Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 13

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Quân béo, sao ngươi lại ở đây?”

Ngoài thương hội, một giọng nói đột nhiên gọi Quân béo đang bước chân đi lại.

Quân béo hơi ngẩn ra, bước chân cũng bởi vì tiếng nói này mà thu về, hắn ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, mặt béo trắng nõn đầy vẻ quẫn bách, thậm chí ngay cả tay cũng không biết đặt ở đâu.

Ở chỗ không xa, một nhóm thiếu nam thiếu nữ ăn mặc cẩm y hoa phục đang đi về phía này.

Được mọi người vây quanh là một thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú khả ái, da thịt non mềm vô cùng mịn màng, tóc đen mềm mại khẽ lay động khi gió thổi qua, mặt mày xinh đẹp khiến cho người ta nhìn qua có một loại cảm giác thoải mái đến cực điểm.

Chỉ là khi nhìn thấy mặt béo ghê tởm kia của Quân béo, nhíu chặt mày lại, hiện vẻ chán ghét.

Quân Thanh Vũ nhíu mày, ánh mắt thanh lãnh đảo qua gương mặt xinh đẹp trắng nõn kia của thiếu nữ, lòng dần trầm xuống……

Mục Tú Tú, nữ nhi của gia chủ Mục gia, cũng là nữ tử Quân béo ái mộ, đáng tiếc với Quân béo, Mục Tú Tú luôn có cảm giác chán ghét sâu sắc, từng không ít lần vũ nhục bắt nạt hắn.

Huống chi Mục Tú Tú này và Quân Mộng Liên có quan hệ không tầm thường, kiếp trước nàng gặp nhiều tra tấn như vậy, Mục Tú Tú này cũng không thoát được liên quan!

“Ha hả, Tú Tú, thật là khéo, ngươi cũng ở đây à.” Quân béo gãi đầu, mặt béo hơi ửng đỏ một chút, thậm chí chỉ dám dùng ánh mắt nhìn trộm nàng.

“Đủ rồi!” Mục Tú Tú nhíu mày lại, chán ghét nhìn Quân béo: “Trò này ngươi chơi đủ chưa? Lần nào ngươi nhìn thấy ta mà không phải là nói một câu này? Đừng cho là ta không biết ngươi nhiều lần đều cố ý giả vờ khéo ở trên đường, có một số việc trong lòng chúng ta biết rõ ràng, ngươi cần gì phải giả ngu? Quân béo, hôm nay ta sẽ nói rõ, mặc kệ ngươi trả giá bao nhiêu cố gắng, chúng ta đều không thích hợp, ta cũng sẽ không coi trọng ngươi, cho nên sau này ngươi đừng đặt ánh mắt ở trên người ta, cũng xin ngươi lúc theo đuổi người khác thì nhìn lại mình xem có đủ tư cách hay không!”

Mục Tú Tú tức đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ở trong Mục gia tính tình của nàng coi là tương đối ôn hòa, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của mập mạp này sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng hắn còn không có tự biết, luôn lấy cớ vô tình gặp để xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nàng đã có một vị hôn phu ưu tú, sao có thể nhìn trúng mập mạp muốn mặt không có mặt, muốn thiên phú không thiên phú, càng không có bối cảnh gì này?

Hôm nay vẫn nên nói ra, để tránh mập mạp này luôn lì lợm la liếm như vậy.

Nhưng lần này Mục Tú Tú thật đúng là oan uổng Quân béo, hắn đến đây chỉ là vì xem hội đấu giá này, ngược lại cũng không phải vì theo đuổi nữ nhân……

“Mập mạp.”

Quân Thanh Vũ an ủi vỗ bả vai của mập mạp, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt không chứa một tia ấm áp không dấu vết đảo qua khuôn mặt của Mục Tú Tú.

“Còn không phải là một nữ nhân thôi sao, không cần phải vì nàng ta mà khổ sở, ta tin tưởng ngươi sẽ tìm được một nữ tử ưu tú hơn, chúng ta đi thôi.”

Ở đây võ đạo vi tôn, thực lực ở đại lục cổ võ là trên hết, chỉ cần ngươi có năng lực, tất nhiên sẽ có người bám vào ngươi. Mà lấy cách làm người của Mục Tú Tú cũng không thích hợp với Quân béo.

Rốt cuộc Mục Tú Tú phát hiện Quân Thanh Vũ ở bên cạnh, trong mắt khó tránh khỏi lộ ra vài phần khinh thường: “Không nói toàn bộ đại lục cổ võ, dù là Chu Hương quốc nho nhỏ, nữ tử ưu tú hơn ta nhiều đếm không xuể, điểm này ta vẫn tự biết, nhưng thiên phú và tướng mạo của Quân béo há có thể được những nữ tử đó yêu? Nhưng ta thấy các ngươi cũng rất xứng đôi, một người là phế vật, một người khác lại là mập mạp……”

“Bốp!”

Một tiếng tát đột nhiên vang lên, khiến cho cả thế giới đều lập tức trở về yên lặng.
Mục Tú Tú xoa gương mặt, kinh ngạc nhìn về phía Quân béo mặt đầy phẫn nộ.

Lấy thực lực của nàng, vốn dĩ Quân béo không thể đánh nàng, chỉ là nàng căn bản không phòng bị, cũng không nghĩ đến mập mạp này theo đuổi nàng lâu như vậy, vì nàng mà không tiếc đánh nhau với nam nhân khác, thậm chí cuối cùng bị đánh đến mình đầy thương tích lại ra tay với nàng ta!

“Ngươi con mẹ nó nói ai là phế vật?” Quân béo không biết là thương tâm hay là tức giận, khuôn mặt béo không hề tái nhợt, ánh mắt hung ác nhìn Mục Tú Tú: “Ta nói cho ngươi, Quân Thanh Vũ nàng không phải là phế vật! Ngươi còn dám nói một câu phế vật cho ta thử xem! Có tin lão tử tìm một đám khất cái cưỡng gian ngươi hay không!”

Sắc mặt của Mục Tú Tú từ ngạc nhiên biến thành đỏ bừng, cắn chặt môi, oán hận nói: “Các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì? Giết mập mạp này cho ta!”

Từ nhỏ đến lớn, khi nào thì nàng bị người ta chạm qua một đầu ngón tay? Hơn nữa mập mạp này lại còn nói muốn đưa nàng……

Cho dù là bầm thây vạn đoạn hắn cũng không hết hận.

Mọi người nghe thấy tiếng, mới từ trong biến cố này phục hồi tinh thần lại, chẳng qua không đợi bọn họ hành động, một tiếng hét lớn trung khí mười phần chợt từ thương hội truyền ra.

“Các ngươi làm gì ở đây? Ai cho phép các ngươi đến đây gây sự?”

Hơi sững sờ, Mục Tú Tú nhìn Quân béo, đáy lòng phát ra một tiếng hừ lạnh, lần này tiện nghi cho tên mập chết tiệt này, lần sau sẽ thanh toán khoản này với hắn.

“Không có việc gì.” Vẻ mặt của nàng dần khôi phục, ngước mắt nhìn về phía nam nhân trung niên đang đi đến, nói: “Liễu tổng quản, chúng ta là người của Mục gia, đây là thiệp mời của gia tộc bọn ta, xin Liễu tổng quản xem qua.”

“A, thì ra là tiểu thư Mục gia.” Liễu tổng quản bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười gật đầu: “Nói vậy Mục tiểu thư chính là Mục Tú Tú của Mục gia, ha ha, ta thật đúng là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đúng rồi, gần đây phụ thân của ngươi có khỏe không? Sao hôm nay không đến hội đấu giá?”

Mục Tú Tú cong môi cười: “Phụ thân muốn để ta một mình đảm đương một phía, cho nên phái ta đến tham gia hội đấu giá lần này, Liễu tổng quản, không biết thiệp mời trên tay ta có đúng không? Ha ha, nếu là lầm, ta cũng chỉ có thể ngồi ở đại sảnh thôi.”

Lần này hội đấu giá phát thiệp mời ra cũng không có mấy tấm, phàm là gia tộc nhận được thiệp mời, thì có thể vào một phòng, mà những gia tộc bình thường thể nhận được thiệp mời, thì chỉ có thể ngồi ở đại sảnh.

Cho nên thiệp mời cũng tượng trưng cho thân phận.

Đương nhiên, ở lúc phát thiệp mời ra, còn có một thiệp mời màu vàng tôn quý nhất, ngay cả Liễu tổng quản cũng không biết rốt cuộc là Triệu lão đưa phong thiệp kia cho ai……

“Không sai.” Kiểm tra rồi đứa lại thiệp mời cho Mục Tú Tú, Liễu tổng quản tươi cười đầy mặt gật đầu: “Mục tiểu thư, ngươi có thể đi vào rồi.”

“Cảm ơn Liễu tổng quản.” Mục Tú Tú hơi khom người, đột nhiên, nàng nhớ đến cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Quân béo, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: “Liễu tổng quản, vị mập mạp kia là người theo đuổi ta, hắn cũng không phải đến tham gia hội đấu giá này, mà là vì đến đây tạo ra vô tình gặp gỡ với ta, không biết Liễu tổng quản có thể giúp ta một chuyện hay không, để hắn không thể đi vào bên trong?”

Liễu tổng quản nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía mập mạp trên mặt còn chứa đầy vẻ phẫn nộ kia, nói: “Ta thân là tổng quản của hội đấu giá lần này, đây là việc thuộc bổn phận của ta, xin Mục tiểu thư yên tâm đi, ta sẽ không để hắn đi vào.”

“Ta đây đi trước, cảm ơn.”

Mục Tú Tú cười lạnh một tiếng, chỉ bằng hắn cũng muốn đấu với mình? Hắn quá coi trọng mình rồi.

“Ngươi…… Các ngươi……” Quân béo tức đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng cũng biết lực lượng của hắn không cường đại bằng Cảnh Nhân, đành phải nuốt tức giận kia vào.

“Còn không phải là một hội đấu giá thôi sao, không xem thì không xem, Quân Thanh Vũ, chúng ta đi thôi.”

Mập mạp kéo ống tay áo của Quân Thanh Vũ, nhưng mà đối phương lại không di chuyển, hắn sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Quân Thanh Vũ.

“Có thiệp mời là có thể đi vào sao?” Quân Thanh Vũ khẽ nhấc mày lên, giọng nói không nóng không lạnh, nếu có thể, nàng thật sự không muốn dùng thiệp mời Triệu lão cho nàng kia……
Bình Luận (0)
Comment