Vô Tận Vũ Trang

Chương 96 - Chương 96: Trận Chiến Cuối Cùng (1)

Tạ Hoành Quân chết rồi.

Chết bởi đòn khóa cổ.

Cổ họng gã bị Thẩm Dịch ngạnh sanh khoét ra một cái động lớn, thấu tận xương cổ.

Đúng là phân cân thác cốt thủ.

Không thể không nói đây là một chuyện rất châm chọc: Thẩm Dịch dùng phân cân thác cốt thủ vừa học được giết chết người truyền thụ môn công pháp này cho hắn.

Trong đầu Thẩm Dịch đột nhiên nhớ tới một từ: khi sư diệt tổ.

Tạ Hoành Quân đương nhiên chưa tính là thầy hắn, nhưng chẳng biết tại sao, hắn luôn có cảm giác là lạ trong tâm.

Cách đó không xa bọn Hồng Lãng đang thanh lý di vật Tạ Hoành Quân giao ra, bao gồm cả trang bị Tạ Hoành Quân đạt được từ An Văn, bất quá cũng không nhiều đồ lắm. Tất cả đạo cụ tiêu hao cơ bản đều bị Tạ Hoành Quân tiêu sạch trong chiến đấu mới vừa rồi, còn dư lại chỉ còn trang bị.

Ngoại trừ hai khẩu súng đô thị sản xuất cùng một ít đạo cụ bình thường như băng cứu thương và phần khế ước đoàn đội kia, bọn Thẩm Dịch đạt được đến sáu trang bị từ Tạ Hoành Quân.

Theo thứ tự là chủy thủ phổ thông, tổn thương 6-10. Đặc tính vũ khí là cắt đứt, đánh trúng đối thủ sẽ khiến miệng vết thương mở rộng. ‘Vampire sờ mó’ của Thẩm Dịch cũng có đặc tính này.

Kiếm hảo hạng cấp D, tổn thương 9-16, kèm theo kỹ năng Mũi Kiếm Trùng Kích, tạo thành ba lần công kích liên tục lên mục tiêu, mỗi lần công kích bằng 80% tổn thương bình thường. Bản kỹ năng không tiêu hao tinh thần lực, thời gian hồi phục 3 phút, hiệu quả độ ưu tiên 20. Đặc tính vũ khí là xuyên thấu, lúc công kích mục tiêu có thể gây ra hư hao nhất định trang bị phòng ngự của mục tiêu. Bản vũ khí có thể thăng cấp.

Xiềng xích giam cầm, một sợi xích dùng để buộc chặt kẻ địch, khiến kẻ địch mất đi năng lực di động. Kẻ địch bị trói vẫn có thể công kích. Hiệu quả độ ưu tiên 30.

Sợi xích này cũng có chút tương tự với roi của Ôn Nhu. Bất quá roi Ôn Nhu có hạn chế rất lớn về phương diện trói buộc kẻ địch, chỉ là đặc tính vũ khí đơn thuần, độ ưu tiên hiệu quả hoàn toàn không đáng nói, mục tiêu có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để thoát ly trói buộc, mà xiềng xích giam cầm lại có được độ ưu tiên cao tới 30 điểm, hiệu quả rõ ràng bất đồng.

Khiên gỗ một tay, lực phòng ngự 7, độ bền 300. Có thể dùng đón đỡ công kích, chống cự tổn thương, không cách nào chống cự hiệu quả đặc biệt. Tổn thương sẽ giảm xuống độ bền của khiên, bổ sung năng lượng có thể chữa trị, độ bền xuống 0 thì khiên vỡ vụn, sau khi vỡ vụn không thể chữa trị. Sử dụng khiên này cần 30 điểm thể chất.

Cái khiên gỗ này thật không biết Tạ Hoành Quân từ nơi nào moi tới. Bản thân Tạ Hoành Quân chỉ có 28 điểm thể chất, hiển nhiên không đủ dùng.

Ngoài ra còn có hai trang bị, một cái là hộ giáp phổ thông bằng vải bông, sau khi mặc gia tăng 3 điểm phòng ngự, suy yếu 5% tổn thương công kích bằng vũ khí. Một đôi giày nhanh nhẹn, sau khi mang vào tăng lên 10 điểm nhanh nhẹn. “Ôn Nhu, hộ giáp này cho cô.” Hồng Lãng ném hộ giáp cho Ôn Nhu. “Cám ơn.” Ôn Nhu không khách khí nhận lấy. Trong mọi người, thể chất của nàng thấp nhất, hoàn toàn chính xác cần gia tăng phòng ngự. “Những thứ trang bị khác làm sao phân phối?” Kim Cương hỏi Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch bước nhanh tới, cầm khiên gỗ, xiềng xích còn có thanh kiếm cấp D kia toàn bộ nhét vào tay mập mạp: “Ngươi là kẻ duy nhất trong số chúng ta không có trang bị đấy, những vật này cho ngươi.” Mập mạp ngẩn ngơ: “Thế nhưng đã nói nhiệm vụ lần này ta sẽ không nhận bất cứ thứ gì.” “Đây là thưởng cho biểu hiện vừa rồi của ngươi.” Chiến đấu mới vừa rồi, biểu hiện của mập mạp dị thường anh dũng, dùng tình huống trọng thương ngay lúc đó của hắn cũng dám gắt gao ôm lấy Tạ Hoành Quân không buông tay.

Với hắn mà nói, có lẽ đó là lần chân chính biểu hiện dũng cảm đầu tiên trong đời hắn.

Nhưng thật không nghĩ tới chính nhờ lần đầu anh dũng này, lại đổi được sự khẳng khái của Thẩm Dịch.

Điều này khiến hắn trong nhất thời có phần cảm động. “Thế nhưng mà ta… không giúp được gì nhiều.” Hắn lắp bắp nói.

Thẩm Dịch nhịn không được bật cười lên: “Không cần giúp nhiều nhặn chi. Đôi khi không phải là ngươi làm được bao nhiêu, mà là ngươi có chịu đi làm hay không. Chỉ cần ngươi làm, ngươi liền có tư cách đạt được hồi báo.” Lời này khiến mập mạp muốn trào nước mắt. “Tốt rồi, đừng kích động, ta lấy ngươi nhiều điểm Huyết Tinh như vậy, những vật này coi như là bồi thường lại cho ngươi.” “Vậy không giống nhau… Binh lính của ngươi đã… chết không ít vì chúng ta.” Béo Tử Hữu có chút cà lăm. “Không nói mấy chuyện này nữa, bất quá ta hi vọng ngươi nhớ kỹ, những vật này cho ngươi, không phải để ngươi tiếp tục sợ chết, mà để ngươi tiếp tục cố gắng dũng cảm đứng lên, sống cao đầu như một người đàn ông. Ta hi vọng ngươi về sau đừng lại giữ khư khư điểm Huyết Tinh chờ thất bại rồi ngồi ăn chờ chết. Dùng nó để cường hóa mình và dũng cảm đối mặt, tranh thủ sinh tồn đi. Cứ như ngươi lúc trước vĩnh viễn không có đường ra. Ta hi vọng ngươi về sau có thể dùng kiếm nhiều một chút, dùng khiên ít một chút.” Mập mạp liên tục gật đầu.

Cái thanh chủy thủ kia không ai thèm động, chỉ có thể đợi sau này trở về bán đi, giày nhanh nhẹn thì cho Hồng Lãng, có thể tiến thêm một bước phát huy năng lực cận chiến cường thế của hắn.

Về phần khế ước đoàn đội, bởi vì phải giao nộp điểm Huyết Tinh mới có thể bắt đầu dùng, mọi người hiện tại cũng không có điểm Huyết Tinh, chỉ có thể thu vào trước.

Ngoại trừ những vật này, còn có một rương hòm đến từ Jardine Bornet.

Jardine Bornet là Thẩm Dịch và Ôn Nhu hợp lực đánh chết, bất quá cuối cùng điểm sát lục rơi xuống đầu Ôn Nhu, khiến xếp hạng của nàng thoáng cái thăng rất nhiều.

Bởi vì giết Kinnear lấy được thu hoạch chẳng đáng bao nhiêu, thế nên mọi người ai cũng không quá để mắt rương hòm của Bornet.

Nhưng lúc mở ra rương hòm, tất cả mọi người lại cùng ngẩn ngơ.

Trong rương tổng cộng có ba loại vật phẩm.

Một đôi khuyên tai năng lượng: Đeo lên có thể giảm bớt 20% tiêu hao năng lượng lúc sử dụng dị năng, muốn đeo cần có dị năng, có thể tấn cấp.

Trái tim pha lê: đạo cụ đặc thù, dùng để tiến hành trong suốt hóa vũ khí được chỉ định. Vật này chỉ có thể bám vào vũ khí cận chiến, sau khi sử dụng, hình thái tồn tại của vũ khí chỉ có người sử dụng và đồng bọn chung đoàn đội mới thấy được. Vật này không thể dùng trên vũ khí có sẵn năng lực ẩn hình, khi vũ khí dính máu, vệt nước hay tro bụi sẽ hiện hình, sử dụng cần trả 1000 điểm Huyết Tinh.

Một quả cầu năng lượng cấp 4, sử dụng gia tăng 40 điểm năng lượng.

Không nghĩ tới Jardine Bornet lần này cho ra vật phẩm vậy mà đều là có liên quan tới dị năng, hơn nữa là có liên quan tới dị năng của bản thân gã.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, lúc này mới giống ban thưởng dị nhân cần có. Cứ như ba thứ thuốc nổ TNT gì đó thì chán chết.

Trái tim pha lệ đồng dạng không có 1000 điểm Huyết Tinh, chỉ có thể đợi sau này trở về rồi quyết định phân chia như thế nào, nhưng khuyên tai năng lượng hiện tại có thể sử dụng.

Hồng Lãng là người thứ nhất hưng phấn kêu to: “Giảm bớt 20% tiêu hao năng lượng! Ha ha, đây chính là bảo bối a, Kim Cương, nhiệm vụ lần này thật cmn là mùa thu hoạch của ngươi!” Hoàn toàn chính xác, cái khuyên tai năng lượng này giá trị phi phàm đối với kẻ có được dị năng như Kim Cương. Đã có nó, cộng với sử dụng thêm quả cầu năng lượng kia, năng lực niệm khống Kim Cương tương đương tăng lên gấp đôi. Năng lực niệm khống của Kim Cương kỳ thật dùng khá tốt, khuyết điểm lớn nhất chính là tiêu hao năng lượng quá nhiều. Hôm nay tăng đến một bước này, niệm khống của Kim Cương có thể xem như chính thức ra dáng một tí.

Bất quá Kim Cương lại nhăn mặt chau mày nhìn khuyên tai. “Nhưng đó là khuyên tai a! Ta lại là đàn ông! Các ngươi bảo ta làm sao đeo?” Ôn Nhu che miệng cười to: “Nếu anh không muốn, thì để tôi dùng. Dù sao qua nhiệm vụ lần này, chúng ta đều sẽ đạt được ban thưởng dị năng, đến lúc đó khuyên tai này sẽ về tôi.” “Bất quá bây giờ anh vẫn là mang nó đi.” Thẩm Dịch rất nghiêm túc nói.

Hồng Lãng vỗ vỗ bả vai Kim Cương: “Huynh đệ, ủy khuất ngươi rồi.” Mập mạp ho nhẹ một tiếng: “Kỳ thật… đàn ông đeo khuyên tai cũng không có gì… Rất nhiều người cũng đeo.” “Vấn đề là ngươi thấy ta giống cái loại đàn ông xỏ khuyên tai sao?” Kim Cương vặn vẹo mặt hỏi.

Mập mạp theo bản năng run run một chút lắc đầu liên tục.

Quay đầu, Kim Cương gắt gao nhìn chằm chằm đôi khuyên tai kia, hắn rốt cuộc nói: “Đáp ứng ta, các ngươi không được cười.” “Chúng ta cam đoan!” Thẩm Dịch lập tức trả lời, vẻ mặt thành thật.

Đến lúc hai chiếc khuyên tai bạc hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp treo lủng lẳng trên tai Kim Cương, nhìn bộ dạng thô kệch xỏ khuyên tai này, mọi người liếc lẫn nhau, đột nhiên đồng thời bắt đầu cất tiếng cười to, cười đến nghiêng ngả. “Ta biết ngay cam đoan của các ngươi đều là đánh rắm!” Kim Cương tức giận cho Hồng Lãng một quyền đánh bay. Tính quay sang Thẩm Dịch, lại thấy tên này sớm đã trượt ra xa, cùng với Ôn Nhu ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Chợt có tiếng thắng xe dồn dập truyền đến.

Là Lake và Feller, hai người này lái một chiếc BMW rốt cục đuổi tới.

Chứng kiến thi thể Tạ Hoành Quân trên mặt đất, cả hai đồng thời ngây ngốc một chút.

Feller sờ sờ cái mũi của mình: “Ha ha, các anh đã làm gì hắn vậy? Tại đây thoạt nhìn y như cái lò sát sinh.” “Làm sao tới chậm thế?” Thẩm Dịch hỏi lại.

Lake vội vàng nói: “Không tính chậm, đừng quên tên khốn kia đã lấy đi xe của bọn tôi, bọn tôi phải lần nữa tìm chiếc khác.” Feller thốt ra: “Mấu chốt nhất là muốn tìm xe tốt.” Thẩm Dịch hận không thể cho đối phương một quyền.

Hắn chĩa chĩa Feller: “Nếu như anh không thể cho tôi một cái lý do tốt hơn, tôi sẽ cho anh trở thành con gia súc thứ hai của lò sát sinh.” Feller rất nhanh trả lời: “Chúng ta dẫn dắt quân cảnh truy đuổi các anh rời đi, bằng không thì anh cho rằng dựa vào cái gì các anh đến giờ vẫn có thể tiêu dao như vậy?” “Cái này còn tạm được.” Quay người lại, Lake mê hoặc nhìn Kim Cương: “Hê, làm sao anh lại đeo khuyên tai rồi?” Kim Cương xanh mặt trả lời: “Ngươi không thấy ta như vậy rất gợi cảm sao?” Lake và Feller quay sang nhìn nhau, đồng thời nhún vai.

Ôn Nhu cố nén cười đổi chủ đề: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Thẩm Dịch trả lời: “Đi công viên Trung Ương.” “Công viên Trung Ương?” Mọi người ngẩn ngơ.

Thẩm Dịch gật đầu: ” Đúng, chính là công viên Trung Ương, chỗ đó chính là chiến trường cuối cùng của chúng ta.” “Anh nói là chúng ta sẽ không chạy? Chờ Vạn Từ Vương tới tìm chúng ta?” “Đúng vậy, tôi đã có an bài. Binh lính của tôi đã chờ sẵn tại đó, đi thôi, trên đường tôi sẽ nói cho các anh biết kế hoạch của mình.”

“Được rồi, sếp…” Lake trả lời bằng ngữ điệu kéo dài, cường điệu nhấn mạnh cái chữ sếp kia.

Khu bách thú công viên Trung Ương Manhattan.

Ở đây lại nhớ tới sự tình một ngày trước.

Thẩm Dịch ngồi trên mặt một khối ghế đá dài mảnh bên hồ, nhìn hồ nước xanh biếc phía xa, yên ắng tĩnh lặng. Cách hắn không xa, đám người Hồng Lãng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Thời gian đã qua mấy tiếng đồng hồ.

Khiến người kinh ngạc chính là Vạn Từ Vương lẫn đội quân dị nhân từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.

Thoạt nhìn tựa hồ bọn họ muốn buông tha đợt công kích thứ ba.

Bọn Hồng Lãng bắt đầu không nhịn được rống lên, càng không ngừng mắng Vạn Từ Vương, nói gì mà lão ranh nhát như chuột, hơn phân nửa là sợ không dám đuổi theo. Nội dung mặc dù kiêu ngạo, trong giọng lại mang theo tâm lý may mắn.

Theo cách nghĩ thực tế của mọi người, hơn phân nửa là hi vọng Vạn Từ Vương không tới mới tốt.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Dịch vẫn luôn nắm chặt thời gian, nhiều lần cân nhắc nghiên cứu phân cân thác cốt thủ.

Phân cân thác cốt thủ kỳ thật là một loại kỹ thuật chiến đấu bẻ khớp, thông qua chỗ hiểm các khớp xương ra tay công kích mục tiêu. Nó thuộc loại kỹ thuật khống chế, có được năng lực chế ngự cực tốt, dường như thích hợp một chọi một, cũng không phải là đấu pháp quần công.

Thứ này quả thật đền bù hữu hiệu khiếm khuyết trước mắt của Thẩm Dịch —— vấn đề lớn nhất của hắn vẫn là năng lực đơn đả độc đấu chưa đủ.

Phân cân thác cốt thủ mặc dù là công pháp loại kỹ xảo, nhưng bản thân cũng có tâm pháp tu luyện, tu luyện tâm pháp chủ yếu dùng để phát huy uy lực phân cân thác cốt thủ, tổng cộng có bảy tầng, mỗi một tầng đều có thể tăng lên hiệu quả công kích trên diện rộng, nhưng không trợ giúp tăng thuộc tính. Do đạt được thông qua truyền thụ, Thẩm Dịch không cách nào biết tâm pháp tu luyện phân cân thác cốt thủ, chỉ có thể biết phương pháp sử dụng, bất quá với hắn mà nói, vậy là đủ rồi.

Phương thức chiến đấu của phân cân thác cốt thủ chủ yếu là dùng lực lượng ngón tay, cổ tay, cánh tay làm chủ, dùng các loại thủ pháp quấn, cuốn, vặn, trở, móc, khóa làm phụ, ra tay nhằm vào chỗ yếu hại của mục tiêu, một khi đánh trúng mục tiêu, sẽ sinh ra hiệu quả tăng cường giống như sở trường chiến đấu vậy. Có chỗ bất đồng là, sở trường chiến đấu chỉ tăng lên mức tổn thương lớn nhất của đòn công kích bình thường, công pháp loại kỹ xảo lại có thể đột phá trị số cao nhất của đòn công kích bình thường đấy. Giả thiết một mạo hiểm giả 30 điểm lực lượng toàn lực ra tay, dùng phân cân thác cốt thủ nện trúng chỗ yếu hại của mục tiêu, hoàn toàn có khả năng tạo thành tổn thương vượt qua 30, nếu lại phối hợp năng lực sở trường chiến đấu, còn có thể tăng tổn thương của đòn công kích bình thường thêm một bậc.

Ví dụ đơn giản, một mạo hiểm giả lực lượng 40 tiến hành công kích bình thường, căn cứ tình huống xuất thủ sẽ sinh ra tổn thương dao động từ 1 đến 40 điểm.

Tác dụng của sở trường chiến đấu chính là tận khả năng đưa trị số thương tổn này tới gần 40 điểm, thu ngắn khoảng dao động thương tổn, tỷ như từ 1-40 trở thành 21-40, nhưng vĩnh viễn không có khả năng vượt qua 40 điểm.

Mà tác dụng của công pháp kỹ xảo như phân cân thác cốt thủ, lại không can thiệp vào khoảng dao động thương tổn, nhưng sẽ trực tiếp tăng thêm tổn thương vào mỗi đòn công kích, tỷ như từ 1-40 trở thành 21-60 (tăng thêm 20).

Biểu hiện của cả hai thoạt nhìn giống nhau, đều là tăng trị số thương tổn, nhưng bản chất hoàn toàn bất đồng, hiệu quả có thể cộng dồn. Như ví dụ ở trên, nếu gộp lại có thể thành 41-60.

Giả sử tu luyện công pháp lẫn sở trường chiến đấu toàn mãn, uy lực tổn thương của đòn công kích bình thường thậm chí có thể tiếp cận tổn thương gây ra bởi kỹ năng cấp thấp, có thể thấy được tầm quan trọng của công pháp.

Thời khắc này đối mặt hồ nước, hai tay Thẩm Dịch thỉnh thoảng lật qua lật lại, đột nhiên hướng không trung chộp tới, đó là hắn đang luyện tập và lĩnh ngộ phân cân thác cốt thủ.

Ôn Nhu lững thững bước tới bên cạnh hắn, ngồi xuống nói: “Cảm giác nước tới chân mới nhảy thế nào?” Thẩm Dịch trả lời: “Dù sao vẫn tốt hơn không làm gì. Tạ Hoành Quân là kẻ may mắn, có anh trai chiếu cố, có thể có được công pháp ngay từ độ khó ban đầu, nếu hắn cố gắng luyện tập, vốn có thể tiền đồ vô lượng. Nhưng tiếc hắn không hiểu quý trọng, quá mức tham lam, khi không phụ kỳ vọng anh hắn.” “Anh chẳng phải đã nói, tham lam vốn là động lực tiến bộ nhân loại sao?” “Cũng là ngọn nguồn tự chịu diệt vong.” “Vậy anh cảm thấy là tham lam tốt, hay là biết đủ tốt?” “Người tham lam thắng ở tiến thủ, thua tại nôn nóng, người biết đủ thắng ở ổn thỏa, thua tại an nhàn. Mỗi bên đều có chỗ tốt lẫn xấu.” “Vậy còn anh?” “Anh?” Thẩm Dịch nghĩ nghĩ, rốt cục trả lời: “Anh nghĩ anh vẫn là nghiêng một ít về phía tham lam. Bất quá… cho dù tham lam, cũng chia rất nhiều loại. Tạ Hoành Quân là cái loại không cách nào gánh chịu hậu quả gây ra bởi lòng tham của mình, mà anh…” Hắn nhìn Ôn Nhu: “Lúc nào cũng chuẩn bị sẵn.” Hai người đột nhiên đồng thời đình chỉ đối thoại.

Ôn Nhu co chân ngọc lên mặt ghế đá, ôm hai đầu gối chống trán ngắm hồ nước.

Một hồi lâu, Ôn Nhu đột nhiên nói: “Mập mạp đang nói dối, đúng không?” Thẩm Dịch giật mình: “Anh không rõ ý em.” Ôn Nhu cười khẽ: “Đừng giả ngây. Khi anh cổ động bọn Veena bán mạng cho mình, mập mạp đã nói câu kia… Hắn đang nói dối, đúng không?” Ôn Nhu ám chỉ lúc bọn Veena muốn ly khai, Thẩm Dịch hỏi mập mạp, nhiệm vụ lần này trình độ hung hiểm thế nào, mập mạp đã trả lời: “Chúng ta có thể thắng.” Thời khắc này nàng ngó Thẩm Dịch: “Bọn Veena không biết cố sự của mập mạp, không hiểu hắn, cho nên mập mạp nói ra, bọn hắn liền tin tưởng. Nhưng chúng ta khác, mọi người cùng nhau trải qua mấy cuộc chiến sinh tử, lúc nào thấy qua mập mạp nói chuyện bằng khẩu khí như vậy?” Thẩm Dịch bắt đầu cười nhẹ: “Hóa ra em sớm đã nhìn ra, vậy mà cũng giả bộ hồ đồ.” “Kim Cương cũng đã nhìn ra, đại khái chỉ có đầu heo Hồng Lãng mới không thấy. Thành thật khai báo đi, anh đến cùng là gạ gẫm mập mạp lúc nào. Thật kỳ quái, lúc ấy chuyện đột nhiên xảy ra, không thấy cả hai bí mật liên hệ gì a.” Thẩm Dịch cười nói: “Còn nhớ rõ khuya hôm trước anh nhờ em gọi La Hạo vào phòng anh, nói muốn dạy hắn một ít vấn đề phương diện chiến đấu không? Kỳ thật, anh không dạy hắn gì cả. Huyết Tinh đô thị là nơi cường hóa tốt nhất, bản thân chiến đấu liền là sư phụ tốt nhất, anh không cần phải vẽ rắn thêm chân. Anh chỉ nói cho hắn biết, tại thời điểm mọi người chiến đấu, ngoại trừ năng lực cùng kỹ xảo rất trọng yếu, còn có một thứ khác trọng yếu vô cùng, chính là tin tưởng. Thân là mạo hiểm giả, chúng ta trải qua mỗi cái nhiệm vụ, đều nhất định tràn ngập hung hiểm đấy. Từ điểm này mà nói, biết trước nguy hiểm kỳ thật không có nghĩa lý gì. Trái lại, loại cảm giác nguy hiểm này sẽ làm suy yếu nghiêm trọng tin tưởng bản thân. La Hạo nhu nhược, kỳ thật phần lớn là vì thế. Ngẫm lại tất cả mọi người tiến vào cái thế giới này đều là người bình thường, vì cái gì người khác có thể phát triển trong giết chóc, mà hắn không được. Nguyên nhân ở đây! Biết trước nguy hiểm khiến hắn vĩnh viễn không có lòng tin, bởi vì toàn bộ cảm giác của hắn chỉ có tử vong và giết chóc, chỉ có huyết tinh và hắc ám. Cho nên anh nói cho hắn biết, nếu có một ngày, chúng ta cần đối mặt một hồi chiến đấu gian khổ, khi anh hỏi hắn rốt cuộc nguy hiểm cỡ nào, mặc kệ hắn cảm giác được cái gì, hắn đều phải cho anh một câu trả lời hợp ý anh.” “Chúng ta… có thể thắng…” Ôn Nhu tinh tế nhai lấy những lời này.

Hoàn toàn chính xác, tại lúc ấy, những lời này của mập mạp cho mọi người tin tưởng rất lớn.

Thẩm Dịch gật gật đầu: “Coi như là tự mình lừa gạt đi, nhưng lòng người, có đôi khi đích thật cần dỗ dành đấy. Cho nên La Hạo nói không chỉ là an ủi những người khác, còn an ủi cả anh.” “Em không nghĩ anh lại cần dỗ dành an ủi đấy.” Ôn Nhu bật cười phốc phốc: “Hóa ra anh cũng có thời điểm cần lừa gạt mình, xem ra Vạn Từ Vương gây cho anh áp lực tương đối lớn.” Thẩm Dịch cúi đầu: “Trên đời này nào có ai chính thức không biết sợ, chỉ bất quá chúng ta lựa chọn đối mặt hay không đối mặt mà thôi. Khi chúng ta sợ hãi, chúng ta mở to hai mắt đối mặt nó, đồng thời tự nói với mình, không cần sợ hãi, bởi vì tử vong cũng không đáng sợ hãi.” Ôn Nhu thở ra một hơi dài: “Nếu bọn Lake biết, nhất định sẽ hận chết anh.” Thẩm Dịch ung dung trả lời: “Vậy cũng phải đợi sau khi chiến đấu chấm dứt, mọi người mới có tư cách hận hay bị hận.” Vừa mới dứt lời này, một người đô con mặc quân phục bước ra.

Đúng là Frost.

Ông đứng phía sau Thẩm Dịch, trước tiên kính chào một cái theo nghi thức quân đội, sau đó lớn tiếng nói: “Báo cáo cấp trên, binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 tập kết hoàn tất, trước mắt nhân số 102 người!” Trong nhiệm vụ lần này, Thẩm Dịch trước sau triệu hoán tổng cộng 186 binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2, kết quả trong chiến đấu ngày đầu tiên tổn thất 32 tên lính, ngày hôm sau tổn thất 52 tên lính, trong đó binh lính bình thường thương vong lớn nhất, tổng cộng 124 binh lính bình thường chết trận 69 người, còn lại 55 người, trong đó có 20 người được Thẩm Dịch triệu hoán hôm qua tại công viên Trung Ương, bởi vì không đuổi kịp tới chiến trường, cho nên không bị tổn thương. Binh sĩ tinh anh chết trận 15 người, còn lại 45 người. Trong 45 tên binh sĩ tinh anh sống sót, có 32 người tấn thăng làm binh sĩ cấp 2, bốn người tấn thăng làm binh sĩ cấp 3.

Sĩ quan Frost và Ralph thì an toàn không việc gì, bất quá không có tấn cấp.

Triệu hoán những binh lính này, Thẩm Dịch tiêu hao tổng cộng 3840 điểm Huyết Tinh, bất quá những điểm này cơ bản đều là do mập mạp ra. Vấn đề mấu chốt là, thương vong khiến cho độ thân thiện giảm xuống, tương tự cần phải hao phí điểm Huyết Tinh đền bù. Muốn đền bù độ thân thiện đến max trị số lần nữa, lại phải tiêu tốn rất nhiều điểm Huyết Tinh, Huân Chương Vinh Dự này đốt tiền không thể nói là không lợi hại. Bất quá cũng chính nhờ những binh lính này tồn tại, mới khiến hiệu suất săn giết dị nhân đề cao thật lớn, tại thời khắc mấu chốt cũng trợ giúp mọi người vượt qua nguy cơ, nếu không bọn Thẩm Dịch cũng không thể nào thoải mái trước sau yên vị đầu bảng thi đấu. “Đại sự giao cho các ngươi đã làm xong chưa?” Thẩm Dịch hỏi, cũng không quay đầu lại.

Frost kêu lên: “Đã toàn bộ hoàn thành.” “Súng cũng tới tay?” “Đúng, chúng ta đánh bất ngờ một chi đội ngũ cảnh vệ quốc gia, tước vũ khí bọn hắn, tổng cộng đạt được một trăm hai mươi khẩu súng bằng nhựa plastic, mặt khác còn chiếm được ba thanh bằng gốm sứ, đã phân cho đồng bọn của ngài.” “Dùng thử cảm giác thế nào?” Frost méo đầu một chút: “Uy lực rất kém cỏi, quả thực y chang ná cao su trẻ con hay chơi, hơn nữa tuổi thọ sử dụng rất ngắn.” Thẩm Dịch tiện tay cầm qua một khẩu súng nhựa plastic từ Frost.

Huyết Tinh văn chương nhắc nhở: “Súng tự động M16 chế bằng nhựa plastic, vật phẩm thấp kém không đẳng cấp, động năng họng súng 0, viên đạn đặc chế không chứa thành phần kim loại, lực tổn thương trụ cột 7, dung lượng hộp đạn 100 viên, xạ tốc 1,5 phát/giây, số lần xạ kích cao nhất 500 lần. Bản vật phẩm chỉ có tại thế giới X-Men, không phải vật phẩm ban thưởng, không cách nào mang ra thế giới nhiệm vụ.” “Cái này cmn cũng gọi là súng? Quả thực là rác rưởi.” Thẩm Dịch hận không thể ném súng trong tay ra ngoài. Khẩu M16 nhựa này có uy lực hoàn toàn ngang với súng tân thủ của hắn, vẻn vẹn xạ tốc nhỉnh chút ít, có điều bắn xong 500 phát liền báo hỏng.

Một cái Vạn Từ Vương, có thể khiến cả chính phủ New York đổi pháo thành súng bắn chim, biến vũ khí hiện đại uy lực mạnh mẽ thành vũ khí bằng nhựa plastic và gốm sứ dành cho trẻ ranh, không thể không nói, lực uy hiếp to lớn của một cường giả siêu cấp đã vượt xa tưởng tượng.

Đáng tiếc là dù vậy, chính phủ New York cũng không thể khiến thế giới này vĩnh viễn không xuất hiện kim loại. “Thứ này đối phó được Vạn Từ Vương sao?” Ôn Nhu có chút lo lắng hỏi. “Chẳng khác gì dùng ná cao su bắn tê giác.” Thẩm Dịch trả lời, sau đó hắn đổi giọng: “Bất quá nếu có đầy đủ ná cao su, cũng vẫn có thể đánh chết tê giác, yên tâm đi, chúng ta có thể thắng. Lời mập mạp em có thể không tin, lời anh em phải tin tưởng.” Trên mặt Ôn Nhu toát lên nụ cười điềm nhiên mỹ lệ: “Rõ ràng là nhiệm vụ rất nguy hiểm, đi qua miệng anh, luôn cảm giác nghe không được bao nhiêu ghê gớm. Rất vui khi được trở thành đồng đội của anh, anh cho bọn em lòng tin rất nhiều.” Nói xong, Ôn Nhu đột nhiên ôm cổ Thẩm Dịch, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt hắn.

Nàng nhẹ nói: “Đây là phần thưởng của anh.” Nhẹ lướt đi.

Thẩm Dịch ngồi đó có chút phát ngốc, bản năng sờ một chút nơi bị Ôn Nhu hôn qua, trong nội tâm dâng lên một tia cảm xúc cổ quái.

Cách đó không xa Hồng Lãng hưng phấn kêu to: “Lần này để ta bắt được rồi nhé! Còn nói các ngươi không có gì!” “Cái này kêu là lãng mạn dưới khói đạn, ngươi cũng đừng đố kỵ.” Kim Cương cũng nở nụ cười. “Nói đúng, ta đích xác đố kỵ, ta muốn phá hư bọn hắn.” Hồng Lãng quệt miệng trả lời. “Vậy ngươi không bằng kêu Vạn Từ Vương đến. Lại nói tiếp đã qua mấy giờ, dị nhân sao vẫn chưa xuất hiện?” Lake lần nữa “phàn nàn”.

Sau một khắc, mập mạp đột nhiên hét lớn: “Dị nhân đến rồi! Mọi người coi chừng!” OÀ..ÀNH!

Theo tiếng mập mạp rơi xuống, trong hồ nước xa xa đột nhiên nhấc lên một mảnh gợn sóng xôn xao ngập trời.

Bình Luận (0)
Comment