Nhiều đóa ma diễm ở bốn phía bay tới, chỉ cần nhiễm một cái cũng có thể đem một cường giả cấp huyền sư trở thành hư vô.
Bốn phía đều là thạch bích lạnh buốt, trên đó điêu khắc những hoa văn cổ quái, ghi lại chuyện xưa, vì đã lâu ngày cho nên nó được bám một tầng tro bụi, biến thành màu đen.
Nếu như không phải Diệp Bạch có thị lực hơn người cộng thêm việc ma diễm kia yếu ớt thì Diệp Bạch đúng là không thể thấy rõ.
Không có tiếng động, lúc này ngoại trừ Diệp Bạch thì không có người nào khác, sự yên tĩnh tới đáng sợ, thậm chí Diệp Bạch cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Khi vừa tiến vào cửa rõ ràng là có nhiều người chen chúc, tại sao lúc này một người cũng không thấy.
Trong lòng Diệp Bạch liền chuyển động, hắn bỗng nhiên nhớ tới một khả năng không tốt, tất cả mọi người tới nơi này chẳng lẽ đều bị một truyền tống trận đưa đến nơi khác.
Nghĩ tới đây Diệp Bạch không kìm được mà mỉm cười.
Tuy nhiên lập tức hắn lại buông lỏng, việc đến mức này thì chỉ còn cách cố gắng sống sót, những thứ khác không cần phải lo lắng nữa, càng lo lắng thì càng dễ gặp chuyện không may.
Trong hoàn cảnh hung hiểm chỉ có tỉnh táo mới có thể tìm thấy được bảo vật. Text được lấy tại TruyenGG
Điều khiến cho Diệp Bạch không ngờ chính là lúc nãy bởi vì mình hiếu kỳ mà đã xâm nhập vào nơi này. Một nơi quỷ dị như vậy, nếu như không phải Diệp Bạch có chút thực lực mà giống như những huyền sĩ bình thừ kia thì sẽ lập tức bị ma khí xâm nhập trở thành một cỗ xương khô.
May mà hắn còn biết rõ có nhiều người tiến vào trong đó, chỉ cần vận khí thật tốt thì có thể đi được một đoạn đường, đến lúc đó gặp gỡ một số người hoặc là hỏi đường hoặc là kết bạn đồng hành thì sẽ tốt hơn.
Bàn tay Diệp Bạch khẽ vẫy, hai thanh kiếm tự động bay ra, hộ vệ chung quanh hắn, trong đó một thanh vô cùng hoàn mỹ, mang theo một vòng tròn lam nhạt và hàn khí lạnh thấu xương, tựa hồ như muốn đóng băng tất cả, đây chính là thanh huyền binh tam giai trung cấp duy nhất của Diệp Bạch, Lục Dực Ngân Sương kiếm.
Mà một thanh còn lại lôi quang ẩn ẩn, đây chính là Tử Ngục Lôi quang kiếm, thanh kiếm này tuy chỉ là tam giai đê cấp nhưng luận về giá trị nó tuyệt đối không thua bất kỳ một thanh huyền binh tam giai trung cấp nào, Diệp Bạch dùng hai thanh kiếm này hộ thân, chính là để phòng ngừa vạn nhất.
Đồng thời hai thanh kiếm này xuất hiện một đạo tử hồng, một đạo băng lam, xuất hiện những đạo kiếm hoa bao quanh bốn phía của Diệp Bạch. Việc này khiến cho Diệp Bạch nhìn rõ bốn phía.
Sau khi xuất ra Tử Ngục Lôi quang kiếm cùng với Lục Dực Ngân Sương kiếm, một thanh kiếm khác lại được hắn triệu ra nắm chặt trong tay, tùy thời ứng phó với mọi bất trắc, đây chính là thanh kiếm mạnh nhất mà Diệp Bạch hiện có, tam giai thượng cấp cổ kiếm Thập Phương Thổ Hoàng kiếm.
Trên phẩm kiếm bảng, Thập Phương Thổ Hoàng kiếm có lai lịch rất đặc biệt, thanh kiếm này toàn thân là tài liệu tứ phẩm trân quý cho nên mới mấp mô lồi lõm, tuy nhiên nó với huyết mạch của Diệp Bạch có một cảm giác tương liên khiến cho hắn vô cùng ưa thích có thể tùy tâm sở ý.
Cầm thanh kiếm này Diệp Bạch có cảm giác như đi vào trong đại địa, hơi thở trở nên thâm trầm, cộng thêm có hai thanh kiếm hai bên hộ vệ trong lòng Diệp Bạch liền cảm thấy an tâm hơn một chút.
Hiện tại sau khi đã chuẩn bị, chỉ cần không cần gặp Ma linh quá mạnh Diệp Bạch đều có thể nắm chắc một trận chiến, điều lo lắng nhất không phải là gặp ma linh mạnh mà là sợ quần kết của ma linh, tốc độ của ma linh cực nhanh, cộng thêm việc không có hình thể xem ra Diệp Bạch khó có thể chống đỡ được.
Sau khi nghĩ thông suốt Diệp Bạch không hề do dự, tuy ở đây không có ma linh nhưng trên thực tế không đơn giản như vậy, bởi vậy Diệp Bạch cũng không có lựa chọn thứ hai, hắn chỉ có thể để huyền khí bao trùm toàn thân, tùy thời triệu hoán kiếm trận mà ngăn địch, từng bước một hướng về phía chỗ ánh sáng mà đi tới.
Trên đường đi Diệp Bạch chỉ nghe tiếng bước chân của mình vang lên trên mặt đất phát ra từng thanh âm đông đông, trong hoàn cảnh yên tĩnh này có vẻ hơi chói tai.
Bỗng nhiên phía trước bừng sáng hai thông đạo hiện ra trước mặt hắn.
Diệp Bạch không hề do dự giờ phút này hắn cũng không phân biệt phương vị, cho nên hắn tùy tiện đi về phía thông đạo bên trái.
Sau một lát hai đạo thông đạo đã xuất hiện, Diệp Bạch không hề do dự chọn thông đạo bên trái, cứ như thế một lát sau Diệp Bạch đã đi qua bảy tám thông đạo nhưng vẫn không hề thấy một bóng người, mà Tà Vương mộ cung không có thứ gì khiến cho hắn có cảm giác khủng bố.
Những ma linh kia tựa hồ như không tồn tại khiến cho Diệp Bạch không kìm được mà nghi hoặc.
Ở lúc bên ngoài hắn xuyên qua màn sương mù có thể nhìn thấy những ảo ảnh kỳ quái lập lòe, nhưng hiện tại hoàn toàn không có.
Mặc dù không có nguy hiểm là chuyện tốt nhưng Diệp Bạch càng cảm giác càng như vậy thì càng bất an, yên tĩnh quỷ dị khiến cho hàn khí từ lòng bàn chân của hắn truyền đến, nghĩ một lúc Diệp Bạch lại triệu hoán tam giai thượng cấp Kim Phong Tế Vũ kiếm cùng với tam giai đê cấp Thiên Niên Thanh Mộc kiếm ra.
Kể từ đó chung quanh Diệp Bạch đã có một màn kiếm thủ hộ, cộng thêm thanh kiếm mà hắn cầm trên tay thì an toàn hơn rất nhiều, Diệp Bạch lúc này mới hơi yên tâm mà đi về một phương hướng.
Đột nhiên một tiếng thảm thiết kinh thiên động địa vang lên bên tai Diệp Bạch, thanh âm kia vang lên sau đó lập tức yên lặng không còn thấy gì nữa, cuối cùng thanh âm một vật nặng ngã xuống mặt đất truyền tới. Trong lòng Diệp Bạch liền chuyển động, hắn sử dụng Thiên tẩu tứ tượng bộ, trong nháy mắt đã tới gần nơi phát ra thanh âm.
Một xương khô hiện ra trên mặt đất, ở bên cạnh còn có một thanh kiếm lam nhạt, Diệp Bạch nhìn y phục ở trên xương khô thì trên đó có một ký hiệu hình vân điểu, quả nhiên đây là người của Vân Điểu tông, một tông môn không nhập lưu, không ngờ bọn họ cũng có đệ tử tiến vào đây.
Giờ phút này người này không biết là đệ tử hay là trưởng lão của Vân điểu tông chỉ là toàn thân đã không còn chút thịt nào, xương cốt cũng không trắng như bình thường mà đã chuyển thành màu nâu đen.
Diệp Bạch cẩn thận tới gần đem thanh kiếm màu lam từ từ nhặt lên tiện tay ném vào trong kiếm thạch, thanh kiếm này chỉ là một thanh nhị giai trung cấp bình thường tuy nhiên Diệp Bạch cũng không kinh thường.
Sau khi đánh giá bốn phía chỉ là một mảng hư vô, Diệp Bạch nghĩ nghĩ thầm rồi đặt ngón tay lên trên hai mắt, một đạo cầu vồng xuất hiện ở đồng tử của hắn, cuối cùng phía trước mặt Diệp Bạch ở vách tường đối diện đã xuất hiện bóng xám nhàn nhạt.
Diệp Bạch khẽ mỉm cười, bàn tay vẫy ra, Kim Phong Tế Vũ kiếm liền biến thành một kim quang chói mắt trong nháy mắt đã xuyên thủng bóng xám trước mắt. Bóng xám kia thét lên một tiếng kinh hãi, tựa hồ không ngờ rằng mình bị phát hiện, vội vàng di chuyển tuy nhiên kim quang trên Kim Phong Tế Vũ kiếm đại phóng đem bóng xám bao phủ toàn bộ, một tiếng thê lương truyền đến, chỉ trong chớp mắt bóng xám kia đã phân tán biến thành một mảng hư vô.
Thấy như vậy Diệp Bạch chỉ có thể mỉm cười, hắn triệu hoán Kim Phong Tế Vũ Kiếm, tiếp tục phòng hộ xung quanh rồi đi về phía trước.
Chẳng qua chỉ là một ma linh cấp bậc thấp nhất mà thôi, không đáng nhắc tới, một huyền khí đệ tử cũng không bằng, nếu như không phải nó đánh lén thì đệ tử của Vân Điểu tông kia cũng không chết dễ dàng như vậy.
Tuy đã nhìn thấy một người nhưng người đó đã chết không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, gặp hay không cũng không khác nhau nhưng cuối cùng cũng khiến cho Diệp Bạch biết rõ, ở nơi này có đệ tử của Vân Điểu tông thì cũng sẽ có đệ tử của tông môn khác.