Giữa trưa ngày thứ hai mươi ba của kỳ thí luyện, La Tiễn cùng với Diệp Bạch sóng vai đi tới chỗ cực hạn của Âm Nguyệt Hạp cốc.
Quả nhiên, với mười cây linh dược và ba cây tam giai trung cấp Kim Lũ Mai đã có người nhanh chân tới trước Diệp Bạch và La Tiễn.
Những đốm màu xanh ở trên bản đồ lập tức biến mất, chỉ là đối với chuyện này hắn cũng đã đoán trước, không quá mức thất vọng.
Thời gian trôi qua, Diệp Bạch và La Tiễn cuối cùng cũng đã đến nơi tận cùng của Âm Nguyệt Hạp Cốc.
Lúc này hai người Diệp Bạch đã nhìn thấy bốn vị trưởng lão thí luyện.
Nhìn thấy La Tiễn và Diệp Bạch, vị trưởng lão này liền phất tay nói:
- Còn mười bảy ngày nữa mới chấm dứt, các ngươi chọn một gian nhà gỗ mà nghỉ lại, chờ những người khác tới.
Lão nói xong câu này liền im lặng, rất lạnh lùng.
Diệp Bạch, La Tiễn hai người nghi hoặc mà nhìn nhau, sau đó bọn họ cũng im lặng mà tiến tới một gian nhà gỗ. Hai người chọn hai gian ở liền với nhau, chỗ này quả thất là yên tĩnh.
Những gian nhà gỗ này chẳng qua là dùng những tấm ván gỗ ghép lại mà thôi, trải qua bao nhiêu mưa gió, một chút rêu xanh đã bám lên.
Gió thổi o o từ bên trong truyền tới.
Rõ ràng trong cuộc thí luyện thời gian các đệ tử tham gia không giống nhau cho nên gian nhà gỗ này chính là để cho những người xong trước nghỉ lại, mà bọn họ phải chờ cho đến khi kỳ thí luyện kết thúc mới có thể rời đi.
Thời gian thí luyện tới bốn mươi ngày, còn mười bảy ngày nữa mới kết thúc. Diệp Bạch, La Tiễn ở đây chờ bọn họ, chỉ là bọn họ cũng không biết những người khác cũng ở trong phòng tu luyện hay đi ra ngoài.
Diệp Bạch cùng La TIễn hai người cũng lười để ý tới chuyện này, hiện tại bọn họ không cần suy nghĩ nhiều, bọn họ không có việc gì làm cho nên ở trong phòng tu luyện.
La bàn tử là một người tính tình hiếu động hắn tu luyện được một chút đã nhịn không được mà tìm tới Diệp Bạch. Diệp Bạch đang tu luyện huyền khí nghe thấy hắn kêu mình ra ngoài chơi thì cũng không để ý đến hắn.
Một canh giờ sau huyền khí của Diệp Bạch đã khôi phục lại được. Lúc này đã có đệ tử tới, Diệp Bạch La Tiễn liền rời khỏi cửa nhìn người này. Người tới mặc tử y, cả người giống như là một thanh bảo kiếm toát ra khỏi vỏ, như một ngọn núi lửa đang hoạt động.
Phần lưng của hắn đeo một thanh bảo kiếm tam giai trung cấp màu tím.
Người này được trưởng lão đối đãi hai người Diệp Bạch và La Tiễn giống nhau, cũng bảo hắn tìm một gian phòng nghỉ ngơi, đợi mười bảy ngày sau.
Lúc này ngoại trừ Diệp Bạch và La Tiễn và người thanh niên tử y này thì bên ngoài cũng không có ai khác tới, không biết bọn họ đi kiếm Kim Lũ Mai hay là đi đâu, tuy nhiên Diệp Bạch suy đoán bọn họ có lẽ cùng mục đích với Trương Huyền Hạo.
Nhưng hiện tại mười bảy ngày nữa, bọn có rất nhiều thời gian để dùng, có thể dùng thời gian để tìm kiếm linh thảo, trong vòng nửa tháng nếu như kiếm được một linh thảo đệ nhất thì có thể tiến sâu vào ngôi vị thứ nhất.
Đối với chuyện này Diệp Bạch cũng không quan tâm, trên cơ bản muốn tìm kiếm linh thảo sẽ rất khó, Diệp Bạch không muốn uổng phí thời gian như vậy, để tu luyện quan trọng hơn.
Diệp Bạch nghĩ một chút rồi đem quyển hôi giai đê cấp tinh thần lực Bạch Thủ Thái Huyền Kinh ra tu luyện. hắn muốn nhanh chóng đột phá tới tầng thứ ba, để nhanh chóng tu luyện Tam Điệp Cầm Âm kiếm trận và tam giai Phi Hành kiếm trận.
Thực sự Diệp Bạch vốn không có hi vọng, tưởng rằng phải đột phá tới cảnh giới huyền sư mới có thể tu luyện kiếm trận này. Tuy nhiên bây giờ thì khác, với Bạch Thủ Thái Hyền Kinh này, rõ ràng ở cảnh giới huyền sĩ, Diệp Bạch cũng có thể đạt được tinh thần lực cấp ba.
Cho nên ngay buổi tối hôm nay, Diệp Bạch tìm một nơi vắng vẻ trong rừng rậm, thu nạp tinh quang, hấp thụ tinh thần. Mặc dù vẫn như cũ không có thu hoạch gì nhưng Diệp Bạch nhận ra rằng tinh quang đã bắt đầu nhập vào cơ thể của hắn.
Cho nên mặc dù hôm nay vẫn như cũ, không có thu hoạch gì nhưng trong lòng Diệp Bạch vẫn cảm thấy phấn chấn, có một thì sẽ có hai, dần dần sẽ hiểu được, không sợ sau này tu luyện không thành nữa. Nếu như tinh thần bí kíp tu luyện dễ dàng, vừa học là có thể hiểu thì nó cũng không trân quý như vậy. Tinh thần thế giới cũng là thế giới mà nhân loại khó giải thích nhất.
Rạng sáng ngày hôm sau, trong nhà gỗ dành cho đệ tử thí luyện, thì thấy Ma y thanh niên lúc trước hắn đã gặp, Ma y thanh niên kia đã bị thương, dường như hắn gặp phải địch thủ cường đại nào vậy. Hắn nghi hoặc nhìn Diệp Bạch, hắn không nhận ra rằng trước kia hắn đã từng đuổi theo Diệp Bạch một thời gian ngắn bởi vì lúc đó Diệp Bạch đeo mặt nạ.
Cho nên hắn không để ý tới nữa, hắn tìm một gian nhà gỗ băng bó vết thương, vài ngày sau đó vẫn không ra khỏi cửa, ở trong gian nhà gỗ mà đóng cửa thổ nạp.
Tối hôm đó, Diệp Bạch đang hấp thụ tinh quang thì đột nhiên hắn cảm thấy thân thể của mình có thứ gì đó chuyển động, tựa hồ như có cảm ứng đặc thù với thân thể. Diệp Bạch lập tức bừng tỉnh lại, sau đó hắn cảm thấy nó biến mất không còn gì nữa. Diệp Bạch mất trắng một đêm công phu cũng vẫn chưa tiến sâu vào được. xem tại truyenggg.com
Buổi sáng ngày thứ ba,một nhóm đệ tử bảy người tới đây. Nhóm này vừa tới trong cốc lập tức trở nên náo nhiệt hơn nhiều, chỉ là Diệp Bạch, La Tiễn còn tử y thanh niên và ma y thanh niên cũng không để ý tới bọn họ, đều đóng cửa khổ tu, mà đám người kia cũng không quấy rầy bọn họ.
Vào buổi tối Diệp Bạch một lần nữa lại có cảm giác như đêm qua, tuy nhiên khi hắn tận lực truy tìm thì cảm giác thần kỳ này lại biến mất không còn thấy đâu.
Ngày thứ ba ngày thứ tư đều không có người tới, mãi đế ngày thứ sáu lúc chạng vạng tối mới xuất hiện nhóm đệ tử thứ năm. Cầm đầu chính là xích y nữ tử mà đã từng đuổi theo Diệp Bạch. Tiểu đội của nàng vốn có năm người mà hiện tại chỉ có hai người, hơn nữa một người lại hơi bị thương, tìm tới gian nhà gỗ mà nghỉ ngơi.
Diệp Bạch không bận tâm đến họ, hắn tiếp tục đóng cửa tu luyện, đồng thời vào ban đêm hắn lại ra chỗ rừng tùng bí mật tiếp tục hấp thụ tinh quang.
Ngày thứ bảy, thứ tám trong cốc lại tiếp tục bình yên như trước, xích y nữ tử đi ra ngoài một vòng nhưng cũng không có thu hoạch gì mà phải trở về.
Ngày thứ chín, tám ngày trước Diệp Bạch không hề thấy bóng dáng Diệp Khổ đâu bây giờ hắn đã xuất hiện. Sắc mặt của Diệp Khổ tái nhợt, sau đó hắn nhìn về phía Diệp Bạch mà bắt chuyện, cười một chút rồi vào trong gian nhà bế quan dưỡng thương.
Nhìn dáng vẻ của hắn thì hiển nhiên trong thời gian gần đây thu hoạch của hắn quả là không ít.
Càng ngày, càng có ít người ra ngoài, bởi vì linh thảo đã được nhổ sạch, tất cả mọi người đều ở trong phòng lẳng lặng đợi kết quả, có nhiều người lo nghĩ bất an, sợ rằng mình không được nhiều điểm cống hiến, một số người thì lộ vẻ tự tin chắc chắn.
Đã đến nơi này thì mọi người không còn tranh chấp với nhau nữa, nếu như tranh đoạt nơi đây thì sẽ bị loại tư cách tham gia thí luyện Tử Cảnh Cốc, suốt đời cũng không có cơ hội bước vào. Cho nên mọi người tuy biết trong tay đối thủ có linh thảo nhưng vẫn phải gìn giữ hòa bình, mỗi ngày vị trưởng lão thí luyện lại tới đây, lẳng lặng chờ đợi, không ai dám làm càn trước mặt lão
Đến ngày thứ mười, một người mặc áo xanh, thần hình linh động chính là Hoàng Linh. Hoàng Linh với một người tựa như là một cây u lan, chính là Cốc Tâm Lan, nhanh chóng đi vào.
Cả hai người sau khi vào trong cốc thì ánh mắt không ngừng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng không phát hiện ra thanh niên cứu mạng bọn họ. Bọn họ cảm thấy vô cùng thất vọng, mà những người khác cũng không biết nàng tìm thứ gì, chỉ có Diệp Bạch là mơ hồ đoán ra, chỉ là hắn cũng không đứng ra mà thôi. Bây giờ hắn đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, số người ở trong cốc có thể nhận ra hắn không nhiều lắm.
- Ngươi nghĩ hắn có tới hay không?
Phát hiện thấy người mình cần tìm không có ở đây, Hoàng Linh hơi thất vọng hỏi.
- Nhất định sẽ tới, thực lực của hắn so với chúng ta thì mạnh hơn, chắc chắn là sẽ tới.
Cốc Tâm Lan cũng lộ vẻ thất vọng, chỉ có điều nàng vẫn kiên định trả lời vấn đề của Hoàng Linh. Bỗng nhiên bóng lưng của nàng dừng ở một người, chính là Diệp Bạch.