Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Gió thu thổi qua, lá rụng tung bay.
Nữ tử bạch y đứng yên ở trong quảng trường, vẻ mặt lạnh lùng như gió, như không nhìn thấy trận tỷ thí này bất lợi với Lưu Nguyệt Môn.
Thần thái như thế lại làm mọi người ở đây bất giác sửng sốt……
“Khụ khụ.” Thành chủ ho khan hai tiếng, hắng giọng nói,: “Kỳ hạn của lần tỷ thí này là một tháng, sau đó ta sẽ để người dẫn các ngươi vào cấm địa, cũng vì tính công bằng của thi đấu, cấm sử dụng túi trữ vật ban đầu của các ngươi, sau đó ta sẽ chia cho các ngươi mỗi người một túi trữ vật.”
Đám người nháy mắt yên tĩnh lại, gió nhẹ thổi qua tai.
Ánh mắt của thành chủ đảo qua những khuôn mặt trẻ tuổi đó, khẽ cười nói: “Các vị môn phái có thể cử ra thành viên tham gia lần thi đấu này, chúng ta nên xuất phát rồi.”
“Hừ!”
Ngô phàm hừ lạnh một tiếng, đôi mắt âm trầm nhìn về phía mọi người Lưu Nguyệt Môn, khi đặt ở trên người Đàm Nguyệt thì khẽ ngẩn ngơ.
Nữ nhân kia hẳn là bị huỷ bỏ thực lực, vì sao thực lực bây giờ của nàng lại khôi phục?
Đây tuyệt đối không có khả năng!
“Trưởng lão?” Đồng Nguyên quay đầu nhìn Ngô phàm, khẽ nhíu mày: “Thi đấu tiếp theo, có muốn ra tay với Lưu Nguyệt Môn hay không?”
Ngô Phàm từ từ thu ánh mắt lại, khẽ nheo hai mắt: “Lưu Nguyệt Môn chẳng những đập Bắc Tông, còn làm hại tiểu thư bị bắt, đến nay không được thả ra, thậm chí ngay cả sống hay chết đều không rõ ràng, khoản này sao ta quên? Nếu ở trong cấm địa may mắn đụng phải người Lưu Nguyệt Môn, không cần giữ lại mạng sống của nàng!”
Lòng của Đồng Nguyên đột nhiên chấn động, ánh mắt như có ý vô tình đảo qua Mị Nhi.
Nếu Lưu Nguyệt Môn tham gia chính là nàng? Vậy mình muốn giết nàng hay không?
Chỉ là do dự ngắn ngủi, lòng của Đồng Nguyên đã ổn định lại.
Năm đó Mị Nhi yêu hắn như thế, vì tiền đồ của hắn, chắc chắn cống hiến tính mạng cũng sẽ không hối hận……
“Sư muội, Lưu Nguyệt Môn chúng ta chỉ có một người có thể xuất chiến.” Ánh mắt của Đàm Nguyệt dừng ở trên người Quân Thanh Vũ, chần chờ nửa ngày, nói: “Vậy phái ai đến.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Trận thi đấu này ta tự mình tham gia.”
“Ngục đầu!”
Đám người Mị Nhi tập thể lên tiếng, nàng nhíu mày liễu lại, trong ánh mắt hàm chứa tia lo lắng: “Ngục đầu, để Thất Dạ hoặc là thiếu chủ tham gia thi đấu đi, thực lực của hai người bọn họ tương đối có bảo đảm, người Bắc Tông tất nhiên sẽ không bỏ qua cho đệ tử Lưu Nguyệt Môn chúng ta, cho dù linh thú của ngươi cường đại, nhưng ở trong cấm địa túi trữ vật bị cấm, Khế Thú Trận căn bản là không lấy ra được.”
Linh thú đều ở nghỉ ngơi trong trận pháp, nếu không thể lấy trận pháp khế ước ra, các linh thú kia sẽ không thể xuất chiến……
Đây là đạo lý mà tất cả mọi người đều biết.
Nhưng Hoàng Nhi và Xích Tiêu dùng qua tinh huyết của Chu Tước lại là ngoại lệ, bọn nó căn bản là không cần ở trong túi Càn Khôn Vạn Vật……
“Yên tâm đi, ta đã sớm có chuẩn bị.” Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn Gia Cát Vân ở chỗ không xa, trong mắt đen chợt lóe ra tia sáng khác thường.
Gia Cát Vân cũng đưa mắt nhìn lại, hai người nhìn nhau cười, trận tỷ thí này, vô luận như thế nào các nàng đều sẽ toàn lực ứng phó……
Cấm địa Phong Vân ở ngoài thành, u tĩnh mà dài đằng đẵng, khắp nơi lộ ra sát khí nồng đậm.
Vèo!
Vèo vèo!
Một tiếng xào xạc ở trên cỏ chỗ không xa truyền đến, ngay ở lúc Quân Thanh Vũ đưa mắt nhìn lại, xoạt một chút, một bóng dáng nhỏ xinh từ bên cạnh chạy tới.
“Thỏ con?”
Lòng đang căng chặt của Quân Thanh Vũ hạ xuống, khẽ nhíu mày: “Sao ngươi lại xuất hiện? Ăn dược liệu của ta còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nuốt toàn bộ thứ ta đạt được về sau vào trong bụng?”
Thỏ con vội vàng lắc đầu, vô cùng đáng thương nhìn Quân Thanh Vũ.
“Được rồi, ngươi muốn đi theo thì đi theo đi, nhưng không được đụng đến bất cứ thứ gì của ta.” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại: “Nhưng bây giờ ta cần tìm một chỗ để đột phá.”
Chân khí trong cấm địa quá nồng đậm, cơ hội tốt như vậy Quân Thanh Vũ tự nhiên sẽ không bỏ qua……
Ném xuống lời nói này, nàng cũng không đi quản thỏ con phía sau, tùy tiện tìm một sơn động bắt đầu tu luyện.
Thời gian bảy ngày thoáng qua.
Trong vòng bảy ngày này Quân Thanh Vũ không rời khỏi sơn động, thậm chí ngay cả bên ngoài đã xảy ra chuyện gì cũng không biết, nhưng kỳ quái chính là, trong bảy ngày lại không có một con linh thú tới tìm nàng gây rối……
Cũng đã cho nàng một hoàn cảnh thanh tịnh để tu luyện.
Ngay ở sáng sớm bảy ngày sau, một chân khí bắn thẳng vào trong đầu, ầm một tiếng phá tan lá chắn kia, tiến vào một cảnh giới mới……
“Cuối cùng cũng đến nửa Tiên Thiên!”
Quân Thanh Vũ từ từ mở hai mắt ra, khẽ thở ra một ngụm trọc khí, nàng nhíu mày lại, quét về phía thỏ con ghé vào bên cạnh mình, nói: “Đi thôi, nếu đã đột phá, ta cũng nên đi hoàn thành nhiệm vụ thi đấu lần này, bây giờ đã trì hoãn bảy ngày, đoán chừng kém những người đó rất xa.”
Khi nói chuyện nàng đứng lên, phất ống tay áo đi ra sơn động.
Thỏ con chớp mắt to màu đỏ, tung ta tung tăng đi theo phía sau Quân Thanh Vũ.
Chỉ là một đường đi lại không gặp được một linh thú, xung quanh yên tĩnh khiến Quân Thanh Vũ không nhịn được nhíu mày, hình như ánh mắt nàng có ý vô tình đảo qua thỏ con, nhưng không dừng lại nhiều đã đi tiếp……
“Kỳ lạ, vì sao một linh thú đều không có? Những linh thú đó đều chết ở địa phương nào rồi? Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ tỷ thí sẽ nhất định thua rồi?”
Thỏ con sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn Quân Thanh Vũ.
Linh thú?
Nàng là muốn những linh thú đó? Vậy vì sao không nói sớm? Sớm biết như vậy, nó sẽ không cố ý thả khí thế ra để những linh thú đó không dám tới gần……
Nghĩ đến đây, nó ngụy trang hơi thở toàn thân của mình lại, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Quân Thanh Vũ……
Ừ, bây giờ nó chỉ là một con thỏ con nhỏ yếu mà thôi, những linh thú đó sẽ không tiếp tục trốn nữa, nhưng nếu nàng muốn linh thú, vậy giúp nàng một phen là được……
Rống!
Rống rống rống!
Bỗng nhiên, từng tiếng hổ gầm lang rống từ chỗ đồi núi không xa, mang theo khí thế kinh người, rồi sau đó đã nhìn thấy cuồn cuộn lao nhanh đến, một đám linh thú cường đại uy mãnh từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Sắc mặt của Quân Thanh Vũ hơi trầm xuống: “Những linh thú này nếu không muốn thì không tới một con, muốn tới thì tới một đám, bọn nó đang đùa giỡn người sao?”
Linh thú trong cấm địa kém nhất đều là nửa Tiên Thiên, lập tức tới cả đàn này, không cho là nàng chống đỡ sao?
Thỏ con vô tội chớp mắt.
Đây không phải là nàng muốn sao? Mình cũng chỉ là đang trợ giúp nàng mà thôi……
“Hoàng Nhi, Xích Tiêu, Khôi Nhất đến Khôi Thập, tất cả đi ra cho ta!”
Xoạt xoạt!
Vô số ánh sáng từ trong ngực Quân Thanh Vũ bắn ra, đứng yên ở trước mặt nàng.
Nhìn linh thú chạy như điên đến, Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, nói: “Cấm địa cũng là một địa phương tốt, gần đây tới nhiều linh thú như vậy, cũng không biết nhuwcng linh thú này có được nội đan, có lẽ còn có thể mượn cơ hội này để Hồng Ngọc đột phá.”
Bây giờ Xích Tiêu đã tới Tiên Thiên, chỉ có Hồng Ngọc còn ở thập nhị giai, có lẽ lúc này, có thể khiến nó trực tiếp tới Tiên Thiên cũng nói không chừng……
“Hoa Lạc Y.” Quân Thanh Vũ hơi rũ mắt xuống, lạnh nhạt cong khóe môi lên: “Lúc này, để cho chúng ta sóng vai chiến đấu với nhau.”
Trong ngực truyền đến một cảm giác nóng cháy, ý cười ở đáy mắt Quân Thanh Vũ càng sâu.
Nàng từ từ nâng tay lên, bỗng nhiên một đại kiếm màu đỏ cao không khác cả người nàng xuất hiện ở trong tay nàng.
Bạch y khẽ bay, trở nên rực rỡ với bầu trời đỏ kia……
“Tiểu Vũ, cho dù như thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi hoàn thành trận chiến này.”
Giọng nói yêu nghiệt của nam nhân truyền vào linh hồn, khiến ánh mắt của Quân Thanh Vũ dịu xuống.
“Chúng ta hãy bắt đầu đi!”
Xoẹt!
Tay nàng nắm chặt đại kiếm trong tay, vô số lực lượng bắn ra, đột nhiên, trên thân Long Viêm Kiếm bùng cháy ngọn lửa mãnh liệt, ngọn lửa kia hút vào trong không trung, nhuộm khắp không trung đều thành đỏ ửng.
Đây chính là Thần Kiếm Long Viêm chân chính!
Một thanh vũ khí có linh hồn!
Một khi thần khí có linh hồn, uy lực kia há là lúc trước có thể bằng được?
Quân Thanh Vũ không có bất kì do dự gì, nhảy vào trong đàn linh thú, áng sáng đỏ rực khiến cả người nàng đều đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt thanh lãnh chứa vẻ lạnh nhạt.
Máu đỏ nhiễm đỏ khắp dãy núi……
Nhưng cả người Quân Thanh Vũ ở trong đàn thú xung phong liều chết lại sạch sẽ không dính bụi trần, dáng người kia phong hoa tuyệt đại như thế, không ai có thể so sánh.
“Nữ nhân này cũng rất mạnh.”
Thỏ con hơi nheo hai mắt lại, trong đôi mắt màu đỏ xẹt qua một tia khác thường, đầy hứng thú nhìn nữ tử bạch y đấu tranh anh dũng phía trước.
Cho đến hoàng hôn sau ——
Ở dưới đánh giết của mọi người, một đám linh thú ngã xuống, khắp núi đều là thi thể. Quân Thanh Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, ngước mắt quét về phía mấy người bên cạnh, nói: “Tháo tất cả bộ vị trên người các linh thú xuống.”
Dứt lời, nàng bày ra Khôi Phục Trận, ngồi trên trận pháp khôi phục chân khí đã tiêu hao. Dần dần sắc mặt trắng bệch kia trở nên rực rỡ.
“Mẫu thân, nơi này đại khái có mấy trăm linh thú.” Tiểu Hoàng Nhi chu môi, vô cùng đáng thương nói: “Hoàng Nhi có thể ăn chúng nó không?”
Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Linh thú nơi này còn chưa đủ mạnh, nhiều lắm đều là Tiên Thiên cấp thấp, chờ tiếp theo con có thể đi bắt mấy linh thú Tiên Thiên trung cấp, những linh thú này không cung cấp cho con nhiều lực lượng lắm.”
“A.”
Tiểu Hoàng Nhi không nỡ nhìn rất nhiều thi thể của linh thú, nghe lời gật đầu: “Hoàng Nhi nghe mẫu thân, chúng ta lập tức đi bắt mấy linh thú trung cấp đi.”
Nửa ngày sau, Quân Thanh Vũ từ trong trận pháp đứng dậy, nói: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục xuất phát.”
Cấm địa ngoài thành, thực lực bên ngoài còn không phải rất mạnh, càng vào trong, gặp được linh thú cũng càng thêm cường đại, dù là Tiên Thiên trung cấp cũng gặp vài con.
Chẳng qua cuối cùng những linh thú đó đều trở thành đồ ăn của Hoàng Nhi……
“Linh thú nơi này đã cũng đủ cường đại, nếu gặp phải Tiên Thiên cao cấp chúng ta sẽ không thể đối phó, hơn nữa cách thời gian kết thúc thi đấu đã gần, chúng ta nên trở lại đường cũ thôi.”
Đột nhiên, Quân Thanh Vũ dừng chân lại, nhíu mày nhàn nhạt nói.
Lại vào lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói khàn khàn như máy móc của khôi: “Chủ nhân, ta cảm nhận được một lực lượng có thể khiến chúng ta đột phá ở phía trước.”
Đột phá?
Quân Thanh Vũ ngây ngẩn, trầm tư nửa ngày, nói: “Đi, chúng ta đi xem.”
“Vâng, chủ nhân!”
……
Chỗ sâu trong cấm địa.
Gió nhẹ thổi qua cổ thụ, nhánh cây rậm rạp rung động xào xạc.
Từng tiếng chân giẫm lên trên lá rụng phát ra tiếng từ xa đến gần, rất nhanh đã trước mắt tới rồi……
Nhưng thấy dẫn đầu trong những người đó chính là thiếu nữ tuyệt sắc bạch y, trên lưng nàng vác một thanh đại kiếm, trong tay nắm một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, trên vai nằm một con tiểu thỏ bạc đáng yêu, phía sau còn đuổi theo mười hộ vệ mặt không biểu tình.
Đoàn người này đi đến nơi này thì dừng chân lại, bất giác phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
“Là Khôi Lỗi Thạch! Lại là Khôi Lỗi Thạch trong truyền thuyết!”
“Chủ nhân.” Khôi Nhất vừa quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, khàn khàn nói: “Nếu huynh đệ chúng ta hấp thu xong lực lượng trên Khôi Lỗi Thạch thì có thể đạt tới Tiên Thiên.”
Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, còn chưa kịp nói cái gì, phía trước truyền đến một áp bách cường đại, ở dưới áp bách này cơ thể của nàng run lên, không thể động đậy.
“Là linh thú Tiên Thiên đỉnh phong!” Khuôn mặt phấn nộn của Hoàng Nhi thoáng chốc đại biến: “Mẫu thân, đi mau, chúng ta không phải là đối thủ của nó!”
“Tiên Thiên đỉnh phong?” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ trầm xuống một chút.
Không nghĩ tới nàng trực tiếp nhảy vọt qua Tiên Thiên cao cấp, gặp phải linh thú cảnh giới đỉnh phong, linh thú cấp bậc như thế, lấy thực lực hiện tại của nàng căn bản không phải là đối thủ……
“Nhân loại, các ngươi thật to gan, cũng dám xâm nhập vào địa bàn của Vân Thiên Báo ta!”
Một tiếng rống to rung trời từ sau Khôi Lỗi Thạch truyền ra.
Bỗng nhiên, tròng mắt của Quân Thanh Vũ co rụt lại, ngước mắt nhìn con báo màu trắng bay lên không trung. Không gì đáng trách, con bạch báo này rất xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt kia lại lộ ra tia thích giết chóc.
“Hoàng Nhi, các ngươi tiến vào Chu Tước Bảo Đỉnh!” Rốt cuộc vẻ mặt của Quân Thanh Vũ hiện ra một vẻ biến hóa, ở dưới áp bách cường đại kia, ngay cả nói chuyện cũng đều phải dùng hết toàn bộ lực lượng.
“Không cần!” Hoàng Nhi kinh hoảng hét to lên, cầm chặt tay Quân Thanh Vũ, hai mắt rưng rưng nói: “Mẫu thân, Hoàng Nhi khuôn muốn rời khỏi người……”
Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, không để những người khác có cơ hội phản ứng, bàn tay vừa nhấc đã lấy Chu Tước Bảo Đỉnh ra, thu toàn bộ bọn Hoàng Nhi vào.
Đợi sau khi làm xong tất cả, nàng mặt không biểu tình nhìn con báo phía trước.
“A.” Vân Thiên Báo cười nhẹ một tiếng, thân thể như mây trắng kia xẹt qua hư không xông về phía Quân Thanh Vũ, theo đến chính là sát khí mãnh liệt: “Nhân loại, người xâm nhập vào địa bàn của ta chỉ có một kết cục, đó là chết!”
Đến gần……
Vân Thiên Báo đã tới trước mặt nàng, nâng móng vuốt lạnh lẽo lên cào về phía cổ họng của Quân Thanh Vũ, theo nó, rất nhanh trên cổ tuyết trắng của nữ nhân này sẽ trào ra máu tươi.
Mà ở dưới áp bách của nó, toàn bộ cơ thể của Quân Thanh Vũ đều không thể động đậy……
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại.
Chỉ cần bọn Tiểu Hoàng Nhi bình yên vô sự, vậy nàng cũng không có gì tiếc nuối……
Ầm!
Một giọng nói như sấm bên tai truyền vào trong tai nàng, lại không có đau đớn như đã đoán trước. Quân Thanh Vũ từ từ mở hai mắt ra, trong phút chốc một bóng dáng đỏ như quỷ mị chiếu vào trong mắt nàng.
Hồng y của nam nhân khẽ bay, từ trên cao nhìn xuống đứng ở giữa hư không.
Tóc đỏ tung bay ở trước mắt Quân Thanh Vũ, như ma thần đến từ địa ngục, khiến cho trong lòng nàng chấn động mãnh liệt……
“Một Vân Thiên Báo nho nhỏ, cũng dám tổn thương nữ nhân bổn tọa nhìn trúng!” Tuyệt khát máu cong khóe môi lên, nở nụ cười âm trầm: “Một khi đã như vậy, vậy bổn tọa đành phải tiễn ngươi một đoạn đường!”
Nam nhân từ từ nâng tay lên……
Ở dưới ánh mắt hoảng sợ của Vân Thiên Báo, một ngọn lửa màu đen hung hăng từ trong tay hắn bắn ra, ầm một tiếng đánh ở trên thân thể khổng lồ của nó.
Tròng mắt của nó dần bắt đầu tan rã, một khắc cuối cùng, trông thấy chính là nụ cười như ma mị của nam nhân kia. Rõ ràng là xinh đẹp như thế, lại khiến người ta nhìn thấy nháy mắt rơi vào địa ngục……
“Tuyệt!”
Nửa ngày sau Quân Thanh Vũ mới phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc gọi ra tên này.
Nam nhân từ từ xoay người lại, đứng yên ở giữa hư không, hắn cúi đầu nhìn xuống nữ nhân đứng trên mặt đất, môi đỏ khẽ nhếch: “Nữ nhân, bổn tọa cứu ngươi, ngươi nên cảm ơn bổn tọa như thế nào? Không bằng……”
Mắt đỏ của hắn cười như không cười đảo qua mông của nàng, nụ cười kia càng thêm yêu mị: “Để bổn tọa đánh mông của ngươi một trận, như thế nào?”
Quân Thanh Vũ hơi nheo đôi mắt lại: “Tuyệt, sao ngươi lại ở Phong Vân Thành?”
Vì sao ta ở chỗ này? Không phải là bị ngươi mang vào sao?
Nhưng những lời này cho dù như thế nào hắn đều không thể nói ra……
“Nữ nhân, đừng nói sang chuyện khác với ta, bổn tọa vĩnh viễn sẽ không quên sỉ nhục năm đó ngươi dùng dây mây đánh mông của bổn tọa, chuyện này sớm hay muộn bổn tọa sẽ trả lại cho ngươi……” Tuyệt ngừng nói một chút, ý cười càng sâu: “Nhưng, bây giờ bổn tọa muốn chính là ngươi cam tâm tình nguyện, chậc chậc, cam tâm tình nguyện bị người đánh mông, việc này còn khiến cho người ta khinh thường hơn cưỡng bách.”
“Đó là vĩnh viễn cũng không có khả năng!”
“Vậy cũng chưa chắc.” Ngón tay của Tuyệt khẽ vuốt cằm, mị hoặc nở nụ cười: “Nhân loại các ngươi còn không phải là thích cởi sạch quần bị người đánh mông sao?”
Quân Thanh Vũ có chút ngây ngẩn cả người: “Nhân loại thích? Là ai nói cho ngươi?”
“Bổn tọa chính mắt nhìn thấy.” Tuyệt hơi nâng cằm lên, từ trên cao nhìn xuống nói: “Có đôi khi là hai người, có đôi khi là ba người ở trên một cái giường, nhưng còn có rất nhiều hai người, những người đó thường xuyên cởi quần mông chổng vào một người khác, bổn tọa còn nghe được những người đó phát ra tiếng rất thống khổ……”
Lời của edit: nam nhân ngây thơ vcc, haha :D
Quân Thanh Vũ lập tức không kịp phản ứng lại, thật lâu sau mới hiểu rõ người nam nhân này đang nói cái gì, xoạt một tiếng sắc mặt đỏ bừng, trong ánh mắt thanh lãnh tỏa ra một tia xấu hổ.
Nếu Tuyệt và Chu Tước quen nhau, vậy cũng nên sống rất lâu rồi, vì sao với phương diện nào đó, lại đơn thuần như một hài tử……
“Nhân loại các ngươi yêu thích thật là cổ quái.” Tuyệt lắc đầu, khó hiểu nói: “Lại thích bị người đánh mông, việc này với bổn tọa mà nói là sỉ nhục trong sỉ nhục!”
“Khụ khụ!” Quân Thanh Vũ nhịn không được ho khan hai tiếng, nói thêm gì nữa, không biết Tuyệt sẽ nói ra lời kinh thế hãi tục gì nữa.
“Tuyệt, ngươi và Chu Tước kẻ thù, cho dù như thế nào, ta đều sẽ đứng ở bên Chu Tước, nhưng hôm nay ngươi là ân nhân cứu mạng của ta ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Tay của nam nhân đặt ở phía sau khẽ run, đột nhiên cười lạnh: “Không cần, bổn tọa cứu ngươi, cũng không muốn ngươi chết quá sớm, ít nhất ở trước khi ta chưa thể đánh mông của ngươi ngươi còn không thể chết được, nhưng…… Bổn tọa rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Chu Tước sẽ nhận ngươi làm chủ, ngươi xác thật rất mạnh.”
Không phải thực lực cường đại, mà là tính cách của nàng……
Tuyệt từ từ nhắm hai mắt lại.
Giờ khắc này, lại không cẩn thận nhớ tới một khắc Quân Thanh Vũ giúp hắn băng bó ngón tay kia…… Có lẽ lúc này ra tay cứu nàng, không phải là bởi vì sỉ nhục còn chưa trả lại cho nàng kia.
Mà là bởi vì một phần ấm áp hắn chưa từng hưởng thụ kia……
Hồng y của nam nhân chợt lóe, trong phút chốc xuất hiện ở ngoài mấy trăm mét, chỉ lắc mình mấy cái đã biến mất ở trước mặt Quân Thanh Vũ……
Nhìn bóng dáng nam nhân rời đi, Quân Thanh Vũ theo bản năng khẽ thở phào, nàng còn tưởng rằng lần này khó có thể tránh được móng vuốt của hắn, ai ngờ hắn dễ dàng rời đi như vậy.
“Mẫu thân!”
Khi Hoàng Nhi bị thả ra Chu Tước Bảo Đỉnh, đột nhiên nhào vào trong lòng Quân Thanh Vũ, nước mắt lưng tròng nhìn chăm chú vào nàng.
“Mẫu thân, Hoàng Nhi rất sợ hãi……”
Nàng sợ sẽ không còn được gặp lại nàng……
Thân thể của Tiểu Hoàng Nhi run nhè nhẹ, lúc này, không còn là ngụy trang nữa, mà là thật sự sợ hãi……
“Không phải ta không có việc gì sao?” Quân Thanh Vũ hơi mỉm cười, ngước mắt nhìn về phía thi thể của Vân Thiên Báo phía trước, mày nhíu chặt lại: “Với thực lực của Tuyệt, có thể khiến Vân Thiên Báo hôi phi yên diệt, nhưng vì sao để thân thể của lại nó? Lại còn có…… Bảy phần chín?”
Ánh mắt của nàng sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Tiểu Hoàng Nhi.
Chẳng lẽ là vì Hoàng Nhi?
Nghĩ đến đây, Quân Thanh Vũ nhịn không được lên tiếng bật cười.
Sao có thể? Với nam nhân như hắn sao có thể để Hoàng Nhi tăng lên thực lực? Hẳn là nàng nghĩ nhiều……
“Mẫu thân.” Hai mắt Tiểu Hoàng Nhi sáng lên: “Vân Thiên Báo kia có thể cho Hoàng Nhi đột phá đến Tiên Thiên cao cấp, về sau gặp lại kẻ địch cảnh giới đỉnh phong, cho dù không đánh lại cũng có thể ngăn cản vài canh giờ.”
Quân Thanh Vũ gật đầu, đột nhiên nàng như đã nhận ra cái gì, mày liễu hơi nhíu lại: “Thỏ con đâu? Nó lại chạy đến đâu rồi? Thôi, tạm thời mặc kệ nó trước, hiện giờ cũng nên để các con rối đi ra tăng thực lực lên……”
Một tháng thời gian thoáng qua, rất nhanh đã đến ngày kết thúc……
Ngoài cửa cấm địa, đông đảo đệ tử thế lực cơ bản đã đến đông đủ, thật lâu sau Quân Thanh Vũ mới khoan thai tới muộn.
Đồng Nguyên nhíu mày lại, đáy mắt mang theo tia ảo não, ở cấm địa cơ hội giết người tốt như vậy, hắn lại cứ lãng phí như vậy.
Ai có thể nghĩ trong một tháng, lại chưa một lần gặp được nàng……
“Hừ!” Một tiếng khinh thường từ trong đám người truyền đến: “Không nghĩ tới một đệ tử thập nhị giai của Lưu Nguyệt Môn tiến vào cấm địa đều còn có thể sống sót đi ra.”
“Ha ha, đây còn phải nghĩ nhiều sao? Chắc chắn là tìm một sơn động ở bên ngoài trốn vào, bằng không chỉ dựa vào một mình nàng sao có thể sống sót đi ra?”
Nói hai câu này, tự nhiên là đệ tử Bắc Tông.
“Này, các ngươi nói, trận thi đấu này rốt cuộc là ai đạt được thắng lợi?”
“Khẳng định là Vô Thượng Tông hoặc là Lạc Nguyệt Đảo, ở lần thi đấu trước thành tích của hai người này tốt nhất, có mười người có thể tham gia thi đấu, nhân số nhiều đó là một ưu thế, hơn nữa cường giả hai bên quá nhiều, nếu săn giết linh thú cấp bậc đủ mạnh thì khả năng thắng cũng càng lớn, một linh thú Tiên Thiên cao cấp có thể so với một trăm linh thú Tiên Thiên trung cấp, tuy ở trong cấm địa Tiên Thiên cao cấp không nhiều lắm, nhưng nếu đạt được mười con thì có thể có được phần thắng……”