Vô Tận Kiếm Vực

Chương 29

Nằm trên giường Vân Phàm lật lại xem từng góc nhỏ của giới chỉ thần bí trong ảo cảnh.

Rất nhiều thứ thần kì nhưng bắc mắt nhất là một quyển trục tỏa ra ánh sáng tím vờn quanh, một hàng thật giá thật Thiên cấp trung phẩm vỏ kĩ, vừa nhìn nước miếng hắn càng chảy ra nhiều hơn tuy nhiên lòng hắn lại đau đớn khi thấy tên nó:

-Trung phẩm Thiên cấp Lôi đình Long nộ.

Đây là một bộ Lôi thể chất hoàn toàn tương phản với Vân Phàm, thở dài thất vọng lướt xem tiếp, tổng cộng bao gồm 78 quyển, trong đó vẫn còn có một quyển khác hạ phẩm thiên cấp thuộc tính hỏa, còn lại đều từ địa cấp trở xuống, hắn lướt nhanh qua xem tiếp mới đơn giản nhận ra sẽ có hai loại chính: công kích và thân pháp.

Mạnh nhất trong tất cả thuộc tính băng chỉ có một phần thượng phẩm huyền giai Băng vực.

Tò mò mở ra ập vào mắt hắn tất cả nhanh chóng biến thành một màu trắng xóa, rét lạnh thấu xương truyền tới, cái cảm giác này đã rất lâu hắn không cảm nhận phải.

Lạnh quá… lạnh quá… những cơn mưa tuyết như vũ bão cuồn cuồn đè lên người hắn.

Hoảng sợ vì cơ thể đang mất dần đi cảm giác Vân Phàm trược tỉnh lại khép ngay quyển vỏ kĩ.

Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, đây chính là Đồ hình cảm ngộ sao, quyển trục võ kĩ không đơn giản chỉ là những công thức như trong tiểu thuyết chỉ cần khoanh chân là tỉnh ngộ được, chỉ là bước nhập môn thôi cũng vô cùng khó khăn, lúc đầu nghe lão sư giảng Vân Phàm cũng chỉ cười cười xem nhẹ, nhưng giờ hắn đã hiểu chỉ một quyển huyền phẩm thôi đã khủng khiếp ra sau.

Cảm ngộ Đồ hình vừa qua hầu như hắn vẫn chưa hiểu gì cả đã mất ý thức rồi.

Trấn tĩnh lại một chút Vân Phàm quay sang hỏi:

-“ lão tứ, ngươi học võ kỉ như thế nào vậy.”

Vân Thiên suy nghĩ một lúc mới trả lời:

-“Hm… Đơn giản là mở ra sách thôi.”

Vân Phàm tiếp tục: “Ngươi thấy cái gì, và làm sau hiểu được.”

-“ Hắc hắc, Tổ tiên ta khi xưa khởi đầu là một luyện khí sư nho nhỏ, tuyệt thế ngộ tính giúp người hoàn thành một bộ địa giai võ kĩ, tuy nhiên nó vẫn mang Đồ hình lúc vừa cảm ngộ ra, là hình ảnh một kiếm rút ra khỏi vỏ rồi ánh sáng lóe lên.”

Nghe tới đây Vân Phàm như chợt nhớ tới cái gì gật gù đạo:

-“Là kiếm ý, lấy tốc đoạt mệnh sao”.

Vấn thiên thở dài lắc đầu:

-“Nếu có võ kĩ lĩnh ngộ kiếm ý thì trên đời này đã không tồn tại ngoại tộc. Đó chỉ đơn giản là khai quang kiếm khi vừa luyện khí thành công, lúc mà kim hệ ảo diệu bộc phát mãnh liệt nhất, để học nó ta từng phải một ngày chém ngàn lần mới nhập môn được đấy.”

Nghe giảng giải thì cũng cùng một loại với phương pháp tập luyện bấy lâu nay của Vân Phàm chính là tự mình nhìn thấy là nhanh nhất, một núi tuyết dầy đặc ư, ý nghĩ của hắn chợt chuyển sang:

-“Kiếm ý thực chất là cái gì?”

-“Ta cũng không biết, vì đây là thứ chục năm mới gặp một lần, nghe nói chỉ những thiên tài đỉnh phong nhất của học viện mới có thể xuất hiện.”

Vân Phàm nghe xong nếu như tứ kiếm ý mình được học giống với những gì lão tứ nói thì có vẻ rất bá.

Vừa suy nghĩ vừa chìm dần vào giấc ngủ, trong đó hắn bắt đầu hồi tưởng lại cảm giác được nhấc bổng bởi những luồng gió.

------ka là dãy phân cách----------

Sau một tuần dài học tập, Vân Phàm đã nắm giữ được muôn vàng thứ mới mẻ, môn học có thể đem lại sự yêu thích nhất với hắn có lẽ chính là Hiểu biết khóa này, nó nói về những kinh nghiệm của tiền bối để lại giúp mở mang tầm nhìn hay thậm chí ở đây làm hắn khá bất ngờ khi nghe qua những kiến thức cơ bản cực giống trên địa cầu, có đơn vị đo đạc tức là sẽ có công thức tính toán, có khối lượng tức là có tồn tại về vật lí, người thế giới này hiểu rõ cực sâu về thế giới khoa học nhưng lại chắc lọc ra những cái cần thiết cho xã hội mà thôi.

Một tiết khóa cứ thế nhanh chóng trôi qua mà Vân Phàm vẫn còn thèm thuồng chưa đã, chắc có thể đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự gần gũi thế này.

Nghĩ ngơi một chút, Vân Phàm quyết định giải quyết trước tiên nổi khổ thiếu hụt điểm cống hiến của hắn hiện giờ, mà cách nhanh chóng nhất chính là lĩnh nhiệm vụ.

Tại một căn phòng cực lớn ở tầng trệt hướng đông học viện.

[Nhiệm vụ Ban ].

Theo lời chỉ dẫn của lão sư Hiểu biết khóa lúc nãy Vân Phàm tìm đến nơi đây.

Đập vào mắt hắn khi vừa bước vào đã không còn căn phòng nữa mà trở thành một quảng trường thật to, trần nhà cực cao đến 6 7 mét là ít, khắp nơi được xây dựng bằng đá phỉ thúy sáng bừng cả hội trường, trên từng vách tường đều có những khung chữ nhỏ chi chích nhau nhiệm vụ.

Trên đó cũng chia ra thực nhiều cụm khác nhau, từ S đến F cấp nhầm đánh giá mức độ khó khăn của chúng, tất nhiên F là thấp nhất và cũng ít điểm cống hiến nhất.

Ngước nhìn đến hoa cả mắt, có S cấp thiên văn con số đi tìm máu rồng, hay xong di tích chiến trường, có bình thương nhất F cấp đi tuần tra rừng, sắp xếp thư quán.

Vẫn đang cố mày mò xem xét thì một loạt náo động lớn xảy ra, chỉ thấy nhóm lớn các học viên tu tập về một phía la hét:

-“Mau nhìn, là A cấp nhiệm vụ”

-“Còn nói, ngươi không biết đạo tặc muốn bắt khó khăn cỡ nào đâu.”

-“Đúng vậy, đây là nghề nghiệp biến mất mà, tên này 100% là nhận truyền thừa rồi.”

-“Thật hâm mộ, nếu là ta chắc sẽ chốn đi thực xa tu luyện rồi, không ngờ tên này đi diễu võ dương oai đến nổi lên bảng luôn”.

Vân Phàm bước đến gần vừa nhìn lên bảng nhiệm vụ vừa lắng nghe.

Hóa ra có một vị ẩn nghề nghiệp xuất thế, Đạo tặc hay trộm cướp có thể nghe tương tự như nhau nhưng ý nghĩa sai ở hai chữ tu luyện lại khác nhau một trời một vực.

Đạo tặc là những người chuyên đi lấy đồ của người tu luyện, ở cái thế giới thực lực vi tôn này, chỉ cần bạn mạnh thì việc này sẽ trở thành dĩ nhiên, không ai lên án còn được nhận sự kính ngưỡng.

Tuy nhiên sau thời thượng cổ rất nhiều bí kĩ bị quên lãng làm Đạo tặc biến mất, thử nghĩ cùng là một người tu luyện nếu cảnh giới bạn không vượt quá xa thì đơn thuần muốn vào trộm đi đồ vật là chuyện khó hơn lên trời.

Nhưng gần đây bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật thần bí tự xưng Đạo soái, hắn ta có thể đi đến vô hình trong các đại gia tộc mà không ai hay biết, chỉ để lại mảnh giấy chứng minh tên tuổi.

Vì vậy mọi người liên tưởng đến chức nghiệp bị lãng quên này, và sau nhiều lần tẩu thoát mới đây Đạo thần đã ghé thăm Thanh Phong thành một gia tộc nhỏ.

Theo tác phong làm việc hắn có thể sẽ ở lại đây thêm một quảng thời gian dài, học viên hay được tin tức và bắc đầu ban bố nhiệm vụ:

[ Bắt lấy Đạo soái hoặc tin tức thân phận, thưởng: 22000 điểm, A cấp, đánh giá: yêu cầu Tạo hình cảnh trở lên ].

Sự thật đây là một nhiệm vụ vô cùng được học viện coi trọng, phải biết trong cuộc chiến tranh đại lục thì tác dụng của đạo tặc là cực kì quan trong, tuy nhiên với thối độc hành thì sau khi bỏ mình dần dần làm cho không còn ai kịp kế thừa nữa.

Học viện rất muốn được vị thiên tài này.

Trầm ngâm suy nghĩ Vân Phàm động tâm với việc chỉ cần biết thân phận, dù không đủ thực lực nhưng thấy mặt cũng quá đủ rồi, với lại lần này huy động số lượng quả thực rất rất nhiều độ nguy hiểm cũng nhỏ đi.

Ôm tâm lí cầu may Vân Phàm quyết định tối đêm nay phải thử một lần.

Dạo thêm một vòng xem xét các nhiệm vụ khác, Vân Phàm trở về nơi tu luyện, đứng cạnh hồ bỗng tâm huyết dâng trào hắn từ trong giới chỉ rút ra một thanh kiếm dài.

Cầm trong tay một hơi lạnh truyền đến, đây là một Thanh văn Băng kiếm, sức mạnh cứ thế lan tràn cảm nhận từng đợt hàn khí tỏa ra Vân Phàm bắt đầu thuận theo bí pháp ra đòn đánh.

Bí pháp thực ra bao gồm rất nhiều võ học chí lí, hầu như cách đấu thuật đều có, kể cả kiếm học.

Từng đường kiếm lóe sáng, Vân Phàm cứ thế, dù sức phá hoại đang ngày một nhất lên nhưng cho dù trên bờ, lòng sông hay thác nước hắn vẫn không thể cảm giác được gì.

Cứ thấy gượng ép một cách khó hiểu, trong thâm tâm những đường nét đã phát họa ra sẵn nhưng phát ra lại đơn thuần là chặt chém bổ xoay tay.

Một buổi chiều tập vẫn không kết quả Vân Phàm trở về phòng nghĩ lấy sức cho cuộc đuổi bắt thần kì đêm nay.
Bình Luận (0)
Comment