Giờ phút này, Diệp Bạch ngồi xếp bằng nhắm mắt, ngăn cách lục thức, bỏ hết tất cả ngoại vật.
Tuy nhiên, tại Tinh Thần Thức Hải lại giống như một tràng phong bạo, không ngừng đảo lộn, va chạm mấy lần. Diệp Bạch thiếu chút nữa bị cơn sóng triều này bao phủ.
Nếu như không phải là hắn cắn răng nhẫn nhịn xuống, lúc này chỉ sợ hắn đã trở thành một tên phế nhân rồi.
- Ngàn năm Dưỡng Thần Thảo, quả nhiên không thể dễ dàng dùng, nguyên vốn tưởng rằng, ta cũng đủ chống cự thống khổ, hiện tại mới biết, ta một mực quá khinh thường rồi.
- Kiên trì, Kiên trì nhịn xuống, chỉ có thể cố nhẫn nhịn chịu đựng mới thành công, nếu không, cuối cùng chính là tử vong.
- Ta không thể thối chí, không thể, không thể… Cơn thống khổ, ta cũng nhất định sẽ kiên trì chống đỡ i, ta nhất định sẽ thành công.
Trong lòng Diệp Bạch kiên trì thầm nhủ, tuy nhiên, trong óc từng cơn, từng cơn đau nhức như thủy triều không ngừng truyền đến, như bị đao cắt làm cho tâm chí kiên nghị của Diệp Bạch, cũng thiếu chút nữa cũng kiên trì không được.
- Rốt cuộc nên như thế nào? Rốt cuộc nên như thế nào?
Trong lòng Diệp Bạch tê rống, tựa hồ ngửa mặt lên trời rít gào, trong lòng một mảnh lo lắng, vốn có đã cẩn thận xác định, bây giờ toàn bộ biến mất không thấy.
Hắn mặc dù đối với lần tấn cấp lần này chuẩn bị rất nhiều, nhưng hắn còn không ngờ rằng quá trình tấn cấp lại thống khổ như thế, nếu như không giải quyết được vấn đề này thì hắn tuyệt đối không thể tiến hành tiến giai được, tối thiểu cũng có hậu quả vô cùng đáng sợ.
Chính là, một khi bắt đầu, liền không thể quay đầu lại được nữa.
Hiện tại, hắn chỉ có thành công, không thể thất bại, một khi thất bại tất cả bao công lao trước đó đem bỏ hết không nói, Diệp Bạch chỉ sợ thần hồn cũng bị diệt, biến thành ngu ngốc.
Hắn không thể thừa nhận hậu quả nặng lề.
Tinh thần phong bạo, một khi chân chính bộc phát, đừng nói hắn một tiểu Trung cấp Huyền sư, coi như là Trung cấp Huyền Tông, Huyền Vương, thậm chí Huyền Tôn cũng bị diệt, không lưu lại một điểm dấu vết.
Một khi Tinh Thần Thế Giới bị diệt, không liên quan đến nó mạnh hay yếu, lúc đó nó cũng không phát huy ra được nửa điểm tác dụng.
Duy nhất có thể ngăn chặn, chỉ là ý chí của mình, ý chí không kiên định khẳng định không nhịn được, mà một khi ý chí có thể từ trong tinh thần phong bạo kiên định được, thì lúc đó mới thành công.
Chỗ tốt lúc đó vô phương tưởng tượng.
- Không biết lúc này, tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, kết quả sẽ như thế nào?
Diệp Bạch lúc này vẫn còn có nhàn hạ suy nghĩ, thân thể của hắn tại không ngừng lay động, cho dù là kiên nghị như hắn, thật sự là ăn không tiêu.
Trên trán Diệp Bạch lúc này đầy mồ hôi, hắn cũng không muốn chết vào lúc này.
- Mặc kệ, thử một lần xem sao.
Diệp Bạch gặp phải chín lần tinh thần phong bạo thổi quét qua, cả người sắc mặt trắng bệch, biết chính mình rất nhanh đến bên bờ sụp đổ, hắn không nhanh hành động thì phải chết không thể nghi ngờ.
Mặc dù giờ phút này bầu trời không có trăng sao, tựa hồ không phải thời điểm tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, nhưng Diệp Bạch cũng từng nghe nói qua, mây đen che trăng, không có nghĩa là trăng sao không tồn tại, chẳng qua là mắt thường không nhìn thấy mà thôi.
Nếu Bạch Thủ Thái Huyền Kinh có thể giảm bớt thống khổ, mặc kệ truyền thuyết có phải thật hay không, ở tình huống này cũng là biện pháp duy nhất của Diệp Bạch.
- Mặc kệ như thế nào, cũng phải thử một lần, cũng không thể ôm tiếc nuối mà chết như vậy.
Diệp Bạch ở trong lòng hung hăng đối chính mình giáo huấn, hắn cắn một cái rốt cục hạ quyết tâm cố gắng đem tất cả tâm tự gạt ra, làm cho chính mình cảm thụ, sau đó, tụ tập tâm thần, bắt đầu dựa theo công pháp Bạch Thủ Thái Huyền Kinh vận hành đứng lên.
Mặc kệ trên bầu trời có trăng sao hay không, Diệp Bạch đều giả tưởng là có.
Lúc mới bắt đầu, Diệp Bạch chỉ cảm thấy tinh thần chính mình, lâm vào một mảnh tối đen, vô luận chính mình kéo dài như thế nào, cố gắng như thế nào, cũng cảm thụ không được một tia Tinh Quang.
Ý thức của hắn tựa như lâm vào tầng mây, vĩnh viễn cũng không vươn ra ngoài được.
Diệp Bạch lúc này muốn buông tha cho, tinh Thần Thức Hải cũng muốn lâm vào sụp đổ, trong giây lát, một đạo Tinh Quang mỏng manh xuyên qua trọng trọng tầng mây, bị Diệp Bạch từ trong hư không phát hiện, sau đó nhanh chóng dẫn vào tinh Thần Thức Hải.
Liền phảng phất giống nước suối tiến vào ruộng lúa khô cạn, như ánh mặt trời rơi xuống đáy giếng, trong nháy mắt hắn có cảm giác ấm áp làm cho Diệp Bạch cảm thấy hưng phấn nhảy dựng lên.
- Lại có thể thành công rồi.
Hắn thì thào nói, vui mừng vô cùng, mặc dù chỉ có một tia mỏng manh như vậy, nhưng tối hậu trước mắt, đã cứu hắn một mạng.
Xem ra, truyền thuyết quả nhiên chân thật, mây đen trọng trọng, không có nghĩa là không có Tinh Quang, chỉ cần cố gắng, tất cả đều có thể.
Hơn nữa, nếu có thể có một lũ, liền nhất định có thể có hai lũ, nếu có thể có hai lũ, mười lũ, trăm lũ, cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, Diệp Bạch nhạy cảm phát hiện tu luyện ở lúc bầu trời đêm không trăng không sao, Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, tựa hồ cũng xảy ra một tia biến dị mỏng manh.
Hắn nhìn tới Tinh Quang, muốn thuần túy một chút xem tinh Lam ở bên trong Tinh Thần Thức Hải tốc độ đã bị hòa tan, cùng trước kia trực tiếp xuyên qua, khác nhau rất lớn.
Những Tinh Quang, có chút kỳ dị.
Bất quá hiện tại, không phải lúc truy cứu việc này, mặc dù tạm thời ổn định một chút, nhưng sau một khắc sụp đổ, còn nghĩ phải tiếp tục tu luyện.
Mà lúc này, Diệp Bạch chỉ có cố gắng lợi dụng Bạch Thủ Thái Huyền Kinh biến dị, tiếp thu càng nhiều Tinh Quang thì càng giảm bớt nguy hiểm cùng thống khổ.
Nghĩ là làm, Diệp Bạch không lo không nghĩ, hắn vứt bỏ lục thức, toàn tâm toàn ý vận chuyển Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, dần dần, Ánh mắt hắn tựa hồ có thể xuyên thấu hư không, từ những mây đen xuyên thấu Tinh Quang, mang từng sợi Lam sắc Tinh Quang, tiến vào Tinh Thần Thức Hải.
Tinh Thần Thức Hải của Diệp Bạch, lại một lần nữa từ từ sáng lên, dần dần, càng ngày càng sáng lên, cái loại cảm giác thống, bắt đầu dần dần biến mất, tinh thần Diệp Bạch, tựa hồ như đang ngâm tại ôn tuyền, cảm giác thoải mái không nói ra lời.
Loại cảm giác này, đây là lần đầu tiên.
Cứ thế như vậy, hắn không ngừng vận chuyển Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, lúc này đối với Diệp Bạch mà nói, cũng là lần đầu tiên.
Diệp Bạch mẫn cảm phát giác những Tinh Quang khi vào trong Tinh Thần Thức Hải, đều trở nên ấm dần, như ngâm mình ở trong ôn thủy, tiếp theo những tinh thần sợi tơ nhỏ, bắt đầu lại giống như có sinh mệnh, nhất hô nhất ứng đứng lên, từ từ lớn mạnh, lấy mắt thường có thể thấy tốc độ, lớn mạnh của nó.
Nếu như trước đây, cơ hồ không có khả năng như vậy.
Tinh Thần Thức Hải của Diệp Bạch, cũng vào giờ khắc này xảy ra biến dị.
Cùng lúc đó, Tinh Thần lực của Diệp Bạch nửa tháng trước tiến vào bình cảnh tứ cấp, vào giờ khắc này, lặng yên tan rả, sụp đổ, rồi sau đó từ dược lực của Dưỡng Thần Thảo đột nhiên bộc phát, hóa thành một luồng năng lượng thật lớn, trực tiếp đem bình cảnh tứ cấp Tinh Thần lực xuyên qua.
Theo sau, hóa thành một dòng nước lạnh âm lãnh, tại tinh Thần Thức Hải của Diệp Bạch không ngừng phân hoá, sau đó dung hợp, sinh ra càng nhiều tinh thần sợi tơ nhỏ.
Tại lúc này Diệp Bạch có cảm giác đột phá.
Ở bên trong Thức Hải tinh thần sợi tơ nhỏ cứ một khắc lại tăng trưởng kinh người.
Từ tám mươi mốt lũ, trong nháy mắt đột phá đến tám mươi lăm lũ, sau đó chín mươi lũ, chín mươi mốt lũ, chín mươi chín lũ.
Theo sau, cơ hồ chưa từng ngừng nghỉ, số lượng tinh thần sợi tơ nhỏ, lập tức đột phá một trăm.
Một trăm lẻ một, một trăm lẻ năm, một trăm linh tám.
Một trăm mười một.
Diệp Bạch hồn nhiên chấn động, lúc này tinh thần sợi tơ nhỏ tăng trưởng bắt đầu trở nên thong thả, nhưng vẫn như trước tăng trưởng. Text được lấy tại TruyenGG
Một trăm mười hai, một trăm mười bốn. một trăm mười sáu.
Một trăm mười bảy.
Diệp Bạch trợn to hai mắt, khó mà tin được Tinh Thần Thức Hải đột phá tứ cấp mang đến động tĩnh lớn như thế, tinh thần sợi tơ nhỏ thành tựu, cũng hơn xa so với Kiếm lão đột phá tứ cấp mấy lần.
Đối với người bình thường, từ Tam cấp đột phá đến tứ cấp, nhiều nhất gia tăng một hai mươi lũ, có khả năng cho tới bây giờ, Diệp Bạch rõ ràng hơn người bình thường gấp hai lần, đạt tới ba mươi sáu lũ, hơn nữa, mặc dù tốc độ tăng trưởng chậm lại, nhưng lại vẫn tiếp tục tăng trưởng.
Cũng không biết, cuối cùng, có thể tăng tới bao nhiêu.
Diệp Bạch vẫn không nhúc nhích, trong lòng hắn khẩn trương đến độ sắp nhảy ra, theo sau, cực kỳ gian nan, lũ tinh thần sợi tơ nhỏ, lại nhảy lên một chút, biến thành một trăm mười tám lũ.
Chỉ chốc lát sau, một trăm mười chín.
Trán của Diệp Bạch đã bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, có thể hay không phá một trăm hai mươi, một khi phá một trăm hai mươi, thì quả thật vô cùng khác thường.
Tuy nhiên, Tinh Thần Thức Hải thật lâu cũng không có động tĩnh, lần này Diệp Bạch đột phá có thể kết thúc.
Lúc này, thong thả, trong đó một lũ tinh thần sợi tơ nhỏ, lại lần thứ hai xảy ra phân liệt.
Nếu như vậy là một trăm hai mươi.
Một trăm hai mươi lũ.
Diệp Bạch ngay cả thở ra hít vào đều như bị đình chỉ, bất quá cho đến cuối cùng, cũng không có tăng thêm, cuối cùng lũ tinh thần sợi tơ nhỏ cũng không nhảy lên biến thành một trăm hai mươi mốt lũ, sau đó Tinh Thần Thế Giới như vậy kết thúc. Diệp Bạch thành công từ Tam cấp Đỉnh cấp Tinh Thần lực, đột phá đến tứ cấp cấp thấp.
Tinh thần sợi tơ nhỏ, cũng từ tám mươi mốt lũ, lập tức nhảy tới một trăm hai mươi lũ, ước chừng tăng trưởng gần bốn mươi lũ, bỏ xa người bình thường khi tăng cấp là hai lần.
Phải biết rằng, đối với rất nhiều người mà nói, có thể tăng thêm hơn mười lũ, coi như đã là quá tốt rồi, hai mươi lũ trạng thái như vậy chỉ có số ít người mới có thể đạt tới.
Mà Diệp Bạch làm được, cũng là số ít người trong đó, so với những người này hắn cũng không kém hơn một chút nào.
Cái chênh lệch so với người bình thường, không thể không nói là kinh người, ngay cả Diệp Bạch, cũng cảm thấy hơi bị giật mình.