Vô Tận Kiếm Vực

Chương 73

Vượt qua rất nhiều giấc mơ, cơn đau làm mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng, Vân Phàm từ từ tĩnh lại, mình đang ở đâu đây… một dãy dày các giường nghĩ trắng tinh quen thuộc: “là phòng bệnh học viện sau.” Suy luận đơn giản hắn lòm còm bò dậy, cơ thể đã bắt đầu khỏi hẳn, cái khó khăn nhất là những cơn ác mộng không khác gì địa ngục kia làm tinh thần hắn rơi vào trạng thái đóng băng vô lực.

Cử động nắm tay kéo ra thanh kiếm thử vận dụng năng lực điều khiển sức mạnh, Vân Phàm cũng có chút thở ra vì hình như không có bao nhiêu tác dụng phụ, vẫn còn nhẹ nhàng theo ý thích chính mình.

Phù…Đúng lúc này có tiếng nói truyền âm đến:

-“Sớm nhỉ ta còn tưởng mi phải tốn một tuần lễ mới tỉnh được.”

Oh, giọng quen thuộc như tiếng em bé này:

-“Bối bối trong lúc ta hôn mê chuyện gì đã xảy ra.”

Phía bên kia không hề có tiếng đáp trả, hiểu ý Vân Phàm cười thầm ý niệm động kích hoạt ấn của Khế ước.

-“Ui da, dừng… ka chịu thua, là tiểu cô nương đi cùng ngươi đưa trở về đây đấy.”

Suy nghĩ một chút kết nối lại trí nhớ, bỗng tròng mắt hắn trở nên lạnh xuống miệng thì thầm: “Tiêu Trác…”

Nghe được Vân Phàm nói, Hắc Bối ám đạo tiếp lời: “Đừng cả nghĩ, vì hợp tác trước khi đi nhiệm vụ tên đó đã xin ta cách bỏ trốn khỏi Huyết thú và những ngày nay không có sự có mặt của hắn trở lại học viện.”

Bỏ trốn ư? Thực là gian, càng nghĩ càng tức giận, thà như tên chuột chết bầm này vì Vạn năng chi khóa bài kế còn được, cảm giác lần đầu tiên trong cuộc đời tính cả hai thế giới bị phản bội sau lưng thật cay.

-“Được rồi, quay lại vấn đề chính, ta cần phương pháp tu luyện.”

Ngước nhìn sang, Hắc Bối thử từ tốn giải thích: “Chắc ngươi còn nhớ Thượng cổ di tích chứ, ở đó đấy, tuy nhiên thể trang hiện giờ chưa được, chí ít đợi khi biển tinh thần ổn định lại cái đã.”

Một mặt không hiểu gì Vân Phàm “?”

-“Hiện Tinh thần mi còn khá hỗn loạn do bán thú trang thái nên không thể sử dụng Pháp tắc thiên địa liên tục được đâu.”

À… Lập tức Vân Phàm khó khăn hỏi: “Thế cần bao lâu để hồi phục.”

Xoẹt… Một làn khối đen tỏa ra từ giới chỉ thần bí rồi cô động hóa hình trên vai hắn, đồng thời vươn móng vuốt ra: “Hai tuần là giới hạn thấp nhất, sau đó hãy tính tiếp.”

Trầm mặt trong chốc lát Vân Phàm gật đầu, đánh vậy thôi chứ sao nữa, đứng người dậy hắn liền bước đến phòng y tá chăm sóc xin xuất viện trở về ký túc xá.

Tuy nhiên chưa kịp bước ra thì đã có một người chờ sẵn trước cửa từ bao giờ, Vận Phàm hài hước nói:

-“Oh, là Trương trợ giáo trùng hợp nhỉ.”

Trừng mắt tên này giả ngốc à: “Xảo cái búa, ta chờ em qua giờ, lão viện trưởng cùa Dương lão sư muốn gặp.”

Cùng đi đến văn phòng làm việc, quả nhiên hai vị ấy đang ngồi chờ sẵn, lễ phép bước lên chào, nghe viện trưởng từ tốn hỏi:

-“Ngồi đi tiểu phàm, có thể kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong lần thực hiện nhiệm vụ không.”

Gật đầu, hắn đem đầu đuôi tất cả chuyến đi này miêu tả, tất nhiên có phần dấu thân phận thực sự của Hắc Bối, bây giờ nó đã chịu đầy đủ sự khống chế cho việc làm trước kia rồi, chỉ có Tiêu Trác…

Viện trưởng vẫn bình tĩnh lên tiếng giải quyết: “Hóa ra là vậy, tuy có vẻ hợp lí nhưng học viện sẽ cố gắng tìm về Tiêu Trác điều tra thêm, lần này con làm rất tốt, chút nữa theo Trương Kiệt trở về trả nhiệm vụ.”

Ánh mắt tỏa sáng, thế là từ hôm nay mình chính thức trở thành một A cấp người chấp hành rồi mọi quyền lợi sẽ được hưởng thụ như năm hai học viên.

Thấy mọi chuyện xong xuôi đúng lúc này Dương lão sư hắng giọng lên tiếng:

-“Tiểu Phàm lần này ngươi quá liều mạng rồi đấy.”

Ách, quay người chứng kiếm vẻ mặt âm trầm bất định của vị trưởng khóa Tửu sư, tuy không có làm gì sai nhưng hắn cũng lập tức dĩ hóa vi quý nhận lỗi:

-“Hì, cũng không phải tất cả do đệ tử, là bị tính kế thôi ạ.”

Hm…, không tức giận sau được, Thanh Phong học viện từ rất lâu rồi luôn là trường kém cỏi nhất trong top 10 cường về bộ môn Tửu sư, nơi đây phần lớn nắm giữ hỏa cùng phong là vượt trội về tài nguyên võ kĩ cũng như bí cảnh Phong động, vì vậy thủy hệ báo danh cực kì ít ỏi. Khó khăn lắm xuất hiện một yêu nghiệp cấp thiên tài mà chỉ vì sự vô trách nhiệm của bọn phụ trách đem đưa vào vòng nguy hiểm, khi quay về từ Đại thú triều hôm kia ông đã bảo nổi một trận răn dạy mới chịu cho qua.

Thấy vẻ mặt hối lỗi của Vân Phàm, Dương lão sư từ từ nguôi giận, càng nhìn tên nhóc này càng thích mắt, dù mới 12 tuổi năng khiếu rất cao nhưng vẫn bình tĩnh không kiêu ngạo chút nào:

-“Tốt, về sau muốn đi đâu nguy hiểm phải báo lên trên một tiếng.”

Lè lưỡi gật đầu: “Vâng” nhưng trong lòng hắn thì mặt niệm chí ít vài bữa nữa lại phải bỏ trốn đi thám hiểm di tích một mình, tội lỗi… tội lỗi…

Dương lão sư hài lòng nói tiếp: “Thực ra hôm nay lão chờ người đến đây để nhắn nhủ chủ nhật này nếu có tham gia giữa kì khảo hạch thì bỏ môn Tửu sư ra, chúng ta phải dấu thực lực đến sau cùng cho cuộc đua Học viện đại tái hai năm một lần, khi nào rãnh cứ tìm ta mọi nguyên liệu đều sẽ được cung cấp đầy đủ hơn rất nhiều phần thưởng khảo hạch.”

Oh, còn có vụ này sau, hình như trong thời khóa biểu mình từng đọc qua điều lệ thi giữa kì năm tháng sau nhập học tổ chức, không bắt buộc nhưng có rất nhiều vật phẩm thưởng mê người, tuy nhiên đối với Vân Phàm bây giờ một hai bình siêu cấp dịch dinh dưỡng đã không còn sức hút bao nhiêu.

Dặn dò kĩ lưỡng xong xuôi, cả ba cùng đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, thì bên tai Vân Phàm được truyền âm nhập mật đến: “À Tiểu Phàm, ngày mốt là sinh nhật của Duy Duy đấy.”

Quay đầu nhìn cánh cửa đóng lại, là Trần Viện Trưởng ư, cười, gật đầu đồng ý, thực sự mình phải làm gì đó cảm ơn nàng.

---------Ka là dãy phân cách---------

Cứ thế thời gian nhanh chóng qua đi, Vân Phàm dùng cả đêm phối chế nhưng loại Rượu kết hợp với nhau rồi nhờ Chung Nhạc ca giúp đỡ luyện nên quả Quả bánh Rượu kem đúng kiểu mùi vị địa cầu.

Xách động ba tên lười chung phòng, cả Ngọc Trâm tỷ, Hương Lam cùng đi tổ chức một buổi tiệc sinh nhật đầy vui vẻ cho Thúy Duy.

Đây là một kí ức đẹp, thú thật 22 năm sống trên địa cầu Fa cẩu trạch nam như hắn cũng chưa biết tổ chức sinh nhật cho ai bao giờ, tuy nhiên dù khá vụn về nhưng có vẻ cô nàng tiểu loli này đã đồng ý tha thứ.

Chỉ có một di chứng duy nhất là có vẻ các cô gái kia lại cực kì hào hứng dùng ánh mắt long lanh lấp lánh của mèo con ép buộc Vân Phàm ghi nhớ ngày sinh của họ và tổ chức y vậy.

Còn tên vô sĩ Lão tam Cao Khoa thì trực tiếp quỳ xuống bái sư:

-“Lão nhị từ nay chính là kẻ dẫn đạo cho ta, hãy truyền toàn bộ thần kĩ cua gái này, ka nguyện lên núi đao xuống chảo dầu vì ngươi.”

Ầy, nhờ bọn chúng có một chút mà tên nào cũng ra điều kiện, nào là thử thuốc nào là lấy thân phận tửu sư giúp kéo bè kéo cánh trong trường(lão đai), thậm chí còn có thanh niên Vấn Thiên thích tự ngược rủ vào sinh tử đài đối luyện cho Khảo hạch sắp tới nữa chứ.

Nói tới đây cũng thốn không kém, cuối tuần tưởng được bá đạo lên sàn ai ngờ gặp ngay tiểu loli làm đứt dây đàn ở vòng thứ hai.

Màu áo váy tím quen thuộc bay phất phới, một tay đưa lên quẹt mũi rồi chu mỏ chỉ thẳng Vân Phàm trong võ đài:

-“Giờ ngươi muốn xuống hay là ngươi phải đi xuống.”

Ách, khoan hình như là trong phim phải hay là ta đánh mi rơi xuống mà, thế này thì còn lựa chọn nào khác, tuy nhiên dù sao chỉ là chút dư vinh danh tiếng còn siêu cấp dịch dinh dưỡng Vân Phàm tới chỗ Chung Nhạc nhờ chút là có nên cũng đưa tay lên lắc đầu:

-“Được rồi ta chịu thua.”

Hi hi, tiếng cười chuông bạc, Tiểu loli hài hước lè lưỡi:

-“Lần này để bổn tiểu thư lấy giải nhất cho ngươi xem, cuối kì yên tâm sẽ gánh ngươi lên top 1 thử cảm giác.”

Nàng cũng hiểu rõ lúc nào có thể làm nũng ngang ngược được nên nói ngay sợ tên này lại nổi nóng.

Ầy, trở về với hàng ngũ trong đôi mắt khinh bỉ của anh em: “Đồ dạy gái.”

Vân Phàm trừng mắt, bọn này khá, liền hô lớn: “Tiểu loli lát “tiếp đãi” các huynh đệ ta hoành tráng vào nhé.”

Hai tên vô sĩ Tiền Đa Đa Cao Khoa thì dững dưng nhưng Vấn Thiên lập tức xanh mặt nếu để nói lần khảo hạch này ngoài Vân Phàm và Tiểu Công Chúa còn lại đều tự tin dẹp loạn, nên mục tiêu là phấn đâu vào top 3, rất có thể gặp Thúy Duy vì lời tên khốn này ẩn ý có thể hắn sẽ ăn hành sấp mặt à.

Vừa định nói gì thì bên kia tiểu công chúa đã gật đầu đưa ngón tay cái về phía này, Vân Phàm bước lên vỗ vai an ủi: “Phải có chông gai mới thành nhân, cố lên.”

Hắc hắc… Chứng kiến vẻ mặt ăn trái đắng của hắn,Vân Phàm vui vẻ ngồi xuống cùng đám bạn vừa nhâm nhi tửu vừa xem chiến đấu.

P/s : mình sẽ đỗi tên truyện thành Vô Tận Kiếm Vực, mong mọi người tiếp tục ủng hộ.
Bình Luận (0)
Comment