Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 147

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đôi mắt một chút trợn to, như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng được……

Chỉ thấy địa phương vừa rồi không có một bóng người, dần hiện ra một linh thú hình thể không lớn nhưng uy vũ hùng tráng, chân của nó mạnh mẽ có lực, trừ đầu là màu ra thì chỗ khác đều là màu trắng, như một con ngựa trên người mặc một bộ giáp, trong đôi mắt màu tím chợt lóe tia lửa giận, còn ẩn chứa tràn đầy oan ức.

Nó còn không phải là tham ăn một chút thôi sao, lại không thể hiểu được bị người bắt, còn có linh thú nào xui xẻo hơn nó không?

“Tử Điện Phong Vân Thú?” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt quét nhìn mỗ thú mắt đầy ai oán, vừa lòng cong khóe môi lên: “Cũng không tệ lắm, ta vừa vặn thiếu một tọa kỵ.”

Tọa kỵ? Đường đường là chủ Thánh Linh Sơn nữ nhân này lại để nó trở thành tọa kỵ?

Mỗ thú tức giận: “Ngươi phát hiện ta như thế nào?”

“Trình độ ẩn than của ngươi quá kém, ta muốn không phát hiện ngươi cũng không được.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, nếu không phải nàng có linh hồn lực vượt qua người thường, thì căn bản không thể nhận ra được Tử Điện Phong Vân Thú này.

“Không có khả năng! Sao ngươi có thể phát hiện ra ta?”

Thân thể của mỗ thú run rẩy, giọng nói mang theo một tia bén nhọn.

Trừ Thần Cảnh ra, căn bản là không ai có thể phát hiện ra nó, cho nên nó mới có thể lợi dụng ẩn thân để những cường giả đó tiến vào Thánh Linh Sơn sợ nó.

Nhưng nhân loại này chỉ là một Tiên Thiên nho nhỏ mà thôi, sao có thể phát hiện ra nó? Hơn nữa…… Lại còn có thiết kế hại nó……

Nghĩ đến đây, mỗ thú cảm giác vô cùng oan ức, ánh mắt ai oán vô tận kia nhìn mọi người khiến lòng đều run rẩy vài cái.

Thật sự là nó quá không thích hợp với vẻ mặt này, bộ dáng ủy khuất như thế không những không khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu, còn có một loại cảm giác sởn tóc gáy……

“Quân cô nương, đại gia hỏa cái là sinh vật gì?” Đáy mắt Tiết Lâm đều rất hâm mộ.

Gia hỏa này nói mình may mắn thì còn có ai có vận khí tốt như nàng? Nhưng chỉ dùng một chân sói, đã dụ hoặc tới một linh thú cường đại……

“Người thủ hộ Thánh Linh Sơn.” Giọng nói của Quân Thanh Vũ nhàn nhạt, như dang kể ra một chuyện râu ria.

“A, thì ra là người thủ hộ Thánh Linh Sơn.” Tiết Lâm gật đầu, đột nhiên, hắn đột nhiên phản ứng lại, tròng mắt bỗng chốc mở to: “Ngươi…… Ngươi nói cái gì? Linh thú này chính là người thủ hộ Thánh Linh Sơn? Nhưng rõ ràng giọng nói của người thủ hộ Thánh Linh Sơn chính là một lão nhân!”

Bọn họ vốn cho rằng nàng chỉ là vận khí tốt mà thôi, không nghĩ tới lại có chuẩn bị mà đến, từ khi gặp phải đàn linh thú vây công nàng cũng đã lên kế hoạch tất cả.

Bằng không cũng sẽ không chặt bỏ hai chân lang sói rồi thu vào.

Tiết Lâm cười khổ một tiếng: “Rốt cuộc ta cũng tin một câu, thành công là để lại cho người có chuẩn bị, loại vận khí tốt này căn bản là đánh rắm!”

So với mọi người Tiết Lâm, mỗ thú rõ ràng càng khiếp sợ hơn.

Nữ nhân này không chỉ nhìn thấu tung tích của nó, còn nói ra thân phận của nó.

“Ngươi…… Sao ngươi biết?” Mỗ thú nuốt nước miếng.

Giờ khắc này, ánh mắt nó nhìn về phía Quân Thanh Vũ tràn ngập sợ hãi.

Nếu lại cho nó một cơ hội, tuyệt đối không vì cơ hội đánh cướp mà ở lại nơi này, nói cách khác cũng sẽ không gặp được ác ma này!

Cuối cùng ngay cả tự do đều bi ném mất!

Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nhướng mày, vân đạm phong thanh nói: “Ngươi quá không chuyên nghiệp, chỉ bằng những lời này của ngươi, cũng chỉ có thể lừa gạt một số tiểu hài tử ba tuổi, bên trong có thể nói là trăm ngàn sơ hở.”

Mỗ thú buồn bực, đám người Tiết Lâm cũng nhịn không được co giật khóe miệng một chút.

Tiểu hài tử ba tuổi?

Phải biết rằng, tới nơi này còn có rất nhiều cường giả qua tuổi nửa trăm, chẳng lẽ ở trong mắt nàng bọn họ đều là tiểu hài tử ba tuổi?

Rốt cuộc trừ nàng ra, không có bất luận kẻ nào hoài nghi thân phận của người thủ hộ.

“Cái này……” Mỗ thú ai oán nhìn về phía Quân Thanh Vũ, thê thảm xúc động nói: “Ngươi có thể trả lại tự do cho ta hay không?”

Khóe môi của Quân Thanh Vũ khẽ nhếch, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Ba chữ thản nhiên lập tức chặn lời của mỗ thú trở về, nó còn chưa sửa sang lại trạng thái cho tốt, đã thấy nữ tử vốn ngồi xổm trên mặt đất đứng lên, khóe môi chứa tươi cười nhàn nhạt.

“Ngươi muốn làm gì?”

Mỗ thú vội vàng lui về phía sau hai bước, sợ hãi nhìn Quân Thanh Vũ đi về phía mình.

Không biết có phải nó ảo giác hay không, lại cảm thấy bây giờ nữ nhân này không có ý tốt……

“Lần này, hình như ngươi thu hoạch không ít.” Quân Thanh Vũ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt thanh lãnh xẹt qua một tia sáng: “Cho nên, làm chủ nhân của ngươi, có phải ta phải thay ngươi bảo quản những bảo bối đó hay không?”

Mỗ thú cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đây rõ ràng là đang đánh cướp!

“Không được! Ta không thể cho ngươi!”

Buồn cười, những bảo bối đó là nó cướp đoạt từ trong tay nhân loại, sao có thể cho nàng? Tuyệt đối không cho!

Ngay ởlúc mỗ thú nghĩ làm thế nào mới có thể giữ được bảo vật, lại thấy nam nhân vẫn đứng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ hơi nâng mắt đen lên, ngay lập tức, một cổ hàn ý vô tận như bão tuyết long trời lở đất đánh tới, nháy mắt khiến không khí đều đông lại thành băng sương.

Mỗ thú sợ tới mức hai chân nhũn ra, cả người run rẩy.

Nếu đối mặt là những người khác, chắc chắn nó có thể ẩn thân một cái.

Nhưng con mẹ nó mình cố tình bị nữ nhân đáng chết này khế ước, còn có thể trốn đến đâu? Mặc kệ nó ẩn thân bao nhiêu lần đều có thể thông qua quan hệ khế ước bị tìm ra.

“Ta…… Ta cho ngươi còn không phải sao, đừng để cho nam nhân bên cạnh ngươi kia làm ta sợ, vạn nhất dọa ta tắc nghẽn cơ tim, có hại vẫn là ngươi……”

Mỗ thú đều thiếu chút nữa rớt nước mắt xuống, rốt cuộc là nó gặp nghiệt gì mới đưa tới hai ác ma như vậy?

Nếu cuộc sống có thể trọn làm lại, nó tuyệt đối thu thập xong bảo bối của những người tới Thánh Linh Sơn rồi bỏ trốn.

“Đồ đâu?” Quân Thanh Vũ cười như không cười, ánh mắt hơi buồn cười dừng ở trên thân thể run rẩy của mỗ thú.

Mỗ thú không biết từ địa phương nào lấy ra một cái bao, run rẩy đưa đến trước mặt Quân Thanh Vũ, hai mắt nó rưng rưng, ánh mắt cực kỳ không nỡ, thật giống như đưa ra nhi tử của mình vậy.

“Đây…… Đây đều là đồ vật năm nay lấy được, mười năm trước bảo bối thu được đều bị ta ăn hoặc là cầm đi đổi một ít đồ ăn mỹ vị rồi.”

Nếu mỗ thú là người, tuyệt đối là cắn khăn tay đáng thương nhìn Quân Thanh Vũ.

“A, cũng không tệ lắm.” Quân Thanh Vũ nhìn lướt qua, nở nụ cười: “Xem ra trong các thế lực lớn có không ít bảo bối, đáng tiếc chỉ có tác dụng với ta, mặt khác có thể để lại cho bọn mập mạp.”

Một số thứ bất ngờ đó là nội đan linh thú hệ Băng luyện chế Hóa Độc Trận.

Cái khác cũng chỉ là một ít võ kỹ vũ khí và linh thạch trận pháp linh tinh, cho dù nàng không cần, nhưng cũng có thể cầm đi cho những người khác sử dụng.

Dù sao đồ vật cướp đoạt từ trong những thế lực đó tuyệt đối không kém đến nỗi nào……

Quân Thanh Vũ thu bao đồ vật vào trong túi Càn Khôn Vạn Vật, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Tử Điện Phong Vân Thú: “Về sau ngươi tên là Tiểu Điện, bây giờ dẫn chúng ta đi tìm Thánh Linh Thủy trước.”

Mỗ thú thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ta nói cho ngươi, Kiếm Phách ta có một cái tên rất khí phách! Ngươi lại giúp ta sửa thành yếu ớt như vậy?”

Quân Thanh Vũ ngây ngẩn cả người.

Kiếm Phách? Tiện? Tên này…… Cũng thật sự khí phách……

Đáng tiếc mỗ thú lại không biết ý nghĩ trong lòng Quân Thanh Vũ, còn rất bảnh bao đánh xuống đầu của mình, đắc ý hỏi: “Có phải tên của ta rất soái khí hay không? Ngay cả bề ngoài của ta cũng soái như vậy.”

“Khụ khụ.” Quân Thanh Vũ ho khan hai tiếng: “Được rồi, quyết định như vậy, về sau ngươi đổi tên là Tiểu Điện, không được có bất kì ý kiến gì!”

“Ngươi……” Mỗ thú buồn bực trừng mắt nhìn nàng một cái, nhưng khi cảm nhận được hàn khí dày đặc truyền đến từ bên cạnh nữ tử, vội vàng thu ánh mắt tức giận lại, giọng yếu ớt: “Ngươi can thiệp thú quyền, ngay cả quyền đặt tên tự chủ đều không cho ta, còn bắt nạt tiểu động vật……”

“Tiểu động vật?” Quân Thanh Vũ đánh giá nó một cái: “Trừ vóc dáng có chút nhỏ, một người miễn cưỡng ngồi, ta thật sự không nhìn ra ngươi giống tiểu động vật chỗ nào.”

Mỗ thú lập tức nghẹn họng, dùng ánh mắt ai oán kia nhìn Quân Thanh Vũ, nó thật hối hận vì sao phải cho ma quỷ này đi vào Thánh Linh Sơn……

“Tiết Lâm, chúng ta tiếp tục xuất phát.” Quân Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía đám người Tiết Lâm kinh sợ, nhàn nhạt nói: “Có nó dẫn đường, đoán chừng rất nhanh là có thể tìm được Thánh Linh Thủy.”

Tiết Lâm gật đầu, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Như mặc kệ khi nào, nữ nhân này luôn khiến người khác ăn mệt như vậy……

Ánh mắt của Lâm Cát dừng ở trên người Quân Thanh Vũ, đã không còn khinh thường như lúc ban đầu, lại nghiêm túc đánh giá nàng một cái.

Khó trách Tiết Lâm sẽ nhìn trúng nàng như thế, so với Hoa Quý Nguyệt bình hoa có mỹ mạo mà không có não kia, nàng lại như hàn trúc một phương, ngạo nghễ đứng thẳng ở trong gió lạnh thấu xương.

Mỏm núi sâu nhất Thánh Linh Sơn, giữa khe đá từ từ chảy ra chất lỏng màu trắng ngà, mà theo cái kia khe hở cũng không lớn, chất lỏng trắng sữa chảy xuống hồ nước cách đó không xa.

Mặt trời chiều ngã về tây, khiến linh tuyền này tỏa ra sức quyến rũ vô cùng.

“Là Thánh Linh Thủy!”

Tiết Lâm ngừng hít thở, dưới kích động mãnh liệt khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ửng hồng nhàn nhạt, nếu có thể ở trong Thánh Linh Thủy ngâm mấy ngày, có lẽ có thể trị bệnh bất trị của hắn.

Sau đó, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người……

Bởi vì vừa rồi Quân Thanh Vũ còn sóng vai với Vô Tình, bên cạnh bỗng nhiên có thêm mấy bóng dáng xa lạ.

Không sai, xác thật là trống rỗng xuất hiện.

Giọng nói của mọi người không ngừng run rẩy.

“Trời ạ, những người này là xuất hiện như thế nào?”

“Hình như lão hổ kia và hồ ly màu đỏ thực lực rất mạnh, ít nhất cũng là linh thú cấp bậc Tiên Thiên, mà tiểu nữ hài kia rất quỷ dị.”

Nhưng, tam người thú trống rỗng mà hiện kia cũng không để ý những người khác, hưng phấn xông về phía Thánh Linh Thủy.

Tiểu Hoàng Nhi nhảy vào linh tuyền trước, có lẽ là bởi vì công hiệu của linh tuyền, ở trước mắt bao người nàng trực tiếp biến thành bản thể.

Khi nhìn thấy Phượng Hoàng khổng lồ kia xuất hiện, Lâm Cát lại có một loại cảm giác không chân thật, ngón tay chỉ vào Tiểu Hoàng Nhi run rẩy, hơi hé miệng, trong cổ họng lại không phát ra một chút thanh âm.

“Chủ nhân, Hồng Ngọc cũng muốn tắm rửa!”

Hồng Ngọc vui vẻ nở nụ cười, giọng nói yêu mị lộ ra lực lượng mê hoặc người, thình thịch một tiếng, nó nhảy vào trong linh tuyền, bọt nước văng ra khắp nơi, tẩm ướt hết lông đỏ kia.

Xích Tiêu thân là giống đực tự nhiên duy trì phong độ, chờ hai thú tiến vào linh tuyền mới không nhanh không chậm đi xuống……

“Vô Tình, muốn tắm chung hay không?” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Vô Tình.

Sau khi nói xong lời này, nàng mới đột nhiên phát hiện mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn cỡ nào.

Vô Tình nhìn nàng một cái: “Thánh Linh Thủy này đã không có hiệu dụng với ta, nếu nàng muốn tắm với ta, chờ trở về, tùy thời đều có thể.”

Quân Thanh Vũ thiếu chút nữa cắn rớt lưỡi của mình.

Hắn có thể không cần nói lời ái muội đương nhiên như thế hay không?

“Ta đây đi.” Nàng thu ánh mắt của mình lại, xoay người đi về phía linh tuyền, những người khác nhìn nhau cũng bước chân vào.

Linh thú da dày thịt béo, trong cơ thể lại có được nội đan, cho nên Thánh Linh Thủy dễ dàng với bọn họ như tắm rửa vậy, nhưng dù sao Quân Thanh Vũ cũng là nhân loại, bởi vậy mới vừa bước vào linh tuyền, đã có một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, khiến thân thể của nàng run rẩy một chút……

Đây là nàng ở dưới tình huống có linh hồn lực cường đại.

Có thể nghĩ, những người khác là một tình huống như thế nào……

“A!”

Lâm Cát hét tê tâm liệt phế, như là bị người ta đâm cúc hoa. Hắn rất hận không thể đứng lên rời đi, nhưng khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ bất động thanh sắc, lập tức sinh ra một loại xấu hổ từ đáy lòng.

Ngay cả một nữ nhân đều có thể chịu đựng đau như vậy, hắn thân là một nam nhân sao lại không nhịn nổi?

Nhưng Tiết Lâm không nghĩ nhiều như vậy, dù sao không phải ai cũng đều có thể so với biến thái kia……

Mà ba ngày ba đêm kế tiếp như ác mộng với bọn họ, có một số người không thể thừa nhận đã sớm lên bờ, những người khác vẫn chịu đựng thống khổ thoát cốt như cũ.

Lúc này trong cây cối truyền đến từng tiếng động bước chân.

Ánh mắt của Vô Tình hơi liếc dừng ở trên người đội ngũ xuyên qua bụi cỏ đi đến kia, hàn khí trên người lan ra, trong đôi mắt là một tia sát ý lãnh trầm.

“Là người của Lạc Nguyệt Đảo!”

Mắt sắc của Lâm Cát liếc về phía đội ngũ đang đi tới, lòng hung hăng run rẩy: “Còn có nữ nhân Hoa Quý Nguyệt kia!”

Không xong!

Nếu người Lạc Nguyệt Đảo biết bọn họ phát hiện Thánh Linh Thủy, tuyệt đối sẽ giết người diệt khẩu!

“Thì ra các ngươi đã đi tới nơi này!” Giọng nói của Hoa Quý Nguyệt sắc bén, mắt phượng thâm độc nhìn về phía nữ nhân trong Thánh Linh Thủy: “Ngọc Thanh Quân!”

Nàng ta hơi nheo mắt phượng lại, nắm chặt nắm tay, móng tay hung hăng đâm vào thịt.

Hoa Quý Nguyệt rất không cam lòng, lại để nữ nhân này tìm được Thánh Linh Thủy trước một bước!

Lại vào lúc này, trong linh tuyền truyền ra từng ánh sáng đột phá……

“Tiên Thiên trung cấp! Trời ạ, thì ra Thanh Quân cô nương lại tuổi còn trẻ đã đạt đến Tiên Thiên cấp thấp, còn là mượn Thánh Linh Thủy tới trung cấp!”

“Hơn nữa những linh thú đó của nàng cũng đồng thời đột phá, đặc biệt là Phượng Hoàng kia, lại tới Tiên Thiên đỉnh phong, cách Thánh Cảnh chỉ có một bước xa! Mà hai thú khác cũng Tiên Thiên cao cấp.”

Hít!

Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh.

Đây là kiểu thực lực biến thái gì? Cho dù san bằng toàn bộ môn phái nhị lưu đều đủ rồi.

Hoa Quý Nguyệt lập tức mở to hai mắt, trong mắt đẹp là một tia kinh ngạc.

“Nàng là Tiên Thiên trung cấp? Hơn nữa vừa rồi những người đó nói gì đó? Những linh thú đột phá đó lại là của nàng? Những người này nhất định là đang liên hợp gạt ta, không sai, nhất định là đang lừa ta!”

Nếu mấy linh thú kia là của Mộ công tử còn có khả năng, sao có thể là của nàng? Nhất định là Tiết Lâm vì bảo vệ nàng cho nên lừa gạt mình.

Nhưng cho dù như thế, Quân Thanh Vũ thực lực là Tiên Thiên trung cấp vẫn hoàn toàn đả kích nàng ta. Buồn cười lúc trước nàng ta còn xem hai người kia trở thành phế vật……

Cơ thể của nữ tử từ trong linh tuyền nhảy lên, từ từ đi đến bên người Vô Tình.

Ánh mắt của nàng thanh lãnh, bạch y khẽ bay, khí chất xuất trần khiến người ta không thể dời ánh mắt đi.

Hoa Quý Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, lúc suy nghĩ muốn nói chút gì đó, bỗng nhiên phát hiện khuôn mặt của hai người trước mắt từ từ xuất hiện biến hóa……

“Dịch Dung Thủy đã đến giờ?” Tiêu Tề cong khóe môi lên, khẽ phe phẩy quạt xếp, nói: “Vậy để ta nhìn xem rốt cuộc các ngươi là ai!”
Bình Luận (0)
Comment