"Đúng rồi, trên Phồn Hoa bí lục không phải có nói, nếu tiến vào là nam tử, Phồn Hoa nhất phái sẽ có trọng bảo để cảm tạ sao?"
Diệp Bạch buông bảy quyển bí kíp, bỗng nhiên trong lòng vừa động, thầm nghĩ.
Chẳng qua, ba gian thạch thất này cũng không phải là rất lớn. Chủ thất hắn đã nhìn không xót gì, phòng ngủ ngoại trừ một giường giá cùng một cái bồ đoàn thì cũng không còn vật gì khác. Mà trong thư phòng cũng chỉ có một hàng giá sách, phía trên đặt chín bản Tử Ngọc thư tịch này mà thôi.
Cho dù là có trọng bảo, vậy sẽ để ở nơi đâu? Bạn đang xem tại TruyenGG - www.TruyenGG
Hắn quay người, lại lần nữa cầm lấy, lật xem bản "Phồn Hoa bí lục" ghi lại các loại bí mật của Phồn Hoa Nhất Phái, rốt cục, ở phía trên vài trang cuối đã tìm được một chút ghi lại.
Toàn bộ "Huyền Tiên Động Phủ" cũng không phải chỉ có ba gian Tử Ngọc thạch thất này, bên cạnh còn có căn phòng đại biểu cho một chi Thanh Ngọc của Phồn Hoa Phái, Thanh Ngọc Thạch thất; cùng một chi Bạch Ngọc, Bạch Ngọc thạch thất.
Bất quá, bởi vì vị chủ nhân của Huyền Tiên Động Phủ này là truyền nhân của chi cuối cùng, Tử Ngọc, cho nên nơi cư trứ hằng ngày của nàng chính là Tử Ngọc thạch thất. Mà hai thạch thất kia thì bị nàng cải tạo thành Kiếm Lư, cùng Đan thất.
Phồn Hoa Phái lưu lại trọng bảo cho người tới, toàn bộ chính là đặt ở bên trong hai gian thạch thất này.
Đọc đến đây, Diệp Bạch rốt cục hiểu được, nguyên lai thời điểm trước kia bản thân mình chứng kiến ba cái ngã rẽ (xem lại ch 146), mỗi một nơi tưởng như là những địa phương khác nhau, hóa ra lại là cùng một động phủ. Dù cho chính mình lựa chọn một trong hai ngã rẽ còn lại là Thanh Ngọc thạch thất hay Bạch Ngọc thạch thất...
Kết quả cuối cùng, đều là giống nhau.
Nghĩ tới đây, đối với trọng bảo còn sót lại của "Phồn Hoa Nhất Phái" này, Diệp Bạch liền cảm thấy rất hiếu kỳ. Bảo vật còn sót lại của một Ngũ phẩm tông môn, chắc hẳn là sẽ không tầm thường.
Dù sao Bạch Hàn Nhã còn chưa tỉnh lại, người của Thất Tinh Đàn trong thời gian ngắn cũng tuyệt đối không thể tìm tới nơi này. Cho nên, tạm thời khoảng thời gian này là hoàn toàn do chính mình chi phối, cũng coi như thập phần đầy đủ. Nghĩ vậy, hắn liền quay người, đi về phía thông đạo bên ngoài Tử Ngọc thạch thất.
Rất nhanh liền đi ra ba cái ngã rẽ lúc trước, bên phải như cũ là màu tím, chính giữa là màu trắng, bên phải là màu xanh.
Diệp Bạch hơi nhún chân, không chút do dự liền trực tiếp đi vào thông đạo màu trắng ở chính giữa. Quả nhiên, đồng dạng như thông đạo màu tím, cũng không lâu lắm, một cái cửa lớn hiện đầy vẻ rỉ sắt liền hiện ra trước mặt.
Dùng phương pháp đồng dạng mở cánh cửa này ra, bên trong chính là một gian Bạch Ngọc thạch thất, ở nơi này có vô số bình thuốc, dán tên nhãn hiệu các loại đan dược.
Hiển nhiên, nơi này chính là nơi mà vị chủ nhân Huyền Tiên Động Phủ đã ghi lại trong Phồn Hoa bí lục, phòng luyện đan rồi.
Cũng không biết, trải qua ngàn năm, những đan dược này liệu có còn dược hiệu không, hay toàn bộ đã hư hết rồi.
Diệp Bạch tiến lên, cầm lấy một cái bình ngọc nhỏ màu lam nhạt dài như cổ ngỗng. Diệp Bạch mở ra, bên trong là rất nhiều viên hỏa hồng đan dược tròn vo, tỏa ra một cỗ hương khí thấm mũi.
Bình ngọc phía ngoài ghi "Cực Phẩm Hỏa Nguyên Đan". Diệp Bạch đem chiếc bình này đến trước mũi, tinh tế khẽ ngửi, sat một lúc, trên mặt không khỏi lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Cực Phẩm Hỏa Nguyên Đan này rõ ràng là chuẩn bị cho người tu luyện Hỏa hệ công pháp, có tác dụng hỗ trợ, giảm bớt rất nhiều thời gian tu luyện Hỏa hệ công pháp, có giá trị cực lớn.
Bất quá đây còn không phải là chuyện khiến Diệp Bạch mừng rỡ nhất. Để cho hắn kinh hỉ nhất chính là, trải qua ngàn năm, dược lực của "Cực Phẩm Hỏa Nguyên Đan" này vậy mà mới chỉ xói mòn một hai phần mười. Nói cách khác, còn ước chừng khoảng tám phần dược lực được giữ lại, hoàn toàn có thể sử dụng bình thường.
"Cái này, là làm sao làm được? Là chỉ có một bình Hỏa Nguyên Đan này là như thế, hay tất cả đan dược ở đây đều là như thế?"
Diệp Bạch nhịn không được liền cảm thấy rất kinh ngạc, vội vàng đậy nắp bình, sau đó lại một lần nữa cầm lấy một cái bình ngọc nhỏ khác màu lục sắc, mở ra.
Đây là một bình "Cực Phẩm Trữ Thần Đan".
Diệp Bạch vừa mở ra, bên trong liền tản mát một cỗ hương khí thảo mộc lượn lờ như khói, kéo dài không tiêu tan, có tác dụng làm tâm thần con người trở nên an bình.
Diệp Bạch kinh hỉ phát hiện, bình "Cực Phẩm Trữ Thần Đan" này được bảo tồn còn tốt hơn "Cực Phẩm Hỏa Nguyên Đan" vừa rồi, dược lực xói mòn cao nhất cũng chỉ là khoảng một thành. Nói cách khác, dược lực của bình đan dược này ước chừng còn chín thành có thể sử dụng.
Phát hiện này làm cho Diệp Bạch vừa kinh ngạc khó hiểu, nhưng lại không khỏi cảm thấy rất mừng rỡ. Nếu tất cả đan dược ở đây đều là như thế, vậy thời gian sáu tháng sau này Diệp Bạch sẽ không cần lo về vấn đề đan dược nữa.
Đan dược phụ trợ tu luyện, đối với một người tu luyện thì sự trợ giúp của nó là rất lớn, là khó có thể tưởng tượng được. Bằng không, cũng sẽ không có nhiều thế gia đệ tử, tông môn truyền nhân dù cho tư chất không được tốt lắm nhưng tốc độ tu luyện lại có thể siêu việt người bình thường, tiến cảnh hơn xa đại đa số bạn cùng lứa tuổi.
Kế tiếp, Diệp Bạch rất nhanh liền đi xung quanh trong Đan thất, đem tất cả đan dược có thể tìm được toàn bộ thu lấy, mở ra giám định một lần. Sau khi kiểm kê liền xác định đan dược còn sử dụng được tổng cộng có 121 bình, mỗi một lọ ước chừng có khoảng 10 đến 30 hạt đan dược.
Nói cách khác, trong phòng luyện đan này, tất cả đan dược tổng cộng lại liền có hơn hai ngàn hạt, đủ để Diệp Bạch dùng trong khoảng hơn một năm.
Quan trọng nhất, những đan dược này kém nhất là Thượng phẩm, đại bộ phận thậm chí còn là Cực phẩm. Đừng nói Hạ phẩm, dù là Trung phẩm đan dược cũng không có một bình nào.
Giá trị của số đan dược này đều là không thể đánh giá. Ngoại trừ Ngũ phẩm tông môn như như Phồn Hoa Phái, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tông môn có thể lấy ra được số lượng đan dược nhiều như thế a.
Hơn nữa, trải qua Diệp Bạch xem xét, ngoại trừ một số bình đan dược không biết là vì bảo tồn không được, hay là vì nguyên nhân gì mà dược hiệu quá thời hạn thì gần một trăm năm mươi bình còn lại toàn bộ đều là nguyên vẹn không sứt mẻ, trải qua ngàn năm tuế nguyệt nhưng dược hiệu lại không bị thất thoát quá nhiều. Thuật luyện đan của chủ nhân Huyền Tiên Động Phủ này thật đúng là khiến cho người ta phải kinh diễm.
Đương nhiên, Diệp Bạch đã cẩn thận tra xét qua, dược lực có thể trải qua thời gian dài mà vẫn được bảo tồn gần như hoàn hảo, ngoại trừ thuật luyện đan đặc biệt chủ nhân Huyền Tiên Động Phủ thì còn hai nguyên nhân khác.
Thứ nhất chính là những bình đan dược này được chế tác bằng ngọc thạch, chất lượng thập phần tương tự như hộp ngọc chuyên môn bảo tồn linh dược, Hàn Linh Ngọc. Nguyên nhân thứ hai chính là thạch thất này bốn phía đều là dùng ngọc thạch chế thành, sau khi cửa lớn được khóa chặt thì ở nơi này ngàn năm không khí đều không thể lọt vào. Sau khi không khí không thể lọt vào, dược vật ở bên trong cũng sẽ được bảo tồn gần như hoàn hảo nhất.
Hai cái nguyên nhân này, chính là để lý giải vì sao đan dược ở bên trong lại được bảo tồn trong thời gian dài như thế. Nó cũng giải thích, vì sao những đan dược trân quý mà vị chủ nhân Huyền Tiên Động Phủ đã luyện chế này khi bị Diệp Bạch phát hiện ra thì cũng được bảo tồn gần như nguyên vẹn như vậy.
Diệp Bạch liền đem những đan dược này kiểm kê một lần. Cực Phẩm Hoán Huyết Đan, Cực Phẩm Tẩy Cốt Đan, Cực Phẩm Hàn Cân Đan, Cực Phẩm Luyện Hà Đan... Những đan dược có thể trợ giúp tẩy cân phạt tủy, tăng lên đẳng cấp thể chất, Diệp Bạch toàn bộ để qua một bên, chờ sau khi Bạch Hàn Nhã tỉnh lại liền đưa cho nàng sử dụng.
Những đan dược này Diệp Bạch hoặc là đã dùng qua, hoặc là đến cảnh giới hiện tại của hắn thì đã hoàn toàn không cách nào sử dụng, cho dù sử dụng cũng không có chút hiệu quả nào. Cho nên toàn bộ lưu lại cho Bạch Hàn Nhã, giúp nàng thoát thai hoán cốt.
Đã có những đan dược này, sau khi Bạch Hàn Nhã trải qua quá trình tẩy cân phạt tủy, trong tương lai sẽ có trợ giúp rất lớn đến việc tu luyện "Phồn Hoa Bát Pháp", tiếp tục truyền thừa "Phồn Hoa Nhất Pháp" của nàng.
Mà ngoại trừ những thứ này, những loại đan dược khác như "Cực Phẩm Hồi Huyền Đan", "Cực Phẩm Chỉ Huyết Đan", "Cực Phẩm Hồi Xuân Đan", "Cực phẩm Giải Độc Đan"... Các loại đan dược dùng để hồi phục và chữa thương, Diệp Bạch liền toàn bộ thu vào Tam Mãng Tuyết Giới, tổng cộng có khoảng hơn hai mươi bình.
Những đan dược này Diệp Bạch lập tức sẽ phải dùng, bởi vì, hắn muốn ở Dạ Lang Đảo này thí luyện sáu tháng. Trước kia, đan dược mang theo vì Thất Tinh Đàn không ngừng đuổi giết mà cơ hồ dùng hết. Nhất là Cực Phẩm Hồi Huyền Đan, càng là một hạt cũng không còn.
Nếu như không có những đan dược này, ở Dạ Lang Đảo, nếu Diệp Bạch gặp phải nguy hiểm thì sẽ là rất phiền toái. Hiện tại đã có những đan dược này, khả năng sinh tồn của mình không thể nghi ngờ sẽ được tăng cường hơn rất nhiều, có tác dụng rất lớn tới lần lịch lãm rèn luyện này của mình. Những đan dược này tới thập phần kịp thời, có thể nói là "đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*".
*ý nói khi gặp phải nguy hiểm, khó khăn thì đột nhiên lại được giúp đỡ. Có một câu nói mở rộng cho ý này rất hay: "Trong cuộc vui không biết ai là bạn, có hoạn nạn mới biết bạn là ai."
Ngoại trừ những thứ này, đan dược còn thừa lại toàn bộ đều là dùng để phụ trợ tu luyện.
Trong đó, đan dược thuộc hệ Âm tổng cộng có sáu loại, nằm trong hai mươi mốt bình, gồm Thượng phẩm Huyền Âm Đan, Cực Phẩm Hàn Linh Đan, Cực Phẩm Ngọc Thanh Đan... Những đan dược này Diệp Bạch đều là không dùng được, hắn chính là chuẩn bị đem toàn bộ giao cho Bạch Hàn Nhã sử dụng.
Về phần còn lại, toàn bộ đều là những đan dược mà Diệp Bạch cần dùng đến. Hắn tự nhiên cũng sẽ không khách khí, đem toàn bộ cất vào Tam Mãng Tuyết Giới.
Những đan dược này, tổng cộng có hơn sáu mươi bình. Nếu để cho Diệp Bạch đi mua, chỉ sợ có tiền cũng rất khó gom góp được số lượng lớn như vậy. Quan trọng nhất, có chút đan dược dù là có tiền cũng đều mua không được.
Trong đó, Cực Phẩm Ngưng Phách Đan, Cực Phẩm Định Tâm Đan, Cực Phẩm Dưỡng Hồn đan, Cực Phẩm Luyện Nguyên Đan đều là dùng để phụ trợ. Cực Phẩm Hỏa Nguyên Đan, Cực Phẩm Liệt Phượng Đan, Cực Phẩm Hoàng Cực Đan thì sau khi phục dụng thì dược hiệu bên trong sẽ được chuyển hóa thành Huyền lực, dùng để tăng cường tu vi cho bản thân.
Giá trị không thể hạn lượng.
Sau khi đem Đan thất này vơ vét thành trống không, Diệp Bạch liền cảm thấy mỹ mãn, nghĩ thầm chỉ những đan dược này đã đủ để đáng giá hai chữ trọng bảo rồi.
Không biết, ở bên trong Kiếm thất sẽ lưu lại những thứ gì? Nghĩ tới đây, sự hiếu kỳ mà Diệp Bạch dành cho nơi đó, so với Đan thất thì chỉ có hơn không kém.
Rất hiển nhiên, đối với một vị tinh thần Kiếm Trận Sư chuyên môn tu luyện Kiếm Trận mà nói, không gì có thể hấp dẫn hơn kiếm khí, dù đan dược có tốt hơn nữa thì cũng không bằng.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch bước chân có chút nhanh hơn, đi ra Bạch Ngọc Đan thất, thuận theo trở lại ngã ba, hướng phía ngã rẽ màu xanh, cũng là Kiếm thất mà đi tới.
Nội tình của một Ngũ phẩm tông môn đến cùng sâu đậm đến mức nào, chỉ nhìn tám bản bí kíp đỉnh cấp Lam giai Cao cấp kia là có thể nhìn ra được. Vậy, kiếm khí của tông môn này sẽ trân quý đến mức nào!?
Rất nhanh, Diệp Bạch liền đi tới bên ngoài cửa gian thạch thất cuối cùng, Thanh Ngọc Thạch thất. Đẩy ra cánh cửa gian Thanh Ngọc thạch thất, khi ánh mắt đảo qua không gian bên trong, rơi vào năm thanh trường kiếm được xếp thành một hàng trên vách tường thì Diệp Bạch rốt cuộc liền không ly khai ánh mắt của mình rồi.
Diệp Bạch đầu tiên nhìn về phía thanh kiếm thứ nhất. Đây là một thanh trường kiếm dài bốn thước, thân màu kim sắc, hình dạng như rồng, hai bên có râu, chuôi kiếm uốn lượn, ở giữa gắn một viên ngọc màu trắng hình vuông, tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương. Chỉ nhìn lần đầu tiên, Diệp Bạch liền biết rõ, thanh kiếm này ít nhất cũng là Tứ giai Trung phẩm.