Vô Tận Kiếm Trang

Chương 394

Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng, không hề sợ hãi, vừa rồi hắn đã được tiếng đàn cảnh báo nên đã ý thức được nguy hiểm. Giờ phút này hắn không hề hoang mang, cước bộ khẽ dời, tránh qua một kiếm này.

Đạo nhân ảnh kia bay cuồng ở trên không trung, rớt ra ngoài mấy trượng. Hắn với một thân tủ y, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt điềm tĩnh, môi hồng răng trắng. Đạo Tử Quang lúc nãy chính là Long Xà Tử huyền khí mà hắn tu luyện nhiều năm. Đây là một trong mười bốn huyền sĩ cao cấp ở ngoại tông, Long Xà quân, Phương Long Xà.

Lúc này, trên người hắn không có vẻ gì là bị thương, hơn nữa khí thế còn mạnh hơn, xem ra một tháng dưỡng thương này đối với hắn trong họa có phúc, đã có tiến cảnh.

Diệp Bạch ngưng mắt lại, mỉm cười bất ngờ nói:

- Phương Long Xà!

Lần trước chiến đấu, Phương Long Xà bị thương không nhẹ, nhất là bộ công pháp lục giai trung cấp của hắn Long Xà Tử Khí vô duyên vô cớ bị mất đi. Lần trọng thương đó Diệp Bạch đoán rằng hắn phải mất ba tháng mới khôi phục lại được, tuy nhiên bây giờ hắn đã đuổi tới, khiến cho Diệp Bạch phải giật mình.

- Không sai, chính là ta.

Phương Long Xà nhìn Diệp Bạch, trong mắt hiện ra vẻ cừu hận:

- Diệp Bạch ngươi thật không ngờ rằng trên người của ta lại có được Vạn Vật Tử Kim Đan, là một thuốc tiên. Hơn nữa dược lực của Vạn Vật Tử Kim Đan còn khiến cho ta trực tiếp vọt lên cảnh giới huyền sĩ cao cấp đỉnh phong.

Hiện tại thập đại nhân vật ở ngoại tông cũng chưa chắc có ai là đối thủ của ta. Diệp Bạch ngươi phế bỏ Long Xà Tử Khí mà ta tu luyện nhiều năm, mối thù này ta không thể đội trời chung với ngươi, bây giờ ta đến để báo thù, tiểu tử ngươi chịu chết đi.

Thanh âm của hắn vừa kết thúc, Diệp Bạch vẫn chưa có phản ứng thì cổ tay đã run lên, thanh trường kiếm một lần nữa hóa thành một đạo kiếm quang uy mãnh, hung hăng bắn về phía Diệp Bạch, hoàn toàn không có vẻ gì là nương tay.

Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi nghĩ rằng ta bị thương thì sẽ sợ ngươi sao. Lúc trước ta chỉ là huyền sĩ trung cấp đã có thể đánh bại ngươi, hiện tại ta đã là huyền sĩ cao cấp, càng không cần nói.

Thanh âm vừa thốt lên, cổ tay Diệp Bạch đã động đậy, kiếm quang lóe lên, bảy thanh huyền binh đã hiện ra chung quan hắn, hình thành nên kiếm trận muốn công kích.

Nghe thấy lời nói của Diệp Bạch, nét mặt của Phương Long Xà liền trở nên dữ tợn:

- Hóa ra ngươi còn bị thương, vậy thì không thể tốt hơn.

Kiếm quang của hắn ngày càng tăng lên, tựa như là biển sâu, Kiếm quang màu tử sắc tựa hồ như là một tòa núi lớn, mang theo một khí kình vô cùng lớn, gào thét tấn công về phía Diệp Bạch.

Trong lúc song phương đang ở thế công căng thẳng thì bỗng nhiên một hào quang vàng nhạt lóe lên,một ngọc chưởng xen vào không gian công kích của hai người. Diệp Bạch và Phương Long Xà giống như là bị sét đánh, kiếm quang tản ra, loạng choạng lui về phía sau.

Diệp Bạch mang theo một lực nhu hòa lùi về phía sau không hề bị thương. Hắn nhìn về phía trước thì thấy Cốc Tâm Hoa trong bộ đồ màu vàng, mờ mờ ảo ảo, không biết từ lúc nào nàng đã tiến vào không gian của hai người, hóa giải thế công, tách hai người ra.

Nhìn thấy Cốc Tâm Hoa nhúng tay vào, ánh mắt của Diệp Bạch trở nên lập lòe, tuy nhiên hắn lại một lần nữa thu hồi kiếm trận, hắn biết rõ trận này không đánh được.

Hắn lùi về phía sau một bước, muốn nhìn xem Cốc Tâm Hoa xử trí việc này thế nào.

Cốc Tâm Hoa liên tục nhìn hai người, nàng nhíu mày cuối cùng đôi mắt dừng lại ở trên người Phương Long Xà hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Ngươi cũng là đệ tử Tử Cảnh Cốc vậy mà dám tập kích tiểu đội mừng thọ của tông môn, ngươi có biết tội của ngươi không?

Nhận thấy được khí thế cường đại cao quý ở trên người Cốc Tâm Hoa, Phương Long Xà cứng người lại. Hắn biết hoàng y nữ tử không thể trêu chọc vào được, đành phải cúi đầu xuống mà ôm quyền vái một cái:

- Ngoại tông đệ tử Tử Cảnh Cốc Phương Long Xà bái kiến nội tông hạch tâm đệ tử Cốc sư tỷ.

Cốc Tâm Hoa lạnh lùng nhìn về phía Phương Long Xà mà nói:

- Ta không cần biết ngươi là ai, ngươi chỉ là một đệ tử ngoại tông nho nhỏ mà dám tập kích tiểu đội đệ tử chúc thọ của tông môn, tội này tày trời, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp thụ hình phạt của các trưởng lão chấp pháp sao? Bạn đang đọc chuyện tại truyenggg.com

Phương Long Xà kìm chế sự tức giận, giảm tư thế xuống mà nói:

- Long Xà không dám, lần này Phương mỗ tới đây cũng chỉ là thù hận cá nhân, không có quan hệ với tông môn. Lần này Phương Long Xà tới đây chỉ tìm một mình Diệp Bạch, hi vọng sư tỷ không nhúng tay vào, Long Xà vô cùng cảm kích.

Cốc Tâm Hoa hững hờ vung tay áo lên mà nói:

- Mặc kệ trước kia các ngươi có ân oán như thế nào nhưng hiện tại hắn đã là người thuộc tiểu đội của ta, là đặc sứ thay mặt tông môn đi làm nhiệm vụ, ai muốn đụng vào hắn đều phải đánh bại Cốc Tâm Hoa ta.

Nói đến đây, giọng nói của nàng càng thêm lạnh lùng:

- Phương Long Xà chuyện vừa rồi ta không tính toán, nhưng nếu như ngươi không biết tốt xấu thì đừng trách ta không khách khí. Đến lúc đó cho dù ta có phế tu vi của người thì các trưởng lão ở hình pháp điện cũng không dám nói gì. Ngươi nhanh chóng lùi xuống, không được làm chậm trễ hành trinh của chúng ta, nếu như ngươi còn muốn tìm hắn báo thù thì hãy chờ qua khỏi nhiệm vụ lần này, khi đó Cốc Tâm Hoa ta sẽ không nhúng tay vào. Hiện tại trong nhiệm vụ bất kể kẻ nào động tay động chân với đồng đội của ta thì đều phải qua cửa ải Cốc Tâm Hoa này.

Đôi mắt của Phương Long Xà trở nên lạnh lẽo, hắn muốn cuồng nộ ra tay nhưng khi nhìn thấy khí thế của Cốc Tâm Hoa thì trong lòng liền run lên.

Hắn biết rõ đối phương noid đúng, mặc kệ Diệp Bạch với hắn có ân oán thế nào nhưng hiện tại Diệp Bạch đa là thành viên của tiểu đội chúc thọ, lần này nếu như Phương Long Xà ra tay thì chính là vi phạm môn quy. Nếu như Cốc Tâm Hoa đánh chết hắn, tông môn cũng không trách phạt nàng.

Tuy nhiên hắn cũng không cam lòng, hắn vất vả lắm mới đuổi theo được Diệp Bạch. Người này đã phế bỏ Long Xà Tử Khí mà hắn tu luyện nhiều năm, khiến hắn mất mặt trước nhiều đệ tử ngoại tông, làm sao hắn có thể buông tha.

Tuy nhiên sau khi cân nhắc kỹ cái được cái mất, thân hình của Phương Long Xà liền lóe lên, một lần nữa trở về trên lưng ngựa, thúc ngựa chạy đi. Mà khi rời khỏi Tử Cảnh Cốc, hắn đã xoay chuyển ngựa, nhìn về phía Diệp Bạch và Cốc Tâm Hoa, ánh mắt hiện lên một vẻ oán độc.

- Hừ, lần này coi như ngươi hung ác, Cốc Tâm Hoa, ngươi đừng tưởng rằng trở thành đệ tử hạch tâm là có thể muốn làm gì thì làm. Hiện tại tu vi của ngươi chỉ là huyền sĩ cao cấp đỉnh phong mà thôi, so với ta cũng không cao bao nhiêu, nói không chừng ta sẽ thăng cấp tới huyền sĩ đỉnh cấp tước ngươi, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết.

Nói xong hắn cũng không dám dừng lại, sợ Cốc Tâm Hoa thay đổi chủ ý. Phương Long Xà phóng ngựa chạy như điên, trong nháy mắt đã biến mất khỏi Hồng Phong Lâm. Chỉ là những người sáng suốt cũng nhìn ra sự oán độc của hắn, hiển nhiên hiện tại hắn không chỉ oán hận Diệp Bạch mà còn oán hận cả Cốc Tâm Hoa.

Bình Luận (0)
Comment