Vô Tận Kiếm Trang

Chương 443

Lúc Trương Tùng Nguyên dùng một chiêu đánh chết Thiết Xích ở phía dưới đệ tử của Bái Kiếm cốc không ít người lớn tiếng hoan hô nhưng cũng có một số người nghi hoặc.

Dựa theo lời của Thiên Khô Lão ma thì Tử Kiếm công Trương Tùng Nguyên trước kia không ở Bái Kiếm cốc, sau khi gia nhập hắn đã học được Tàng Kiếm nhất thức, tại sao hắn lại học được?

Chỉ có cốc chủ Bái Kiếm cốc Thẩm Ngạo Thiên mới biết, lúc trước Bái Kiếm cốc đã có một vị tổ tiên kinh tài tuyệt diễm đi ra ngoài lịch lãm, đệ tử Bái Kiếm cốc đi tìm thật lâu vẫn không biết được vị tổ tiên này ở đâu, về sau mới biết hóa ra vị tổ tiên này gặp đại địch, sau một phen kịch chiến tính mạng bị đe dọa, được cha mẹ của Trương Tùng Nguyên cứu, vì để báo ân cho nên vị tổ tiên này đã truyền cho Trương Tùng Nguyên Tam Thức Tàng Kiếm pháp.

Mà Trương Tùng Nguyên sở dĩ gia nhập Bái Kiếm cốc cũng là vì nguyên nhân sâu xa của vị tổ tiên kia, hắn cảm thấy được uy lực của Tàng Kiếm pháp cho nên muốn xem toàn cảnh, không có khách nào là trở thành đệ tử của Bái Kiếm cốc.

Hơn nữa đây cũng là nơi thích hợp để thiên tài tu kiếm như hắn ẩn cư.

Lúc Trương Tùng Nguyên hỏi tại sao mọi người lại tự tiện xông vào Bái Kiếm cốc tất cả mọi người đều không khỏi biến sắc, tình huống này mọi người đều cố tình giả bộ hồ đồ, cho dù trong lòng phẫn hận nhưng không biểu lộ ra, tránh gây thù hắn, nhưng một khi chuyện này nói ra thì chính là chuyện chết chóc.

Bởi vậy tất cả mọi người đều biến sắc, Trương Tùng Nguyên tuy lợi hại nhưng so với bốn người kia mà phân thắng bại thì hắn khó mà có thể chống đỡ nổi.

Đây là một chuyện không thể nào, cũng là chuyện mà mọi người kiêng kỵ nhất, chẳng lẽ sau lưng hắn còn có một thế lực cường đại nào khác chưa xuất hiện sao? Nếu thật sự như vậy thì đêm nay thật không tốt.

Mà ngay cả cốc chủ Bái Kiếm cốc Thẩm Ngạo Thiên cũng biến đổi sắc mặt.

Lam đại tiên sinh của Huyết Điểu tông thì tuy có kiêng kỵ Tử Kiếm này nhưng với Trương Tùng Nguyên thì hắn hoàn toàn không úy kỵ.

Bởi vậy hắn đang định cười lạnh trả lời thì bỗng nhiên rùng mình, ánh mắt nhìn về phía đỉnh Kiếm phong.

Một quái nhân kỳ lạ tuổi chừng ngũ tuần không biết từ lúc nào đã tới đó, người này khẽ đánh giá kiếm trận, giống như suy tư điều gì đó.

Mà lúc này những người khác cũng phát hiện ra Vũ y quái nhân, sắc mặt của bọn họ liền đại biến.

Trên khuôn mặt của Lôi Tông Lôi cực thiên hiện ra một vẻ kinh ngạc, hắn cơ hồ trong nháy mắt hô lên:

- Cường giả cấp huyền tông.

Vừa nghe thấy lời nói của hắn, tất cả mọi người không tự chủ được mà lùi lại mấy bước, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo.

- Sợ hãi, kính sợ, sùng bái, lo lắng sầu lo, đủ các loại thần sắc.

Huyền tông cường giả.

Diệp Bạch thấy cảnh tượng như vậy trong lòng cũng rung động mạnh.

Chẳng lẽ thật sự huyền tông cường giả đã đến?

Hắn nhìn về phía vũ y quái nhân, trong mắt hiện ra một vẻ không thể tin được, bảy quốc phía nam nghìn năm chưa xuất hiện một huyền tông, ngay cả Lam Nguyệt công quốc cũng chỉ có vài vị mà thôi.

Trong đó bất luận vị nào cũng là tông chủ của tông môn, hùng bá một phương.

Nhưng hiện tại nghe thấy lời nói của Lôi Cực Thiên, lúc này đột nhiên xuất hiện mọt vũ y quái nhân, là một cường giả huyền tông, điều này làm sao có thể được?

Với kiến thức của Lôi Cực Thiên, hắn không thể nhìn lầm.

Chỉ là loại chuyện này nói ra cũng sợ không thể tin nổi.

Bọn người Cốc Tâm Hoa cũng kinh ngạc, thậm chí còn kinh ngạc hơn cả Diệp Bạch.

Lam Đại tiên sinh, Xà Lão, Thiên Khô lão ma lúc này cũng trở nên khó coi.

Mà cốc chủ của Bái Kiếm cốc và Trương Tùng Nguyên lúc này cũng đại biến sắc mặt.

Nếu lúc trước bọn họ còn tin tưởng một trận chiến giều phút này thì tan tành.

Một đại địch như vậy làm sao mà đối đầu được.

Cho dù biết rõ đối phương chính là đột nhập vào cấm địa, nhưng đối phương là cường giả huyền tông, bọn họ làm sao dám xông lên.

- Không sai, đúng là một nhân vật cấp độ huyền tông, tuy nhiên chỉ là một huyền tông hạ vị thôi.

Trong lúc Diệp Bạch ngưng thần quan sát, bỗng nhiên Diệp Bạch sững sờ, hắn lập tức hiểu rõ và mừng rỡ mà thốt lên nói:

- Kiếm lão.

Ở bên cạnh, Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan đều phóng tới mục quang kỳ dị, mà Diệp Bạch cũng chỉ có thể cười khổ.

Sau đó hắn thốt lên một thanh âm nhàn nhạt vui sướng:

- Không sai, đúng là sư phụ.

Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan thấy Diệp Bạch lẩm bẩm một hồi thật lâu, sau đó thấy hắn không có phản ứng gì thì lại nhìn về phía trước.

Cảnh tượng này các nàng cũng trăm năm khó gặp, cho nên không muốn phân tâm.

Mà Diệp Bạch lúc này cũng không để ý tới các nàng nghĩ gì, giờ khắc này nghe thấy thanh âm kia hắn kích động không nói nên lời.

Sau khi mình thăng cấp lên tinh thần lực cấp hai xong, Kiếm lão đã cho mình ba kiếm trận sau đó không xuất hiện. Hắn từ lúc đó đến giờ vẫn nghĩ đến Kiếm lão, nhưng nếu Kiếm lão không triệu hoán, hắn không có cách nào đi vào trongn kiếm thạch. Lần này không ngờ Kiếm lão lại hiện ra.

Kiếm lão nhìn Diệp Bạch nửa ngày sau đó vui mừng nói:

- Diệp Bạch, con quả là không tệ, thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã sắp đột phá tinh thần lực cấp ba, chắc chỉ trong một thời gian ngắn nữa là con có thể chính thức sử dụng một kiếm trận cấp ba.

Diệp Bạch nghe vậy thì ngược lại lại cảm thấy buồn rầu:

- Nhưng mà sư phụ, con ở tinh thần lực cấp hai đỉnh phong đã lâu mà vẫn không cách nào đột phá, tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh cũng không có tác dụng, sư phụ có biện pháp nào không?

Kiếm lão nghe vậy thì trầm ngâm thật lâu rồi mới khẽ thở dài:

- Nếu như tinh thần lực mà dễ đột phá như vậy thì nó đã không phải là trở ngại lớn của Kiếm trận, tinh thần thế giới huyền bí khó lường, làm sao có thể đơn giản được.

Diệp Bạch nghe vậy thì cười ha hả, biết mình cũng hơi vọng tưởng, ở trong Kiếm môn, ngoài lục cấp kiếm trận sư đã là rất hiếm, đối với một kiếm trận sư mà nói, mỗi lần đột phá tinh thần lực là một chuyện vô cùng trọng đại, một khi thành công cũng bay vọt về thể chất và thực lực, khó có thể tưởng tượng.

Thế gian tuy có người biết chỗ tốt của Tinh thần lực nhưng chỉ có kiếm môn mới phát huy nó đến mức tốt nhất.

Kiếm lão nhìn lên trên đỉnh Kiếm phong đối diện, trong mắt hiện ra một vẻ chấn động.

Lão thì thào lẩm bẩm:

- Thật không ngờ ở một địa phương nhỏ như vậy lại xuất hiện một kiếm trận thần kỳ cường đại như vậy.

Diệp Bạch nghe vậy thì động tâm, hắn dùng tinh thần lực câu thông nói:

- Sư phụ, người có thể nhận ra hai đại kiếm trận này là gì không?

Kiếm lão cười nói:

- Đương nhiên, kiếm trận của kiếm môn chúng ta bày ra mấy nghìn năm, không dưới mấy vạn loại, thứ phức tạp nào mà chẳng có, hai kiếm trận này tuy mạnh nhưng ở trong kiếm môn cũng chỉ là trung đẳng mà thôi. xem tại truyenggg.com

Diệp Bạch lại hỏi tiếp:

- Sư phụ, hai đại kiếm trận này theo thứ tự là gì?

Kiếm lão nghe vậy thì đánh giá Kiếm phong rồi khẽ mỉm cười nói:

- Nếu như ta không nhìn lầm thì một cái gọi là Lam Sắc Cấm Không Kiếm trận, tứ giai trung đẳng kiếm trận, mà cái còn lại có tên là Tiểu Chư Thiên Phong Ma kiếm trận, là một ngũ giai đê cấp kiếm trận.

Bình Luận (0)
Comment