- Đi thôi.
Tiêu Minh Nhạn không hề nhìn về phía hai người nữa, mặt hắn lúc này cũng không có một chút thay đổi, cũng không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lập tức, thân hình hắn túng hạ, còn hai người Tiết Diêm Sơn, Ngô Xà theo sát phía sau, trong nháy mắt, ba thân ảnh, cũng hóa thành ba cái điểm đen nhỏ, xâm nhập vào bên trong Vân Vụ mang mang, biến mất không thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt, tại chỗ liền khôi phục bình thường, phảng phất cũng chưa có cái gì phát sinh qua.
Mà ba ngày sau, thời điểm Diệp Bạch cùng Viêm Mị chạy tới, bất quá cái gì bọn họ cũng không nhìn thấy.
Bất quá, ở giữa sườn núi có hơn mười thi thể đầu bạch mi Cự viên, cho dù hắn không có đầu óc, cũng biết nhất định là có người đến trước bọn họ một bước tiến vào trong Ma Vương Thạch Quật rồi.
Tiếp xuống, liền nhìn xem ba ngày này bọn họ đã đi được đến đâu, có thông qua được cơ quan mật đao không, đi tới chỗ bảo khố dưới đất, nếu như không có, hai người bọn họ lúc này vẫn còn có cơ hội.
Nếu như Bảo vật đã bị lấy đi, bọn họ lần này tới nơi này, cũng chỉ có thể chạy một chuyến mà thôi, ý tưởng từ trong tay Lê Hoa cung cướp đoạt Bảo vật, điều đó căn bản không có khả năng.
Loại chuyện này, hai người Diệp Bạch cùng Viêm Mị, cho dù có muốn, cũng sẽ không suy nghĩ.
…
Tiến vào Ma Vương Thạch Quật, sau đó, Diệp Bạch cùng Viêm Mị chú ý đi tới.
Xuất hiện ở trước mặt bọn họ, là một thế giới kỳ lạ mà đen nhánh, trên đỉnh đầu có vô số thạch nhũ, xen kẽ, rủ xuống bốn chỗ, như những thanh lợi kiếm.
Trước mắt bốn phương đen nhánh thông suốt, không ngừng tuôn ra một luồng Ma khí đen nhánh, cả người lẫn vật sâm nhập vào trong này, nếu không có vận Huyền công hộ thể, muốn xông qua cũng khó khăn vô cùng.
Ở chỗ sâu nhất, thậm chí mơ hồ truyền đến trận trận âm thanh gào khóc thảm thiết, một tiếng thanh âm thê lương như bài ca phúng điếu, bi thương như đàn đứt dây, làm cho người ta có một loại cảm giác kinh tâm động phách, không biết ở cỗ đó rốt cuộc chôn dấu cái gì.
Thậm chí còn có từng đợt hỏa quang, thấu ra, lúc ẩn hiện Hồng ảnh, tựa hồ phía dưới còn có một vùng đất đầy lửa.
Thấy thế, hai người Diệp Bạch cùng Viêm Mị cũng không khỏi nhìn nhau một cái, Ma Vương Thạch Quật này, quả nhiên là danh bất hư truyền, quang cảnh giống như tên. Nếu người bình thường không dám xông vào, bất quá Diệp Bạch cùng Viêm Mị tự nhiên không phải là người bình thường.
Hai người đều có kiến thức rộng rãi, sau khi nhìn thấy tràng cảnh này, chính là có một điểm quỷ ma âm, nhưng cũng không thể hù dọa bọn họ, bất quá bọn họ cũng không dám khinh thường, thuận theo bản đồ ghi rõ phương hướng, dè dặt đi tới.
Nơi này quỷ dị, không thể khinh thường, huống chi còn có người của Lê Hoa cung đi trước bọn họ một bước tiến vào rồi, cũng không ai biết sẽ phát sinh cái gì, nếu như bởi vì sơ ý mà mất đi tính mệnh thì thật là không đáng.
Ở nơi này tối đen, vô cùng vô tận, tựa hồ vĩnh viễn đến không đến được điểm cuối, hai người chỉ biết càng chạy càng sâu, cuối cùng cũng không biết mình đang ở chỗ nào nữa.
Lúc này, ánh sáng bên ngoài cũng đã không chiếu vào được, lòng đất một mảnh Hắc ám, Diệp Bạch tất nhiên không hãi sợ, hắn hi vọng khí quyết nhìn vạn vật, cho dù hoàn cảnh Hắc ám cũng không sợ.
Bất quá Viêm Mị không có bổn sự này, cho nên hắn còn lấy ra một thanh trường kiếm, theo nguồn sáng của nó chiếu sáng một mảnh dưới đất, Viêm Mị cảm kích nhìn hắn một cái, bất quá ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Kim Phong Tế Vũ kiếm Kim quang chiếu rọi, mặt đất như có một tầng bạc kim, bỗng nhiên vang lên "Lộng sát" một tiếng vang nhỏ, có một vật bị Viêm Mị trong lúc vô tình đá vào, bay ra thật xa, đụng trên vách tường, phát ra âm thanh muộn hưởng.
Có tro bụi tầng tầng rơi xuống, Viêm Mị cùng Diệp Bạch trong lòng sinh cảnh giác, tập trung nhìn vào, Viêm Mị không khỏi a một tiếng, sắc mặt thảm biến.
Cái vật nàng một bước chân đá bay, chính là một cái đầu lâu, đã không biết trải qua bao lâu rồi bị thời gian thoái hóa chỉ còn một ít.
Diệp Bạch đi lên trước, nhìn xem, rồi sau đó chậm rãi nhìn về phía Viêm Mị nói:
- Đây là một cái đầu lâu trăm năm trước, xem ra, hẳn là người cùng Hỏa Mị cung có liên quan, xem ra chúng ta không có đi sai, tiếp tục tiến lên đi.
- Ân.
Viêm Mị mặc dù là một vị Trung cấp Huyền sư, nhưng cuối cùng cũng là nữ tử, đối với khô lâu này tự nhiên không thể trấn định giống như Diệp Bạch được, huống chi nàng một bước chân đá, cảm thấy xúi quẩy, bất quá tự nhiên nàng cũng không có đề cập đến nữa.
Trên mặt đất dùng sức dậm chân, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bất quá rốt cuộc nàng cũng khắc chế xuống, hai người tiếp tục hướng phía trước mà đi.
Trên đường đi, dần dần thường xuyên xuất hiện bạch cốt, cuối cùng càng ngày càng nhiều, không lâu lắm hai người xuất hiện ở một địa đạo đen nhánh nóng bức, thông hướng lòng đất.
Mà ở cạnh địa đạo này, đứng sừng sững một tòa Khô lâu Cốt sơn, mặt trên có một Hắc sắc tiểu kỳ, thấu phát âm khí vô cùng.
Bên cạnh, là một cái Huyết Trì, tương tự như Lệ Quỷ biến thành, ngàn năm mặc kệ, bên trong có một cái bàn tay bích sắc Liên Hoa.
Thấy thế, Diệp Bạch cùng Viêm Mị đều là không khỏi ánh mắt co rụt lại.
- Hỏa Tà Linh Pháp! Đây là Hỏa Mị cung bất truyền bí thuật, lại xuất hiện ở chỗ này.
Diệp Bạch đi lên phía trước, tinh tế đánh giá, không khỏi biến sắc nói:
- Trên mặt đất tro bụi có vết tích tán động, nói rõ gần đây có người đi qua, nếu như không ngoài sở liệu của ta, tất là người của Lê Hoa cung, bất quá dấu chân này…
Ánh mắt của hắn nhìn xuống mặt đất dấu tranh nhau phức tạp trên, mặc dù rất cạn, nhưng dù sao có chỗ không giống: - Một người, hai người, ba người, bốn người, năm người…
- Ân, lại có năm người, chẳng lẽ Lê Hoa cung lần này, ước chừng phái ra năm vị cường giả tới sao, hay còn có Huyền Cơ khác?
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không có thể suy đoán sự thật chân tướng rốt cuộc như thế nào, Diệp Bạch tự nhiên không biết, lần này đây, không chỉ Lê Hoa cung phái người tới, còn có Thái Dương Thánh Điện, Thất phẩm tông Vạn Thú Tông cùng Ngân Huyết giáo nữa.
Bất quá điều này cũng không gây trở ngại cho phán đoán của Diệp Bạch:
- Xem ra, chuyện này tiến triển cho tới bây giờ, chỉ biết càng phát ra gian khổ, tổng cộng năm người, thật đúng có tiềm lực, nhìn dấu chân này nhẹ nhàng vô cùng, nếu không phải nhãn lực của ta hơn người, chỉ sợ khó phát hiện ra, ít nhất đều là chuẩn Tông cấp cảnh giới, trong đó hai người chỉ sợ, đều là Huyền Tông cường giả .
Viêm Mị nghe vậy, cũng không khỏi biến sắc, cho dù biết lần này đoạt bảo, tất gặp khó khăn trọng trọng, cuối cùng cũng sẽ không bởi vậy lùi bước như vậy.
Viêm Mị móc ra bản đồ, đánh giá cẩn thận hai mắt, sau đó nhìn Diệp Bạch gật đầu nói:
- Không sai, chính là nơi đây, phía trước ta còn không dám xác định, nhìn địa đạo này, chính là Hỏa Mị cung dưới đất di chỉ, nhìn thông đạo này, phía trước mấy người mở ra.
Diệp Bạch nghe vậy, cũng gật đầu nói:
- Thời gian cấp bách, không còn kịp rồi, chúng ta cũng vào đi thôi.
Viêm Mị gật đầu nói:
- Hảo.
Tiếp theo thu hồi bản đồ, nàng theo Diệp Bạch, hai người không chút do dự, trực tiếp lướt qua tọa Cốt sơn, bước vào trong địa đạo.
Vừa vào đia đạo này, Diệp Bạch cũng không khỏi rùng mình một cái, có một luồng lãnh ý âm sâm, lạnh thấu xương tủy, rét lạnh cả người.
Diệp Bạch thôi thúc Huyền khí, bảo vệ quanh thân, lúc này mới thấy tốt hơn, nhưng bốn phía không khí lạnh như băng bức người, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ lãnh băng đáng sợ.
Diệp Bạch như thế, Viêm Mị tự cũng không ngoại lệ, bất quá nàng tu luyện có Hỏa Mị cung vô thượng hỏa thuật, công pháp cũng là Hỏa hệ, so với Diệp Bạch càng thêm ứng phó tự nhiên hơn, thật cũng không sợ.
Hai người cất bước về phía trước, không bao lâu sau, trước mặt bắt đầu xuất hiện một cái binh khí gảy lìa, xem ra tất cả đều là vật rất xưa, khô mục đã lâu.
Trên mặt đất dầy tro bụi, chính giữa có mấy cái dấu chân, trên đường xuống phía dưới, kéo dài về phía phương xa.
Viêm Mị lại lần nữa mở ra bản đồ, lần này Diệp Bạch cũng chăm chú nhìn, lúc này, Hỏa Mị cung bản đồ phát huy tác dụng, có này tàn đồ này giúp cho hai người rất nhiều.
Lúc này lòng tin của Diệp Bạch cùng Viêm Mị, rõ ràng so với đám người Lê Hoa cung muộn hơn ba ngày mới đến, nhưng lấy được Bảo vật, vẫn có niềm tin tưởng lớn nhất.
Đương nhiên những người khác còn bị vây ở các loại cơ quan yếu đạo, có lẽ Diệp Bạch cùng Viêm Mị hai người, đã thuận lợi ghi rõ đường sinh cơ, trên đường thông quan, đạt tới chỗ bảo khố dưới đất.
Đương nhiên, cuối cùng có thể thành công hay không, còn muốn nhìn vào cơ duyên, nếu như trước đó, Lê Hoa cung đã đem bảo tàng này lấy đi, mặc dù bọn họ có bảo đồ, cũng không làm gì.
Xuất hiện ở trước mặt Diệp Bạch cùng Viêm Mị, vẫn là tấm bảo đồ quen thuộc, nhưng ở trong địa đạo này, lại tựa hồ xảy ra một chút biến hóa rất nhỏ.
Kim Hoàng sắc sa mỏng, hoành phiêu trước mắt, mặt trên có một vòng Huyết Sắc vân lộ, phức tạp như Mê cung, trăm ngàn con đường đan xen, trong đó, hơn phân nửa đều là Tử đạo, hơn nữa trải rộng vô số cơ quan, chỉ có một điều, nối thẳng chung điểm là một cái hình trạng bảo khố.
Mà ở trên con đường này, ba cái mầu màu đỏ tươi dấu hiệu kiếm hình, rõ ràng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, lúc này trên bản đồ dấu hiệu, tới Hỏa Mị cung dưới đất bảo khố có ba đại nạn, Thiên Cơ tỏa, Vạn Xà uyên, Kình Long trụ.
Mà trừ ba cửa ải đại nạn này ra, còn có vô số tiểu quan, nếu muốn xông qua, bất quá có nơi đây có tàn đồ chỉ dẫn, những tiểu quan này đều không có chân đạo mà thôi, nhưng ba cửa này, mặc dù có bản đồ, nhưng muốn đi qua phải có thực lực, mới có thể thông quan. xem tại truyenggg.com
- Đi.
Ánh mắt Diệp Bạch nhìn xuống lục tuyến, so sánh trước mắt, trong nháy mắt được xuất hiện phương hướng, không chút do dự thân hình nhất phiêu, hướng về phía thông đạo chạy như tên bắn.
- Ân.
Viêm Mị cũng lên tiếng, thủ nhất chiêu, Kim quang biến mất, bảo đồ lại lần nữa hóa thành một quyển kim sa, rơi vào tay nàng, cả người nàng đồng dạng thân hình nhất động, hóa thành một đạo hồng quang, đi theo sát Diệp Bạch.
Bảo khố dưới đất, hình như mê cung, muốn đạt tới điểm cuối cùng, thực không phải là chuyện dễ, nhưng Diệp Bạch cùng Viêm Mị có bảo đồ chỉ dẫn, đã có phương hướng chính xác, sẽ không như đám người Vương Lê Hoa cần bằng cảm giác xông qua, hai người cũng phương tiện hơn nhiều lắm.
Một vòng một vòng, tả tiến hữu xuất, đi trong thông đạo, một khác thông đạo lại xuất hiện ở trước mặt, lúc thì có liên tục bảy tám thông đạo hoàn thành vòng tròn, làm người đau đầu rối tinh lên, nhưng Diệp Bạch cùng Viêm Mị hai người lại không dừng lại, trên đường đi phía trước, chạy như tên bắn.
Nhanh như vậy, khi bọn họ tới cửa thứ nhất, Thiên Cơ tỏa thì cũng đã là một ngày sau đó.