Vô Tận Kiếm Vực

Chương 92

Buồn bực ra bờ hồ sau trường luyện một lần kiếm bí pháp rồi mới trở về lại ký túc xá.

-“Oh, Sướng nhé được bạn gái dẫn đi dạo phố luôn, có …” Lão Tam vừa thấy hắn về liền chạy lên choàng cổ đổi giọng gian hiểm nói rồi chu chu cái mỏ ra dáng nụ hôn trước mặt.

Biểu môi Vân Phàm cười lạnh:

-“Không rãnh, nhưng ngược lại chúng ta có thể bàn chuyện khi sáng trước cũng được.”

Ách, Lão Tam có dự cảm không lành lùi lại một bước nhưng mọi truyện quá muộn.

A… a…

Một cái đầu tròn mơ hồ kéo chăn ra, lò mò hỏi:

-“Chuyện gì vậy mấy đứa… oáp…”

Vân Phàm vừa phủi phủi tay vừa lắc đầu đi về giường của chính mình tiện tay chỉ ra phía khung cảnh thê thảm nằm một đống tại cửa ra vào:

-“Không có gì, hình như tên Cao Khoa bị trượt té ngã vào hố băng.”

Nhìn rồi gật đầu như đã hiểu lão đại quay trở lại tiếp tục cuộn tròn ngủ.

Nằm trên giường Vân Phàm bắt đầu lậc lại từng trang tài liệu kết hợp cùng bài giảng của mỹ nữ lão sư mới rút ra được một kết luận về chức ngiệp thám hiểm giả:

-Đây là một ngành học vô cùng khó khăn bởi tính rộng lớn kiến thúc của nó, thử tưởng tượng xem tất cả chiến trường di tích đều ngẫu nhiên xuất hiện ở mọi nơi trên thế giới cùng với những lời gọi ý chỉ dẫn nhỏ nhoi từ Thiên, thậm chí nó còn khó khắn hơn cả Thượng cổ di tích ở mặt giao lưu thông tin với bên ngoài đều không được.

Vì vậy bạn không thể bước vào mà nhận chỉ dẫn từ trước được, học chính là thiết yếu, thậm chí đôi lúc muốn vào các Chiến trường di tích còn yêu cầu cấp bậc thám hiểm giả nữa, có chăng chỉ có từ cấp bậc Cao cấp Thám hiểm sư trở lên mới có thể giúp chỉ dẫn chút ít.

Thám hiểm sư chia làm:

+Sơ và Trung cấp chỉ đánh giá qua mức hiểu biết và kinh nghiệm xông pha.

+Từ Cao cấp Thám hiểm sư trở lên mới có một bước đột phá nhảy vọt về chất, họ có thể thông qua những gợi ý từ Thiên phán đoán cả bố cục cũng như Quái vật bên trong đó, cho tới cả cách vượt qua nhận lấy Phần thường hay thậm chí là đoán trước, đúng vậy chính là khả năng Tiên tri trong truyền thuyết, tuy nhiên số lượng này cực kì ít ỏi và phẩm cấp không nằm ở Nam Hoang Bộ Khu có thể thấy được.

(Chú ý là rất nhiền đạo lộ có thể rình mò được tương lai như Luân hồi đạo, phá diệt đạo, thời gian đạo, nhân kết đạo… nhưng tất cả bọn chúng không thể quan sát được Di tích do Thiên tạo ra, chỉ có những người đã đổ cả cuộc đời nghiên cứu tri thức này mới thức tỉnh một loại đạo dành riêng gọi là Tiên tri thôi.)

Tìm hiểu xong, Vân Phàm lại thở dài một lần nữa, kiến thức đúng là biển rộng bao la dù có tối cường trí nhớ cỡ nào cũng vẫn không chứa hết được.

[ Học, học nữa, học mãi…]

-“Hắc Bối, cho ta một thời khóa biểu tốt nhất xem nào.”

-“Hừm… thì cũng vậy thôi, theo ta tính toán thì thực lực mi không kịp cho năm sau vượt [ Trường sinh lộ ] nên cứ ngoan ngoãn ở trường học tu luyện thôi, nào là Vô Quy, tửu sư, cách không chế Thiên Hủy hàn thủy, còn nhất là chế tạo khôi lỗi cho ka nữa, nhiều lắm…” Hắc Bối lào bào đáp lại.

Vân Phàm rơi vào suy nghĩ một lúc mới gậc đầu hỏi thêm:

-“Ta cũng biết thế nhưng còn vụ Kiếm Ý nữa, làm sao khắc phục được nhược điểm cơ chứ.”

Đúng vậy, đây là một gút mắc vô cùng lớn trong lòng hắn, cứ mọi lần đánh nhau gặp khó khăn hỏi nó lại bảo lỗ thủng trong kiếm bí pháp của mình nên dẫn tới nguy hiểm.

-“Chuyện này không phải đã bảo tộc ta không có truyền thừa sau, ta chỉ biết kiến thức cơ bản cùng giới thiệu sơ lược về kĩ năng chứ thi triển chả được, hm… theo ta thì tốt nhất mi nên tìm một vị lão sư dạy lại từ đầu Kiếm bí pháp, đây không phải đơn thuần là dùng rèn luyện huyết mạch mà còn bao trùm võ học cơ bản tinh túy nhất đấy.”

Oh… Nghe xong thì một cái tên lóe sáng trong đầu hắn liền lập tức lấy ra thẻ tạp nhắn tin:

-“Vương lão sư ngày mai có rảnh không giúp đệ tử luyện tập với.”

Gửi xong Vân Phàm tiếp tục quay lại nghiên cứu sách thám hiểm đến đêm khuya mới đi ngủ.

---------

[ Buổi sáng tốt lành. ]

Vân Phàm vừa tỉnh dậy sau tiếng kêu to của tên tiểu tử lão Tam, đây cũng như là một thói quen hay còi báo thức siêu việt tự động của phòng 115 vào những dịp cuối tuần này, tất nhiên không phải cái gì cũng cho không cả.

Người tốt Cao Khoa lập tức ăn ngay một phi đạn màu đen không rõ hình thù từ giường lão đại bao tới cùng tiếng tức giận ngáy ngủ: “Cút… đ i… ọc… đi…”

Cười! Vân Phàm ngồi dậy đi vào phòng rửa mặt, tối hôm qua ngủ trễ nên lười thức sớm đi chạy bộ cùng lão tứ.

Chuẩn bị xong xuôi hắn bắt đầu cuốc bộ về phía học viện, hôm nay là một ngày thứ sáu cuối tuần nên các môn học ngoại khóa bắc đầu, mục tiêu của Vân Phàm là.

[ Lớp sơ cấp trận sư. ]

Nhìn dòng chữ này Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm khi xưa cứ tưởng phải mất 2 3 năm mới luyện bí pháp thành công Tạo hình như không ngờ nhờ Viện trưởng chỉ lối đã tìm ra cách khắc phục nhược điểm bản thân. Lúc đó hắn còn rất sợ phải lưu ban chậm nhịp cùng lứa nhưng rất may chính nhờ ngộ ra kiếm ý thoát được một kiếp.

Phải biết còn một điều luật là bất kì một tân sinh ban cũng cố thành công Tạo hình cảnh giới đều sẽ được đặc cấp một vị lão sư dạy riêng môn Ấn kĩ không cần phải đến trường.

Đều này đồng nghĩa với việc chỉ cần bạn thăng cấp đủ nhanh thì không cần lo chương trình học chưa tới.

Cái mà trước kia Vân Phàm vẫn còn ngu ngơ dựa theo giáo trình địa cầu đi đánh giá mới lỡ dạy đăng kí vào đây.

Nhưng không sao, giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi-“Tít.” Đang yy trong đầu bỗng nhiên âm báo tin nhắn truyền đến Vân Phàm mừng rỡ mở ra quan sát mới lập tức thay đổi sắc mặt thất vọng:

-“ Hôm nay thầy có tiết dạy, mai đi - Vương Ngôn.”

Ầy, mới sáng vừa lên tí đã tuộc hứng, Vân Phàm hết tâm trạng tự sướng liền bước nhanh vào phòng tìm chỗ ngồi xuống tiếp tục đọc sách.

Đang mãi mê thì bên tai vang lên tiếng gọi:

-“Vân Phàm đấy à, lâu quá mới thấy cậu đến lớp.”

Dựa theo âm thanh hắn đã đoán được là ai liền khép lại quyển sách đẩy trở về thẻ tạp mới ngẩng đầu cười đáp:

-“Hì, mấy nay bận đi làm nhiệm vụ bên ngoài.”

Liếc mắt một cái Hương Lam tinh nghịch đùa:

-“Mình nghe lão sư bảo cậu tấn cấp thành chính thức Sơ cấp ấn sư rồi những tưởng trốn tiết tới cuối năm luôn chứ.”

Ách, bị nói trúng gần một nữa tim đen Vân Phàm ngượng ngùng gãi đầu, cô gái nhỏ này chả có ý tứ gì cả để trong lòng không được sao.

-“Làm gì có, ai đồn ác làm mất hình ảnh bạn hết vậy.”

Chứng kiến một mặt thề thốt đầy giả tạo của hắn Hương Lam chỉ có thể che miệng cười:

-“Thôi đi ông tướng, nãy thấy cậu đọc gì mà sai mệ thế, xích vào cho bổn cô nương ngồi với.”

Vân Phàm hiểu ý đứng dậy còn giả bộ làm một làn gió thổi ngang quét bụi mới đưa tay như kiểu trong phim thời trung cổ khép lại ngang ngực:

-“Vâng, mời tiểu thư ngồi, không có gì chỉ là sách Thám hiểm giả thôi, mà mình tưởng bạn phải ở trên đầu bàn làm mẫu chứ.”

Lắc đầu Hương Lam giải thích:

-“Không cần, lớp hầu như đã bắt đầu quen dần với Sơ cấp ấn cả rồi, còn mình thì đang bận chuyển sang nghiên phần trung cấp, với lại người hỗ trợ duy nhật của mình từ trước nay đang ngồi dưới này rồi mà.”

Oh, Vân Phàm như chưa hiểu lắm hỏi lại:

-“Là sao, đừng bảo là trước giờ bạn thực hành một mình nhá.”

Làm ra bộ dáng tội nghiệp Hương Lam từ từ nói:

-“Tất nhiên, mình đã nói là đâu quen biết ai nên lúc mới nhập học mới nhờ bạn, sau quen người thì mình lại chuyển sang nghiên cứu Trung Ấn rùi, hỗm rài phải chờ lão sư rãnh rỗi chỉ dạy không đó.”

Ách, thì ra là vây, Vân Phàm cười trả lời:

-“Uhm, từ đây mình ở luôn trong trường rồi nên sẽ có nhiều thời gian đi tập luyện cùng bạn.”

Mừng rỡ Hương Lam reo:

-“Tốt quá rồi, cảm ơn cậu nhiều.”

-“Mình cũng được lợi mà, cậu khách sáo làm gì.” Đúng vậy, từ nãy giờ nghe tới Trung cấp Ấn kỹ cũng làm cho Vân Phàm cảm thấy ngứa ngáy tay chân, nhất là sau khi biết được rất rất nhiều ứng dụng mê người được tạo ra từ Trận pháp Ấn kĩ.

Reng… reng tiếng chuông sớm báo hiệu giờ học đã điểm.
Bình Luận (0)
Comment