“Bên ngoài 150 mét, có người đang cao tốc chạy đến!” Ôn Nhu khẽ gọi. “Nhất định là Tạ Vinh Quân!” Thẩm Dịch nhanh chóng làm ra phản ứng, hắn nhìn Huyết Tinh văn chương: “Thời gian không sai biệt lắm, kỹ năng huyết thống của hắn nên biến mất.” Tiện tay lấy ra Barrett hạng nặng từ Huyết Tinh văn chương, Thẩm Dịch kêu lên: “Phương vị!” Cảnh đêm quá đen, Thẩm Dịch nhìn không tới Tạ Vinh Quân xa xa. “Hướng 4 giờ!” Thẩm Dịch nhanh chóng quay họng súng nhắm ngay hắc ám trống rỗng xa xa: “Vị trí cụ thể.” Ôn Nhu lấy ra một cái bật lửa từ Huyết Tinh văn chương, bật sáng rồi quăng về phía hắc ám. “Bật lửa của ta!” Hồng Lãng đau lòng kêu to.
Bật lửa lăn mình quay cuồng trên không, kéo lê một đường hỏa tuyến sáng ngời, hướng đến đỉnh đầu Tạ Vinh Quân, trong chốc lát chiếu sáng khuôn mặt gã. Thẩm Dịch bóp cò.
Hình thức trọng kích!
Đoàng!
Một phát đạn Xuyên Giáp bay vụt tới Tạ Vinh Quân.
Tạ Vinh Quân xa xa, thân hình đột nhiên nhoáng lên một chút, một vòng huyết hoa tạc hiện trước ngực. “Đánh trúng!” Mọi người đồng thời kêu lên.
Một phát này vừa ngoan vừa nặng, Tạ Vinh Quân mạnh mẽ giơ tay, phát ra tiếng rống giận ầm ĩ. Gã đột nhiên đánh một quyền lên mặt đất. Bởi vì mặt đất là boong tàu trải thành, bị một quyền của gã đánh ra cái lỗ lớn. Tạ Vinh Quân nhảy thẳng vào trong lỗ, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Thẩm Dịch khẩu súng vừa thu lại: “Hắn đi đâu.” “Không cách nào xác định!” Ôn Nhu kêu to: “Nhiệt độ người hắn đang biến mất!” “Gì cơ?” Mọi người đều là ngẩn ngơ.
Ôn Nhu lại lần nữa kêu lên: “Em đã mất dấu hắn!” Đốm đỏ đại biểu Tạ Vinh Quân trên màn hình bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Hồng Lãng lập tức kêu to lên: “Hắn nhất định có được trang bị nào đó có thể cách ly thân nhiệt!” Lông mày Thẩm Dịch cũng nhíu lại, kỳ quái, chưa nghe nói qua Tạ Vinh Quân có loại này trang bị a? Trừ phi đã sớm chuẩn bị, nếu không ai sẽ mua loại trang bị có thể cách nhiệt? “Làm sao bây giờ?” Kim Cương hỏi.
Thẩm Dịch chưa đáp lời, Ôn Nhu đã thu lại kính viễn vọng, trực tiếp nằm sấp trên sàn, lỗ tai xinh xắn khả ái như tinh linh có chút giật giật, nàng kêu lớn: “Phía dưới có người vọt nhanh tới… Đang hướng tới gần chúng ta… Tốc độ của hắn thật nhanh! Nguy rồi, hắn một đường phá vách cứng ngạnh xông tới… Hắn đã sắp đến…” “Tránh ra!” Thẩm Dịch đột nhiên ôm lấy Ôn Nhu lăn sang một bên.
Sàn tàu đột nhiên nổ tung một cái lỗ lớn, Tạ Vinh Quân ầm ầm từ dưới đất lao ra, cả người đúng là đen đến cơ hồ hòa làm một thể bóng tối quanh mình.
Hồng Lãng đồng thời tiến công tới, móng trái Tạ Vinh Quân duỗi ra, Liệt Linh Thiết Trảo phát động.
Đây là kỹ năng cuối cùng còn dư lại trong huyết thống Behemoth của gã, nhưng cũng là kỹ năng thực dụng nhất. Thiết trảo nghênh đón rìu của Hồng Lãng, nhục trảo và rìu sắt chạm vào nhau, phảng phất tiếng kim loại va chạm, hoa lửa óng ánh khắp nơi.
Tạ Vinh Quân khẽ bóp năm ngón tay, nắm lấy thân rùi, đùi phải đã đá tới Kim Cương như gió lốc.
Đặc điểm chiến đấu lớn nhất của người này, chính là thân pháp, bộ pháp, cước pháp kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn, hết lần này tới lần khác tốc độ của hắn không nhanh, nhưng lực lượng lại dùng đến mười phần. Thẩm Dịch đả kích đối thủ, tốc độ nhanh đến người khác hoa mắt, bức bách đối thủ căn bản vô phương ngăn cản toàn bộ, Đế Vũ thì thông qua khống chế tiết tấu, mà Tạ Vinh Quân lại hoàn toàn dựa vào phối hợp quyền cước. Rõ ràng tốc độ xuất thủ của gã cũng không nhanh, nhưng thường thường nhìn thấy chính là không tránh thoát.
Một cước này của gã bay lên, trực tiếp đá vào mặt Kim Cương, gõ rơi mất một chiếc răng của hắn, Kim Cương lại không quan tâm, một khuỷu tay phản kích Tạ Vinh Quân.
Chiêu này đến đột nhiên, Tạ Vinh Quân chưa kịp phản ứng, đầu gối đã bị Kim Cương đập trúng chính diện, đau đến cuồng hô thành tiếng.
Kim Cương hừ lạnh: “Không phải chỉ có ngươi biết chơi hung ác!” Đang nói chuyện, mập mạp đã xẹt qua bên cạnh, hai cánh tay cũng giương ra đánh về phía Tạ Vinh Quân, xem bộ dáng là muốn giẫm vào lối cũ, cường hành ôm lấy Tạ Vinh Quân.
Tay trái Tạ Vinh Quân vỗ vào thân rìu, mượn lực phản lui.
Gã đến nhanh, đi cũng nhanh, lập tức tan biến vào vô hình, duy có mập mạp không kịp thu thế, đâm sầm vào người Hồng Lãng. “Móa, thằng này lại chạy đâu rồi?” Hồng Lãng hét giận dữ.
Thẩm Dịch cười lạnh: “Có ý tứ, vậy mà trái lại muốn mượn nhờ hắc ám phản kích chúng ta. Bất quá đáng tiếc a… Ôn Nhu!” “Hướng 9 giờ!” Ôn Nhu đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Tất cả mọi người đồng thời quay người, Tạ Vinh Quân đã từ trong bóng tối rống giận lao ra, Đao Rồng kéo lê đường cong cháy sáng đâm đến Ôn Nhu.
Ôn Nhu hất roi lên, chấn ra tinh điểm đầy trời, người đã cấp tốc lui về phía sau. Nàng đang tập trung tinh lực vào thính giác, chiến đấu tiết tấu nhanh tần suất cao sẽ chia mỏng trình độ chuyên chú của nàng, dẫn tới phán đoán sai lầm, bởi vậy dứt khoát không tham dự công kích Tạ Vinh Quân.
Thẩm Dịch tới nhanh như điện chớp, thò tay chụp Tạ Vinh Quân, Tạ Vinh Quân trở tay gõ một cái lên cổ tay Thẩm Dịch, ý định trảo ngược hắn, không nghĩ tới cổ tay Thẩm Dịch trầm xuống, vậy mà nhẹ nhõm tháo xuống lực gõ cũa Tạ Vinh Quân, năm ngón tay chụm lại như miệng rắn, mổ lên các đốt ngón tay của Tạ Vinh Quân, dùng sức đánh thẳng vào các khớp, một cây gai màu bạc xông ra từ đầu ngón tay Thẩm Dịch, hung hăng đâm vào cổ tay Tạ Vinh Quân, đục ra một cái lỗ lớn.
Thuần túy luận kỹ xảo tay đôi, hắn đúng là cao hơn Tạ Vinh Quân một bậc.
Tạ Vinh Quân quát to một tiếng, chưa vùng thoát khỏi Thẩm Dịch, Thẩm Dịch đã lấn người đến, chụp một trảo vào ngực Tạ Vinh Quân, không nghĩ tới chỗ tay trảo bị trợt một cái, hoàn toàn không bắt được gì.
Tạ Vinh Quân mượn thời cơ này, trở tay đánh một quyền về phía Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cũng không tránh né, chỉ là một mảnh sóng bạc đột nhiên xuất hiện, một quyền này cũng bị T-1000 hấp thu. “Hóa ra là dầu cá, trách không được máy dò xét nguồn nhiệt không tìm thấy ngươi.” Thẩm Dịch bừng tỉnh đại ngộ.
Biển Caribe thừa thải một loại dầu cá, trắng nõn dị thường, bôi lên toàn thân, lúc bơi lội trong nước có thể giảm bớt phần lớn lực cản, đề cao tốc độ bơi lội, là thứ mà đám hải tặc hết sức yêu thích.
Tạ Vinh Quân vừa rồi rơi vào buồng nhỏ trên tàu, vừa vặn đụng ngã một thùng dầu cá, vậy mà thuận tiện che đậy luôn cả thân nhiệt trên người gã, khiến máy dò xét nguồn nhiệt không cách nào phát huy tác dụng.
Hai người này đối kích toi công, ai cũng không thể làm bị thương ai, Hồng Lãng và Kim Cương lại lần nữa đánh tới. Tạ Vinh Quân cũng không ham chiến, lần nữa lui về phía sau, ý định mượn cảnh ban đêm ẩn nấp mình.
Không nghĩ tới gã vừa lui ra, Ôn Nhu đã kêu lên: “Hướng 12 giờ!” Thẩm Dịch móc ra súng lục tử vong bắn một phát vào bên phải phía trước mình.
Một tiếng gào đau đớn phát ra từ bóng tối, Tạ Vinh Quân cũng không quay đầu lại liền nhảy sang một chỗ khác, tay phải đồng thời ném ra mấy quả kim châu, bắn thẳng đến Ôn Nhu. Mập mạp từ bên cạnh lao đến, ngăn ngay trước người Ôn Nhu, giơ lên khiên nặng, ba viên kim châu phát ra tiếng va đập thanh thúy, không biết bắn ra nơi nào.
Mắt thấy Tạ Vinh Quân sắp nhảy ra, đột nhiên trước mặt một bóng đen bay tới, một cước dẫm ngay mặt Tạ Vinh Quân, đạp gã rơi trở về.
Cư nhiên là Hồng Lãng!
Hắn không phải mới vừa ở sau mình sao? Tạ Vinh Quân mở to hai mắt, làm sao cũng nghĩ không thông, chỉ thấy Hồng Lãng cười hắc hắc, kéo một sợi dây thừng cột buồm chính, người đã một lần nữa đu lên.
Hóa ra đây là một khu vực đặc thù, muốn đi qua đó, cần phải mượn dây thừng cột buồm chính mới có thể tiến lên bình thường. Lúc đám người Hồng Lãng và bọn hải tặc tiến hành đại chiến truy đuổi, chính là bị bọn hải tặc dùng chiêu này giày vò đến tội.
Không nghĩ tới bây giờ Hồng Lãng lại dùng nó lên người Tạ Vinh Quân.
Thời khắc này mọi người đội Đoạn Nhận nhao nhao mượn nhờ địa hình, lập loè cao thấp tới lui, đánh cho Tạ Vinh Quân không có cả cơ hội hoàn trả. Gã không có vũ lực cái thế, chỉ đành biết chịu đòn, có thể hình dung phẫn nộ trong lòng gã.
Ngay lúc đó, đầu óc gã đột nhiên một mảnh thanh minh, gã đột nhiên nghĩ thông suốt Thẩm Dịch đến cùng tính toán cái gì!
Rất nhiều người đều cho rằng, trong chiến đấu nhằm vào đội Thứ Huyết, kế hoạch hạch tâm của Thẩm Dịch không ngoài hai thứ.
Một là chia ra bao vây, chế tạo ưu thế bộ phận. Điểm này thông qua lúc trước Thẩm Dịch chọn lựa đủ loại thủ đoạn, ví dụ như hành động khu trục, hành động cách ly, hành động trảm thủ,… cũng có thể thấy được, thật sự là hắn một mực làm như vậy. Hai chính là tránh mạnh tìm yếu. Uy lực kỹ năng huyết thống quá cường đại, nhược điểm duy nhất và cũng là lớn nhất của nó chính là số lần sử dụng quá ít. Đây vốn nên trở thành tuyệt chiêu đặc biệt ẩn giấu trong tay mạo hiểm giả, lại bị Thẩm Dịch nhằm vào, lợi dụng đủ loại thủ pháp lảng tránh chiến đấu, lần lượt không công tiêu hao kỹ năng huyết thống của Tạ Vinh Quân.
Nhưng hiện tại Tạ Vinh Quân lại phát hiện, những thứ này vẫn chưa phải ý đồ chân chính của Thẩm Dịch.
Ý đồ chân chính của Thẩm Dịch thật ra chính là thông qua đủ loại thủ đoạn, kiến tạo điều kiện chiến trường có lợi cho mình, từ đó tranh thủ đến ưu thế địa lợi.
Thẩm Dịch phát huy trọn vẹn ưu thế đến thành Shipwreck từ sớm, có thể tiến hành tìm hiểu cặn kẽ toàn bộ địa hình nơi này. Thời điểm ánh mắt Tạ Vinh Quân còn dừng lại bên phòng hội nghị lớn, gã lại không biết từ lúc vừa bắt đầu, tầm mắt Thẩm Dịch đã là cả thành Shipwreck.
Với hắn mà nói, chiến trường lớn thành Shipwreck mới thật sự là chiến trường, là sân nhà chân chính.
Bên trong sân nhà này, hắn mượn cảnh ban đêm lờ mờ cùng đặc điểm địa hình phức tạp, mà đội Thứ Huyết lại bị hạn chế ánh mắt, mượn dụng cụ dò xét thân nhiệt và thính giác của Ôn Nhu, khiến bản thân có thể nhanh chóng rõ ràng nắm chắc hướng đi của kẻ địch trong bóng tối từ trước.
Nếu nói trận chiến đấu vừa nãy, nhân vật trọng yếu là La Hạo, như vậy cuộc chiến lần này, hạch tâm kỳ thật chính là Ôn Nhu.
Đã có ưu thế sân nhà, Thẩm Dịch liền ở vào một loại trạng thái chiến lược tiến có thể công lui có thể thủ.
Tiến, có thể chủ động xuất kích, thông qua các loại thủ đoạn mai phục, đánh lén, vây công tứ phía tiêu diệt từng mục tiêu.
Lui, có thể di chuyển như gió, nhanh chóng thoát ly chiến trường, dù cho cuối cùng chiến cuộc bất lợi, cũng có thể bảo chứng bản thân an toàn, thực lực không bị ảnh hưởng.
Chỉ cần có ưu thế sân nhà này, dù kết quả cuối cùng hắn vẫn không địch lại đội Thứ Huyết, hắn tùy thời cũng có thể thoát đi thành Shipwreck, cam đoan thực lực bản thân hoàn hảo.
Đây thật ra là một tư tưởng chiến lược vĩnh hằng trong chiến tranh. Chiến lược gia đa mưu túc trí chân chính, luôn trước tiên chuẩn bị sẵn sàng thất bại, sau đó mới mưu đồ chiến thắng. Chỉ có những tên nhãi ranh non nớt vừa ra đời chưa qua chiến trường ma luyện, mới có thể trước khi bắt đầu chiến đấu đã lo ảo tưởng chiến thắng kẻ địch như thế nào, trong khi chưa bao giờ cân nhắc qua chẳng may thất bại sẽ ra sao.
Bọn hắn không biết chỉ có người đặt chân ở thế bất bại trước, mới có thắng dài không suy!
Bởi vậy cho dù chiến đấu phát sinh trong phòng hội nghị lớn, Thẩm Dịch trước sau vận dụng các loại chiến thuật lừa địch xâm nhập, dụ cọp nuốt sói, tiêu diệt từng bộ phận, đồng quy vu tận, thậm chí lợi dụng năng lực siêu nhân của bản thân mạo hiểm giả, phát minh chiến thuật khu trục, chiến thuật cách ly, nhưng mấy thứ này bất quá chỉ là mặt ngoài hiện tượng.
Với Thẩm Dịch mà nói, chiến đấu phát sinh trong phòng hội nghị lớn chẳng qua chỉ là món khai vị trước bữa tiệc chính, nhìn thi đấu biểu diễn trước khi xem trận chung kết, giao thủ tốp nhỏ trước đại chiến, dạo đầu trước ân ái… Chỉ là một phen tập thể dục khởi động bình thường.
Đương nhiên, màn tập thể dục này hiệu quả ngoài ý muốn, trực tiếp khiến đội Thứ Huyết tổn thất nặng nề, đây quả thật đã vượt ngoài kế hoạch của Thẩm Dịch —— hắn vốn chuẩn bị tâm lý tất cả hành động chí ít thất bại hơn nửa.
Đây chưa hẳn là chuyện tốt!
Chính do chiến đấu phát sinh trong phòng hội nghị lớn quá mức thuận lợi, cho nên giết chóc vốn dĩ nên triển khai trên toàn thành Shipwreck lại sớm triển khai.
Hậu quả triển khai sớm chính là do thực lực đội Thứ Huyết tổn thất nặng nề, đã vô lực tiếp tục chính diện chém giết cùng bọn Thẩm Dịch tại thành Shipwreck, ngay cả Tạ Vinh Quân dưới tình huống liên tục bị nhục trước nhóm Thẩm Dịch liên thủ, khiến gã vốn cuồng ngạo rốt cục kịp thời tỉnh táo lại.
Gã ý thức được, nếu hôm nay tiếp tục đánh với bọn Thẩm Dịch dưới loại cục diện này, đội Thứ Huyết cũng chỉ có thể đi đến một kết cục —— toàn bộ thành viên bại vong!
Dưới loại tình huống này, cách làm tốt nhất chính là nhảy ra lối tư duy của Thẩm Dịch, biến bữa tiệc lớn hắn chuẩn bị tỉ mỉ thành món điểm tâm ngọt cuối cùng, biến đá hiệp chính thành đá hiệp phụ cuối… “Lão đại, lão đại, ngươi làm sao vậy?” Bên tai vẫn còn truyền đến tiếng gọi vô cùng lo lắng của bọn Lam Bình, Vu Lập, Đồ Nguyên.
Tạ Vinh Quân cắn răng một cái, Đao Rồng chém ra một mảnh mây hồng bao la mờ mịt, nhảy về phía bóng tối phía sau, đồng thời hô lên một câu từ khi gã xuất đạo đến nay chưa bao giờ nói: “Trận này chúng ta đã bại! Toàn bộ rút lui!”