Phát hiện như vậy, Diệp Bạch không khỏi vui mừng, hắn vốn nghĩ phải mấy ngày nữa thực lực mới có khả năng đạt tới cảnh giới Cao cấp Huyền sĩ Đại Viên Mãn, nhưng lúc này mới chỉ qua một trận đại chiến sai biệt lắm, chính mình đã có thể hoàn toàn tiến vào cảnh giới Đại Viên Mãn rồi, tinh thần vững chắc, Huyền khí sung mãn, có khả năng tiến hành đột phá rồi.
Bất quá Diệp Bạch cũng không có lo lắng, hắn vẫn như trước làm đâu chắc đấy, ở chỗ này Đường Huyết Nhu vẫn như trước không có động tĩnh gì, hắn liền tiếp tục tu luyện. Đến lúc ban đêm Huyền khí của Diệp Bạch bắt đầu hiện ra một hiện tượng kỳ dị, bạch trung uẩn tử, tử trung hàm xích, sinh cơ bừng bừng, không ngừng nhảy lên, Huyền khí lúc thì như như sông lớn sóng lớn không ngừng xông phá, lúc thì như biển cạn yên lặng, giống như là sắp có đột phá.
Kỳ thật lúc này, Diệp Bạch đã có khả năng dùng Tam Hoa Tụ Đỉnh đan rồi.
Tại thế giới Huyền sĩ, vấn đề tu luyện thứ nhất là phải củng cố căn cơ, sau đó mới có thể bắt đầu tiến hành tu luyện Huyền khí, phải làm cho huyền khí mạnh như thác đổ. Nếu không có căn cơ, thì trong lúc tu luyện, tự nhiên hiệu quả cũng không được tốt lắm.
Điều này cũng như đơn giản xây dựng một căn phòng ốc mà thôi, chỉ cần có thiên phú Huyền khí, là có thể không ngừng tăng lên, mà phòng ốc cũng thế chỉ cần có nguyên vật liệu đủ là xây dựng được thôi.
Ở trong quá trình, chính là không ngừng tu luyện, tu luyện, sau đó là tu luyện, mà quá trình tu luyện, chính là thu nạp Thiên Địa linh khí tiến vào trong người, chuyển hóa ra huyền khí để sử dụng.
Đây là một kiến thức bình thường, không có kỹ xảo gì, trừ phi tu luyện giả tăng tiến tu vi Huyền khí là do dùng thiên tài địa bảo gì đó, nếu không thì cũng chỉ có thể từng bước từng bước tu luyện mà thôi.
Mà con đường tu luyện đến một trình độ nhất định nào đó thì Huyền khí sẽ gặp bình cảnh, tức là trong kinh mạch đã lấp đầy không dung nạp được nữa, bắt đầu rục rịch, bồng bột như nước thủy triều dũng mãnh đột phá.
Cái này cũng giống như chén nước, sau khi đựng đầy thì nó bắt đầu chảy ra, lúc này, thì nếu như tu luyện tiếp cần phải áp súc Huyền khí, tăng lên cảnh giới tiến hành đột phá.
Trạng thái này, chính là ở trong thế giới Huyền sĩ gọi là Đại Viên Mãn cảnh giới, cũng có người có thói quen gọi là Đột phá kỳ.
Một khi đột phá, kinh mạch càng thêm rộng lớn, vững chắc, có thể dung nạp càng nhiều Huyền khí, đồng thời, chất lượng Huyền khí cũng sinh ra biến chất càng thêm tinh túy, càng thêm tinh khiết, có được lực lượng càng thêm cường đại. Cứ như vậy, thực lực Huyền sĩ một lần nữa tăng cao, thực lực nhất thời tăng lên gấp bội.
Cho nên, đột phá cảnh giới đối với Huyền sĩ đều rất là quan trọng, nhưng quá trình tu luyện Huyền khí chỉ cần tích lũy tháng ngày, tự nhiên cũng có thể thành tựu.
Nhưng một khi đột phá thì rất là quan ngại, có người cho dù đến đột phá kỳ, nhưng cả đời vẫn không có cách nào đột phá thành công, cả đời cũng không có tiến bộ gì thêm. Mà có người lại có thể rất nhanh đột phá chướng ngại, tiến vào tầng cảnh giới cao hơn, cho nên mới nói là do thiên phú bất đồng.
Đương nhiên đôi khi, ngoại vật cũng rất là trọng yếu, Tam Hoa Tụ Đỉnh đan cũng là một loại đan dược như vậy, nó có khả năng trợ giúp người tu luyện đột phá bình cảnh. Nhưng đan dược này cũng vô cùng trân quý, hơn nữa luyện chế cũng không dễ dàng gì, cho nên đan dược khó cầu, muốn kiếm được nó cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng hiện tại, Diệp Bạch cũng đã có một hạt, mà Huyền khí của hắn lúc này cũng đạt tới viên mãn tiến vào quan khẩu Đột phá kỳ, chỉ cần hắn muốn là có thể lập tức đột phá.
Nhưng Diệp Bạch suy nghĩ một chút, dù sao lúc này hắn cũng không có khẩn cấp, trụ cột càng vững chắc đối với tương lai tu luyện càng thêm sắc bén. Mặc dù lúc này đã tiến vào đột phá kỳ, nhưng Huyền khí kỳ thật còn có thể tiến thêm một bước áp súc nữa, chỉ là không lớn mà thôi. Nhưng ít ra còn có thời gian, hơn nữa Đường Huyết Nhu lúc này còn chưa tỉnh, nếu như thấy bộ dáng của chính mình cũng không biết nàng có phản ứng như thế nào.
Cho nên hắn mặc dù đem hộp Tam Hoa Tụ Đỉnh đan màu đỏ mang ra, nhưng hắn vẫn do dự một chút không có lập tức dùng ngay, mà đi ra phía trước đem vài khỏa tinh thạch màu đỏ cao giai Hồng mị rơi xuống đất nhặt lên.
Một viên tím nhạt cao giai Hồng mị này, hồng mang tử lộ không giống bình thường, hắn đều cẩn thận thu vào trong lòng.
Cứ như vậy, Diệp Bạch đã thu hoạch được chín khỏa tinh thạch màu đỏ, trong đó bốn khỏa là vừa rồi thu được, còn năm khỏa còn lại là lúc trước đoạt được.
Một khỏa tím màu đỏ sậm cao giai Hồng mị, hai khỏa là tối hôm qua ở thạch thất lưu lại, còn các khỏa tinh thạch khác cũng đều là do hắn đánh chết mấy đầu cao gia Hồng mị mà có được.
Mặc dù không biết những tinh thạch này có ích lợi gì, nhưng là tinh thạch của cao giai Hồng mị thì nhất định có tác dụng, Diệp Bạch tự nhiên là sẽ không bỏ qua. Lúc trước Đường Huyết Nhu cũng không trực tiết kích sát mấy đầu cao giai Hồng mị này cho nên nàng sẽ không nhận được mấy thứ này, cho dù tỉnh cũng sẽ không đi hỏi mình.
Thấy Đường Huyết Nhu vẫn như trước còn chưa có tỉnh dậy lại, Diệp Bạch không khỏi cảm thấy kỳ quái, dựa theo lý thuyết thì độc tố cũng đã trừ hết rồi, như thế nào nàng vẫn còn bất tỉnh như vậy. Diệp Bạch tiến lên kiểm tra lại một chút, nhưng hắn phát hiện Đường Huyết Nhu mạch tượng bình thường, nhưng vẫn bất tỉnh, Diệp Bạch không tinh thông y thuật, cho nên hắn cũng không có biện pháp xử lý.
Tối hậu, hắn chỉ có thể chờ đợi, ngồi một chỗ nhàm chán, một lúc sau Diệp Bạch bất đắc dĩ cũng đành một lần nữa khoanh chân, tiến vào trạng thái tu luyện.
Tu luyện làm cho hắn không có cảm giác được thời gian trôi qua, một ngày thời gian rất nhanh trôi đi. Huyền khí Diệp Bạch lúc này đã trong suốt đầy đủ, xuất hiện cô đọng thành những giọt sương, trong kinh mạch có cảm giác sung mãn, lúc này hắn có tu luyện thêm thì cũng không có tác dụng gì, kinh mạch lúc này đã đạt tới trạng thái bão hòa rồi, lúc này, tăng lên cảnh giới mới là điểm mấu chốt nhất.
Diệp Bạch cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn nhìn Đường Huyết Nhu vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, suy nghĩ một chút sau đó cắn răng một cái đem hộp nhỏ màu đỏ chứa Tam Hoa Tụ Đỉnh đan ra:
- Tỉnh, nhìn nàng nhất thời nửa khắc nữa cũng vẫn chưa tỉnh, lúc này ta đột phá một tầng cảnh giới cũng không được bao lâu, ta lại không cần từ từ trùng quan, chỉ cần nuốt đan dược, hấp thu chuyển hóa một chút là được rồi, nếu như nàng một mực bất tỉnh thì ta cứ trực tiếp thử nghiệm trùng quan cũng được.
- Ở nơi nào đột phá thì cũng phải đột phá mà thôi, ở chỗ này bí ẩn như thế, bên ngoài lại có một tòa hắc hồ cổ quái, một tòa đại hình Huyễn Trận, người bình thường khẳng định là tìm không được nơi này, bên ngoài ta bố trí thêm một cái Tiểu Hư Di Kiếm Trận cũng đủ để cho mình tỉnh lại. Thực lực đề cao đến đỉnh cấp cảnh giới Huyền sĩ, mình ở bên trong Tà Vương mộ sinh tồn tỷ lệ cũng lớn hơn vài phần.
Sau khi suy nghĩ xong, Diệp Bạch cũng không có do dự nữa, hắn trực tiếp mở hộp màu đỏ ra, đem hạt Tam Hoa Tụ Đỉnh đan cầm trong tay.
Nghiêng đầu thoáng nhìn qua Đường Huyết Nhu, nhìn thấy vẻ mặt nàng ngọt ngào, Diệp Bạch lẩm bẩm nói:
- Hy vọng ngươi không nên tại lúc ta trùng quan mà tỉnh lại, bằng không thật đúng là không tốt.
Sau khi nói xong, hắn đem hạt Tam Hoa Tụ Đỉnh đan cho vào trong miệng, tiến hành thử nghiệm trùng quan.
Tuy nhiên đúng lúc này, một tiếng rên rỉ rất nhỏ truyền vào trong tai của Diệp Bạch, hắn vừa mới tiến hành một nửa động tác, cũng đành đình chỉ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn lại.
Diệp Bạch nhìn thấy Đường Huyết Nhu đang ngủ trở mình một cái, sau đó ngã trên mặt đất, trong miệng vô ý nỉ non:
- Nước…
- Như thế nào như vậy, nàng lúc này tỉnh dậy sao?
Diệp Bạch rất là buồn bực, không ngờ đến lúc này nàng mới tỉnh dậy, cũng may là hắn không có nuốt đan dược vào, nếu không hắn tuyệt đối không thể đánh được. Lúc này Diệp Bạch đem Tam Hoa Tụ Đỉnh đan lần nữa cho vào trong hộp, sau đó hướng về phía Đường Huyết Nhu đang nằm đi tới.
Sau khi hắn đi đến gần, Diệp Bạch phát hiện Đường Huyết Nhu kỳ thật cũng không có tỉnh lại, chỉ là trong giấc mộng vô ý nỉ non thôi, nhưng hắn đã gặp nàng có bộ dáng như thế, Diệp Bạch cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt.
Chỉ thấy trên môi nàng lúc này khô nứt, tựa hồ như là đang khát nước đến cực độ, mà nàng có thực lực Đỉnh cấp Huyền sĩ, có khát thì cũng không đến mức như thế mới đúng, tuy rằng ở bên trong Tà Vương mộ không có nhiều thời giờ, nhưng khát thành như vậy, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân trúng độc sao?
Chính là huyết dịch biến hồng, hẳn là đã không còn đáng ngại gì, chính mình còn trước sau cho nàng ăn bốn hạt trung giai Giải Độc Đan, lẽ ra phải vô sự mới đúng, không ngờ vẫn còn có chút di chứng sao?
Diệp Bạch suy nghĩ một chút, hắn cũng không lý giải được, thì chính là lúc này âm thanh suy yếu của Đường Huyết Nhu lại rên rỉ vang lên: nguồn truyenggg.com
- Nước…
Diệp Bạch bất đắc dĩ nhìn nhìn Đường Huyết Nhu, rõ ràng nàng đang rất khát nước cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy, mặc dù hắn cũng không hiểu tại sao. Nhưng lúc này, Diệp Bạch cũng không thể như điếc không nghe được.
Chính là yêu cầu của Đường Huyết Nhu làm khó hắn, chỗ này không có đường đi thông ra bên ngoài, Diệp Bạch phải đi chỗ nào tìm nước chứ?
Huống chi, Đường Huyết Nhu khát nước, Diệp Bạch cũng không có hơn gì, mặc dù hắn là Huyền sĩ, năng lực nhẫn nại hơn xa người bình thường, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được cảm giác khát nước, chỉ là lúc này hắn tạm thời miễn cưỡng nhẫn nại mà thôi. Lúc này hắn nhìn thấy Đường Huyết Nhu đang kêu khát nước, thì đến hắn cũng có cảm giác vô cùng khát.
- Làm sao bây giờ?
Đứng ở tại chỗ, hắn do dự một hồi lâu, nhìn nhìn đôi môi của Đường Huyết Nhu khô khốc, ánh mắt Diệp Bạch bỗng nhiên nhìn xuống cánh tay của mình.
Một lúc lâu sau đó, hắn thở dài một tiếng:
- Ai… Chẳng lẽ kiếp trước ta làm sai chuyện gì, như vậy xin lỗi, kiếp này ta trả nợ, nếu như không cho ta gặp, ta tự nhiên có khả năng mặc kệ, nhưng là… không ngờ ngươi trước mặt ta nỉ non như thế. Nếu như ta không quan tâm, cả đời này lương tâm của ta bất an, huống chi, không phải chỉ là nước thôi sao.
Cười khổ một chút, ngón tay Diệp Bạch vừa nhấc, một thanh Chủy Thủ bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn, sau đó khẽ cắt vào cổ tay ...