Trong nháy mắt.
Trước mắt tất cả mọi người đều trống rỗng, cái gì cũng không thấy.
Thanh Mang cổ kiếm của Tiết Thần Tinh cùng với sáu mươi hai thanh Hỏa Vân Trọng Kiếm của Diệp Bạch va chạm vào nhau, bầu trời phát ra những tiếng nổ chói tai kịch liệt, ở trên bầu trời hỏa quan tràn đầy.
Sau đó vô số mảnh Hỏa Vân Trọng kiếm bay tán loạn, mang theo một luồng liệt diễm thật dài, phá rách không gian.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc, có một số người không đề phòng kịp, bị nó làm cho bị thương.
May mà mấy vị trưởng lão ngoại tông thấy không ổn liền nhất tề vung tay lên, liên thủ tạo thành một bức tường sáng, đem những mảnh Hỏa Vân Trọng Kiếm này tụ tập lại một chỗ.
Trong chớp mắt, kiếm thuẫn do Hỏa Vân trọng kiếm đã bị phá hủy hoàn toàn, hơn một nửa Hỏa Vân Trọng kiếm hóa thành từng mảnh nhỏ.
Diệp Bạch khổ sở mới có được bảy mươi hai thanh Hỏa Vân trọng kiếm,trước đó hắn đã bị tổn hại mười thanh, giờ lại tổn hại mất một nửa.
Giờ phút này, ba mươi hai thanh Hỏa Vân trọng kiếm cho dù tổ hợp lại cũng không có tác dụng gì lớn. Đây chính là sự chênh lệch giữa huyền binh và phàm binh, Hỏa Vân Trọng Kiếm mặc dù ở trên thế gian là kiếm khí trân quý nhất nhưng đối với một thanh huyền binh tam giai trung cấp thì không chịu nổi một kích.
May mắn là dù sao nó cũng tạo ra được một bức màn ngăn trở.
Cũng trong nháy mắt đó trên người Diệp Bạch liền xuất hiện một luồng tử khí Long Xà ngăn trở, một lần nữa chắn trước mặt hắn.
Hai tiếng nổ vang kịch liệt lại vang lên, Thanh Mang cổ kiếm tấn công về phía đó.
Đúng lúc này trên khóe miệng Diệp Bạch xuất hiện một vết máu.
Tuy nhiên Thanh Mang cổ kiếm này bị hai luồng ngăn cản hào quang trở nên tán loạn, tuy vẫn bay về phía trước nhưng lực đạo đã giảm đi rất nhiều, bất cứ khi nào cũng có thể rớt xuống.
Đôi mắt của Diệp Bạch lóe lên, bốn đạo hồng sắc lại phóng ra, hướng về phía Thanh Mang cổ kiếm đã hết khí lực mà đâm vào, chế phục thanh huyền binh tam giai trung cấp này.
Bốn đạo hồng sắc quái đằng với tốc độ kinh người, bao vây Thanh Mang cổ kiếm, quấn quanh nó.
Đây chính là một trong những kỹ năng của Thập Phương Huyền quyết, Đằng Phược.
Mà lúc này Tiết Thần Tinh đã bị thương, hắn vô cùng cuồng nộ, thanh cảnh tượng như vậy khóe miệng của hắn hiện ra một vẻ rét lạnh.
- Không biết tự lượng sức mình, muốn thu phục Thanh Mang Cổ kiếm của ta, vậy thì ngươi phải trả một cái giá lớn.
Chỉ thấy hắn vung ngón tay ra, một đạo lam sắc xuất hiện, phập một tiếng chém đứt, mà Thanh Mang Cổ Kiếm một lần nữa hào quang tỏa sáng, khôi phục lại sự ổn định trên không trung.
Mọi người ở bốn phía liền a lên một tiếng, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc. Hai đạo cổ đằng trong bốn đạo quấn lấy Thanh Mang cổ kiêm đã bị quấn lấy, một lần nữa bị Thanh Mang cổ kiếm cắt thành từng đoạn, rớt xuống mặt đất biến mất không còn thấy gì nữa.
Diệp Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lùi lại, đồng thời ngón tay phải của hắn khẽ di động mà quát khẽ:
- Đằng bạo.
Hai gốc cây hấp huyết đằng một lần nưa lại phóng to ra, màu đỏ sậm thể hiện sự dữ tợn, theo tiếng quát khẽ của Diệp Bạch, hai đạo Hấp Huyết Đằng như muốn nổ tung lên, truyền ra tiếng ồn phía xa xa.
Tu vi của Diệp Bạch tăng lên khiến cho uy lực của Đằng bạo cũng ngày càng mạnh, so với hồi ở Diệp gia thì mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ là Đằng bạo tuy mạnh nhưng cũng không làm gì được Thanh Mang cổ kiếm. Cổ kiếm này chỉ có thể lung lay vài cái, đột nhiên kiếm quang mãnh liệt bắn về phía Diệp Bạch, tựa hồ là không ngớt.
Diệp Bạch khẽ quát một tiếng, ngón tay một lần nữa lại chuyển động.
Phập một tiếng, một đạo thanh sắc từ đầu ngón tay Diệp Bạch không ngừng xoay tròn, sau đó trực tiếp chạm vào thân kiếm Thanh Mang cổ kiêm.
Đây chính là huyền kỹ lục giai cao cấp duy nhất của Diệp Bạch, Tê Phong Chỉ.
Uy lực vô cùng lớn.
Quả nhiên bị Tê Phong Chỉ điểm trúng, hào quang của Thanh Mang cổ kiếm một lần nữa bị đình chỉ, màu thanh sắc trên thân kiếm xuất hiện một dấu tay lõm vào, tựa hồ như là bị ngón tay của Diệp Bạch điểm phải, Nó loạng choạng một hồi, cuối cùng cũng bị rơi xuống đất.
Thanh Mang cổ kiếm rơi xuống đất cũng cho thấy, chiêu thứ nhất Lưu Tinh Tấn Thỉ của Tiết Thần Tinh đã bị Diệp Bạch tránh qua thành công.
Tình thế có vẻ xoay chuyển, chỉ là cái này cũng biểu thị cho thực lực của Diệp Bạch mạnh hơn so với Tiết Thần Tinh, càng tiến về sau Diệp Bạch càng nguy hiểm.
Tuy nhiên bất kể thế nào mà nói thì kế tiếp phải xem Diệp Bạch làm sao chống được chiêu thứ hai, chiêu thứ ba của Tiết Thần Tinh.
Nhìn thấy Diệp Bạch né qua chiêu thứ nhất, Tiết Thần Tinh cười lạnh một tiếng.
Chỉ thấy hắn khẽ vẫy tay, Thanh Mang cổ kiếm bay trở lại với một tốc độ ngày càng nhanh hơn. Tiết Thần Tinh liên tục huy động hai ngón tay, từng đạo lam sắc toát ra từ Thanh Mang cổ kiếm, sau một khắc lại hướng về phía Diệp Bạch mà mãnh liệt tấn công.
Chỉ là lúc này kiếm khí gào thét, trên không trung cơ hồ đều là những bóng kiếm thanh sắc, vô cùng vô tận.
Lực như trọng sơn, Quang ảnh như biển.
Một kiếm này tựa hồ như bao hàm không gian ngàn vạn, vô luận Diệp Bạch tránh thế nào cũng không trốn thoát. Tiết Thần Tinh sử dụng một chiêu này rõ ràng là không cho Diệp Bạch có cơ hội né tránh hay đón đỡ.
Hắn biết rõ Diệp Bạch bị thương, không thể sử dụng huyền khí, một chiêu này có thể nói là thập phần ngoan độc, ngay cả Diệp Bạch thời kỳ khỏe mạnh nhất cũng khó có thể mà đón đỡ.
Dường như Diệp Bạch đã không còn đường lui, những người đứng xem cuộc chiến thấy cảnh tượng như vậy thì đều thở dài một hơi:
- Đáng tiếc.
Mà mấy vị trưởng lão ở đây cũng cho rằng Diệp Bạch không thể nào tiếp nổi chiêu này của Tiết Thần Tinh, thắng bại đã phân.
Ai cũng nghĩ rằng Diệp Bạch không còn biện pháp nào ngăn cản chiêu này, bảy mươi hai thanh Hỏa Vân trong kiếm của hắn đã bị phá hủy một nửa.
Mà hắn cũng không thể né tránh, một kiếm này ngoại trừ đón đỡ thì không còn cách nào khác, tất cả là do Tiết Thần Tinh cố ý tạo thành, hắn muốn hình thành nên trận thế lấy cứng đối cứng.
Diệp Bạch lúc này cũng không nghĩ ra mình còn cách nào để đối địch, vô số thanh kiêm như là biển kiếm bay về phía mình. Nguồn tại http://TruyenGG
Ánh sáng đó bị bóp méo, không nhìn thấu được, trong thiên địa không còn vật gì khác, chỉ còn kiếm ảnh bao trùm.
Kiếm ảnh này trong nháy mắt đã tiến tới rất gần Diệp Bạch, thậm chí đã cắt đến da thịt của hắn, trên vạt áo của hắn, có vô số vết rách chính là do Kiếm khí chạm vào.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng hắn liền rúng động.
- Hắc ám?
Hắn thì thào tự nói, trong lòng tự nhiên nghĩ đến điều gì, linh quang lóe lên rồi biến mất.
Trong giây lát hắn đã có phản ứng.
Nhất thời, trong ánh mắt của hắn hiện ra một luồng cầu vồng.
Đây chính là tầng thứ hai của Luyện Mục Sinh hồng.
Trong nháy mắt này Diệp Bạch nhìn thấy không gian trước mắt biến hóa, không phải kiếm cũng không phải là người, không phải thiên địa mà là một đạo sắc thái mỹ lệ, có vàng có lục, có tím có xanh, có trắng. Tất cả sắc thái đều có, không có trường hợp nào là cá biệt.
Hắn lúc này đã nhìn ra chỗ nào là mạnh nhất, chỗ nào là mạnh nhất của đối phương, chỗ nào là thực chiêu chỗ nào là hư chiêu.
Bề ngoài có thể lừa được người khác nhưng khí cơ thì không thể dấu giếm, ai mạnh ai yếu liếc nhìn cũng biết. s
Vì vậy ở trong bóng tối mênh mông, Diệp Bạch một lần nữa lại không hề do dự, khẽ điểm ngón tay ra.
Không hề có chút kình phong nào, vô cùng nhẹ nhàng điểm vào vị trí yếu nhất.
Sau đó Diệp Bạch nghe thấy một tiếng vỡ vụn, bóng kiếm đầy trời được thu lại, mà lúc này đối thủ của hắn, Tiết Thần Tinh lại loạng choạng, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn ôm lấy ngực, trong miệng phụt ra một ngụm máu tươi, không ngừng chảy ra. Mà Thanh Mang cổ kiếm mà hắn yêu quý như tính mạng đã rớt xuống đất, kiếm quang biến mất.