Vô Tận Vũ Trang

Chương 160 - Chương 160: Phản Công (3)

Căn cứ thiết lập của loạt phim Terminator, cái gọi là tổng bộ Skynet, trên ý nghĩa chính thức cũng không tồn tại. Bởi vì nó chỉ là một đoạn chương trình, có thể tồn tại trên bất luận máy tính nào. Có điều, lúc trước đã từng nói qua, hệ thống Skynet lớn và nhỏ y nguyên vẫn khác nhau về bản chất. Chương trình trong đầu người máy Terminator là Skynet, hệ thống vi tính to lớn trong tổng bộ cũng là Skynet, nhưng cả hai lại không thể đánh đồng. Cái đầu là hạt giống, cái thứ hai là đại thụ che trời.

Ngoài ra, tổng bộ cũng không phải tổng bộ, cần phải xưng là căn cứ. Căn cứ Skynet phân bố khắp nơi trên thế giới, từng cái đều có thể xưng là tổng bộ, đều có thể nắm toàn cục. Đây cũng chính là chỗ đáng sợ nhất của Skynet —— có mặt khắp nơi.

Đám người mạo hiểm chuẩn bị tiến đến, chính là căn cứ Skynet nằm ở phụ cận Los Angeles.

Nói tiếp cũng buồn cười, cái trụ sở này ngay trong dãy núi San Gabriel, cũng chính là gần chỗ bọn họ xuất hiện trên hàng không mẫu hạm.

Lúc đám người mạo hiểm thoát đi tàu mẹ, ai cũng không nghĩ tới, bọn hắn sẽ có thời điểm trở lại nơi này, trở lại vùng đất bốn bề nguy hiểm, đi phản công căn cứ Terminator khổng lồ đáng sợ kia.

Xe việt dã xóc nảy trên đường núi gập ghềnh, chấn cho mọi người rã rời xương xẩu. “Thẩm Dịch.” Kim Cương gọi một tiếng. “Ừm?” “Ngươi nói, nếu nhóm chúng ta để Marcus kiếm lối vào, có thể giống như kịch bản, cho chúng ta lặng yên trà trộn vào Skynet hay không?” Trong kịch bản Terminator 2018, John Connor có thể lẫn vào tổng bộ Skynet, cũng là nhờ Marcus. Ông đã dùng thân phận Terminator tiến vào Skynet, mở ra một lỗ hổng bên trong hệ thống phòng ngự của Skynet, khiến John Connor thành công lẻn vô.

Bởi vậy Kim Cương cũng không khỏi nghĩ đến, thế giới nhiệm vụ lần này cũng không phải hoàn toàn tách rời kịch bản cũ, như vậy ý nghĩa tồn tại của Marcus, có thể cũng không chỉ giới hạn trong việc dẫn dắt a?

Thẩm Dịch lập tức lắc đầu: “Vĩnh viễn chớ nên trông cậy quá nhiều vào Huyết Tinh đô thị. Nó vừa không nhân từ, lại chẳng hề rộng rãi. Với nó mà nói, quy tắc trò chơi chính là thứ có ý nghĩa duy nhất! Trận chiến này, quy tắc trò chơi mà nó chỉ định chính là tiến vào tổng bộ Skynet. Đã vậy đừng hi vọng có thể sử dụng Marcus giải quyết vấn đề. Ý nghĩa của tồn tại Marcus, có thể là gia tăng phiền toái cho chúng ta, có thể là dẫn dắt hướng đi của kịch bản, duy nhất không thể chính là giúp chúng ta vượt qua kiểm tra, nếu không ông ta đã không phải gọi là phiền toái, mà là trợ thủ. Nếu nhóm chúng ta muốn giở tiểu xảo, Huyết Tinh đô thị nhất định sẽ cho chúng ta đẹp mặt. Có dám cá với tôi không? Chỉ cần chúng ta để Marcus đi giúp chúng ta qua cửa, có lẽ sau một khắc, Marcus sẽ bị đánh cho nát bấy, dẫn tới chúng ta thất bại nhiệm vụ.” Nghe được câu trả lời này, Hồng Lãng ôm súng ngồi trên xe phàn nàn: “Thực lực của chúng ta đã hạ xuống vì tự giết lẫn nhau cộng thêm tiêu hao giai đoạn trước, mà phiền toái chúng ta đối mặt lại ngày càng nhiều. Nói thực ta còn không tin chính mình có thể đứng vững vòng đuổi giết thứ tư nữa là, thế mà giờ lại muốn đi phản công tổng bộ Skynet. Chúng ta chẳng khác gì một đám thỏ bị diều hâu đuổi giết, không chịu kiếm cách trốn chạy làm sao để khỏi chết, lại nghĩ đến chuyện giết vào tổ chim ưng… Ta nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đáng tin cậy.” “Ngươi sợ?” Thẩm Dịch hỏi. “Không, chẳng qua là cảm thấy không cần phải bất chấp nguy hiểm một cách vô nghĩa, có lẽ lúc ấy ta nên khuyên ngươi buông tha tiếp nhận.” “Vô nghĩa?” Thẩm Dịch cười hỏi lại: “Ngươi cho rằng cái gì mới là ý nghĩa tại Huyết Tinh đô thị? Còn sống? Không, tại Huyết Tinh đô thị, cường đại mới là có ý nghĩa. Vô luận như thế nào, ta đều không thể tiếp nhận Huyết Tinh đô thị khi không cắt một nửa thù lao ta vất vả kiếm được.” Thẩm Dịch nói không sai, cái nhiệm vụ Ẩn Tàng giai đoạn hai kia, thay vì nói lựa chọn, còn không bằng kêu uy hiếp. Cũng giống như nhân viên tân tân khổ khổ công tác, ông chủ lại còn muốn nhân viên đi làm thêm. Cũng bởi vì nhân viên không chịu, không chỉ không lấy được tiền làm thêm, còn phải bị trừ một nửa tiền lương thông thường.

Gặp ai cũng khó có thể tiếp nhận loại sự tình này.

Chỉ có thể hận ông chủ đô thị, hoàn toàn không cho người khác cơ hội tố khổ, ở đây cũng không có công đoàn hậu thuẫn, chỉ còn nước cam chịu bóc lột. Đáng mừng chính là, hễ khi ông chủ đưa ra điều kiện hà khắc, thường hay đồng nghĩa thu nhập tăng ca lần này sẽ không thấp.

Lúc này Kim Cương xen vào một câu: “Ta đoán dù không có trừng phạt ngươi cũng sẽ tiếp nhận.” Thẩm Dịch lập tức nói: “Nhưng các anh hơn phân nửa sẽ không tiếp nhận. Bởi vậy tại thời điểm lựa chọn tiếp nhận, tôi nhất định phải cân nhắc tâm tình của các anh, có lẽ sẽ bị bức bách cự tuyệt. Nhìn từ hướng này, đô thị kỳ thật đã giúp tôi một tay, giúp chúng ta thống nhất ý kiến, không đến mức sinh ra mẫu thuẫn nội bộ.” Ôn Nhu nhíu mày một cái: “Vậy nếu về sau phát sinh chuyện tương tự lần nữa, mà lại không có uy hiếp đối ứng thì sao?” Nàng biết rõ Thẩm Dịch là một người mạo hiểm đến cuồng. Dẫu hắn không để ý mạo hiểm, nhưng đồng đội của hắn lại không muốn luôn đối mặt những nguy hiểm đáng sợ này.

Hôm nay, tiểu đội 641 không thể không đi mạo hiểm dưới sự uy hiếp của đô thị, nhưng lỡ sau này không có uy hiếp tương tự, mâu thuẫn nội bộ chỉ sợ sẽ nổi lên.

Muốn có một chi đội ngũ thủy chung thống nhất trên mọi phương diện, tới bây giờ cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngoại trừ có thể có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, về mặt tư tưởng cũng cần thống nhất cao độ. Trong vấn đề đối mặt mạo hiểm này, Thẩm Dịch và đồng đội có quá nhiều bất đồng, hắn thậm chí không giống tuyệt đại bộ phận mạo hiểm giả trong đô thị.

Dưới loại tình huống này, nếu như mỗi lần nhiệm vụ Thẩm Dịch đều kiên trì chọn lựa độ khó cao nhất, kiên trì bất chấp nguy hiểm, dùng tánh mạng theo đuổi lợi ích cùng thu hoạch cao, tất sẽ sinh ra mẫu thuẫn to lớn.

Cứ thế mãi, rất có thể sẽ thành quyết liệt.

Ôn Nhu là cô gái tỉ mỉ, phương diện bố cục tính toán không bằng Thẩm Dịch, phương diện suy luận ý đồ không bằng Kim Cương, nhưng lại am hiểu quan hệ tổ chức, nàng biết rõ phải làm thế nào để bảo trì đoàn đội vận tác. Lo lắng của nàng không thể nói là không có lý.

Thời khắc này tuy giống như nàng đang hỏi Thẩm Dịch, nhưng kỳ thật là một loại nhắc nhở.

Sau khi Thẩm Dịch nghe được, vốn là ngây ngốc một chút, sau đó rất ư là nghiêm túc suy tư một hồi.

Rốt cuộc hắn cười nói: “Anh hiểu rồi, về sau lúc làm ra quyết định mạo hiểm, anh nhất định sẽ thận trọng cân nhắc ý tứ của mọi người, anh có thể không coi trọng mạng mình, nhưng không thể không coi trọng lợi ích toàn đội.” Hắn đột nhiên vươn tay, bóp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Nhu một cái: “Anh có thói quen chỉ cân nhắc mục tiêu kẻ địch, mà lại quên cân nhắc chính mình. Điều này có thể sẽ khiến anh vô tình phạm phải một ít sai lầm trong lúc làm việc. Về sau em nhớ nhắc nhở anh!” Hồng Lãng lập tức nói: “Đây coi như là một loại ám chỉ biến tướng sao? Ôi, bé cưng, anh không thể không có em!” Hắn khoa trương thủ thế hô to.

Ôn Nhu tức giận cho hắn một quyền, gõ ra cái 3 điểm tổn thương trên đầu hắn: “Ngậm lại mỏ quạ đen của anh, Hồng Lãng!” Thẩm Dịch lại cười nói: “Xem như thế đi, có lẽ có một ngày, tôi sẽ công nhiên cầu hôn Ôn Nhu. Các anh nói, tổ chức một buổi hôn lễ quy mô thật lớn tại Huyết Tinh đô thị có được không?” “Hoan hô! Ý kiến hay a!” Tất cả mọi người cùng nhau phát ra thanh âm huyên náo vui sướng. “Cũng có thể thu được thật nhiều tiền lì xì!” Kim Cương kêu lên.

Hồng Lãng hỏi: “Tiền lì xì dạng gì?”

Kim Cương trả lời: “Điểm Huyết Tinh thấy sao?” “Vậy thì tốt, vấn đề là làm sao bỏ phong bì điểm Huyết Tinh a? Bảo đô thị biến điểm Huyết Tinh thành tiền giấy à?” “Đáng giận, số liệu điện tử xác thực có chút khó làm chuyện lãng mạn!” “Vậy đổi thành trang bị đi, ta không ngại trang bị.” “Cũng không phải ngươi thu lì xì, ngươi không ngại thì làm được gì?” “Đúng vậy, lại nói tiếp nếu như bọn họ thực sự kết hôn, chúng ta đây cũng phải ra tiền.” “Hơn nữa còn phải đi đầu to!” “Tính lại hai người vẫn là đừng kết hôn, cứ ở chung là được rồi.” Mọi người ngươi một lời ta một câu trêu ghẹo nhau.

Khuôn mặt tươi cười của Ôn Nhu căng đến mức đỏ bừng.

Thẩm Dịch là đang vui đùa? Hay thành khẩn?

Nàng không biết.

Nhưng giờ này khắc này, bọn hắn không còn cảm giác phía trước hung hiểm nữa.

Trêu chọc Ôn Nhu, vĩnh viễn là phương pháp hòa tan cảm giác nguy hiểm tốt nhất.

Bốn tiếng sau.

Đứng trên vách núi San Gabriel, từ nơi này có thể chứng kiến mảng lớn kiến trúc sắt thép trong thung lũng, kéo dài ngàn mét, từ rất xa đã có thể nghe được tiếng động cơ gầm rú rõ ràng.

Tác phẩm kiến trúc đến từ máy móc, chú ý tinh tế đối xứng, về mặt mỹ cảm kiến trúc không có gì đáng nói, thoạt nhìn y như một khối đậu hủ, nhưng phòng ngự lại nguyên vẹn, nghiêm mật.

Toàn bộ căn cứ Skynet, chẳng khác gì một tòa căn cứ quân sự quy mô, tít mãi bên ngoài, là Kẻ Thu Gặt cao lớn, cách mỗi trăm mét đứng sừng sững một con. Trên tường rào còn có Terminator hạng nhẹ, khắp nơi trên bầu trời là Sát Thủ Săn Mồi bay lượn tới lui.

Một chiếc hàng không mẫu hạm khổng lồ vắt ngang trên căn cứ, từ trên không bỏ xuống một ít lồng sắt to chứa người, lại bay khỏi nơi đấy, tiếp tục sứ mạng lùng bắt loài người của nó.

Thẩm Dịch cầm kính viễn vọng hồng ngoại nhìn không rời mắt, một hồi lâu mới để ống nhòm xuống nói: “Bên ngoài ước chừng có năm mươi Kẻ Thu Gặt cùng bốn trăm T7 T6 phụ trách phòng thủ, bốn mươi Sát Thủ Săn Mồi, phụ trách trợ không. Ngoài ra còn một ít T-800 đang đi đi lại lại tiến hành tuần tra phòng thủ.” Thiên phú tinh vi khiến hắn rất nhanh thấy rõ tất cả bố trí tại đây, thoạt nhìn Skynet bố trí phòng ngự căn cứ vượt xa miêu tả trong phim ảnh.

Thật không chút nào khiến người cảm thấy ngoài ý muốn.

T-800 vốn là về sau mới xuất hiện đấy, ở chỗ này mới vòng đuổi giết thứ ba đã xuất hiện. Hiện tại coi như tạo ra T-1000, cũng không phải không có khả năng. “Hay dữ.” Hồng Lãng bắt đầu lầm bầm: “Một phần mười binh lực trong đây đã đầy đủ rượt chúng ta chạy té khói.” Thẩm Dịch giật mình: “Hồng Lãng, không ngờ ngươi biết dùng cái từ chạy té khói này.” Tất cả mọi người đều cười ha ha. “Tiếp theo làm sao bây giờ?” Kim Cương hỏi Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch nghĩ nghĩ trả lời: “Căn cứ theo lực lượng phòng ngự, chúng ta không thể nào dùng phương pháp cường công tiêu diệt trụ sở này. Đáng lưu ý chính là, đô thị cho ra nhiệm vụ, là tiến vào căn cứ phòng ngự của Skynet, phá hủy trung tâm chỉ huy. Nói cách khác, đô thị cũng không yêu cầu chúng ta tiến vào bằng phương thức gì. Chỉ cần có thể đi vào, phá hủy trung tâm chỉ huy, nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Cho nên cách làm tốt nhất chính là lặng yên không tiếng động lẻn vào.” Ôn Nhu nhíu mày: “Lẻn vào, nói nghe đơn giản, làm cũng không dễ. Chúng ta căn bản không có kỹ năng tiềm hành.” Thẩm Dịch lắc đầu: “Không phải chuyện gì cũng cần dựa vào kỹ năng để hoàn thành đấy. Phương pháp truyền thống có đôi khi càng đáng tin cậy hơn năng lực đặc thù. Đó là một căn cứ, là căn cứ sẽ có lỗ hổng phòng ngự. Chỉ cần chúng ta có thể tìm tới lỗ hổng, chúng ta liền có thể đi vào nó.” “Vấn đề là chúng ta không biết cách thức phòng ngự cụ thể của căn cứ, làm thế nào tìm ra lỗ hổng phòng ngự của nó?” Thẩm Dịch bắt đầu hơi nhếch khóe môi: “Không có lỗ hổng phòng ngự, chúng ta liền chế tạo lỗ hổng phòng ngự. Loại chiến thuật giương đông kích tây tuy cũ, nhưng vẫn rất thực dụng a.” Mấy người Ôn Nhu nhìn nhau. “Ý anh là…” Thẩm Dịch chậm rãi trả lời: “Mệnh lệnh của đô thị chỉ là phá hủy trung tâm chỉ huy Skynet. Một người phá hủy hay nhiều người cùng nhau đi phá hủy cũng không có gì khác biệt. Để mình tôi lẻn vào căn cứ, đi hoàn thành cái nhiệm vụ phá hủy này đi. Việc các anh phải làm, chính là chủ động xuất kích, kéo binh lực rời căn cứ.” Ôn Nhu nhìn thẳng Thẩm Dịch: “Anh có biết một mình anh đi vào, nguy hiểm cỡ nào không?” Thẩm Dịch khẽ vuốt khuôn mặt nàng: “Có một việc em nhắc nhở rất đúng. Anh có quyền khiến mình đi mạo hiểm, nhưng anh không có quyền bảo đồng bọn của anh nhảy vào hố lửa cùng anh… Yên tâm, anh biết làm thế nào chăm sóc cho mình."

Bình Luận (0)
Comment