Vô Tận Kiếm Vực

Chương 86

Thế giới này được cấu tạo từ Pháp tắc thiên địa nên qua hàng triệu năm hình thành không ngừng mài dũa cũng như nuôi dưỡng đã tạo nên những linh bảo chí tôn của từng loại nguyên tố: dị hỏa, tử lôi, tita vương, tuyền thủy…

Chúng nắm giữ sức mạnh năng lực hủy diệt khủng khiếp mà bất kì một Huyết tộc cùng hệ nào đều khao khát đạt được.

Cũng như lúc này Vân Phàm đang đứng trước một kỳ ngộ thử thách cực kì nguy hiểm.

Trong thế giới ý thức của chính mình đang có cả trăm Vân Phàm đang đứng khắp nơi, không biết đã qua bao lâu rồi, hắn chỉ biết đau đớn cứ liên tục không ngừng tiếp nối, tại sao chỉ là một quá trình trấn áp lại khủng khiếp tới thế, tất cả ảnh phân thân đều đồng loạt một màu đỏ tươi trong hai mắt liên tục rống to:

-“Giết…”

Kiếm khí chồng chất loạn vũ cả bầu trời, bởi vì tại trong đây tất cả đều là ảo cảnh Vân Phàm lúc đầu còn muốn tạo ra một chiêu thức hủy thiên diệt địa thả xuống nhưng thực sự nếu bạn không có bản chất quy tắc ảo diệu cao cấp hơn có nghĩ cở nào sức mạnh cũng vẫn vậy nên chỉ đành lợi mình đánh mãi không biết mệt mà mài mòn con quái vật này.

---------

Chớp nháy… ánh sáng ập vào mắt…

Vân Phàm xoay đầu ngước nhìn, mình đang được thả trôi vô định trên mặt biển:

-“Chuyện gì xảy ra thế này.”

-“Oh, cuối cùng cũng đã tỉnh, hơn tuần lễ rồi đó.” Hắc Bối không biết từ đâu hóa hình ra ngồi trên ngực hắn nói.

Cười Vân Phàm thở dài: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao.” Kí ức hắn chỉ nhớ tới lúc tự nghĩ trăm ngàn phân thân rồi cùng cứng đối cứng với Quái thú tuyền thủy.

Bốp, bàn tay nhỏ bé Hắc Bối gõ lên đầu tên đáng ghét này:

-“Làm như đi chết ấy, có chịu đau chút cũng không được.”

Trắng mắt, mi thì biết cái gì chứ Vân Phàm mệt mõi quay đầu lại nhắm mắt thả mình, miệng hỏi nhỏ:

-“Giờ chúng ta làm gì tiếp đây Hắc Bối.”

-“Biến khỏi đây càng sớm càng tốt chứ gì. Lẹ.” Tiếng nói già nua của Áo choàng lình hồn vang lên cố ý đuổi khách.

Ách, Vân Phàm giật mình lòm còm bò dậy: “Không cần tuyệt tình thế chứ, úi dừng lại.”

Chưa kịp nói hết câu cả thân hình hắn đã bị cuốn hút vào không gian chi môn đuổi đi.

Phía trong giữa biển rộng mênh mông, đột nhiên phía trong áo choàng dần hiện lên hình dáng lão giả người chim già khợm, đôi mắt hữu thần trong veo, chiếc mỏ như mĩm cười nói: “May mắn và hẹn gặp lại lũ nhóc.”

Xoẹt… bị đẩy ra rất nhanh Vân Phàm biết được mình đã trở về với Lâu đài thực tại, bên tai là tiếng càu nhàu liên tục của Hắc Bối:

-“Lão hồ ly nhỏ mọn, dám đá ka ra như vậy sau, xin một ngộ đạo hạt giống cũng không được.”

Lắc đầu Vân Phàm kéo nó bỏ lên vai rồi quay đầu trở ra:

-“Hắc Bối, giải thích cho ta mọi chuyện nào.”

Cả hai vừa đi vừa nói, đến bây giờ hắn mới hiểu được ý nghĩa thực sự về tuyền thủy, con chuột này tuy đúng là quấy phá từ lúc bắt nó tới nay nhưng phải công nhận lần này đã giúp được mình một chuyện vô cùng quan trọng.

Lần mò kéo ra quyển tu luyện pháp [ Vô Quy ] nó như mở ra một thế giới mới đầy màu sắc.

Con đường phía trước đã được thấp sáng dẫn lối không còn hư vô mờ mịch nữa, thuận miệng hắn hỏi:

-“Thế làm sao luyện hóa Mòn Hủy hàn thủy đây.”

-“Tạm thời đẳng cấp ngươi còn quá thấp khi về học viện ta sẽ giúp ngươi tìm võ kĩ thao túng một phần nhỏ nó, à mà phải nói đây thực ra không còn tên gọi đó nữa.” Suy ngẫm một lúc Hắc Bối tiếp lời-“Phải là Thiên Hủy hàn thủy.”

Lẩm nhẩm theo như có một sự tương đồng tự nội tâm truyền đến Vân Phàm biết từ nay số phận mình sẽ còn gắng liền với nó liền hô: “Tốt, cái tên này rất hay, gì vậy…”

Đột nhiên vừa ra tới cổng một luồn dao động khí áp đè xuống, Vân Phàm giật mình lui bước tránh né.

Con ngươi xoay tròn các phía hướng về nơi phát ra: “Đó là, Sở Huy…” Chỉ thấy một thiếu niên lười nhác đang nằm phơi mình trên cành cây cao cạnh bên sân viện lâu đài, trong miệng còn nhâm nhi một ngọn lá huýt sáo.

-“Ngươi cuối cùng cũng trở ra rồi nhỉ, haiz lại để chậm một bước.” Áo xám Sở Huy thả mình đáp xuống đất vừa nói vừa hướng về phía này tiếp cận.

Vân Phàm đề phòng đứng lên, khi nãy đạo ánh sáng công kích kia nhất định là từ tên này phát ra:

-“Không sao, bên trong còn rất nhiều bảo vật, mỗi người vào đều được chọn một món, chúc ngươi may mắn ta đi đây.”

Ngáp… -“Haiz, nhưng tiếc là thứ ta thứ đó chỉ có một và được ngươi lấy mất rồi.” Sở Huy ra vẻ tiếc hận vô cùng, phải biết mấy ngày trước kia vừa tới đây lại xui xẻo gặp ngay [ Chu Yểm hơi thở mộng ảo vô tận ] phát ra vì vậy phải tốn 3 ngày 3 đêm hôn mê trong ảo giác của Điêu trùng, đến lúc tĩnh dậy vào đây quan sát truyền thừa hình như đã bị cướp mất, trong đầu hắn lập tức hiện lên hình bóng Vân Phàm.

Quả nhiên, chờ đợi thêm một lúc tên này đã lồi đầu ra, không những vậy khí tức còn hoàn toàn lột xác như có gì đó bạo động và hủy diệt vậy.

Xoẹt… xoẹt…

Như có ánh sáng bám vào rồi dần cô động một đôi bao tay bạch kim xuất hiện, Sở Huy đưa lên nắm bóp cho tiếng xương răng rắt liên tục phát ra: “Lão thiên sau cứ thích phá hoại không khí hòa bình vui vẻ thế chứ, thật mệt.”

Đối diện Vân Phàm đã sẵn sàng đề phòng, theo cách nói của hắn thì mình hôm nay phải chiến thôi:

-“Phong chi khóa.”

Một nhác kiếm chém ngang khóa chặt hay bên cánh, Sở Huy lại mau lẹ lụi lại phía sau nhảy lên cao vun hai quyền ra phía trước đấm thẳng xuống.

Tên điên này, dám cận chiến với mình ư, Vân Phàm tiếp quyền nhưng không ngờ lực đạo đối thủ không hề thua kém mình chút nào.

-“Mi cũng hack à, ta dù gì cũng bước vào [ Tạo hình cảnh ] còn ngươi Hậu kì Thông mạch cảnh đó.”

Giận mắng một câu, Vân Phàm tuy nói thế vẫn còn thừa lực phản kích siết chặt tay đẩy lùi quyền kình.

Keng.

Không chỉ Vân Phàm khó tin ngay cả Sở Huy cũng bất ngờ vì chiến lực đối thủ, nét thú vị trên mặt lập tức trở nên trịnh trọng hơn trên vai hắn một quyển thiên thư cũ kĩ bỗng dưng xuất hiện trôi nổi.

[ Thiên Thư nhất khóa, mở ]

Từng hạt châu ngọc bay ra từ sách ánh lên sắc thái năm màu rực rỡ chiếc rọi tích tụ vào tay hắn.

Vân Phàm thấy mùi vị của không ổn chiếm trước tiên cơ lao về trước trảm, cùng lúc đó Sở Huy bức ra song quyền kẹp chặc đầu kiếm.

Vận lực lượng Băng vực, Vân Phàm tung chân đạp mạnh cả chuôi kiếm về phía trước: “Phong – Vực nhất kiếm.”

Kình khí khổng lồ mang theo rét lạnh ập tới nhưng xảo diệu năm màu hạt châu lấp lánh che đậy bảo tuyết chỉ còn thừa lại mũi kiếm bị Sở Huy nhẹ nhàng tách ra tránh né.

-“Cái gì?” Con ngươi co rụt lại, vừa rồi hắn đã dùng tới cả kiếm ý vẫn chưa đánh bại được tên đáng ghét này sau.

Keng két…

Năm màu ánh sáng chiếu rọi vừa đủ kết hợp xong, Sở Huy cấp tốc di chuyển.

Đây là… quá nhanh và lắc lư liên tục khiến Vân Phàm khó bề phỏng đoán phương hướng.

Vèo…

Quyền kình lao tới Vân Phàm đành kích hoạt Hư đan, năng lượng lan tỏa khiến sức mạnh hắn kéo lên cao nhất.

Bang…

Liên tục va chạm và tránh né, quyền phong tên này như vũ bảo bất tận còn Vân Phàm chỉ có thể sử dụng ưu thế sức mạnh Gbo cao hơn mà chậm chạp đẩy lùi.

Mĩm cười ánh mắt Sở Huy sáng lên, qua một lúc liên tục giao phong hắn đã nắm được yếu điểm đối thủ: “Thiếu kinh nghiệm cùng võ học cao thâm.”

Hắc Hắc… tiếng cười vang lên trong mắt Vân Phàm đột nhiên quyền kình liên tục đổi hướng một cách vô lí, hoảng loạn đở đòn làm nhịp kiếm bí pháp bị sơ hở.

Uốn lượn xuyên qua kiếm, Sơ Huy đấm mạnh vào ngực Vân Phàm bay ngược ra sau.

Phốc xuy một ngụm máu chảy ra từ khóe miệng: “Ngươi sao có thể ra đòn toàn lực rồi lập tức đổi hướng?”

Không cho cơ hội Vân Phàm lừa gạt thời gian nói chuyện phiếm lấy sức Sỡ Huy tiếp tục áp sát không buông.

Ăn khổ không thành lời Vân Phàm đành sử dụng Băng Vực làm giảm tốc độ hắn mà thả diều:

-“Hắc Bối nghe ta nói không, sau tên này quỷ dị thế.”

Tiếng nói em bé tức giận phát ra: “Có ngươi mới là quỷ, quỷ ngốc đó, đối chiến mà cứ dùng cơ sở Kiếm bí pháp không ăn hành sau được.”

Mộng bức… lại là vấn đề này nữa sao, Vân Phàm cắn răng kéo dài khoảng cách đủ xa mới dùng Băng Vực bao lấy chính mình.

Keng…

Không bỏ qua Sở Huy lao tới đấm mạnh vào luồn gió lốc băng phiến bảo vệ.

-“Muốn chết.” Vân Phàm điều động trả ngược, từ lớp gió bảo vệ từng thanh một Băng kiếm xuất hiến đâm thẳng về phía trước.

Thấy hắn lách người liên tục tránh né, nhưng sau có thể dễ bỏ qua như thế Vân Phàm đưa tay vận dụng Huyết lực đang có xuất Huyền giai Võ kĩ: [ Băng vực ]

(Nên nhớ Vân Phàm từ đó giờ luôn sử dụng Pháp tắc thiên địa điều khiển kiếm ý và võ kỉ nên chỉ hao tốn tinh thần, vừa rồi một chiên Phong-Vực thu hết sức mạnh tinh thần hắn tuy nhiên vẫn còn có thể ngay lập tức tung ra một Băng Vực vỏ kĩ vì Huyết lực hắn vẫn còn đầy đủ trong đan khung, chính vì vậy các bạn chú ý kĩ tại sao nhiều lúc thèn này tung nhiều skill 1 lượt, lúc lại không.)

Cực lạnh bông tuyết xoay tròn bám lấy Sở Huy, trong thoáng chốc như thân như bị sơ cứng thì định thần lại một thanh Băng kiếm đã bay đến trước mặt.

Nguy hiểm cùng cực tiến đến làm cho cả quyển thiên thư xoay tròn cấp tốc mới khiến năm viên hạt châu toàn bộ tập trung bay vào trong tay Sở Huy: [ Võ kĩ Ngũ hành nhất kích ].

Cái gì, trố mắt Vân Phàm còn chưa kịp thắc mắc sau một tên Thông mạch cảnh có thể sử dụng võ kĩ thì một cự đại ngũ sắc Chưởng ấn bay tới, trong đó đủ mọi cảm giác ào ạc lan tỏ, nhất là rõ ràng việc bị hấp thu sức mạnh từ mộc hệ, kim hệ cùng hỏa hệ đồng loạt góp phần gia tăng công kích phá hủy lồng bảo vệ. (còn Thổ và Thủy hệ khi vào Hải cảnh mình sẽ miêu tả rõ ràng nhất).

Ầm… ầm…

Hai tiếng nổ vang lên khiến khói bụi bay ngập trời.

Phải mất ít phút sau hai thiếu niên mới dần đứng dậy sau lớp đất đá.

Sở Huy áo xám thì cả người bị cắt xé khắp nơi, thậm chí có từng đạo vết thương lớn đang bị băng phong vây kín.

Phía đối diện Vân Phàm có phần nhẹ nhàng hơn khi chỉ bị bụi bậm bám quanh, tuy nhiên dòng máu đang tuông rơi từ khóe miệng chứng tỏa nội thương không nhẹ.

Vừa thở dốc vừa chống kiếm đứng dậy, Vân Phàm lướt tới, định thừa lúc tên này vẫn còn bị giá lạnh làm chậm nhịp bổ kiếm, nhưng Sở Huy trong thấy liền trong người tuôn ra năm viên bảo châu, nhất là màu đỏ Hỏa thuộc tính nồng đầm bốc lên cấp tốc hóa giải giúp hắn lấy lại tự do hoạt động dùng quyền ngăn cản.

Tuy nhiên nhờ có hơn 40 Gbo sức lực Vân Phàm đòn tấn công thành công đẩy lùi hắn, mượn thế liên tục bổ bổ bổ… ngươi dùng kỉ xảo ư, ta không cho ngươi thở xem làm sao ứng phó.

Vừa suy nghĩ trong lòng Vân Phàm lấy dịp khoảng trống động niệm Vô danh khẩu quyết toan tính bất ngờ nhất kích chém giết.

Bỗng nhiên đôi mắt Sở Huy chảy dài tơ máu, hắn rống giận: “ Thiên thư nhị khóa, mở.”

Một lớp sáng vô hình bao bọc đẩy lùi Vân Phàm ra phía xa.

Cơ hội đến rồi, mục tiêu bỗng nhiên trở nên cố định hắn lập tức xoay kiếm tập trung năng lượng.

Phía đối diện cả cơ thể Sở Huy căn tròn lên như bất cứ lúc nào có thể vỡ vụn ra, từng luồn khí khác màu trong quyển sách lật mở chảy ra nối liền chân tay và cả ngực hắn.

Cố gắng, Sở Huy kéo lại hai tay gập tại trước ngực, năng lượng bỗng chốc trở nên bạo động, từng tia sáng như sét tỏa ra bốn phía quanh nắm tay hắn.

Một đồ hình ánh sáng hoa sen hiện lên nhưng lại quỷ dị héo tàn rũ xuống, càng quan sát càng trở nên giật mình khi trước lúc Sở Huy khép lại hai tay các cánh hoa đã héo rũ kia một lần nữa kết hợp với nhau dưới đài sen.

Thoáng chốc qua đi, cả hai ngẩng đầu trong tay những nguồn năng lượng đã hoàn toàn kết hợp xong.

[Phong – Vực, Vạn kiếm quy nhất ] đấu [ Nghịch hành – hoa tên khởi liên ].

Vạn kiếm lao vút hướng xuống bay thẳng về phía đối thủ, càng tới gần càng hòa nhập vào nhau thành một thanh Băng kiếm tinh xảo khổng lồ, phía đối diện từ lòng bàn tay hắn mở rộng xuất hiện một búp Hắc sen tròn nhỏ như ngọn lửa, nó lao ra rồi như xuyên qua một màn sáng vô hình tới nổi không khí sẽ vặn vẹo hóa thành to lớn chả kém gì một gian nhà.

Kiếm tới sắc bén đâm xuyên thủng đóa sen, từ đó ánh sáng bắn loạn bốn phía.

Bùm…

Hủy thiên sức mạnh tạo nên một hình nấm khói bụi khổng lồ che lấp cả bầu trời.

Kinh thiên tiếng động làm cả vùng đất bị kích phát, hàng loạt khôi lỗi Huyết thú bị đánh động quay đầu chạy về phía này.

Bên trong cả vùng sân đã bị hóa thành cát mạnh vụn lún sâu cả 3 mét xuống đất.

Vụt… vụt…

Tiếng đá nhỏ rơi xuống, cả hai tên đầu xỏ gây lên tai họa cùng tỉnh nhưng chỉ còn mỗi Vân Phàm có thể cử động chân tay lòm còm lê thân xác đầy máu tươi đứng dậy thở đứt quảng: “Ta thắng…”

Tuy nhiên đáp lại phía xa Sở Huy từ đôi mắt vô hồn thất lạc chuyển sang mừng rở công lên nụ cười.

Đang giật mình thắc mắc thì trong tâm linh điên cuồng tiếng kêu gọi của Hắc Bối: “Tên ngốc, nhanh lên uống Mộng ảo Tửu, Chu Yểm sắp lại thở kìa.”

Hoảng sợ Vân Phàm quay đầu lại ngước nhìn, ba đôi mắt trên đầu con quái vật đang tỏa sáng lấp lánh, không suy nghĩ nhiều hắn lấy ra một chiếc bình nhỏ từ giới chỉ rồi hớp một ngụm cạn.

Trước mắt bắt đầu tối sầm với cơn buồn ngủ ập tới, bên tai vang lên tiếng nói đắc ý của Sở Huy: “Ha ha, thắng bại hãy xem vào số trời coi ai là người tỉnh trước.”

P/s: Viết chương này khó cắt quá, mọi người xem tạm chương này thành hai nhé *Cười đểu*.
Bình Luận (0)
Comment