Hoàn thành công kích, Người Hà Lan Bay phiêu nhiên đi xa, gieo một chút ác mộng vào lòng tất cả mọi người.
Đội thuyền tan nát thành vô số mảnh vỡ trôi lềnh bềnh trên mặt biển, ngẫu nhiên có một chút người sống sót kêu cứu, nhưng lại không người để ý.
Nơi này là hình thức tự do giết chóc, từng mạo hiểm giả, trừ phi là bạn tốt của mình, đội viên đoàn đội cố định, nếu không đều không đáng được tín nhiệm.
Không có ai biết mạo hiểm giả chiếc thuyền kia còn sống hay không.
Hắn có lẽ bị thuyền trưởng Davy Jones chộp tới Người Hà Lan Bay làm khổ dịch một trăm năm ——với mạo hiểm giả mà nói, như thế đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại, ý nghĩa tử hình.
Cũng có khả năng hắn còn sống, đang phiêu dạt trên biển, đợi có người cứu vớt. Nhưng thuyền của hắn đã bị hủy, hàng cũng mất, dù cho hiện tại cứu được hắn, hắn vẫn chỉ có một con đường chết. Cứu vớt đối phương, chỉ tổ tạo thêm một kẻ nguy hiểm ngấp nghé thuyền và hàng hóa của mình.
Chiếu tàu Công Chúa Ivana của Ôn Nhu và chiếc Tình Nhân Xinh Đẹp của Kim Cương đã hội hợp.
Chiếc Trang Viên Maxime của Hồng Lãng và chiếc Cậu Bé của La Hạo cũng cách nhóm Ôn Nhu không xa.
Còn chiếc Khoai Tây của Thẩm Dịch nhờ mạo hiểm xuyên qua giông bão, đã rút ngắn phần lớn khoảng cách với mọi người. Qua ống nhòm có thể chứng kiến chiếc Khoai Tây đang vượt sóng mà đến.
Ôn Nhu buông kính viễn vọng hồng ngoại: “Em đã nhìn thấy chiếc Khoai Tây, Thẩm Dịch, bảo thủy thủ của anh ráng thêm chút sức, bọn em sẽ chờ anh.” “Đừng mải chờ anh, nhớ coi chừng quanh thân.” Thẩm Dịch cũng đang dùng kính viễn vọng ngó xem bốn phía.
Mặt biển xuất hiện ngày càng nhiều đội thuyền, trận bão vừa rồi cũng không xua tách mọi người, ngược lại kéo gần khoảng cách giữa mọi người không ít.
Đám người mạo hiểm tìm kiếm hảo hữu của nhau, đồng thời đề phòng đối thủ. Trừ phi xác định là bạn, nếu không ai cũng không muốn đơn giản tới gần ai.
Bất quá cũng có vài thuyền, đang cố gắng tới gần tất cả đội thuyền.
Bọn hắn tìm kiếm mạo hiểm giả trên thuyền, mong muốn nhìn đến gương mặt quen thuộc.
Trong tai Tạ Vinh Quân thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của đội viên mình: “Chiếc thuyền này không phải.” “Không thấy bọn họ.” “Không phát hiện!” “Có tên còn tưởng rằng ta muốn công kích hắn, dốc sức liều mạng phát ra cảnh cáo với ta. Hắc hắc.” Chiếc Quả Phụ Nhỏ vọt tới vọt lui tuần tra trên biển, Tạ Vinh Quân đang không ngừng tìm kiếm.
Mặc dù nói chuẩn bị chưa đủ, gã vẫn mang theo trang bị thiết yếu như kính viễn vọng.
Xa xa, một chiếc thuyền đưa tới chú ý của gã. “Tàu Khoai Tây… Cái tên thật có ý tứ.” Tạ Vinh Quân nhìn về phía tàu Khoai Tây đang hướng tới, gã phát hiện xa nhất có bốn chiếc thuyền đang tập kết. “Chú ý, có năm chiếc thuyền đang tập kết, có thể là bọn Thẩm Dịch. Tất cả mọi người mau tới chỗ của ta.” “Tôi cũng nhìn thấy, đội trưởng, Chỗ tôi cách bọn hắn khá gần, tôi thử tới xem một chút.” Trong kênh nói chuyện truyền đến lời Mơ Chưa Tỉnh. “Cẩn thận một chút, nếu như là bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ xuống tay trước với ngươi.” “Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào. Tôi sẽ không ngạnh chiến, tối đa bị bọn hắn hủy thuyền, đến lúc đó lại đoạt một con thuyền của người khác là được.” “Rất tốt.” Tạ Vinh Quân thoả mãn gật đầu.
Thực lực Mơ Chưa Tỉnh có lẽ không tính là cường đại trong đội Thứ Huyết, nhưng thắng ở ổn trọng, tuyệt không dễ dàng mạo hiểm. Trong thế giới Huyết Tinh đô thị, đây là tố chất sinh tồn rất trọng yếu.
Gã nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy lo lắng, lại bổ sung mệnh lệnh: “Khoan truy đội tàu bốn người, trước tiên chặn chiếc Khoai Tây lại. Tiểu Sửu, ngươi cũng tới, hình thành xu thế bao bọc. Nếu như chiếc thuyền kia là bất kỳ ai trong số bọn Thẩm Dịch, không cần vội vả động thủ, chờ chúng ta chạy tới. Pandora, Trần Dịch, Lộ Kỳ Áo, Số 47, Vu Lập, năm người các ngươi đuổi theo bốn chiếc thuyền kia, nhớ kỹ coi chừng, nếu là địch, không nên gấp ham chiến, ngăn chặn bọn hắn là được!” “Rõ!” Tất cả mọi người đồng thanh đáp ứng.
Trong ống nhòm, hai chiếc thuyền buồm đang lái tới mình theo hai bên trái phải.
Chiếc Dorisa và chiếc Pho Mát. “Thẩm Dịch, anh cẩn thận chút, khẳng định là thuyền đội Thứ Huyết.” Ôn Nhu bên này cũng phát hiện tình huống, có chút lo lắng. “Thấy được. Tạ Vinh Quân khẳng định đang ở phụ cận, bọn hắn nhất định là nhìn ra vấn đề, chính bọn em rời đi trước đi.” “Vậy còn anh?” “Anh sẽ đuổi theo sau.” “Không được!” “Các em không đi, bọn hắn càng hoài nghi anh… anh cũng sẽ không đi được.” Ôn Nhu khẽ cắn răng, rốt cục vẫn phải đồng ý: “Được rồi, bọn em đi trước một bước, chính anh cẩn thận chút.” Công Chúa Ivana dẫn đầu đội tàu phóng toàn lực, ba chiếc còn lại theo sát phía sau.
Một màn này bị đội Thứ Huyết thu hết vào mắt. “Đội trưởng, bốn chiếc thuyền kia đã vượt lên! Có muốn đuổi theo hay không?” Trần Dịch kêu lên. “Đội trưởng, tại đây còn hơn mười chiếc thuyền chưa kiểm tra! Tất cả thuyền đều rời đi, làm sao bây giờ.” Đây là Lam Bình đang gọi. “Chúng ta gọi bọn hắn ngừng thuyền, không ai để ý đến chúng ta.” “Lộ ra Huyết Kỳ được không?” “Ta sợ bọn hắn còn té nhanh hơn!” Tạ Vinh Quân nhăn mày lại: “Trước đi xem chiếc Khoai Tây.” “OK!” Dorisa và Pho Mát tiếp tục áp sát về phía Khoai Tây.
Mắt thấy hai chiếc thuyền ép ngày càng gần, Thẩm Dịch thả ra T-1000.
“Ngươi biết nên làm thế nào.” Số 1 gật gật đầu.
Thân hình kim loại thể lỏng bắt đầu biến ảo, một gã đại hán bộ dáng tục tằng dần dần hiện ra. Năng lực mô phỏng của T-1000 hết sức cường hãn, không chỉ có tướng mạo, ngay cả hình dáng Huyết Tinh văn chương cũng có thể phỏng chế.
Thuyền trưởng bên cạnh nhìn trợn mắt há mồm.
Nhét kính viễn vọng vào tay số 1, choàng áo khoác lên người nó, Thẩm Dịch nói với thuyền trưởng: “Người này hiện tại thay thế ta trở thành chủ hàng, hi vọng ông có thể tiếp nhận.” “Hải thần trên cao…” Thuyền trưởng cơ hồ sắp lạy tới nơi.
Thẩm Dịch chắp tay sau lưng đi xuống mũi tàu. Tới bên người một gã thủy thủ, khẽ lột nón gã xuống, đội lên đầu mình, sau đó nói với gã: “Đưa y phục của ngươi cho ta… ta đến giúp ngươi… ngươi qua bên kia nghỉ ngơi một hồi.” Chiếc Dorisa dần dần lái tới gần.
Mơ Chưa Tỉnh đứng ngay đầu thuyền, dùng ánh mắt thận trọng nhìn số 1.
Đối phương đồng dạng cảnh giác nhìn mình, có thể là hoài nghi mình muốn cướp hàng đi.
Khoảng cách hai chiếc thuyền ước chừng 50m, giằng co với nhau một hồi.
Ánh mắt Mơ Chưa Tỉnh dừng lại chốc lát trên Huyết Tinh văn chương của số 1, rốt cục trả lời: “Không phải bọn hắn.” Trong kênh nói chuyện truyền đến tiếng thở dài của Tạ Vinh Quân: “Đi thăm dò những thuyền khác đi, bốn chiếc kia quá xa, tạm thời khoan đuổi, Mơ Chưa Tỉnh, các ngươi trở về đi.” “Rõ!” Dorisa và Pho Mát bắt đầu chuyển hướng.
Chiếc Khoai Tây vượt qua Dorisa tiến về phía trước, rất nhanh đã bỏ xa hai chiếc thuyền sau lưng.
Ngưng mắt nhìn bóng lưng chiếc Khoai Tây, Mơ Chưa Tỉnh cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại nhất thời có chút nghĩ không ra.
Thời gian trôi qua, đội viên tiến đến kiểm tra những đội thuyền khác nhao nhao báo về không có phát hiện. “Chúng ta còn sót mấy chiếc thuyền chưa kiểm tra?” Tạ Vinh Quân hỏi. “Ngoại trừ bốn chiếc rời khỏi lúc trước, còn có tám chiếc chưa được kiểm tra. Có chiếc căn bản không đụng tới, còn có rất nhiều chiếc cách chúng ta quá xa, đã sớm lái đi.” “Nói cách khác, mấy người Thẩm Dịch, phải là trong mười hai con thuyền này.” “Cũng chưa hẳn.” Mơ Chưa Tỉnh đột nhiên nói. “Sao cơ?” Tất cả mọi người là ngẩn ngơ. “Gã mạo hiểm trên chiếc Khoai Tây, hết sức lạ lẫm, tôi chưa từng thấy qua bao giờ. Tôi hoài nghi…” Tạ Vinh Quân sầm mặt lại: “Vẽ xuống rồi chia cho tất cả mọi người, tiến hành thẩm tra đối chiếu tư liệu trong máy tính.” “Đã vẽ xong.” Trước khi tiến vào Huyết Tinh đô thị, Mơ Chưa Tỉnh chính là sinh viên ưu tú hệ nghệ thuật, có thể vẽ phác hoạ rất tốt.
Hình ảnh thông qua Huyết Tinh văn chương rơi vào tay mỗi người. Tạ Vinh Quân tiện tay xuất ra một chiếc notebook từ Huyết Tinh văn chương.
So với chiếc PDA của Thẩm Dịch, máy tính xách tay rẻ hơn rất nhiều, chỉ hao tốn ba trăm điểm, là loại bình thường nhất, không sở hữu các loại công năng như quét hình, bất quá cũng may điện năng vô tận. Quan trọng nhất là, bên trong chiếc máy này ghi chép đại lượng tư liệu mạo hiểm giả trong Huyết Tinh đô thị.
Mỗi khi thành viên đội Thứ Huyết tiếp xúc qua một người, sẽ ghi lại hết thảy tên tuổi, thân phận, tư liệu về người đó vào trong máy vi tính, dùng để dự phòng.
Đây là một công tác to lớn mà gian khổ, cần kiên trì tích lũy tháng ngày.
Qua đó cũng có thể thấy được đội Thứ Huyết và đội Đoạn Nhận khác nhau. Trong mắt đội Thứ Huyết, những mạo hiểm giả khác mới là kẻ địch thứ nhất, nhiệm vụ tiếp theo. Mà trong mắt Đoạn Nhận, bọn hắn không có kẻ địch cụ thể, chỉ cần khiến bản thân lớn mạnh là được.
Danh tiếng đội mạnh của đội Thứ Huyết, là tranh giành được đấy, nhưng không phải thông qua nhiệm vụ, mà là thông qua giết chóc những mạo hiểm giả khác. Trong quá trình đối địch tác chiến, bọn hắn có kinh nghiệm hết sức phong phú.
Trong mắt thành viên đội Thứ Huyết, giết chóc những mạo hiểm giả khác, xác thực dễ đạt được tiền lời hơn làm nhiệm vụ, cho dù phong hiểm cũng lớn hơn.
Hình thức tự do giết chóc lần này, đúng là đội Thứ Huyết yêu nhất. Chớ nhìn bọn hắn bây giờ chỉ là kiểm tra những thuyền khác, đó là vì bọn hắn còn chưa tụ hợp, vả lại mục tiêu chủ yếu của nhiệm vụ lần này vẫn chưa được giải quyết. Một khi tụ hợp lại và giải quyết xong mục tiêu chủ yếu, như vậy tất cả mạo hiểm giả còn lại sắp trở thành đối tượng đuổi giết của bọn hắn.
Dưới loại tình huống này, việc chú ý sưu tập tư liệu những mạo hiểm giả khác trở thành bảo đảm đi thông thắng lợi.
Có lẽ có người sẽ cho rằng, đây hoàn toàn trái ngược với những gì Tạ Vinh Quân từng nói về chuyện không gây sự, nhưng trên thực tế, không gây sự bình thường chỉ là không trêu chọc phiền toái không mang đến lợi ích cho mình, không trêu chọc phiền toái mình không trêu chọc nổi. Còn phiền toái có thể mang đến chỗ tốt cho mình, lại cũng không phải không chọc nổi, vậy thì nên tận lực trêu chọc.
Vô luận là Tạ Vinh Quân hay Thẩm Dịch, trên điểm này kỳ thật đều giống nhau.
Thời khắc này Tạ Vinh Quân tỉ mỉ đối chiếu bức họa Mơ Chưa Tỉnh đưa tới cùng với tư liệu tất cả mạo hiểm giả trong máy tính, phát hiện không một ai phù hợp. Cùng lúc đó, những thành viên khác trong đội Thứ Huyết cũng nhao nhao tỏ vẻ, chưa bao giờ thấy qua người này. “Đội trưởng, chẳng lẽ nói trong đám Thẩm Dịch còn có người có năng lực biến hình?” “Trên tình báo cũng không nói bọn hắn có năng lực này.” Lông mày Tạ Vinh Quân nhíu chặt: “Trước kia không có, không có nghĩa hiện tại cũng không có. Chu Nghi Vũ từng nói, hắn giữa chừng ly khai Thẩm Dịch trong nhiệm vụ lần đó, về sau mấy người Thẩm Dịch phải chăng có thêm thu hoạch, ai cũng không biết.” “Vấn đề là lần đó bọn hắn đi qua thế giới Terminator 2018, ta lại chưa từng nghe nói có loại năng lực này.” “Cũng không phải chỉ có thể đạt được từ thế giới nhiệm vụ, cũng có thể mua sắm trong cửa hàng.” “Có lẽ là đạo cụ nào đó.” “Có lẽ là người nào khác có được năng lực biến hình.” “Cũng có khả năng căn bản chính là người vừa mới tiến Khu Phổ Thông.” Khả năng quá nhiều, đủ loại giả thuyết, lại không thể có đáp án chuẩn xác.
Tạ Vinh Quân quát trầm một tiếng: “Đã đủ rồi, còn mười hai chiếc thuyền chưa điều tra, tất cả mọi người tụ lại, xuất phát đến cảng Tortuga. Chỉ cần Thẩm Dịch còn ở trong thế giới này, chỉ cần hắn còn chưa muốn bị đô thị gạt bỏ, hắn nhất định sẽ phải đi cảng Tortuga, đoạn đường này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội tìm được hắn… Đội tàu tập kết! Kéo lên Huyết Kỳ!” Sau khi đội tàu hoàn tất tập kết, mười hai lá cờ huyết đỏ bay lên không trung vùng biển Caribe.
Đó là biểu tượng đội ngũ cường giả Khu Phổ Thông.
Bất luận mạo hiểm giả nào chứng kiến lá cờ này đều phải tự động tránh lui, người không phục –– giết!
Để ống nhòm xuống, Thẩm Dịch thở ra một hơi dài. “Ôn Nhu, anh đã thoát khỏi khu tập trung. Hẹn gặp… sau một giờ.''