Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nghe giọng nói còn dễ nghe hơn tiếng suối mát này, tất cả mọi người không nhịn được quay đầu nhìn lại, ngay lập tức thấy một bóng dáng thanh nhã như giẫm hoa sen đi đến ở dưới ánh trăng kia, khiến người ta kinh diễm không thể kiềm chế.
“Thiếu chủ!”
Đám người Hỏa Vân trông thấy nam nhân xuất hiện, trong lòng kinh ngạc, bởi vì tính cách của Cảnh Nguyệt Hiên không phải rất thích nơi náo nhiệt, cho nên hai tiệc tối đều không tham gia, nhưng không nghĩ lại xuất hiện ở chỗ này.
Hơn nữa hắn lại đạp hư không mà đến, cẩm y ưu nhã kia ở dưới gió đêm khẽ bay.
“Thánh Cảnh!”
Nhìn thấy một màn làm cho người ta kinh hách này, rất nhiều người đều hít một ngụm khí lạnh, lại không ai nghĩ đến thiếu chủ Lưu Nguyệt Môn lại sẽ là cường giả Thánh Cảnh trẻ tuổi như vậy!
Nếu có thể rời khỏi nơi này, Lưu Nguyệt Môn có được Quân Thanh Vũ và Cảnh Nguyệt Hiên nhất định là bá chủ đại lục, không còn khả năng khác.
“Xin lỗi, ta đã tới chậm.”
Cảnh Nguyệt Hiên từ từ đi đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, mặt nở nụ cười ưu nhã, khuôn mặt tuấn mỹ kia ở dưới ánh trăng lại cảnh đẹp ý vui như thế, như có thể khiến cho tất cả mọi người hãm sâu vào trong ôn nhu kia.
Quân Thanh Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nói với nam nhân bên cạnh: “Cảnh Nguyệt Hiên, ngươi không cần phải để ý đến ta, đi bảo vệ Lưu Nguyệt Môn và Vô Thượng Tông.”
Nghe được lời này, Cảnh Nguyệt Hiên nhìn nàng thật sâu một cái, ưu nhã cười nói: “Yên tâm đi, nhưng ngươi cũng phải chú ý an toàn.”
Quân Thanh Vũ gật đầu, rồi sau đó toàn tâm tiến vào chữa trị.
Bởi vì có người thành chủ bảo hộ ở xung quanh bọn họ, cho nên nàng không lo lắng chút nào, ánh mắt tập trung vào trận pháp bị hỏng trước mặt, vẻ mặt dần ngưng trọng……
Không ít Thánh Cảnh từ trong Thần Cảnh chạy ra, không có bất kì lời nói gì đã xuống tay với người cách mình gần nhất, dần dần, mặt đất bị máu tươi nhiễm đỏ, vô số thi thể chồng chất như núi.
Nhìn người phủ thành chủ chết, đôi mắt của thành chủ trở nên đỏ tươi một chút, ông tức giận hét lớn một tiếng, giao Mị Nhi cho Chu Sâm bảo vệ rồi giết vào trong quân địch.
“Các ngươi không ngây ngốc ở trong Thần Cảnh, lại chạy tới đại lục quấy rối, bổn thành chủ phụng mệnh bảo vệ nơi này, tuyệt đối không để các ngươi nhiễu loạn trật tự của đại lục!”
Trong giọng nói của ông lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Nam nhân đối diện cười to hai tiếng, hung ác ở đáy mắt cũng lộ: “Ngươi cũng chỉ là một con chó của những người đó mà thôi, thật sự xem mình là chuyện lớn! Nếu chỗ kia không dung chúng ta, vì sao chúng ta không thể tới nơi này xưng vương xưng bá? Chỉ cần ở đại lục này, thì không ai có thể giết chúng ta, ngược lại phải cung kính với chúng ta, tên ngốc mới có thể tiếp tục ngây ngốc ở nơi trục xuất không người ở kia, chỉ thiếu sót là, chân khí ở nơi này quá loãng, không thể khiến chúng ta tiến bộ, nhưng vậy thì như thế nào? Sao so được với nơi trục xuất!”
Nơi trục xuất là một số nhân tài phạm vào sai lầm sẽ bị đuổi đến địa phương kia, tiến vào chỗ kia đều bị khắc dấu, nhất sinh nhất thế không thể rời đi, nếu không sẽ bị cường giả đại lục đuổi giết!
Nhưng đó là địa phương nào?
Một mảnh hoang vu, không người sống, mỗi ngày đều xảy ra chuyện hành hạ người đến chết, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, loại Thánh Cảnh như bọn họ chỉ có thể ở đó chờ chết!
Nếu đi vào đại lục này, một Thánh Cảnh còn sẽ được coi như tổ tông mà cung kính.
Cũng khó trách những người này đều cố gắng xông vào nơi này……
“Bổn thành chủ tuyệt đối không để các ngươi tiến vào nơi này tổn thương người vô tội!” Đôi mắt của thành chủ híp lại, một tia lãnh mang từ đáy mắt xẹt qua, ông từ từ rút trường kiếm bên hông ra, ngay lập tức đã thấy một ánh sáng đỏ xẹt qua, rồi sau đó ngực của nam nhân trước mặt trào ra một dòng máu tươi.
Hắn mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn hơi thở trên người thành chủ tỏa ra, cơ thể hung hăng chấn động: “Thần…… Thần Cảnh?”
Ở trong đại lục này, lại có Thần Cảnh!
Ầm!
Thân thể của nam nhân ngã mạnh xuống mặt đất, máu tươi từ trong thân thể của hắn chảy ra, nhiễm đỏ khắp mặt đất……
Nhưng một màn này không dọa được người khác.
Rất nhiều người như con kiến từ trong Thần Cảnh nhào ra, số lượng càng ngày càng nhiều, trên cơ bản đội thánh vệ phủ thành chủ đã chết một nửa nhân số, dù là các đại môn phái cũng tổn thương thê thảm.
Sắc mặt của thành chủ càng ngày càng khó coi.
Ông cảm nhận được trong những Thánh Cảnh xuất hiện có một số người có lực lượng đến đỉnh phong, cách Thần Cảnh chỉ có một bước xa, nếu tiếp tục, đi ra sẽ là cường giả Thần Cảnh.
Đến lúc đó cho dù là ông cũng không thể chống đỡ!
“Quân cô nương, còn bao lâu nữa mới có thể chữa trị xong trận pháp?” Sắc mặt của thành chủ rất không tốt, quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ nôn nóng hỏi.
Giờ phút này, cho dù vẻ mặt của Quân Thanh Vũ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khẩn trương……
Mồ hôi trên trán càng chảy càng nhiều, từ trên khuôn mặt tinh xảo kia chảy xuống, vẻ mặt của nàng tái nhợt, mắt đen như ám dạ nhìn chằm chằm trận pháp trước mặt.
Đang lúc thành chủ muốn dò hỏi lại lần nữa, sắc mặt chợt biến đổi: “Nguy rồi, ta cảm nhận được ở trong khe sâu kia có một hơi thở rất cường đại đang đến đây, tên kia khẳng định là cường giả Thần Cảnh, nếu để hắn đi vào nơi này thì xong rồi!”
Cường giả Thần Cảnh, với người nơi này mà nói thì như thiên phương dạ đàm, huống chi lại là địch nhân bọn họ phải đối mặt……
Ngay lập tức, một cảm giác lạnh băng từ lòng bàn chân chui vào trong lòng, làm trong lòng mọi người đều có một loại sợ hãi.
Nếu để cường giả Thần Cảnh kia đi ra, tất cả mọi người sẽ chết ở chỗ này!
“Ha ha ha!”
Trong đám người, một tiếng cười đột nhiên truyền đến, Thánh Cảnh trẻ tuổi một quyền hất tung vũ khí của đội thánh vệ, cười nhạo: “Ngươi cho rằng ngọn lửa kia có thể vây khốn chúng ta sao? Lập tức lão đại của chúng ta sẽ đến, đến lúc đó đại lục này chính là thiên hạ của chúng ta.”
Vừa dứt lời, lại có một giọng nói vang lên.
“Thanh Ca, mau đi giết những Luyện Trận Sư đó, đặc biệt là nữ nhân kia, ta cảm giác được hình như nàng rất lợi hại, ngàn vạn đừng để cho bọn họ ngăn cản lão đại xuất hiện!”
Khoảnh khắc, mấy người nhìn nhau, lại đồng thời nhằm về phía Quân Thanh Vũ……
Nhìn thấy màn này, khuôn mặt luôn thanh nhã của Cảnh Nguyệt Hiên trầm xuống, trong ánh mắt kia hiện lên sát khí rét lạnh, rốt cuộc hắn cũng không rảnh lo đối thủ trước mặt đã tung người nhảy vào không trung một kiếm chém lên trên lưng một Thánh Cảnh trong đó.
Phụt.
Một dòng máu tươi phun ra, rồi sau đó vị Thánh Cảnh kia từ trong hư không rơi xuống. Nhưng đồng thời có vài người ở mấy phương hướng đồng thời nhanh chóng xông về phía Quân Thanh Vũ……
“Không tốt!”
Lúc thành chủ quay đầu lại đã thấy được một màn nguy hiểm kia, sợ tới mức trái tim đều thiếu chút nữa ngừng đập, hai mắt ông đỏ bừng tức giận hét lên: “Người của đội thánh vệ nghe lệnh, cho dù mất đi tính mạng cũng phải bảo vệ Quân cô nương an toàn!”
“Vâng, thành chủ!”
Người của đội thánh vệ cũng biết sứ mệnh của mình, cho dù là dùng mạng cũng phải bảo vệ nàng, chỉ vì nữ nhân này là hy vọng duy nhất của đại lục……
Nhưng vừa rồi ở trong chiến đấu, người của đội thánh vệ đã chết rất nhiều, bây giờ nhiều người như thế nào đều yếu hơn công kích của nhiều người như vậy.
Mắt thấy thế lực mình cực khổ bồi dưỡng đã chết bảy tám phần, lòng của thành chủ đều đang nhỏ máu, trong lòng càng thêm cừu hận với những người này.
Nhưng mà, ông đã không kịp căm thù những người này, bởi vì hơi thở cường đại kia đã đến gần trước mắt, loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu xám từ nơi không xa trong khe sâu bay vút đến, cách cửa hai nơi cũng chỉ có trăm mét……
“Nguy rồi, lần này xong đời!” Sắc mặt của thành chủ tái nhợt, mắt lộ ra tia tuyệt vọng nói: “Thực lực của người kia còn ở trên ta, nếu để hắn tới, đại lục này đã không thể chế trụ người của hắn……”
Còn có khoảng cách gần như vậy, dựa vào nàng có thể được không? Nếu không bị nhốt nửa khắc kia, có lẽ Quân Thanh Vũ đã sớm tu luyện xong trận pháp.
“Lạc Nguyệt Đảo!” Thành chủ nắm chặt nắm đấm, toàn thân nhấc lên một cổ lửa giận mãnh liệt: “Bổn thành chủ ở chỗ này thề, tuyệt đối thế bất lưỡng lập với các ngươi!”
Có lẽ thành chủ nói ra tiếng long của mọi người, khiến người của các thế lực lớn đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu hôm nay bọn họ không chết, Lạc Nguyệt Đảo cần phải trả giá đại giới thảm thống!
Mồ hôi trên trán Quân Thanh Vũ chảy ròng, cả y phục đều kề sát thân thể thon dài, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ.
Tay nàng dần run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tiêu hao cường đại khiến nàng có chút không chống đỡ được, nhưng bây giờ nàng vẫn không thể từ bỏ……
Đúng lúc này, một dòng nước ấm từ trong Chu Tước Bảo Đỉnh tràn ra, khiến lực lượng nàng bị tiêu hao đang từ từ khôi phục……
Chu Tước!
Trong lòng Quân Thanh Vũ ấm áp, nàng biết đây nhất định là Chu Tước đang trợ giúp nàng, cho nên nàng tuyệt đối không thể thất bại, nếu không chỉ biết cô phụ một mảnh tâm ý của Chu Tước.
“Không được, ta không được rồi.”
“Quá mệt mỏi, vì sao lâu như vậy còn không chữa trị xong?”
Dần dần có một số Luyện Trận Sư không kiên trì được ngã xuống, thở hổn hển từng ngụm, nhưng vào lúc này, Thần Cảnh trong khe sâu càng ngày càng gần, ngay cả khuôn mặt đều rõ ràng đập vào trong mắt.
Nói như thế nào đây? Đó là một nam nhân ba mươi tuổi, ngũ quan không tính là tinh mỹ, lại rất sắc bén, tròng mắt màu xám lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Như chỉ có giết qua rất nhiều người, mới có thể mang cho người loại cảm giác lành lạnh này……
Khuôn mặt sắc bén kia cách mọi người càng ngày càng gần, bước chân đang muốn bước ra ngoài cửa, có một số người thậm chí cảm giác được hắn ở trước mặt mình, cổ khí thế cường đại trên người kia từ không khí trực tiếp ép đến trước mặt bọn họ, như ở trong một khắc sẽ hít thở không thông mà chết.
Trong mắt mọi người đều lộ ra tia tuyệt vọng, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy một nửa chân của nam nhân áo bào bước ra đại môn……
Xong rồi, lần này chúng ta nhất định xong rồi!
Giờ khắc này, mọi người đều cảm giác tận thế buông xuống, bọn họ hơi hé miệng, cổ họng lại như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, không thể phát ra một chút tiếng nào……
Ầm!
Ngay ở lúc bọn họ cho rằng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cửa giao thông giữa hai thế giới đóng mạnh lại, trong khoảnh khắc uy áp biến mất, mọi người nháy mắt khôi phục khả năng hít thở, nhưng cuối cùng không chống đỡ được ngồi dưới đất thở hổn hển.
Một trận gió lạnh thổi qua, bọn họ hung hăng rùng mình, lúc này mới phát hiện trên lưng đã ướt sũng mồ hôi.
Nếu không phải cái chân đưa ra ngoài cửa kia bị đại môn kẹp đứt xuống, bọn họ đều sẽ cho rằng vừa rồi chẳng qua là một cơn ác mộng……
“Tiểu vũ!”
Sắc mặt của Gia Cát Vân bỗng nhiên đại biến.
Giọng nói kinh hoảng của nàng hấp dẫn chú ý của mọi người, ngay lập tức đưa ánh mắt về phía Quân Thanh Vũ, vừa thấy không nhịn được sợ tới mức trái tim đều run rẩy một chút.
Nhưng thấy nữ tử bạch y đầm đìa mồ hôi, vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, mà phía sau nàng, một Thánh Cảnh bay lên trời, đao hung hăng chém về phía đầu của nàng……
“Không xong!”
Ngón tay của Quân Thanh Vũ khẽ run, lại phát hiện trên chân vô lực, không thể đứng lên, mà những người khác bên cạnh cũng mất đi sức chiến đấu, đành phải trơ mắt nhìn thanh kiếm này chém về phía Quân Thanh Vũ……
Khuôn mặt anh tuấn của Cảnh Nguyệt Hiên đại biến, cơ thể chợt lóe đã xẹt qua bầu trời đêm.
Nhưng rõ ràng không còn kịp nữa rồi, cho dù tốc độ của hắn có nhanh giờ phút này cũng cách Quân Thanh Vũ một khoảng cách rất lớn……
Đột nhiên, mọi người nhìn thấy một ánh sáng đỏ từ không trung hiện lên, rồi sau đó Quân Thanh Vũ đã bị một cánh tay dài kéo vào trong lòng……
Hồng y tóc bạc như yêu mị ở trong gió đêm khẽ bay, nam nhân ôm chặt lấy nữ tử trong lòng, bàn tay vung lên bắn ra một ngọn lửa, nháy mắt đã đốt người trước mặt thành tro tàn……
Giải quyết xong người trước mắt, nam nhân quay đầu nhìn nữ tử trong lòng, này vừa thấy bất giác kinh diễm.
Nữ tử trước mắt vẫn là bạch y bay bay, bây giờ lại dán chặt vào thân thể của nàng, đặc biệt là hai luồng thịt phía trước, làm hắn bất giác hơi nheo đôi mắt màu đỏ lại.
Ánh mắt của nam nhân di chuyển về phía trước một chút, dừng ở trên xương quai xanh dính mồ hôi kia, lại tinh mỹ mê người như thế.
Yết hầu của hắn bất giác lên xuống, trong đôi mắt màu đỏ thiêu đốt ngọn lửa hùng liệt, ánh mắt không chớp nhìn Quân Thanh Vũ……
“Mẫu thân, nhanh, ta cảm giác được hiện tại ý thức của hắn đang rối loạn, thừa dịp hắn không chú ý khế ước với hắn đi, về sau có thể tùy thời tùy chỗ ngược hắn.”
Trong linh hồn truyền đến giọng nói hưng phấn của Tiểu Hoàng Nhi.
Ai bảo gia hỏa đáng chết này luôn bắt nạt mẫu thân, nếu có thể khế ước với hắn, về sau muốn đối xử với hắn như thế nào thì có thể đối xử với hắn như thế, một ngày đánh hắn mười tám hắn cũng không dám phản kháng.
“Khế ước?” Quân Thanh Vũ bị hoảng sợ, nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, hắn và hoàng nhi giống nhau, không cần Khế Ước Trận, dùng huyết khế, người dùng máu tươi ấn ở trên trán của hắn, sau đó dùng linh hồn phá vỡ ý thức của hắn, ở trong đầu hắn hạ linh hồn lực của người vào đó là khế ước, bây giờ ý thức của hắn rối loạn, là cơ hội tốt nhất!”
Hoàng Nhi càng nói càng hưng phấn, nàng sớm khó chịu với hỗn đản đáng chết này rồi, chờ mẫu thân khế ước hắn, xem nàng xử lý tên hỗn đản này như thế nào!
Quân Thanh Vũ nhíu chặt mày rồi thả lỏng ra, nàng vội vàng lấy kiếm nhỏ ra cắt đứt ngón tay của mình, chợt để đầu ngón tay kề sát trán của hắn.
Nam nhân chớp đôi mắt, ngọn lửa trong đôi mắt màu đỏ kia như có thể cắn nuốt nàng, nóng bỏng khiến người ta không thể chịu đựng được.
Lại vào lúc này, linh hồn của hắn hung hăng run rẩy một chút, cũng bởi vì cảm giác dị dạng này khiến nam nhân phục hồi tinh thần lại……
“Được rồi.”
Quân Thanh Vũ thu tay của mình lại, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười. Khế ước lúc này, thật sự là dùng hết lực lượng còn sót lại của nàng……
“Ngươi làm cái gì với ta vậy?” Nam nhân híp đôi mắt khát máu lại, cầm chặt tay của nữ nhân trước mặt, nguy hiểm hỏi.
Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Tự mình cảm giác một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
“Hừ!”
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, thông qua bên trong xem xét tình huống thân thể của mình một chút, khi phát hiện dấu vết trong đầu kia, ầm một tiếng, một cổ lửa giận cường đại từ trên người hắn bắn ra.
“A a a! Nữ nhân đáng chết, ngươi lại khế ước bổn tọa!”
Hắn lại bị nữ nhân dám can đảm đánh mông của hắn này khế ước! Cái này khiến cho Tuyệt luôn tự do nhàn tản sao không phẫn nộ?
Mình chẳng qua bị thân thể của nàng mê hoặc một chút, nữ nhân này lại thừa dịp này khế ước hắn!
Tuyệt rất ủy khuất, còn không phải là nhìn nàng vài lần thôi sao, không cần phải làm hỏng cả đời ccuar hắn chứ? Đặc biệt là, nàng thành chủ nhân của mình, về sau sao có thể đánh mông của nàng?
Đây quá không công bằng!
So với Tuyệt tức giận và ai oán, những người khác rõ ràng ngây ngẩn cả người. Người sáng suốt đều có thể thấy được thực lực của nam nhân này cũng là Thánh Cảnh, thậm chí cách Thần Cảnh chỉ có một bước xa, bây giờ lại bị nàng khế ước?
Còn muốn dọa người như vậy hay không?
Kia chính là một linh thú Thánh Cảnh, trừ Lạc Nguyệt Đảo ra, trong môn phái nhiều lắm cũng chỉ có một hai Thánh Cảnh như vậy thôi.
“Tuyệt, đây là thứ gì?” Quân Thanh Vũ nhướng mày, dừng ở trên một mảnh vải màu trắng lộ ra trong vạt áo của hắn.
Trong lòng Tuyệt kinh hãi, vội vàng muốn nhét miếng vải màu trắng kia vào trong vạt áo, lại rõ ràng không kịp nữa rồi……
Quân Thanh Vũ giơ tay kéo vải trắng ra, mặt trên dính chút máu đập vào tròng mắt nàng.
Nàng hơi nheo hai mắt lại, nhìn kỹ nam nhân bên cạnh: “Miếng vải ta giúp thỏ con băng bó móng vuốt, vì sao lại ở chỗ của ngươi?”
“Ta……” Khuôn mặt của Tuyệt đỏ lên, có chút ảo não nhìn mảnh vải trong tay nàng.
Sớm biết sẽ bị nàng phát hiện, lúc trước sẽ không giữ lại bởi vì không bỏ được vải trắng này…… Ánh mắt của Quân Thanh Vũ lạnh xuống một chút: “Tuyệt, bản thể của ngươi là con thỏ? Con thỏ màu bạc kia chính là ngươi, đúng không? Bây giờ nếu ta là chủ nhân của ngươi, muốn xem bản thể của ngươi cũng rất dễ dàng, ngươi nói dối với ta mà nói vô dụng thôi!”
Khó trách thỏ con ở đâu Tuyệt cũng sẽ ở đó, nhưng mỗi lần Tuyệt vừa xuất hiện, thỏ con sẽ vô duyên vô cớ biến mất, thì ra hắn chính là thỏ con màu bạc kia.
Mình lại chưa bao giờ phát hiện quá……
Tuyệt hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, tóc bạc kia xẹt qua gò má Quân Thanh Vũ, nhưng lại mang đến một cảm giác ngứa ngáy.
Nàng đang định tiếp tục nói gì đó, ầm ầm một ngọn lửa từ trên thân thể của nàng bắn ra, chiếu sáng khắp không trung ửng đỏ một mảnh.
Ngay ở lúc mọi người không biết sinh ra biến cố gì, một cánh tay dài từ bên cạnh kéo Quân Thanh Vũ vào trong lòng mình.
Đây là một nam nhân cũng phong hoa tuyệt đại.
Hắn không âm trầm thị huyết như Tuyệt, nhưng lãnh khốc khí phách, môi đỏ gợi cảm cong lên độ cong lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn như đao khắc không biểu tình nhìn nam nhân trước mắt.
“Chu Tước!”
Khi nhìn thấy Chu Tước xuất hiện, Tuyệt rất đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đã thức tỉnh!”
Chu Tước nheo mắt đỏ lãnh khốc lại, giơ tay giải quyết Thánh Cảnh đang xông tới, mới dùng giọng trầm thấp kia nói: “Nàng là chủ nhân của ta!”
Tuyệt hiển nhiên khó chịu lời nói này của Chu Tước, trong mắt đỏ càng thêm âm trầm: “Tuy ta không muốn nhận nàng là chủ, nhưng nàng đã khế ước với ta nên ta cũng chỉ có thể cố mà tiếp thu, trừ phi ngươi để nàng giải trừ khế ước, nếu không ta sẽ đi theo nàng, dính nàng, xem ngươi có thể như thế nào!”
Nhìn khuôn mặt của đối phương trầm hạ, Tuyệt bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, có thể khiến hỗn đản đáng chết này ăn mệt, cũng là một chuyện đẹp đẽ.
“Thỏ con.” Khóe môi của Quân Thanh Vũ cong lên, cười như không cười nhìn hắn một cái: “Có phải ngươi ngứa mông hay không?”
“Ngươi……” Tuyệt tức đến khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, bụng đầy ủy khuất quát: “Nữ nhân, hắn là khế ước thú của ngươi, ta cũng là khế ước thú của ngươi, dựa vào cái gì ngươi bất công với hắn?”
“Bởi vì từ lúc bắt đầu là ta quen Chu Tước trước, mà ngươi……” Ý cười trong mắt Quân Thanh Vũ càng sâu, âm hiểm nói: “Ta chưa quên chuyện ngươi vẫn luôn muốn đánh mông của ta, vì không cho ngươi luôn tìm ta phiền toái, cho nên chỉ có thể khế ước với ngươi.”
“Nữ nhân, ngươi lấy oán trả ơn, tốt xấu gì bổn tọa cũng cứu ngươi hai lần! Bây giờ bổn tọa phải giải trừ khế ước với ngươi, nữ nhân đáng chết, trả tự do lại đây!”
Tuyệt cảm thấy rất chua xót, tốt xấu gì bọn họ cũng nhận thức lâu như vậy, mình cũng không làm ra chuyện đại ác gì, vì sao nữ nhân này lại che chở cho Chu Tước như vậy?
Khó chịu!
Bây giờ Tuyệt thật sự khó chịu, hận không thể bầm thây vạn đoạn Chu Tước.
Nhưng những người khác mặc kệ Tuyệt sảng khoái hay không, bọn họ đã bị sự thật này dọa choáng váng……
Nữ nhân Lưu Nguyệt Môn này chẳng những mới vừa khế ước một linh thú Thánh Cảnh, nguyên bản còn có một con? Còn có cái gì dọa người hơn việc này, sau này có nữ nhân này ở đây, ai còn dám động vào Lưu Nguyệt Môn?
“Ân oán của chúng ta sau này tính, bây giờ giải quyết những người trước mắt này.” Chu Tước quay đầu nhìn về phía những Thánh Cảnh còn chưa giải quyết đó, ánh mắt càng thêm lãnh khốc.
Tuyệt cười to hai tiếng, tóc bạc hồng y ở trong gió khẽ bay, đẹp đến kinh tâm động phách.
“Chu Tước, không bằng bây giờ chúng ta tới xem ai giết địch nhân nhiều, lúc này ta tuyệt đối sẽ không lại bại bởi ngươi!”
“Được.” Chu Tước lãnh khốc nhìn hắn một cái: “Nhưng mỗi lần ở trước chiến đấu đều ngươi sẽ nói như vậy, kết quả vĩnh viễn là ngươi thua!”
“Hừ!” Tuyệt hừ lạnh một tiếng: “Đó là trước kia, lần này ta sẽ không thua!”
Bởi vì chữa trị trận pháp, khiến cho cửa giao thông hai nơi bị đóng, cũng không có Thánh Cảnh có thể đi ra, cho nên kế tiếp những người này do Chu Tước và Tuyệt gia nhập, rất nhanh bị tàn sát sạch sẽ.
Nhưng trận chiến này cũng khiến phủ thành chủ tổn thất thảm trọng, gần trăm người đội thánh vệ cuối cùng cũng chỉ còn mười mấy người, môn phái khác cũng tổn thất hơn nửa, cho nên mặc dù cuối cùng thắng lợi, cũng không ai lộ ra tươi cười……
“Quân cô nương, lần này thật sự cảm ơn ngươi.” Mắt thành chủ lộ ra cảm kích nói: “Nếu không có ngươi trợ giúp, đại lục sắp rơi vào trong nước sôi lửa bỏng, tuy chúng ta bị nhốt chung nửa khắc, hẳn là có không ít Thánh Cảnh tiến vào đại lục, nhưng kia chỉ là bộ phận nhỏ mà thôi, tin tưởng rất nhanh có thể giải quyết.”
Quân Thanh Vũ hơi gật đầu: “Thành chủ, khi chữa trị trận pháp ta hơi động tay chân chút, sau này người trong Thần Cảnh không thể tiến vào đại lục, nhưng người trong đại lục lại có thể đi Thần Cảnh.”
“Cái gì?”
Cơ thể của mọi người chấn động, không dám tin nhìn nữ tử trước mắt.
Như sớm đoán được ánh mắt của mọi người, Quân Thanh Vũ nhún vai, nàng làm như vậy cũng là tính toán vì mình, chờ sau này thực lực trở nên mạnh, nàng nhất định phải đi Thần Cảnh.
“Haiz.” Trưởng lão Thanh Môn thở dài một tiếng: “Thành chủ đại nhân, bây giờ có phải chúng ta nghĩ cách rời khỏi phủ thành chủ này như thế nào hay không? Bị nhốt ở nơi này cũng không phải biện pháp.”
Thành chủ cười khổ một tiếng: “Vì không cho những Thánh Cảnh đó rời đi, ta đã mở ra các biện pháp phòng ngự, dùng lửa bao vây nơi này, nói thật, rời đi như thế nào, ta cũng không biết.”
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của mọi người đều trầm xuống.
Không thể rời đi, bọn họ còn nói báo thù như thế nào?
“Các ngươi không thể phá vỡ ngọn lửa, không biểu đạt nàng không thể.” Chu Tước quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, trong đôi mắt màu đỏ hiện lên tia kì dị: “Lực lượng của những ngọn lửa đó vừa lúc trợ giúp cho tu vi của ngươi, cho nên, ngươi có thể đi hấp thụ năng lượng bên trong, nhưng chỉ bằng vào một mình ngươi thì vẫn không được, để phượng hoàng kia giúp ngươi, nàng cũng cần lực lượng này.”
Quân Thanh Vũ vui vẻ trong lòng, sao nàng lại quên mất Tiểu Hoàng Nhi.
“Chỉ là Chu Tước, đây không phải là linh hồn chi hỏa, hình như ta không thể tiếp xúc được lửa trừ của linh hồn ra.”
“Ngươi có thể.” Vẻ mặt của Chu Tước lãnh khốc, mặt không biểu tình nói: “Đây là Nghiệp Hỏa trong truyền thuyết, không phải giống ngọn lửa, mà ngươi khế ước ba linh thú hệ Hỏa thì không gì không thể.”
Quân Thanh Vũ trầm mặc nửa ngày, gật đầu: “Được, ta tới thử xem.”
Mọi người nhìn thấy Quân Thanh Vũ đồng ý rồi ngồi xuống, đáy mắt lại hiện ra tia mong đợi lần nữa. Có lẽ có nàng ở đây, thì sẽ có vô số kỳ tích xảy ra……
Ánh mắt của Cảnh Nguyệt Hiên luôn dõi theo Quân Thanh Vũ, trong ánh mắt thanh nhuận chứa nụ cười ưu nhã. Có thể nói, trừ Chu Tước ra, quen biết Quân Thanh Vũ trước chính là hắn, cũng là hắn nhìn nữ tử này từ nữ hài mồ côi ban đầu bị người ta ức hiếp kia cho tới khi trưởng thành đến mức bây giờ……
Hấp thu Nghiệp Hỏa không phải nhất thời nửa khắc là có thể hoàn thành, mà ở lúc nhóm Quân Thanh Vũ bị nhốt ở trong phủ thành chủ một năm, ngoại giới đã xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.
Lạc Nguyệt Đảo trở về đại lục, phát ra thông tri, Phong Vân Thành xuất hiện biến cố, vô số cường giả Thánh Cảnh xuất hiện, mặc dù là thành chủ cũng không thể tránh được kiếp nạn lần này, bọn họ cũng hao tổn tâm cơ mới chạy thoát được.
Mà trừ Lạc Nguyệt Đảo ra, cũng chỉ có Bắc Tông rời yến hội trước mưới tránh thoát một kiếp này. Trừ lần đó ra, toàn bộ môn phái khác tiến vào Phong Vân Thành đều không thể trở về……
Khi chuyện này truyền tới Lưu Nguyệt Môn, đệ tử tiểu đội Phong Vân cũng không tin tưởng việc này, nếu không phải Ba Lâm ngăn cản, đoán chừng đã sớm chạy đến Phong Vân Thành……
Trừ bọn họ ra, Cố Ngôn cũng sốt ruột mồ hôi đầy đầu, cũng phái người đi ra ngoài tìm hiểu sống chết của bọn họ.
Nhưng bởi vì hiểu rõ tính tình của Sơn Dung, cho dù long của Cố Ngôn tràn đầy nôn nóng cũng không dám đi nói cho ông, cho nên chờ Sơn Dung biết việc này đã là nửa năm sau.
Biết được Quân Thanh Vũ xảy ra chuyện, ông tức tát Cố Ngôn một cái ngã xuống mặt đất, vội vàng chạy xuống chân núi, không đợi ông chạy đến chân núi, một đệ tử vội vàng chạy như bay đến, thở hổn hển nói.
“Môn chủ, Sơn Dung đại nhân, việc lớn không tốt……”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cố Ngôn nhíu mày lại, khuôn mặt vững vàng hỏi.
“Là…… Là người của Bắc Tông.” Vị đệ tử kia lau mồ hôi lạnh trên trán, thiếu chút nữa khóc ra: “Bọn họ đã giết đến cửa rồi, sắp vào trong môn phái, lần này làm sao bây giờ?”
“Cái gì?”
Sơn Dung tức giận, hét lớn nói: “Người của Bắc Tông cũng dám đánh tới Lưu Nguyệt Môn chúng ta, đi, ta ngược lại muốn nhìn ai cho đàn hỗn đản này lá gan lớn như vậy!”
Khi nói chuyện ông phất trường bào, chạy nhanh về phía sơn môn.
Ở ngoài sơn môn, một đám người hùng hổ đánh tới, dẫn đầu là lão giả áo bào trắng kia, nhưng đó là Thánh Cảnh trong Bắc Tông. Một cường giả không phân cao thấp với lão nhân.
Hộ pháp và đệ tử của môn phái đều có chút không chống đỡ được, bị ép đến lui về phía sau, mắt thấy phía sau chính là đại môn Lưu Nguyệt Môn, bọn họ cắn răng một cái đứng yên ở nơi đó, tuyệt đối không lui lại một bước.
“Tiếu Thiên, là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy dám giết vào Lưu Nguyệt Môn chúng ta!”
Ầm một tiếng, khí thế cường đại mà bức người từ trong môn phái truyền ra, khiến lão giả áo bào trắng kia hơi nheo đôi mắt lại, mắt lạnh nhìn lão nhân quét gió mà đến.
“Sơn Dung, đã lâu không gặp, ân oán ngày xưa của chúng ta cũng nên tính rồi.”
“Hừ!”
Sơn Dung đứng ở trong hư không, tức giận nói: “Tiếu Thiên đáng chết, rốt cuộc đệ tử Lưu Nguyệt Môn chúng ta đi đâu rồi? Đừng nói cho ta là ngươi không biết!”
Tiếu Thiên cười ha hả: “Không phải Lạc Nguyệt Đảo đã nói sao? Bị cường giả Thần Cảnh giết rồi, ta cũng thật sự đồng tình với ngươi, trên cơ bản tinh anh đều ở trong đội ngũ kia đi? Mất đi nhiều người như vậy, sẽ thịt đau chết ngươi lão gia hỏa này, ha ha!”
Sắc mặt của Sơn Dung trầm xuống một chút, khí thế trên người bắn ra: “Tiếu Thiên, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Một khi đã như vậy ta cũng không tránh được phải dạy dỗ ngươi một trận!”
Xoạt!
Một áo bào tro xẹt qua hư không, như lợi kiếm bắn về phía Tiếu Thiên.
Tiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, bay lên trời, chiến đấu với lão nhân. Trừ Cố Ngôn là Tiên Thiên đỉnh phong ra, những người khác căn bản không thể nhìn thấy động tác của hai phương.
Tốc độ của bọn họ quá nhanh, quả thật làm người hoa cả mắt, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy hai khí thế nổ mạnh ở trong không khí……
Ầm!
Sơn Dung một chưởng ép về Tiếu Thiên, nhìn chưởng phong sắc bén kia Tiếu Thiên vội vàng lắc mình tránh đi, khóe môi cong lên một nụ cười âm lãnh.
“Tiếu Thiên, ngươi con mẹ nó có bản lĩnh đừng trốn cho ta!” Đáy lòng lão nhân trào ra một tia tức giận, rút kiếm ra nhấc lên một luồng khí thế.
Ầm một tiếng, kiếm khí kia xoẹt qua cơ thể của Tiếu Thiên, dừng ở trên cổ thụ cao lớn chỗ không xa, bỗng chợt cây kia sập ầm ầm, bụi đất tung bay.
“Các ngươi nói trận đấu này ai sẽ thắng?”
“Này còn phải nói sao? Khẳng định là Sơn Dung đại nhân của chúng ta, đại nhân tuyệt đối sẽ không thua.”
Cho dù mọi người thấy không rõ tình thế phía trên, tâm tình lại rất khẩn trương, ngay cả tầm mắt đều không chớp một cái……
Cố Ngôn khẽ nhíu mày, nhìn tình huống là Tiếu Thiên hơi yếu một bậc, nhưng trong long ông lại cảm giác có gì đó không thích hợp……
Bỗng nhiên, tròng mắt của Cố Ngôn co rụt lại, hoảng sợ nhìn bóng người xuất hiện trong hư không ở phía sau Sơn Dung, kinh hoảng la lớn: “Sư phụ, cẩn thận sau lưng!”
“Cái gì?”
Sơn Dung sửng sốt một chút, không nhịn được quay đầu nhìn lại. Lập tức thấy một khuôn mặt trung niên hiện ra ở trong đôi mắt của ông.
Lão nhân còn không kịp phản ứng lại, bàn tay của đối phương đã hung hăng dừng ở trên vai trái của ông, phụt một tiếng, ông phun ra một ngụm máu tươi, từ trong hư không ngã xuống.
“Tiếu…… Tiếu Thiên……” Mặt già của Sơn Dung tái nhợt, nhìn chằm chằm lão nhân giữa không trung, giọng nói tức giận mà khàn khan: “Ngươi…… Các ngươi lừa gạt!”
“Ha ha!” Tiếu Thiên cười to hai tiếng, đi đến bên cạnh nam nhân trung niên, khóe môi cong lên nhạo bang: “Ta không nói bây giờ Bắc Tông chúng ta chỉ có một Thánh Cảnh, đúng rồi, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Ngụy đại nhân cường giả đến từ Thần Cảnh, vừa mới gia nhập Bắc Tông chúng ta.”
Cố Ngôn đã không kịp tức giận, ông vội vàng đi đến bên cạnh Sơn Dung, lo lắng nói: “Sư phụ, người thế nào?”
Sơn Dung khụ ra hai ngụm máu, không trả lời ông ta, mà hai mắt màu đỏ nhìn hai người ở không trung.
Nam nhân trung niên được Tiếu Thiên kia gọi là Ngụy đại nhân hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói: “Ông ta trúng Huyền Minh Chưởng của ta, đã không còn sống được bao lâu nữa!”
“Ngươi nói cái gì?”
Mọi người Lưu Nguyệt Môn đều tức giận, một đám xoa tay hầm hè muốn đi dạy dỗ hai người kia.
Lúc này, Cố Ngôn ngược lại bình tĩnh, ông hạ người ôm Sơn Dung lên, bước nhanh ra ngoài sơn môn: “Các đệ tử đều rút về môn phái cho ta, mở ra trận pháp hộ sơn!”
Tuy mọi người không cam lòng, nhưng môn chủ đã nói như vậy, chỉ có thể trở về. Không ai biết bây giờ trong lòng Cố Ngôn đầy sát khí, nhưng ông không thể hành sự xúc động.
Sư phụ bị thương, không ai có thể là đối thủ của những người này, hiện giờ chỉ có bảo vệ đệ tử môn phái trước, chỉ cần những đệ tử tuổi trẻ đó còn sống, Lưu Nguyệt Môn vẫn còn có hi vọng!