Nhìn thấy từng lớp từng lớp người phóng tới như không muốn sống, Hắc Ma Vương cảm thấy bực tức, những người này tuy không thể khiến hắn bị tổn thương nhưng nếu chậm trễ sẽ sinh biến, hắn cũng không muốn bị ngăn cản.
Cho nên khi những người khác phóng tới gần, hắn không hề nương tay, cho dù không giết chết họ nhưng xuất thủ rất tàn động, toàn bộ đánh cho trọng thương. Sau một lát những người này, hơn phân nửa đều bị bại dưới tay của Hắc Ma Vương, mất đi sức chiến đấu.
Bọn họ ngoại trừ thực lực cao cường như Cốc Tâm Hoa thì đều bị bắn xa ra một bên. Phó Băng Vũ với sắc mặt tái nhợt cầm thọ lễ trốn qua một bên, nàng tiến tới gần đám người Diệp Bạch, Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan.
Còn mười hai người còn lại, kể cả đệ tử ngoại tông xếp thứ nhất Lam Phong, đệ tử xếp thứ tư Trưởng Tôn Kiếm Bạch, xếp thứ năm Thẩm Họa Yên, xếp thử bảy Tiêu Huyết, xếp thứ mười Quan Đạp Tuyết đều toàn bộ bị đánh bại. mà ngay cả ba đệ tử nội tông Tiết Thần Tinh, Lam Hải Như, Quách Thiên Thiên cũng đều bị trọng thương, không đủ sức đánh tiếp một trận nữa.
Mà bốn người ngoại tông đầu tiên trèo lên vách núi lấy Âm Chúc Thảo và Mạnh Bà Hoa, thực lực cao nhất là huyền sĩ cao cấp sơ đoạn, thậm chí có người chỉ có thực lực huyền sĩ trung cấp thì kết cục không cần phải nói.
Thấy cảnh tượng như vậy, Hắc ma vương liền cười thỏa mãn, hắn thấy không ai cản mình nữa thì duỗi tay ra, một lần nữa chụp về phía Phó Băng Vũ đang chạy trốn.
Cốc Tâm Hoa hừ một tiếng, mặc dù không muốn nhưng nàng cũng không thể không ra tay, nàng hướng về phía Hắc Ma Vương tấn công, cứu viện cho Phó Băng Vũ.
Hiển nhiên nàng cho dù biết hành động này là ngu ngốc nhưng thấy mục tiêu của đối phương là thọ lễ thì phải bảo vệ, thứ này là thứ hệ trọng, tuyệt đối không thể để mất.
Tuy rằng nàng thấy đối phương sắp đắc thủ, mình không có cách nào ngăn lại nhưng cũng biết mình không thể không ra tay. Nàng hi vọng Phó Băng Vũ có thể chạy thoát khỏi hạp cốc, đem thọ lễ hộ tống an toàn tới Bạch Mi Cao Phong.
Chỉ cần Phó Băng Vũ chạy tới Bạch Mi Cao Phong, gặp được đệ tử của Bái Kiếm Cốc thì không thể có nguy hiểm gì nữa, bởi vì trên Bạch Mi Cao phong có một vị trưởng lão ngoại tông có thực lực rất cao cường, tuy người áo đen này thực lực cũng rất cao, không kém gì một huyền sư đê cấp nhưng dù sao cũng không sánh nổi vị trưởng lão huyền sư đỉnh cấp đó.
Nàng thầm nghĩ đến kế vây ngụy cứu triệu này. Chỉ là thực lực của hắn lớn như vậy, nàng có thể chống chọi được sao?
Nhìn thấy Cốc Tâm Hoa muốn ra tay ngăn trở, Hắc Ma vương cười lạnh một tiếng, tiện tay đánh ra một chưởng.
Phụt một ngụm máu tươi từ trong người của Cốc Tâm Hoa bắn ra, nàng bị bắn bay về phía sau, ngay cả Tam Sắc Vũ Băng chi cũng không cầm được, bị Hắc Ma Vương đánh bay, rớt vào trong bụi cỏ. Không có huyền khí nhập vào nó lập tức trở nên ảm đạm.
Hắn nhấc tay áo, khiến cho Tam Sắc Vũ Băng chi tan thành bột mịn. Trong toàn trường không người nào là không hoảng sợ, ai cũng thật không ngờ, Cốc Tâm Hoa không thể tiếp nổi một chưởng của người áo đen nữa. Nàng rốt cuộc cũng không ngăn nổi bước chân của Hắc Ma vương.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, ngay cả người có thực lực cao nhất trong bọn họ là Cốc Tâm Hoa cũng không phải là đối thủ của hắn thì những người còn lại không cần nói đến. Nhiệm vụ chúc thọ lần này, xem ra kết cục đã định.
Tuy cũng có ngươi nhìn thấy Diệp Bạch, Cốc Tâm Lan ba người đứng ở một bên giải quyết đồng bọn của người áo đen nhưng ai cũng không cho rằng Diệp Bạch có thể ngăn được thực lực như cơn sóng dữ đó.
Dù cho Diệp Bạch ở trên trường đấu ngoại tông dễ dàng đánh bại hơn một trăm chiêu của Tiết Thần Tinh, nhưng ai cũng không hi vọng vào hắn.
Có không ít người nhắm mắt lại, không muốn chứng kiến kết quả này.
Chỉ là.
- Diệp đại ca, muội cầu xin huynh, cứu tỷ tỷ của muội…
Nhìn thấy Cốc Tâm Hoa bị thương đến mức thổ huyết, Cốc Tâm Lan vô cùng lo lắng, nàng đối với Diệp Bạch có một tín nhiệm vô cùng mù quáng, rõ ràng tuy rằng Cốc Tâm Hoa không đánh lại Hắc Ma Vương nhưng nàng vẫn tin rằng Diệp Bạch có biện pháp.
Có lẽ đây cũng chỉ là suy nghĩ của nàng khi tuyệt vọng nhất thời. Lần ở trong Âm Nguyệt Hạp Cốc, ấn tượng của nàng đối với Diệp Bạch quá sâu, cho nên bây giờ nàng quên mất rằng Diệp Bạch cũng giống như mình chỉ là một đệ tử ngoại tông mà thôi, luận về thực lực thì hắn thua xa Cốc Tâm Lan, càng không nói đến người có thể đánh Cốc Tâm Hoa bị trọng thương.
Diệp Bạch nhíu mày, hắn nhìn thấy tình huống mọi người ở trong trường đều bị thương, Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh hai người đều có thực lực thấp kém không thể giúp gì. Giờ phút này ngoại trừ hắc ra không có người nào có thể có thực lực tiến hành một trận đánh nữa.
Rốt cuộc phải ra tay, hắn do dự một chút, nhìn thấy tất cả mọi người đều bị trọng thương, thậm chí vũ khí của mình cũng bị bay đi là hắn biết thực lực của người áo đen này thật thâm bất khả trắc, tối qua ở khoảng cách xa như vậy mà hắn cũng phát hiện ra Thiên Thị Địa Thính của mình, thực lực như vậy không cần nói cũng biết.
Mà mình đến hiện tại thương thế vẫn chưa khỏi, tuy có một một phương pháp nghịch thiên là Vọng Khí thuật, có thể đánh vào nhược điểm của người khác, nhưng nếu thật sự thực lực của đối thủ cao hơn thì mình không thể nào có khả năng chiến thắng.
Mà người áo đen lúc này thực lực thật khó lường, ngay cả Diệp Bạch cũng không đoán ra thân phận của đối phương.
Tuy nhiên nếu như không ra tay, trơ mắt nhìn đối phương cướp lấy thọ lễ của Tử Cảnh Cốc thì công thể nào có thể chịu được, cho dù sau này bọn Cốc Tâm Hoa không nói gì thì Diệp Bạch cũng không thể chịu được. Hơn nữa, mình đã đánh chết Phương Long xà, biết rõ Phương Long xà và hắn có quan hệ thế nào, nếu sau khi hắn lấy được cái hộp chúc thọ, quay trở lại tìm mình động thủ thì tính chất thay đổi hoàn toàn.
Mình sẽ trở thành một tên tiểu nhân sợ chết. Hơn nữa… Cốc Tâm Lan đang thỉnh cầu mình… nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của Cốc Tâm Lan, nước mắt lưng tròng, tin tưởng mình như vậy, Diệp Bạch đột nhiên có một cảm giác xao động.
Bất kể thế nào, hiện tại cũng không thể để cho đối phương cướp lấy hộp chúc thọ. Đây là đại bất kính, hắn là một thành viên của tiểu đội chúc thọ, nhiệm vụ là bảo vệ an toàn cho cái hộp chúc thọ dó, hắn thật sự vì hai nghìn điểm cống hiến mà tới đây, vậy mà tới thời khắc nguy hiểm mà chạy trốn thì còn ra gì?
Mình đã đáp ứng tham gia tiểu đội chúc thọ này rồi thì có nhiệm vụ bảo vệ nó, có thể thành công hay không không quan trọng quan trọng là có bảo vệ nó hay không.
Nghĩ tới đây, trong mắt hắn lóe lên hàn quang, ánh mắt của hắn liếc nhìn sang bên cạnh, hắn vỗ vai của Cốc Tâm Lan mà nói ra hai chữ:
- Yên tâm.
Không hiểu sao Cốc Tâm Lan đang lo lắng nghe thấy hai chữ này liền yên tâm hơn rát nhiều. Nàng cảm thấy bờ vai của Diệp Bạch cũng rộng hơn rất nhiều.
Nàng rất yên tâm.
Thân ảnh của Diệp Bạch lặng lẽ biến mất ngay tại chỗ.
Hắc Ma Vương nhìn thấy Cốc Tâm Hoa lùi về phía sau, vô lực ngăn cản mình thì cười âm hiểm, hắn lần này không hề cố kị, hướng về phía Phó Băng Vũ mà chụp lấy, lần này ai có thể ngăn cản hắn?
Một luồng khí kình màu xám vô cùng mạnh, hướng về phía sau lưng của Phó Băng Vũ.
Nghe thấy tiếng gió, Phó Băng Vũ liền quay đầu lại, sau khi nhìn thấy sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch.
Phát trảo màu xám của hắn đã tiến tới chiếc hộp gấm sau lưng của nàng, cơ hồ chỉ trong một khắc có thể lập tức lấy đi.
Nhưng vào lúc này một chuyện bất ngờ mà mọi người không nghĩ đến. Một người lắc mình một cái, hiện ra trướcmặt Phó Băng Vũ bảo vệ nàng. Sau đó ánh mắt hắn chuyển động, một đạo huyết sắc đột nhiên bay lên, hướng về đám bụi của Hắc Ma vương, tựa hồ như muốn ngăn cản.
Mọi người ở dưới đất kinh hô, không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt của Tiết Thần Tinh trở nên phức tạp, trong lòng hắn vừa hi vọng người đánh bại hắn ở trên quảng trường lúc trước ngăn cản được hắc y nhân, lại vừa muốn hắc y nhân đánh người đó bị thương.
Ánh mắt của Cốc Tâm Hoa hiện lên vẻ kinh ngạc, tựa hồ như nàng không dự liệu được biến cố này, Phó Băng Vũ thấy cảnh tượng này thì ngơ ngác, trong lòng nàng không hiểu tại sao lại xuất hiện nên một hi vọng.
….
Về phần Hắc Ma Vương, hắn nhìn thấy Diệp Bạch đột nhiên xuất hiện phá hư chuyện tốt của mình thì liền giận dữ, quát to một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết sao?
Lời nói chưa dứt thì khí thế âm trảo đã tăng lên, trong thoáng chốc hắn đã đem đạo huyết sắc của Diệp Bạch xé thành từng mảnh nhỏ, tiếp tục hướng về phía Diệp Bạch mà phóng tới.
Trong mắt những người còn lại đều xuất hiện thần sắc ảm đạm, ai cũng biết rằng Diệp Bạch không thể nào đỡ nổi, tuy nhiên trong lòng bọn họ lại có một phần hi vọng. Giờ phút này, Diệp Bạch đánh ra một số hấp huyết đằng nhưng tất cả đêu không duy trì được, bị xé tan thành mảnh nhỏ, thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều nhắm mắt lại.
Trong mắt Phó Băng Vũ cũng hiện ra một vẻ tuyệt vọng.
Tuy nhiên Diệp Bạch vẫn bình tĩnh, trong ánh mắt không hề có một chút sợ hãi hay lo lắng, hắn nhìn thấy kình khí màu xám sắp tới gần, một luồng âm trảo phóng về phía hắn.
Hai người đánh nhau ở giữa không trung.
Đôi mắt của Diệp Bạch ngưng trọng lại, ngón tay của hắn chuyển động, Diệp Bạch quát khẽ"
- Bạo, bạo bạo.
Trong nhất thời, hai mươi sợi dây mây huyết sắc khổng lồ đều nổ mạnh, những khí kình màu xám kia quả nhiên bất phàm.
Tuy nhiên trong mắt của Hắc Ma vương hiện ra một vẻ khinh thường:
- Tiểu tử, xem ra ngươi đã muốn chết, đã vậy thì không trách được người khác, ngươi muốn ngăn cản ta sao, vừa rồi ta chỉ phóng ra một trảo, hiện tại tiểu tử ngươi chịu chết đi.
Lời nói vừa dứt, một bàn tay vô cùng lớn phóng ra, Diệp Bạch cũng như Phó Băng Vũ thanh thế kinh thiên động địa, tựa hồ như một chưởng này mà bổ xuống thì hai người Diệp Bạch cũng với Phó Băng Vũ cũng sẽ tan thành bột mịn.
Sắc mặt của Diệp Bạch liền biến đổi, tựa hồ như hắn không có phương pháp đối ứng, chỉ là hắn vẫn thả ra mười hấp huyết đằng, hơn nữa cái này so với trước kia còn lớn hơn nhiều. Diệp Bạch dốc hết toàn lực, vố số hấp huyết đằng màu đỏ phóng tới, che khuất hắn, không thể phát hiện.
Trên khuôn mặt Phó Băng Vũ hiện lên một vẻ sầu thảm, hiển nhiên ai cũng cho rằng Hắc Ma Vương không thể ngăn cản được. Đằng bạo này chỉ có thể gãi ngứa cho hắn mà thôi, cho dù số lượng gấp đôi cũng không có tác dụng.
Hắc Ma Vương cười lạnh lùng:
- Chút tiểu kỹ này…
Một khí kình màu đen với tốc độ vô cùng lớn, nghênh hướng hơn mười hấp huyết đằng khổng lồ đó, trong nháy mắt đã đánh nát toàn bộ.
Tuy nhiên sau một khắc đó, thần sắc của hắn đại biến tựa như là gặp quỷ, cả kinh lùi về phía sau.
Tuy nhiên, Diệp Bạch nổi lên lâu như vậy, thậm chí không ngừng dùng đằng bạo, khiến cho Hắc Ma Vương không thể phòng bị.
Chỉ nghe những tiếng nổ rầm rầm vang lên, cách không mà truyền tới. Một hắc khí hướng về phía Diệp Bạch mà va chạm vào nhau.
Ở trước ngực Hắc Ma vương hiện ra một cái lỗ lớn, cả người bay ngược trở lại, vô cùng thảm thiết, mà từ lúc hắc khí kình tiếp xúc, Diệp Bạch xoay người, đem Phó Băng Vũ lùi về phía sau. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
- Ba một tiếng vang lên, thân ảnh của hai người biến mất ngay tại chỗ, đúng lúc tiếng nổ phát ra. Trong chốc lát đã né tránh khỏi dư âm của luồng sóng khủng bố.