Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan không tin nổi rằng mình đã nhờ vào nghị lực mà tiến tới tận đây, bọn họ không nhịn được mà tung hô như là chim sẻ, quay lại bên người Diệp Bạch mà nói:
- Diệp địa ca, chúng ta làm được, chúng ta thật sự làm được!
Diệp Bạch mỉm cười mà hướng về phía các nàng gật nhẹ đầu, từ đấu đến cuối Diệp Bạch không hề có cảm giác mệt mỏi, đơn giản vì chuyện như vậy quá nhỏ bé, so với gian nan này thì những gì hắn trải qua chỉ có nhiều hơn chứ không ít.
Diệp Bạch mỉm cười nhìn hai nàng, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui mừng, cuối cùng với sự nỗ lực của mình các nàng cũng đã lên tới đỉnh núi, tuy rằng với mình thì không đáng gì nhưng với các nàng thì có ý nghĩa rất lớn.
Có lẽ khi vượt qua khổ ải người ta sẽ phát sinh ra dũng khí.
Mãi đến khi hưng phấn qua đi, mọi người mới điều chỉnh hô hấp của mình ngẩng đầu lên nhìn về phía cảnh sắc của Bái Kiếm Cốc.
Ở trước mặt là một mảng rừng trúc ngọc bích, vố số thanh kiếm khác nhau.
Trong này tựa như là một biển kiếm, trong thiên hạ ngoại trừ Bái Kiếm cốc thì không có một nơi nào có nhiều bảo kiếm như vậy.
Một luồn kiếm khí túc liệt xông thẳng lên trời, cho dù là ở xa cũng cảm nhận được cảm giác cắt da cắt thịt.
Mọi người không kìm được mà nghiêm nghị lên, Trương Huyền Thiệu thấy dáng vẻ của mọi người thì cười thỏa mãn, hướng về phía mọi người mà giới thiệu:
- Đây chính là kiếm biển, bố trí rất nhiều cơ quan trân pháp, đệ tử Bái Kiếm cốc, đạp sai một bước là bị vạn kiếm xuyên tim, cho nên cần phải vô cùng đề phòng. Xuyên qua biển kiếm này chính là chân chính Bái Kiếm cốc.
Mọi người gật nhẹ đầu, dĩ nhiên bọn họ sẽ không đi nhầm, bọn họ với sự giới thiệu của Trương Huyền Hạo tiến lên tới gần xem kiếm biển. Lúc này có một số người đã trắng bệch cả sắc mặt, nơi này quả là có một khí thế khủng bố, khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
Ở trước mặt dương quang đập vào mặt, thanh phong thổi ngang qua, mọi người không kìm được mà thở ra một hơi, lấy lại tâm tình rồi nhìn về phía cả vạn thanh trường kiếm kia.
Lại nhìn về phía trước, một đạo núi hiện ra trước mặt mọi người. Trên ngọn núi cắm đầy những thanh trường kiếm, Trương Huyền Thiệu chỉ về chỗ đó mà giới thiệu:
- Đây chính là kiếm phong, là nơi đệ tử của Bái Kiếm cốc luyện tập kiếm khí, thường xuyên đối mặt với các loại bảo kiếm.
- Ở bên trong có vô số linh kiếm lơi hại, mỗi đệ tử Bái Kiếm cốc chúng ta sau khi nhập môn đều tiến vào trong đó chọn thanh kiếm thịch hợp với mình, cả đời này cũng không thay đổi.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên giờ khắc này trong kiếm lâm có vài đệ tử của Bái Kiếm cốc đang chọn kiếm. Trên đó lại có tám chữ bằng vết máu to.
Tám chữ này chính là: Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. truyện được lấy tại truyenggg.com
Nơi đó ngoại trừ đệ tử Bái Kiếm cốc người ngoài không thể đi vào, bọn Diệp Bạch cũng không thể đi lên núi, chỉ có thể ở ngoài rìa rồi rời đi. Sau đó một khối mộ bạch ngọc lớn hiện ra trước mặt bọn họ.
Đây chính à cửa vào ban ngày của Bái Kiếm cốc, khối mộ này chính là mộ của thủy tổ Bái Kiếm cốc, những người muốn lên núi đều phải đi qua nơi này, tưởng nhớ tôn kính một phen.
Một đạo bạch ngọc sơn môn sừng sững đứng ở phía trước, như một thanh lợi kiếm xông thẳng lên trên trời. Lúc này có một số đệ tử Bái Kiếm cốc nhìn thấy bọn người Trương Huyền Thiệu thì nhanh chóng tiến tới hành lễ:
- Trương sư huynh.
Sau đó cũng có người hô lên:
- Lý sư huynh, Ngô su tỷ, Giang sư tỷ.
Trương Huyền Thiệu mỉm cười gật nhẹ đầu, vung tay lên ý bảo mọi người rời đi, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Cốc Tâm Hoa mà nói:
- Được rồi, cuối cùng cũng đã tới kiếm sơn môn, hậu sơn của Bái Kiếm cốc cũng như vậy, đều phân ra Kiếm phong, kiếm hải kiếm lâm, kiếm thủy, kiếm tuyền…Tuy nhiên những chỗ đó thì nghiêm mật hơn.
Ở sau núi đúng là có phân giới, các vị tuy là khách quý nhưng cũng không được tự tiện xông vào hậu sơn, chỗ đó là cấm chế nặng nề, ngay cả ta là đệ tử của bổn môn nếu không có lệnh bài thông hành đi vào cũng sẽ cửu tử nhất sinh.
Mọi người nghe vậy thì gật đầu. Trương Huyền Thiệu nói tiếp:
- Đã như vậy, các vị đi đường mệt nhọc mau tìm chỗ để nghỉ ngơi, súc miệng rửa mặt, sau đó sẽ có người tới dâng trà và cơm tối. Nếu như các vị có hứng thú thì có thể kêu một đệ tử Bái Kiếm cốc dẫn các vị đi du lãm một phen.
Ngoại trừ hậu sơn thì đại bộn phận cảnh quan các vị đều có thể tùy ý đi thăm. Mà các vị là khách quý của Bái Kiếm cốc cho nên bất kỳ đệ tử nào của Bái Kiếm cốc được các vị kêu tên đều sẽ tận tình nguyện ý dốc hết sức lực, còn nhiệm vụ của tại hạ thì dừng lại ở đây.
Cốc Tâm Hoa gật nhẹ đầu:
- Làm phiền rồi.
Trương Huyền Thiệu đáp:
- Không dám, mời.
Trương Huyền Thiệu đưa tay chỉ về phía vách núi phía trước mà mỉm cười nói:
- Đó chính là một trong mười tuyệt cảnh của Bái Kiếm cốc, có tên là Thiên Phong Thập nhị nhai, chuyên dùng để chiêu đãi khách quý. Thiên Phong Thập Nhị nhai có thể thưởng nguyệt ngắm trăng, bên bờ có bích vân lục trúc, vô cùng thanh nhã, mời các vị đi theo ta.
Nói xong hắn đi tới một ngon núi, chỉ trong chốc lát tất cả đã trở nên yên lặng.Phía trước đúng là một rừng trúc, cảnh tượng cũng đúng theo lời như Trương Huyền Thiệu nói, kiếm thủy dậy sóng, chảy dài không thôi, các loại kỳ hoa dị thảo xuất hiện vô số.
Sau khi tới nơi, chúng đệ tử nữ đều bừng sáng cả hai mắt. Trương Huyền Thiệu dừng bước lại mà cười nói:
- Nơi này chính là ngọc bích cư, chính là chỗ mà các vị sẽ ngủ lại, nếu các vị có yêu cầu gì thì cứ phân phó cho hạ nhân ở nơi này. Còn bây giờ tại hạ phải đi gặp các trưởng lão để phụng mệnh.
Cốc Tâm Hoa gật nhẹ đầu:
- Trương sư đệ đã vất vả rồi, Trương sư đệ đã có việc thì chúng ta cứ tự nhiên ở lại là được.
Trương Huyền Thiệu nói:
- Đã như vậy các vị ở Bái Kiếm cốc vui chơi, Huyền Thiệu xin cáo từ.
Trương Huyền Thiệu thi lễ một lần nữa rồi xoay người rời đi, Cốc Tâm Hoa nhìn về phía hắn mà nói:
- Được rồi, chúng ta đi vào đi, ăn cơm tối xong, có chuyện gì ta sẽ thông báo cho các ngươi.
Lúc này mọi người đều đi chọn căn phòng của mình. Ngọc Bích Cư này vô cùng to lớn, Hoàng Linh Cốc Tâm Lan hai người chờ đến khi Diệp Bạch chọn xong thì chọn hai căn phòng bên cạnh hắn. Phó Băng Vũ cũng chẳng hiểu tại sao chọn một căn phòng gần chỗ Diệp Bạch.