Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 130

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Đây lại là hạt giống của Lang Tà Quả, đáng tiếc đã khô héo, nhưng nếu mượn linh khí trong linh điền làm nó khôi phục cũng không phải là chuyện gì quá khó……

Hô hấp của Quân Thanh Vũ hơi căng thẳng, mặt không đổi sắc nói: “Nếu hạt giống của ngươi không khô héo, cũng đều trân quý hơn bảo vật của bất luận kẻ nào ở đây.”

Nghe được lời này, trên mặt Đàm Nguyệt hiện vẻ thất vọng, tuy điều này đã sớm ở trong dự kiến của nàng, nhưng nghĩ đến không thể lấy được Tiên Thiên Trận, trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút mất mát……

“Nhưng……” Quân Thanh Vũ hơi ngừng nói một chút, nhàn nhạt nói: “Ta vừa lúc muốn nghiên cứu hạt giống này một chút, cho nên, ta có thể ra giá giống Băng Liên.”

Lòng của Đàm Nguyệt hung hăng chấn động, như là không dám tin tưởng nhìn Quân Thanh Vũ, một lát sau, mới bình ổn rung động trong lòng, giọng run rẩy nói: “Sư muội, ta chỉ cần một Tiên Thiên Trận trợ giúp đệ đệ tăng thực lực lên, mặt khác thì không cần, ta lấy nhiều Tiên Thiên Trận như vậy cũng không tiện.”

Nàng không phải là Quân Thanh Vũ, không có đủ lực lượng bảo vệmình, với nàng mà nói, những Tiên Thiên Trận đó có lẽ sẽ mang đến cho nàng phiền toái……

Quân Thanh Vũ nhìn Đàm Nguyệt một cái, hơi gật đầu: “Được.”

Hội giao dịch này bởi vì Lưu Nguyệt Môn mang đến chấn động, khiến tất cả mọi người không nhịn được có chút lau mắt mà nhìn với bọn họ, bọn họ không hề do dự đi lên vây quanh……

“Chúc mừng chúc mừng.”

“Hỏa Vân trưởng lão, không nghĩ tới lần này Lưu Nguyệt Môn các ngươi lại mang đến kinh hỉ như vậy.”

“Ha hả, nha đầu này hẳn là một đệ tử của Luyện Trận Sư lục cấp? Thật sự là tiền đồ vô lượng.”

Mọi người mặt mang đầy tươi cười, nhưng nụ cười này có bao nhiêu thật tình thì cũng không biết……

Ở trong Luyện Trận Sư lục cấp, cũng chia làm trình độ khó dễ, tỷ như Trị Liệu Trận lục cấp đó là cơ bản nhất, mà Tiên Thiên Trận cần phải chờ luyện chế càng thêm thuần thục mới có thể thử.

Không nghĩ tới, Luyện Trận Sư của Lưu Nguyệt Môn lại có thể luyện chế ra Tiên Thiên Trận……

Hỏa Vân trưởng lão cười ha hả: “May mắn mà thôi, may mắn mà thôi.”

Buồn cười, ông choáng váng mới nói cho những người này Tiên Thiên Trận lục cấp chính là từ trong tay Quân Thanh Vũ. Hơn nữa cho dù ông nói cũng không có người tin.

“Hừ!”

Ngô phàm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú vào Hỏa Vân ở trong vòng vây của mọi người.

Kỳ thật, ông cũng rất muốn đi giao dịch Tiên Thiên Trận, nhưng từ trước đến nay Bắc Tông và Lưu Nguyệt Môn luôn không hợp, ông không muốn bỏ sĩ diện này……

“Chư vị.” Mị Nhi nhìn mọi người vây xung quanh bọn họ, nhíu mày lại, nói: “Ngục đầu  của chúng ta nói, nếu về sau các ngươi còn có bảo vật gì trân quý, hoan nghênh đi giao dịch trận pháp với nàng, cho dù bảo vật kia là dược liệu, công pháp, võ kỹ, hay là vũ khí, chỉ cần là đồ vật có giá trị đều có thể, nhưng tiền đề là, cần phải vào mắt của nàng.”

Vừa nghe lời này, trong lòng mọi người căng thẳng, ánh mắt chợt lóe tia sáng.

Nếu cứ như vậy, bọn họ sẽ có thời gian đi chuẩn bị bảo bối……

Ánh mắt của thành chủ dừng ở trên người Mị Nhi, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng, không thể không nói, khí thế của vị cô nương này lại giống mình lúc trẻ.

Trong lúc hoảng hốt, ông lại trông thấy nữ tử xinh đẹp kia cười nhạt với mình, ngực chợt thấy đau xót, người trước mắt lại dung hợp với nữ tử trong sâu thẳm ký ức của mình.

Nếu không phải là nàng, vì sao trên đời này có người có thể lớn lên giống nhau như thế?

Xem ra ông cần phải phái người đi tra một chút lai lịch của vị cô nương này……

Thành chủ hơi cúi đầu, che dấu luống cuống vừa rồi, ông nắm chặt chén trà run nhè nhẹ, dùng sức mới có thể bình ổn rung động đã lâu ở trong lòng.

Sau khi chấm dứt giao dịch thì yến hội cũng đã gần kết thúc, mọi người sôi nổi cáo từ rời đi, nhưng mà, trải qua một chuyến này, thế lực khắp nơi không còn khinh thường Lưu Nguyệt Môn như lúc ban đầu……

Ngày tiếp theo.

Trong đại sảnh, Hỏa Vân đang ngồi, sắc mặt nghiêm túc khó có được: “Qua ba ngày nữa chính là ngày thi đấu, ở đây rất nhiều đệ tử chưa từng tham gia Phong Vân Tế Hội, ta sẽ ở đây nói một chút quy tắc với các ngươi trước……”

“Phong Vân Tế Hội chia làm hai phân đoạn, ba ngày sau triển khai chính là thi đấu võ giả, chờ sau khi võ giả thi đấu xong mới là thi đấu của Luyện Trận Sư, nhưng thi đấu võ giả này cho phép giữa các đệ tử chiến đấu cướp đoạt, nhưng không được chém giết, giết người sẽ bị đuổi ra khỏi Phong Vân Tế Hội, công việc ta thi đấu cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, ba ngày sau mới có thể biết được.”

Nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi trước mắt này, trong lòng Hỏa Vân có chút cảm thán, năm đó bọn họ cũng là đi ra từ trong những tình trạng này……

Ba ngày sau.

Trong sân chiến đấu long trọng của Phong Vân Thành, một tòa tháp cao dựng đứng ở đó.

Ở dưới ánh mắt sùng kính của mọi người, một nam tử trung niên cẩm y đi nhanh tới ghế dựa thành chủ, phất vạt áo ngồi xuống, mặt đầy mỉm cười nhìn mọi người phía dưới.

“Các vị, hôm nay là ngày tỷ thí đầu tiên, bản thành chủ không cần nói nhiều nữa, tiếp theo sẽ nói một chút về trận thi đấu.” Thành chủ mỉm cười nhìn mọi người phía dưới, giọng nói lại mang theo nghiêm túc: “Các ngươi nhìn thấy dược tháp của ta trong sân không? Ở bên trong này, là các loại dược liệu của Phong Vân Thành chúng ta, nhiệm vụ của các ngươi đó là hái những dược vật trân quý đó.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt khó hiểu nhìn thành chủ.

Thành chủ mỉm cười, sắc mặt không thay đổi nói: “Đến cuối cùng, chúng ta sẽ dựa theo dược liệu các ngươi thu hoạch mà tính, đạt được những thứ này với các ngươi mà nói rất quan trọng, ở trong tỷ thí tiếp theo có tác dụng rất lớn, vì phòng ngừa các ngươi thật giả lẫn lộn, ở trong linh tháp là không thể vận dụng túi trữ vật của các ngươi, sau đó ta sẽ phát cho mỗi người một cái túi dùng để đặt dược liệu.”

“Hơn nữa, tỷ thí là cuộc so tài đoàn thể, lúc đó tất cả dược liệu đều tăng điểm số của các ngươi lên, cho nên thực lực của một người không có tác dụng.”

Dược liệu?

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ chợt lóe, với nàng mà nói hứng thú nhất đơn giản chính là dược liệu, nhưng nếu ở trong dược tháp không thể dùng túi trữ vật, vậy bọn Hoàng Nhi không thể đi ra……

“Được rồi.” Thành chủ bình tĩnh nhìn mọi người: “Ta không nói nhiều lời vô nghĩa, bây giờ bắt đầu thi đấu, mỗi môn phái có thể phái ra ba người tiến vào trong dược tháp, kỳ hạn là nửa tháng.”

Sau khi ông dứt lời, sân luận võ chợt ầm ĩ.

Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn mọi người bên cạnh, nói: “Lần này, sẽ do ta, Mị Nhi, Đàm Nguyệt, tới tham gia tỷ thí.”

Với quyết định này, không có bất kì kẻ nào phản đối.

……

Quân Thanh Vũ mới vừa đi vào trong dược tháp, đã có một cổ linh khí nồng đậm từ mặt cửa xông đến, Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, chợt trong linh hồn truyền ra giọng nói của Vô Đạo lão nhân.

“Ha hả, tiểu chủ nhân, linh điền trong dược tháp này có hiệu quả như kì diệu như trong Chu Tước Bảo Đỉnh, đáng tiếc, tốc độ khiến dược liệu sinh trưởng xa xa không bằng linh điền, ở bên trong này hẳn là có rất nhiều dược liệu trân quý, tiểu chủ nhân, lần này chúng ta phát đạt rồi, ha ha ha!”

Vô Đạo lão nhân nhịn không được cười to vài tiếng, nếu có thể thu dược liệu vào trong linh điền, tạm thời sẽ không buồn rầu vì dược liệu……

“Ngục đầu.” Mị Nhi chớp đôi mắt, mị hoặc nói: “Không bằng chúng ta tách ra hành động? Từng người đi về ba phía.”

Quân Thanh Vũ trầm tư nửa ngày: “Được, ta đây đi ở phía trước, Mị Nhi ngươi hướng trái, Đàm Nguyệt ngươi đi bên phải, mặc kệ như thế nào các ngươi đều phải chú ý an toàn.”

Hai nàng gật đầu nhìn Quân Thanh Vũ, không nói bất kì lời gì đi sang hai bên, nàng cũng không chần chờ, đi nhanh về phía trước……

Trong dược tháp, linh khí xông vào mũi.

Trong hang động cỏ dại mọc thành cụm, một gốc cây đóa hoa màu tím lay động ở trong gió, Quân Thanh Vũ dừng chân lại, thật cẩn thận ngắt đóa hoa xuống, lại vào lúc này, một khí thế bên cạnh truyền đến ầm ầm.

Rống!

Một tiếng sư tử rống chấn vang bên tai, vẻ mặt của Quân Thanh Vũ chấn động với với sư tử đang đi đến, kiếm trong tay giơ lên đầu, phụt một tiếng, đầu của sư tử bị nàng chém thành hai nửa, một dòng máu tươi phun ra.

“Đã năm ngày rồi……”

Quân Thanh Vũ mở bao bố chứa đầy dược liệu sau lưng ra, thả đóa hoa màu tím vào, ngay ở lúc nàng ngẩng đầu lên, một khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ đập vào trong hai mắt của nàng.

Cũng chiếu ngược lại còn có âm hiểm ở đáy mắt của hắn……

Thiếu gia Lạc Nguyệt Đảo, Tiêu Tề!

Vẻ mặt của Quân Thanh Vũ ngẩn ra, mày hơi nhíu lại, nhưng cái gì nàng cũng đều không nói, ánh mắt thanh lãnh nhìn nam nhân ngăn đường đi của nàng lại.

“Ngươi có việc sao?”

Tiêu Tề hơi mỉm cười, nhàn nhạt mở miệng nói: “Liễu Thiếu Ngọc là người của Lưu Nguyệt Môn, không biết cô nương có quen biết hắn hay không?”

Nghe thấy cái tên này, ngón tay của Quân Thanh Vũ bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

“Cô nương, Liễu Thiếu Ngọc là kẻ thù của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta, nếu cô nương có tin tức của hắn thì có thể báo cho ta một tiếng, hơn nữa, trong khoảng thời gian này ta đã hỏi thăm qua, quan hệ của cô nương và hắn không được bình thường, ta không tin cô nương sẽ không biết chỗ của hắn.”

Tiêu Tề mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng, so với Liễu Thiếu Ngọc ôn nhuận như ngọc, người nam nhân này càng khiến cho người ta có một loại cảm giác âm hiểm ngoan độc.

Phong độ toàn thân kia, cũng chỉ là hắn ngụy trang ở trước mặt thế nhân mà thôi.

“Biết thì sao? Không biết thì sao?” Quân Thanh Vũ cười lạnh: “Mặc kệ ta biết hay không, đều sẽ không nói cho ngươi!”

Ánh mắt của Tiêu Tề hơi tối sầm lại, cong môi cười nhạt nói: “Cô nương, Liễu Thiếu Ngọc trộm đi Đá Linh Hồn của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta, bởi vậy mà hại muội muội của ta đến nay bệnh tật ốm yếu, chẳng lẽ như vậy không tính sao? Nếu không phải hắn đã sớm thoát khỏi Lưu Nguyệt Môn, có lẽ Lưu Nguyệt Môn sẽ bị hắn liên lụy, huống chi, hắn còn giết nhiều người của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta như vậy, nhưng còn có một phương pháp có thể cứu……”

“Phương pháp gì?”

Bốp!

Tiêu Tề thu quạt xếp trong tay, híp đôi mắt lại, cong môi cười nói: “Ta muốn ngươi rời Lưu Nguyệt Môn, gia nhập Lạc Nguyệt Đảo chúng ta!”

Quân Thanh Vũ bỗng dưng chấn động, đột nhiên, nàng nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập khinh miệt và trào phúng: “Gia nhập Lạc Nguyệt Đảo các ngươi? Vì sao?”

“Ngươi rất thiên tài.” Tiêu Tề nở nụ cười, hai mắt dừng ở trên người Quân Thanh Vũ: “Trong ba ngày này, ta cố ý phái người đi tìm hiểu một chút tin tức của ngươi, nghe nói ở bốn năm trước, ngươi vẫn chỉ là một phế vật không thể tu luyện, nhưng ở bốn năm ngắn ngủn đã đến Hậu Thiên thập nhị cấp, bực thiên phú này quá khủng bố, thiên tài như ngươi, ta chỉ có thể dốc hết toàn lực kéo vào môn phái, nếu không, vì an toàn của Lạc Nguyệt Đảo, ta cũng chỉ có thể ác độc hạ tâm giết ngươi.”

Ngụ ý, hoặc là ngươi chỉ có thể lựa chọn gia nhập, hoặc là cũng chỉ có thể bị người của Lạc Nguyệt Đảo đánh chết, không còn lựa chọn khác.

Với Tiêu Tề biết chuyện của mình, Quân Thanh Vũ không kỳ quái chút nào.

Cho dù Lạc Nguyệt Đảo không thể rời khỏi Phong Vân Thành, lại có thể dùng lệnh bài linh hồn thông báo với những người khác đi hoàn thành việc này, mà tin tức Lưu Nguyệt Môn không thể tìm hiểu, lại có thể rõ ràng biết những quá khứ của mình ở Quận Thành……

“Nếu ta nói không thì sao?” Quân Thanh Vũ nheo hai mắt lại, đáy mắt hiện ra tia lạnh lẽo.

“Cô nương, Lạc Nguyệt Đảo ta vô luận điều kiện gì, đều mạnh hơn Lưu Nguyệt Môn rất nhiều, ngươi chỉ cần gia nhập Lạc Nguyệt Đảo, tất nhiên có thể khiến tu vi mạnh thêm, vật chất ưu việt như thế, tại sao cô nương không đáp ứng?”

Tiêu Tề mở quạt xếp ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười tự tin.

Xác thật, cho dù là phương diện nào, Lạc Nguyệt Đảo đều xa xa áp đảo phía trên Lưu Nguyệt Môn, nhưng mà……

Quân Thanh Vũ lạnh lùng cười: “Cho dù Lạc Nguyệt Đảo có mạnh, ta cũng không hiếm lạ.”

Nàng đã có sư phụ tốt nhất, cũng có điều kiện vật chất tốt nhất, vì sao phải hiếm lạ Lạc Nguyệt Đảo kia?

Sắc mặt của Tiêu Tề trầm xuống, cong môi cười lạnh: “Cô nương, ta đây cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, thành chủ xác thật không cho phép người chém giết ở Phong Vân Thành, nhưng nếu chết ở dưới móng vuốt của linh thú thì sao?”

Dứt lời, bàn tay của hắn vừa nhấc, một cây sáo màu xanh biếc bị hắn nắm ở trong tay.

Môi mỏng kề sát miệng sáo, từ từ mơ hồ bay bổng ở trong sơn cốc, tuyệt đẹp êm tai, như thanh tuyền trong núi vang dội ào ạt……

Ầm!

Ầm ầm!

Một trận tiếng chạy từ xa đến gần, như vạn con tuấn mã chạy băng băng đến.

Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy một màn bụi mù nơi xa ở phía sau, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Đàn linh thú, hơn nữa trong đó còn có mấy linh thú Tiên Thiên……”

Tay của Tiêu Tề cầm ống sáo, ánh mắt mỉm cười nhìn Quân Thanh Vũ: “Cô nương, ta có thể cho ngươi một cơ hội lần nữa, nguyện ý gia nhập Lạc Nguyệt Đảo của chúng ta hay không?”

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Tiêu Tề, cười lạnh nói: “Cả đời này Quân Thanh Vũ ta không sợ hãi nhất đó là uy hiếp, uy hiếp ta không có bất kì tác dụng gì.”

Ánh mắt của Tiêu Tề trầm xuống, tiện đà nở nụ cười: “Ta đây cũng không có biện pháp gì, thiên phú của ngươi thật sự quá khủng bố, nếu ngươi không phải là người của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta, loại thiên phú này sẽ chỉ khiến cuộc sống hàng ngày của ta khó yên, cho nên, ta chỉ có thể tàn nhẫn hạ sát thủ, yên tâm, Lưu Nguyệt Môn các ngươi còn có hai thiên tài, một người trong đó gọi là Cảnh Nguyệt Hiên, tuy ta không tra ra bất kì tin tức gì của hắn, nhưng nếu hắn thân là thiếu chủ của Lưu Nguyệt Môn, chắc chắn cũng sẽ không gia nhập chúng ta, đến lúc đó ta sẽ để hắn đi bồi ngươi, một người khác hình như được các ngươi gọi là Thất Dạ, hắn cũng là mục tiêu để ta mượn sức.”

Như không có nhìn thấy sắc mặt của Quân Thanh Vũ, Tiêu Tề nở nụ cười: “Vị Vân thiếu chủ Vô Thượng Tông kia cũng rất thiên tài, lại có quan hệ không tồi với ngươi, lúc đó nàng cũng sẽ cộng phó hoàng tuyền với ngươi.”

Những năm gần đây, những việc này Lạc Nguyệt Đảo làm không ngừng một lần.

Phàm là đại lục xuất hiện thiên tài gì, hoặc là môn phái khác có đệ tử thiên phú hơn người, Lạc Nguyệt Đảo đều sẽ dốc hết toàn lực đi mượn sức, nếu mượn sức thất bại, vì địa vị của Lạc Nguyệt Đảo cũng chỉ có thể khiến cho bọn họ ngã xuống như vậy, cho nên, Lạc Nguyệt Đảo mới có thể đứng ở vị trí đầu, nhiều năm qua lâu vẫn thịnh không suy.

Lúc trước, bọn họ chính là muốn mượn sức Liễu Thiếu Ngọc, mới kết hạ thâm cừu đại hận với hắn
Bình Luận (0)
Comment