công vô cùng. Diệp Bạch cũng không khỏi tấm tắc than thở, thiên nhiên tạo hóa thật là thần kỳ, khó có thể đoán được.

Linh thảo này có tổng cộng giá trị 68 điểm cống hiến, nếu như trên người Diệp Bạch lúc này có tổng cộng 263 điểm cống hiến rồi, đã vượt rất xa 200 điểm cống hiến.

Nhưng gốc Dạ Lạc Kim Tiền đến tay, cũng có một phần công lao của Diệp Khổ, chính mình mặc dù có ngứa khói đan, may mắn chạy trốn đươc, nhưng không biết Diệp Khổ bây giờ thế nào. Dựa theo lẽ thường mà đoán, hắn hẳn là so với chính mình đơn giản hơn một chút mới đúng, nhưng nếu đám thí luyện đệ tử này biết hắn vì mình mà tạo cơ hội sẽ đối phó với hắn như thế nào. Hắn một người đối phó với nhiều người như vậy, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Bây giờ cũng chỉ là hy vọng hắn có thể bình an vô sự, mình cùng hắn ước định gặp mặt tại địa điểm cách gốc linh thảo thứ tám 200 dặm, tam giai cấp thấp linh hoa Nhất Xuyến Hồng. Khoảng cách với nơi này, còn hơn 700 dặm khoảng cách nữa, hy vọng hắn có thể theo kịp.

Nếu tình huống bình thường, khoảng cách hơn 700 dặm, chỉ cần ba ngày thời gian là có thể chạy tới, bây giờ chính mình cũng chỉ có tới đó trước chờ đợi mà thôi.

Diệp Bạch đem Dạ Lạc Kim Tiễn cùng Tam Sắc Hoa Khiên Ngưu, Phấn Hoa Lăng Tiêu đặt cùng một bao. Sau đó hắn mới an tĩnh đi ngủ, nghỉ ngơi một chút, sáng ngày mai có tinh lực để chạy đi.

Hắn phải nhanh chóng đến chỗ Nhất Xuyến Hồng cùng Diệp Khổ hội hợp.

Trong lúc này, khoảng cách tới chỗ Dạ Lạc Kim Tiền không xa có một người ẩn ở trong một sơn động bí mật, cả người đầy máu, khắp nơi thương tích đầy mình. Diệp Khổ lúc này đang hấp hối nằm trên mặt đất, ngón tay của hắn run rẩy từ trong lòng lấy ra một bình ngọc nhỏ.

Cái bình ngọc nhỏ này trong suốt, mở ra bên trong chỉ có một hạt đan dược đỏ rực, trông như con mắt của rồng.

Diệp khổ cười khổ một chút, ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi, đây là long nhãn đan dược:

- Bách biến sinh cơ đan. Tam giai cấp thấp đan dược. Dùng đan dược này xong có thể thương thế của mình hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa bằng vào dược lực, giải khai phong ấn cũng không phải không có khả năng. Như vậy, chính mình có thể không sai biệt lắm đạt tới sơ cấp huyền sĩ rồi, có thể phát huy ra thực lực lớn nhất.

- Ba ngày sau mình cũng có thể chạy tới địa điểm đặt gốc linh thảo Nhất Xuyến Hồng cùng với Diệp Bạch hội hợp, vì thí luyện lần này chỉ có đem ngươi ra dùng thôi.

Ánh mắt của hắn có một chút không muốn, nhưng hắn vẫn cắn răng mở miệng, đem miếng long nhãn đan dược màu đỏ này nuốt xuống. Ssau khi nuốt vào bụng, có một luồng năng lượng khổng lồ, chạy tán loạn khắp nơi trong thân thể, lúc này toàn bộ vết thương đều thần kỳ khép lại, không để lại một tia dấu vết. Dược lực mạnh mẽ như vậy bị Diệp Khổ kéo dắt hướng theo kinh mạch chạy một vòng, rất nhanh đột phá phong ấn của Phương trưởng lão lúc trước đã phong ấn.

Thời gian nửa canh giờ trôi qua,"Ầm, ầm" hai tiếng nổ, trên trán Diệp Khổ đầy mồ hôi hột, tý tách rơi xuống. Nhưng hắn đều cắn răng cố nén, trong cơ thể lúc này có cảm giác vô cùng đau nhức, đột nhiên, huyền khí phong ấn trong cơ thể hắn bị dược lực như nước lũ tràn qua, giải khai ra một khe hở. Diệp Khổ nhất thời cảm giác được thân thể bây giờ tràn ngập lực lượng cường đại, mặc dù không bằng lúc trước, nhưng tuyệt đối không còn là tầng bảy huyền khí nữa.

- Sơ cấp huyền sĩ.

Diệp Khổ đứng lên, sắc mặt vui mừng nhìn về cái bình nhỏ. Lúc trước ở Tứ Tông võ hội hắn được ban thưởng tam giai cấp thấp đan dược, Bách Biến Sinh Cơ đan, có tác dụng có thể một người bị trọng thương săp chết khôi phục sinh cơ, trân quý vô cùng. Nhưng nếu như lúc này không chịu sử dụng thì đan dược trân quý, còn có chỗ lợi gì.

Cho nên Diệp Khổ lúc này cố cắn răng đem nó lấy ra sử dụng, quả nhiên bằng vào dược lực cường đại đã nhất cử lưỡng tiện giải khai hai đến ba tầng phong ấn. Mặc dù không thể hoàn toàn giải khai hồi phục đến trung cấp huyền sĩ, nhưng cũng đã làm cho Diệp Khổ không sai biệt lắm tương đương với sơ cấp huyền sĩ thực lực.

Lúc này, ở bên trong Âm nguyệt hạp cốc, còn có ai có thể có thực lực như vậy.

Diệp Khổ lúc này khẽ mỉm cười:

- Diệp Bạch, ngươi thật cố chờ đi, ta xem ba ngày sau sẽ đến chỗ Nhất Xuyến Hồng, thân pháp ta không bằng ngươi, nhưng ta đây bây giờ huyền khí so với ngươi mạnh hơn gấp đôi rồi.

- Ba ngày sau, chúng ta tại chỗ Nhất Xuyến Hồng, gặp lại.

Lời nói vừa dứt, thân hình Diệp Khổ biến thành tàn ảnh hướng về phía trước, bay nhanh tới.

Bình Luận (0)
Comment