Phập phập phập phập......
Trong khoảnh khắc con Thanh diện thứu vương đang sững sờ, sáu thanh huyền binh cổ kiếm đã cùng lúc đánh vào người nó làm bắn lên một trận mưa máu, lông vũ bay tán loạn.
Trong đó tạo thành thương thế nặng nhất là hai thanh Kim phong tế vũ kiếm và thanh Tử ngục lôi quang kiếm.
Còn bốn thanh Tứ phương vô thượng kiếm tuy cũng bất phàm nhưng cũng chỉ gây ra những vết thương nhỏ, dường như không thể phá vỡ sự phòng ngự kiên cố của hung thú cấp ba.
Nếu như không có mấy thanh huyền binh mà chỉ nhờ vào bảy mươi hai thanh Hỏa Vân trọng kiếm thì căn bản không thể tạo thành thương tổn cho con Thanh diện thứu vương. Đó là chỗ phân biệt giữa sắt thường và huyền binh, nếu không thì mỗi cường giả trong giới huyền tu cũng không cần thèm khát một thanh huyền binh mà sẵn lòng trả giá đắt, thậm chí là bỏ mạng đến thế.
Một thanh huyền binh cao cấp đủ để cho một người cùng cảnh giới vượt trội lên so với những người khác. Lúc này Diệp Bạch mới cảm nhận được rõ ràng uy lực của Kim phong tế vũ kiếm, trong lòng mừng rỡ như điên, cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì đã tới Băng vụ đại hạp cốc lần này.
Cổ kiếm Kim hệ bậc ba cao cấp vô cùng khó tìm, cho dù là bảy đại đệ tử hạch tâm của Tử Cảnh cốc e là cũng không mấy người có được.
Tuy nhiên, lần công kích vừa rồi của cũng đã hoàn toàn chọc giận con Thanh diện thứu Vương, nó ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng trầm thấp, con mắt nhanh chóng trở nên đỏ khé, há miệng phun ra hơn mười luồng phong nhận.
Uy lực một lần công kích này vượt xa lần trước đến mấy chục lần, Thanh diện thứu Vương rốt cuộc đã không đánh giá thấp người thanh niên trước mặt.
Những luồng phong nhận này không còn có màu xanh mà có màu hồng nhạt, mới vừa xuất ra thì khiến không khí xung quanh run rẩy, không gian như bị xé ra. Chúng chuyển động với tốc độ cực nhanh, không hề phát ra tiếng động, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Bạch khiến hắn cho dù là huyền sĩ cao cấp cũng bị dọa đến ngây người.
Diệp Bạch lập tức nâng ngón tay phải, thôi động kiếm trận che kín trước người.
Nhưng hắn không ngờ là những luồng phong nhận màu hồng nhạt này lại mạnh hơn rất nhiều so với luồng phong nhận màu xanh lúc nãy, chúng va vào kiếm trận làm bắn lên một vùng hỏa quang, đến khi tan ra thì hậu quả khiến Diệp Bạch nhìn vào cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Trong bảy mươi hai thanh Hỏa vân trọng kiếm bao quanh thì đã có ít nhất mười thanh bị nứt gãy ra vô số rãnh nhỏ, hiển nhiên đã không còn thể sử dụng.
Cuối cùng Diệp Bạch cũng thực sự biết được sự đáng sợ của hung thú bậc ba, khó trách vẫn nói chỉ có cường giả cấp Huyền sư mới nắm chắc đánh chết được chúng. May mắn là hắn đã bố trí kiếm trận xung quanh, còn nếu để những luồng phong nhận này đánh thẳng vào thân thể thì chỉ e vừa rồi đã bị cắt thành những mảnh nhỏ.
Tuy nhiên điều này chẳng những không làm Diệp Bạch sợ hãi, ngược lại còn kích thích chiến ý mạnh mẽ. Hắn lập tức bỏ đi hơn mời thanh kiếm đã bị hư hỏng, tiếp tục bố trí lại sáu mươi thanh trọng kiếm chung quan, đồng thời huy động sáu thanh cổ kiếm huyền binh đánh tới.
Sáu thanh cổ kiếm tọa thành hình một chữ Phẩm, cứ hai kiếm tạo thành một nhóm đồng thời công kích ba phần thượng, trung, hạ trên người Thanh diện thứu vương.
Thanh diện thứu vương thấy phong nhận màu đỏ nhạt phun ra cũng không tạo thành thương tổn gì cho người thanh niên mà chỉ làm hỏng mấy thanh kiếm bình thường thì lại rít lên rồi tiếp tục phát ra những luồng phong nhận từ hai cánh, tạo thành hình một cái lồng chụp vào Diệp Bạch.
Những luồng phong nhận này so với những luồng phong nhận màu đỏ nhạt vừa rồi dường như còn mạnh gấp đôi, hơn nữa chúng còn có màu tím sẫm khiến không gian xung quanh như bị tối lại.
Diệp Bạch nhìn chăm chăm vào những luồng phong nhận này, lộ ra vẻ cảnh giác.
Đồng thời sau khi phát ra hơn mười luồng phong nhận màu tím sẫm, con Thanh diện thứu vương giang rộng hai cánh, biến thành một luồng sáng xanh đâm bổ vào Diệp Bạch, chiếc mỏ dài khoằm lóe lên lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.
Dĩ nhiên là nó e rằng uy lực của phong nhận không đủ nên dùng cả bản thể để công kích, một kích vừa rồi đã triệt để chọc giận nó, nếu không giết được người thanh niên trước mặt này thì nó sẽ không cam tâm.
Diệp Bạch cũng biết bây giờ không thể ngạnh kháng, sáu thanh huyền binh đã đánh ra, quanh thân chỉ còn hơn sáu mươi thanh Hỏa vân trọng kiếm không chắc đã có thể trụ được lần công kích này của Thanh diện thứu vương.
Nếu có thể ngăn cản được e là cũng bị phá hủy hơn phân nửa. Mới vừa rồi chỉ phá hủy hơn mười thanh đã khiến Diệp Bạch đau lòng gần chết nên hắn không thể để điều đó tiếp tục xảy ra. Thân hình hắn lóe lên, chân trái bước ra một bước, không khí bốn phía rung chuyển rồi thân hình của Diệp Bạch biến mất trong nháy mắt, tránh khỏi một kích điên cuồng của con Thanh diện thứu vương. truyện được lấy tại truyenggg.com
Huyền kỹ thân pháp bậc sáu trung cấp, Thiên Tẩu Tứ Tượng bộ!
Một kích điên cuồng của Thanh diện thứu vương nhất thời đánh vào khoảng không làm nó đang giận dữ lại thoáng chốc ngẩn ngơ.
Sau một khắc, thân hình của Diệp Bạch đã ở phía sau con Thanh diện thứu vương, sáu thanh huyền binh lại thay đổi quỹ đạo đánh tới thân thể nó.
Thanh diện thứu vương cảm nhận được nguy hiểm, thân thể chấn động rồi hai cánh không ngừng vỗ lên, bay khỏi chỗ cũ hơn mười trượng, cũng đồng thời tránh được một kích của Diệp Bạch.
Tuy nhiên Diệp Bạch đã không cho nó cơ hội trấn tĩnh.
Vô số cây mây dài đỏ sậm từ dưới chân của Diệp Bạch tràn ra, thoáng chốc đã phủ kín không gian. Từ lúc tiến vào cảnh giới huyền sĩ cao cấp, Hấp huyết đằng mà hắn phát ra lại càng kiên cố và mạnh mẽ, trên mỗi cây mây đều có gai mọc chi chít, khiến người khác trông vào đều giật mình.
Đằng tỏa!
Theo tiếng hô của Diệp Bạch, những cây mây dài đỏ sậm này nhanh chóng kết thành một cái lồng khổng lồ, vây kín hắn và con Thanh diện thứu vương ở bên trong.
Đằng tỏa là một kỹ năng thuộc Đằng hệ được Diệp Bạch sau khi trải qua sự tấn công của Đằng bạo, Đằng phược và Huyết đằng, chuyên dùng để phong tỏa không gian bốn phía, phòng ngừa kẻ địch chạy thoát.
Thanh diện thứu vương hạ xuống đâm vào một bức tường do những cây mây tạo nên. Bản thể mạnh mẽ của hung thú bậc ba đánh tung bức tường này thành một lỗ hổng lớn mà không hề tạo thành bất cứ thương tổn gì trên người nó.
Tuy nhiên, Diệp Bạch chỉ cười nhạt vì mục tiêu của hắn chỉ là ngăn trở nó chạy trốn trong chốc lát mà thôi.
Trong nháy mắt, công kích tiếp theo của hắn cũng đã hình thành.
Đằng phược!
Những cây Hấp huyết đằng lúc này không còn tạo thành một chiếc lồng giam nữa mà giống như một con rắn độc trườn về Thanh diện thứu vương, tựa hồ muốn trói chặt nó.
Thấy thế, con Thanh diện thứu vương lộ vẻ khinh thường, đám mây này có thể vây khố nó vài giây mà thôi, căn bản không thể chế trụ được nó.
Nhưng ngay lúc này dị biến phát sinh, một ngón tay của Diệp Bạch đưa ra, giọng hắn lạnh băng:Đằng bạo!
Tất cả đám mây đang tiến tới gần con Thanh diện thứu vương đột nhiên nhất tề nổ mạnh. Sóng xung kích khổng lồ trong nháy mắt bao trùm lấy con Thanh diện thứu vương, trong không gian vang lên một tiếng nổ cực lớn vang xa cả tới trăm dặm.
......
Cách đó khoảng sáu, bảy mươi dặm, một bóng người màu đỏ đang lao đi vun vút, chính là Họa mi điểu Chu Họa Mi vừa rời khỏi huyệt động.
Lúc này, nàng đột nhiên dừng bước nhìn về chỗ vừa mới thoát ra, ở đó vừa có một tiếng nổ cực lớn làm rung chuyển cả không gian.
Là thủ đoạn công kích rất mạnh mẽ? Nếu vậy thì là ai? Ta vừa ở bên kia sang sao không nhìn thấy, chẳng lẽ có người luôn theo sát phía sau nhưng ta vẫn không biết?
Trong mắt Chu Họa Mi lộ ra vẻ suy tư, suy nghĩ một chút rồi nàng lập tức động thân không vội quay về tông môn mà trở ngược lại hướng cũ.