Vô Tận Kiếm Trang

Chương 864

"Hoa hoa hoa..." Thanh âm do cánh chim ma sát với không khí không ngừng truyền đến, Diệp Bạch khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Bất quá, hắn biết rõ thời điểm lúc này không thể lui, nếu lui thì mọi cố gắng trước kia đều sẽ tan thành mây khói, hơn nữa hậu quả càng là vạn kiếp bất phục.

Cho nên Diệp Bạch không chút do dự, trên mặt lóe lên hồng quang, lại lần nữa thúc dục Tam Nguyên Tà Huyết Pháp, hơn nữa còn thi triển đến mức tận cùng.

Chỉ thấy huyết khí trong cơ thể hắn nhanh chóng khô quắt xuống, bên ngoài cơ thể phát ra một tầng rồi một tầng huyết khí. Nhưng ngược lại, Huyền Khí trong cơ thể Diệp Bạch cũng bắt đầu dùng một cái tốc độ điên cuồng không ngừng sinh trưởng.

Một tầng, hai tầng, ba tầng, bốn tầng...

Bảy tầng, tám tầng... Chín tầng, mười tầng... Mười một tầng... Mười bảy tầng!

Diệp Bạch thực lực trọn vẹn tăng lên gấp 1,7 lần, có thể nói là rất kinh người. Thêm vào hiện tại hắn đã đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông Thượng vị đỉnh phong, luận tu vi lúc này đã không hề kém hơn Bán Vương cảnh rồi.

Hơn nữa dựa vào thân phận Chuẩn Vương, thực lực hiện tại của Diệp Bạch đã gần như tiếp cận với Hạ vị Huyền Vương.

Chỉ thấy hắn nhanh chóng vươn một tay, hướng trong hư không liên tục điểm.

"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!" "Phốc!" "Phốc "

Không khí xung quanh vang lên những tiếng nổ vang, không gian bốn phía không ngừng nổ tung, những điểm tròn nhỏ màu trắng xuất hiện, đem không trung phía trên đỉnh đầu Diệp Bạch bao bọc ở trong đó, xung quanh mơ hồ dần hiện ra mũi nhọn hình u lam tinh*.

*sao màu xanh(nước biển) đậm.

"Phong ấn, Đại Ngũ Hành Cấm Pháp!"

Diệp Bạch tức giận quát một tiếng: "Thiên địa nguyên khí, hạo hàn hư không, vô tận thần uy, phong cho ta!"

Theo tiếng gầm lên này, không trung phía trên đỉnh đầu Diệp Bạch bỗng nhiên liền trở nên yên tĩnh. Rồi sau đó, những thanh âm "Ca ca..." không ngừng vang lên, từng khối hư không trực tiếp bị phong ấn, từ phía dưới nhìn lại liền có thể chứng kiến khối không gian nghiêm chỉnh kia đang trở thành một khối băng năm cạnh hình dáng kỳ quái sáng như sao.

Một màn thần kỳ và hoa mỹ này liền kinh động vô số người ở dưới mặt đất, làm cho trên mặt bọn họ cũng không khỏi xuất hiện vẻ khiếp sợ cùng kích động, nguyên một đám không dám tin nhìn lên phía trên bầu trời.

Mà Diệp Bạch cũng không có thời gian đi để ý những việc này, mà là lại lần nữa giơ một bàn tay, đánh ra một chưởng.

Theo một chưởng đánh ra này của hắn, thiên địa uy áp ở bốn phía đột nhiên cứng lại.

Mà Diệp Bạch thân hình liền thuận theo một chưởng này mà hơi động một chút. Phảng phất như chỉ trong chưa đầy một phần ngàn giây, Diệp Bạch thúc kiếm xuống, lập tức xuyên thấu qua tầng băng dày đặc, leo lên giữa không trung.

"Hô, hô..."

Vừa leo lên giữa không trung, cương phong mãnh liệt ở bốn phía liền phảng phất như vòi rồng hướng phía Diệp Bạch không ngừng cuốn tới. Mà lúc này, Đại Ngũ Hành Cấm Pháp Kiếm Trận Diệp Bạch vừa mới bố trí ở dưới chân cũng ầm ầm sụp độ, nát thành vô số mảnh nhỏ.

Vô số khối băng màu lam không ngừng bay lả tả xuống, khiến cho phía dưới vang lên những tiếng kinh hô, đã làm cho không ít người bị thương.

Bất quá, lúc này Diệp Bạch cũng không rảnh đi quản những việc đó. Hắn thét dài một tiếng, không lùi mà tiến tới, trực tiếp hướng về phía ngược lại cơn lốc kia, ngự kiếm bay lên.

"Oanh, oanh, oanh..."

Những tiếng nổ mạnh phảng phất như tiếng bom vang lên, Diệp Bạch thân hình đảo ngược, kiếm quang vừa rụng, liền rơi xuống tầng bình đài thứ chín.

Đến tận đây, Diệp Bạch rốt cục trèo lên đỉnh.

Hơn một tháng không ngừng cố gắng, vào giờ khắc này toàn bộ đã có hồi báo. Diệp Bạch ngửa đầu hướng lên trời, chỉ thấy thiên địa mênh mông, bao la tịch mịch, lại chỉ có đỉnh của Thần Võ Thạch Bích là quanh năm đứng sừng sững ở nơi này, tựa hồ bất sinh bất diệt.

Ngàn năm ở chỗ này, rốt cục đã có người tới được đây. Diệp Bạch ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, như long ngâm hổ gầm, khiến cho những đám mây trắng ở dưới chân cũng không khỏi tán loạn, tản đi vô số.

Một tiếng thét dài này cũng đánh thức tất cả mọi người phía dưới, vô số người hai mặt nhìn nhau. Giờ khắc này, mặc kệ một đời tuổi trẻ hay cường giả uy tín lâu năm, toàn bộ mặt không còn chút máu ngẩng đầu nhìn lên đỉnh của Thần Võ Thạch Bích. Ở nơi này có thân ảnh của một vị nam tử trẻ tuổi nhìn như rất nhỏ bé, nhưng lại bao la hùng vĩ như núi. Nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt mọi người đều lộ vẻ phức tạp, có hâm mộ, nhưng cũng có ghen ghét, đồng dạng cũng có không ít người lộ vẻ kính nể.

Tận cùng của biển, trời làm bờ; núi trèo lên đỉnh ta là ngọn!

Giờ khắc này, Diệp Bạch liền có một cảm giác như vậy. Ngàn dặm vạn dặm, vô tận núi sông chỉ ta là đỉnh, ngạo thị quần hùng, thiên địa đều đặt ở dưới chân.

Loại cảm giác sướng khoái lâm ly này làm cho Diệp Bạch tựa hồ trong nháy mắt liền tiến vào một loại trạng thái cực độ Không Minh*. Hắn không muốn mất đi loại cảm giác đốn ngộ chợt tới này, lúc này liền khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, lại một lần nữa lâm vào bế quan đốn ngộ.

*Không Minh: hay còn được gọi là hư không, hoặc trống rỗng. Loại cảnh giới này nói đơn giản thì hiểu như khi chúng ta ngồi tọa thiền, tâm lặng như mặt nước, mọi suy nghĩ phức tạp trước kia trong phút chốc liền biến mất.

Thời gian cứ thế dần dần trôi qua, chớp mắt lại đi qua bảy ngày.

Mà phía dưới Thần Võ Thạch Bích, ở tầng bình đài thứ bảy, hắc y lão giả vẻ mặt hơi đổi, cảm thán không thôi: "Người trẻ tuổi thật sự là hậu sinh khả uý a!"

Mà hoàng bào lão giả cũng là mặt lộ vẻ kinh hãi, nhìn phía trên tầng thạch bích thứ chín, thật lâu không nói gì.

...

Thời gian bảy ngày này, kỳ thật không chỉ Diệp Bạch một người đạt được đột phá mà như trước cũng có không ít người.

Những tiếng "Ông, ông..." cứ cách hai, ba ngày sẽ vang lên một lần. Có người đột phá động tĩnh lớn, đại biểu tiến bộ lớn, có người đột phá thanh âm nhỏ, chỉ là một loại phương diện có chút tiến bộ.

Bất quá, theo thời gian trôi qua dần bắt đầu có người rời đi.

Từ khi tìm ra, đi tới nơi này, mọi người tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh đã được trọn vẹn hai tháng.

Nếu không ly khai, cũng chỉ còn thừa lại một tháng cuối cùng có thể dùng, thời gian còn lại của bọn họ đã còn không nhiều lắm.

Thần Võ Thạch Bích mặc dù trân quý, nhưng dù sao hư vô mơ hồ, coi trọng cơ duyên vận khí, ai cũng không cưỡng cầu được. Cơ duyên đã đến, tự nhiên sẽ đốn ngộ, cơ duyên không đến thì có ngồi cả đời cũng là uổng công.

So với ở chỗ này chờ đợi cơ duyên hư vô mơ hồ kia, còn không bằng thừa dịp thời gian còn lại đi tìm Huyền Đan Lệnh Bài càng có tác dụng thực tế hơn. Dù sao, đột phá Huyền Vương mới chính là mục đích lớn nhất khi bọn họ tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh lần này, còn lại bất luận là tầm bảo hay ngộ đạo đều chỉ là thuận tiện, là thứ yếu mà thôi.

Hơn nữa, dưới tình huống đồng dạng, lĩnh ngộ thiên đạo ý chí không nhất định có thể tiến giai tới Huyền Vương, nhưng sau khi tiến giai đến Huyền Vương thì nhất định sẽ lĩnh ngộ thiên đạo ý chí thuộc về mình. Cái khác nhau chỉ là mạnh yếu bất đồng mà thôi.

Những người có tư chất kém, ở cảnh giới Huyền Vương tiêu tốn vài năm, vài chục năm cũng có thể lĩnh ngộ được thiên đạo ý chí của chính mình. Mà những người có tư chất khác nhau, tu luyện một loại công pháp giống nhau thì uy lực sẽ được đề thăng nhiều hay ít phải dựa vào bọn họ. Thí dụ, ở cảnh giới Huyền Tông, có thể lĩnh ngộ Nửa bước Đao Ý, Nửa bước Kiếm Ý như Lãnh Cát và Mộ Dung Hưu chính là đỉnh cấp thiên tài ngàn năm khó gặp. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com

Nhưng đạt đến cảnh giới Huyền Vương, lĩnh ngộ Nửa bước Đao Ý, Nửa bước Kiếm Ý lại là chuyện rất bình thường. Khi đạt tới Huyền Vương thì tự nhiên sẽ cảm ứng được với thiên địa, lĩnh ngộ thiên đạo ý chí tương đối mà nói đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần chịu tốn thời gian là có thể đột phá.

Cho nên, mọi người không muốn ở nơi này lãng phí thời gian. Trong hơn một tháng này, những người thành công đột phá đầu tiên ly khai trước tiên, bởi vì bọn họ cũng không tin mình còn có thể đột phá một lần nữa, cho nên rời đi mà không lưu lại chút tiếc nuối nào.

Mà những người còn lại, bởi vì một mực không có đột phá, cho nên mới càng thêm lo lắng, đối với lòng tin của mình cũng càng ngày càng ít hơn. Hơn nữa lại nhìn thấy người phía trước đều đã đi rồi, bọn họ nếu không đi, những thứ tốt bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh này chỉ sợ sẽ bị người khác cướp sạch, tám miếng Huyền Đan lệnh bài cực kỳ trọng yếu kia cũng sẽ từng cái từng cái rơi xuống trong tay kẻ khác.

Cho nên, bọn họ càng thêm không có kiên nhẫn chờ đợi. Dù sao ở chỗ này cơ hội đột phá cũng không lớn, còn không bằng thừa dịp còn thời gian mà trực tiếp ly khai, đi tìm bảo vật càng có ý nghĩa thực tế hơn để đề thăng thực lực của mình. Đây mới gọi là thực tế, không có uổng công tham gia cuộc hành trình ở Kỳ Thiên Bí Cảnh lần này.

Bởi vậy, chỉ cần có người dẫn đầu, người rời đi cũng bắt đầu càng ngày càng nhiều.

Diệp Bạch ở tầng thứ chín bắt đầu bế quan ngày đầu tiên, thứ sáu Hồng Bảng Lôi Hoán Chi là người đầu tiên rời đi. Sau đó một lát, tiếp nối hắn cùng nhau rời đi là thứ tư Hồng Bảng, Quy Lai Kiếm Yến Quy Lai.

Về sau, Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội, Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội, Thu Vô Nhai, Lam Huyễn sư huynh muội đều lần lượt ly khai.

Ngày hôm sau, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát sóng vai rời đi.

Mà chứng kiến hai người rời đi, một nhóm lớn người cũng theo sau. Lúc chiều, Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu thân thể không ngừng rung động, từ trong bế quan mở mắt ra, nhìn thấy Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Cát hai người đều đã ly khai, lúc này liền cũng đứng dậy, rơi xuống Thần Võ Thạch Bích, hướng về phía đông mà đi.

Rạng sáng ngày thứ ba, một trong thập nhị đại mỹ nữ của đại lục Nguyệt Nhu, cùng với Bắc phương đại lục Cổ gia Bán Vương cảnh cường giả Cổ Nguyệt Huyên cũng lần lượt ly khai. Tới buổi chiều ngày thứ tư, một trong hai lão giả ở tầng thứ bảy, hắc y lão giả cũng mở to mắt, sau khi nhìn một chút bốn phía, thấy thạch thai phía dưới những ngày này đã dần dần trở nên vắng người, suy nghĩ một lúc, cũng không có chào hỏi bất luận kẻ nào, đứng dậy tung người xuống bệ đá, phi thân rời đi.

Nhìn hắc y lão giả rời đi, hoàng bào lão khách mở to mắt nhìn một chút, lại lâm vào bế quan.

Buổi trưa ngày thứ năm, lão tỉnh lại lần nữa, sau đó lặng yên tung người xuống, nhảy vào Tích Huyết Thảo Nguyên, trong chốc lát liền biến mất không thấy gì nữa.

Ngày thứ sáu, tử y thiếu phụ từng đánh bại Trường Sinh Điện Chủ Đại công tử Đông Quách Phong, cùng với "Huyền Nha Kiếm" Tiêu Huyền Nha bị phế chân trái, cùng Lục Bào quái nhân bị đoạn đi một tay cũng đồng thời ly khai.

Về sau, ngày thứ bảy, ma y phụ nhân cùng hoàng y tinh quan bạch mi nam tử đeo kiếm* đều ở trong buổi trưa này đứng dậy rời đi.

Rồi sau đó, bạch mi lão nhân mặc xích y tinh bào thêu hình rồng, hôi y lão phụ, cùng với tên kiếm khách râu dài cũng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment