Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 149

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong sơn cốc, trừ tiếng chiến đấu ra, cũng chỉ có giọng nói của Quân Thanh Vũ. Trong lúc nhất thời, mọi người bất giác nhìn về phía nàng……

Quân Thanh Vũ như không phát hiện ra mà nhìn Tiểu Điện: “Không được sao?”

Trong giây lát Tiểu Điện phục hồi tinh thần lại, nó chớp đôi mắt, nói: “Ngươi…… Vừa rồi ngươi nói cái gì? Xin lỗi, ta không nghe rõ, cũng có lẽ là lỗ tai của ta xảy ra sự cố gì đó, cho nên ảo giác……”

Tiểu Điện cũng điên rồi, mình xuất hiện tật xấu này khi nào? Lại còn ảo tưởng loại đồ vật thần khí này, nó không phải điên rồi thì là cái gì?

Như là nghiệm chứng phỏng đoán của Tiểu Điện, Quân Thanh Vũ nhàn nhạt nói: “Nếu cho ngươi một thần khí, ngươi có thể đột phá đến Thánh Cảnh hay không?”

“……”

Tiểu Điện ngây dại, kinh ngạc nhìn khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt này.

Lúc này nó có thể xác định mình không xuất hiện ảo giác!

“Ngươi…… Ngươi nói chính là thật sự? Ngươi cho ta thần khí?” Tim của Tiểu Điện đập rất nhanh, toàn bộ thân thể đều run rẩy không thôi.

Kia chính là thần khí, không phải là cải trắng gì đều có thể tùy ý thấy được, nữ nhân nhân loại này thật sự muốn cho nó thần khí?

A…… Không phải nó đang nằm mơ chứ.

Đang lúc Tiểu Điện có chút không thể tin được, lại thấy nữ nhân đứng ở trước người mình khẽ nhấc bàn tay, một trường thương bị nàng nắm ở trong tay.

Trường thương kia lóe ra ánh sáng đỏ, làm khắp không trung đều ửng đỏ, như sắc thái kia đẹp nhất trên đời……

“Thật sự là thần khí!”

Khi cảm nhận được uy áp trên trường thương, Tiểu Điện thiếu chút nữa kích động ngất xỉu, nó chưa từng hạnh phúc như hôm nay……

Đột nhiên, Tiểu Điện cảm thấy nhân loại này hố mình cũng không phải là chuyện xấu gì, nếu sớm biết nàng có thần khí, kia còn muốn chờ nàng tới làm gì? Trực tiếp đưa lên để nàng hố.

Nó khẩn trương tiếp nhận thần khí trong tay Quân Thanh Vũ, hít một hơi thật sâu, rồi sau đó mọi người đã nhìn thấy ánh sáng màu đỏ như vải đỏ tràn vào trong miệng Tiểu Điện……

Ta cmn!

Nhìn thấy một màn này, có người không chịu đựng được nói tục.

Mẹ nó, gặp qua phá sản, nhưng chưa bao giờ gặp qua có người phá sản đến trình độ như vậy, nàng xem thần khí là cái gì? Cải trắng sao?

Tiết Lâm chỉ cảm thấy lòng của mình hung hăng run rẩy một chút, như Tiểu Điện hấp thu không phải là linh khí trong thần khí, mà là máu thịt của hắn.

Ngay cả sắc mặt của mọi người Lạc Nguyệt Đảo cũng rất khó coi.

Loại đồ vật thần khí này có thể gặp nhưng không thể cầu, cho dù là cường giả Thần Cảnh đều sẽ vì cái này mà đoạt vỡ đầu chảy máu, nhưng nàng làm cái gì? Vì để một linh thú đột phá đến Thánh Cảnh, lại phá hỏng một thần khí.

Khí linh trong thần khí cũng bị Tiểu Điện hấp thu, ầm một tiếng, trên người nó đột nhiên phát ra khí thế cường hãn, thân thể vốn không phải rất lớn cũng tăng lên gấp đôi.

Lông tuyết trắng Kia khiến nó càng thêm uy phong lẫm liệt, đôi mắt màu tím hung tàn dừng ở trên đông đảo Thánh Cảnh, nở nụ cười tàn nhẫn.

“Ta đã sớm nói qua, ở trong Thánh Linh Sơn không có ai có thể địch lại ta!”

Đương nhiên, không phải nó có thể khống chế tất cả Thánh Linh Sơn.

Mà là có được loại công năng ẩn thân đánh lén cần thiết này……

Tiểu Điện rung rung thân thể của mình, dần dần để mình chìm vào trong bóng tối.

Bầu trời dần xám xịt, thay đổi bất thường.

Tiếng sấm nổ vang bên trong không trung, rất nhanh mưa to tầm tã trút xuống, nhưng trên người những Thánh Cảnh đó lại như có một màng che chở, ngăn cách mưa to……

Thực lực của Vô Tình và Chu Tước ứng phó với những Thánh Cảnh đó không có vấn đề gì, nhưng lấy một đấu ba ngược lại có vẻ có chút cố hết sức, nhưng cũng có thể đứng ở thế bất bại.

Nhưng bởi vì Tiểu Điện gia nhập, thế cục đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đừng nhìn nó lớn lên uy vũ hùng tráng, lá gan lại nhỏ hơn, cho nên, nó lựa chọn dùng ẩn thân trốn vào trong bóng tối, thừa dịp mọi người không phòng bị mà đánh lén……

Không thể không nói, chính bởi vì Tiểu Điện thường quấy rối, làm mọi người ở chiến đấu còn phải phân tâm phòng bị linh thú ẩn núp ở trong bóng tối kia.

Các Thánh Cảnh Lạc Nguyệt Đảo đều cảm giác rất nghẹn khuất, bọn họ mặc kệ là ở nơi trục xuất, hay là đi tới nơi này, đều không có cảm giác được nghẹn khuất như vậy.

Cái loại cảm giác này thật giống như bị người bạo cúc hoa còn không thể phản kháng thậm chí không thể nói……

“Linh thú kia là thứ phiền toái!” Khuôn mặt của Tiêu Tề đột nhiên trầm xuống, ánh mắt âm trầm khóa ở trên khuôn mặt của Quân Thanh Vũ: “Nếu có thể bắt lấy nữ nhân này, những người khác sẽ giải quyết rất dễ dàng……”

Đôi mắt chợt trẫm xuống, ánh mắt hắn hiện tia u ám, thân mình nhảy về phía nữ tử bạch y bên trong mưa gió.

“Đại nhân, cẩn thận!” Sắc mặt của Tiết Lâm đại biến, nhưng khi thấy tiểu nữ oa bên cạnh Quân Thanh Vũ, khẩn trương kia cũng thả xuống.

Tiểu Phượng Hoàng kia cũng là Tiên Thiên đỉnh phong, những người đó căn bản không làm gì được nàng……

Keng!

Bỗng nhiên, một tiếng thanh thúy chậm rãi vang lên trong đêm tối, như tiếng chuông dễ nghe êm tai.

Tròng mắt Tiêu Tử Doanh mở to một chút, không thể tưởng tượng nhìn nam nhân xuất hiện, nàng vội vàng đưa tay che kín môi, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy xuống.

“Liễu…… Liễu công tử……”

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ ngày đêm tơ tưởng kia, giọng nói của Tiêu Tử Doanh đều run rẩy, trời biết từ khi biết người nam nhân này, nàng dần thất lạc tự mình, yêu không thể tự kềm chế.

Áo gấm khẽ bay, nam nhân đứng ở dưới cuồng phong, tóc đen khẽ phất qua khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia.

Khóe môi hắn chứa tươi cười ôn nhuận, trong mắt đen lại là lạnh lẽo vô tận.

Tiêu Tề bị ép lui về phía sau vài bước, khi nhìn thấy nam nhân trước mắt, trên người hiện ra sát khí vô hạn: “Liễu Thiếu Ngọc, ta cho rằng ngươi làm rùa đen rút đầu trốn đi, không nghĩ tới còn dám xuất hiện ở trước mặt Lạc Nguyệt Đảo chúng ta!”

“Rùa đen rút đầu?” Liễu Thiếu Ngọc cười ôn nhuận như nước, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói chính là Lạc Nguyệt Đảo các ngươi sao? Bằng không cũng sẽ không bởi vì sợ hãi liên minh đại lục mà lẩn trốn.”

Sắc mặt của Tiêu Tề chợt trầm xuống, lại không thể mở miệng giải thích.

Ở trong mắt thế nhân xác thật là như thế, nhưng chỉ có nhân tài Lạc Nguyệt Đảo biết, bọn họ làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì Lâm Nghi đại nhân không muốn bị người quấy rầy.

Đường đường là Lạc Nguyệt Đảo, sao có thể sợ hãi một liên minh đại lục?

“Hừ, Liễu Thiếu Ngọc, nếu tới, vậy ngươi cũng đừng rời đi!” Tiêu Tề hừ lạnh một tiếng, khí thế toàn thân lại kéo lên lần nữa, dưới ánh mắt âm trầm là một mảnh tàn nhẫn.

Sắc mặt Tiêu Tử Doanh lập tức trở nên tái nhợt, vội vàng hét: “Ca, không cần!”

Nhưng Tiêu Tề như không nghe thấy Tiêu Tử Doanh nói, toàn bộ khí thế đều biến thành một thanh lợi kiếm, ầm một tiếng chém về phía Liễu Thiếu Ngọc.

Liễu Thiếu Ngọc vung quạt xếp, một ánh sáng vô hình từ trong cây quạt kia lóe ra, đột nhiên đẩy lợi kiếm trở về.

“Tiên Thiên đỉnh phong?” Sắc mặt Hoa Quý Nguyệt trắng bệch: “Tuy bực thực lực này kém hơn Mộ công tử, nhưng cũng rất cường hãn, vì sao bên người nàng đều là nam nhân ưu tú như thế này? Người nam nhân này, hẳn chính là Liễu Thiếu Ngọc Tiêu cô nương muốn tìm kiếm.”

Theo bản năng bước chân nàng lui về phía sau vài bước, như muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Thật sự có một số người sớm nhìn không quen nàng lại không muốn buông tha cơ hội này……

“Hoa Quý Nguyệt, không phải ngươi biết nam nhân này?” Tiết Lâm lạnh lùng cười: “Còn tự xưng là bằng hữu của hắn, vì sao khi bằng hữu ngươi gặp được nguy hiểm lại trốn đi.”

Thân thể mềm mại của Hoa Quý Nguyệt chấn động, cắn chặt môi, tức giận nhìn Tiết Lâm.

“Bằng hữu?” Liễu Thiếu Ngọc nhíu mày lại, ánh mắt theo Tiết Lâm nhìn về phía Hoa Quý Nguyệt, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Nàng là ai?”

Một câu này, hoàn toàn phủ định tất cả lời Hoa Quý Nguyệt nói vừa rồi.

Tiếp xúc đến ánh mắt của Tiêu Tử Doanh, Hoa Quý Nguyệt rùng mình, muốn nói cái gì đó, lại bị tầm mắt tràn ngập phẫn nộ kia của nàng ta chặn ngang……

Thì ra Tiêu Tử Doanh tâm địa thiện lương cũng sẽ có lúc tức giận.

Nhưng bây giờ Tiêu Tử Doanh không kịp tính sổ với Hoa Quý Nguyệt, bởi vì Tiêu Tề lại công kích về phía Liễu Thiếu Ngọc lần nữa, giờ khắc này, nàng còn không kịp tự hỏi, bước chân đã đi trước……

“Doanh Doanh, mau tránh ra!”

Tròng mắt Tiêu Tề đột nhiên co rút, kinh hoảng hét to lên, nhưng hiện giờ muốn thu tay lại đã không còn kịp rồi……

Nhìn kiếm khí hung mãnh quét bay Tiêu Tử Doanh che ở trước mặt Liễu Thiếu Ngọc ra ngoài, khuôn mặt của Tiêu Tề đại biến, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.

Cơ thể của Tiêu Tử Doanh như diều đứt dây rơi xuống, máu tươi từ trong ngực tràn ra, tẩm ướt toàn bộ thân thể của nàng ta.

“Doanh Doanh!” Giọng nói của Tiêu Tề run rẩy.

Cho dù hắn cũng không thích Tiêu Tử Doanh, nhưng nữ nhân này lại là muội muội cùng phụ cùng mẫu với hắn, quan hệ huyết thống sao có thể đoạn?

Nhưng hôm nay, hắn lại tự tay giết chính muội muội của mình.

Cho dù Tiêu Tề tay đã sớm nhiễm máu tươi, tàn nhẫn độc ác, ở một khắc này, đều rất đau lòng……

“Ca.” Khóe môi Tiêu Tử Doanh nở nụ cười, ánh mắt cầu xin nhìn Tiêu Tề: “Đừng giết Liễu công tử, lúc trước hắn không phải cố ý…… Muốn mạo phạm Lạc Nguyệt Đảo, muội xin……”

Một chữ huynh cuối cùng còn chưa nói xong, nàng khẽ nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống……

“Doanh Doanh!”

Tiêu Tề đau đớn gào lên, hắn từ từ ngồi xổm xuống, khẽ ôm lấy thân thể đã bắt đầu dần lạnh lẽo trước mặt, cả người đều tỏa ra một loại hơi thở khiến người kiêng kị.

“Liễu Thiếu Ngọc, thù hôm nay, ngày nào đó Lạc Nguyệt Đảo ta tất nhiên trả lại cho ngươi gấp mười gấp trăm lần! Cho dù thân thể của Doanh Doanh không tốt, nhưng là bảo vât trong lòng những lão gia hỏa đó, lúc trước ngươi từ chối thỉnh cầu liên hôn Lạc Nguyệt Đảo chúng ta và ngươi, tất có tai ương sau này!”

Từ đầu đến cuối, Tiêu Tề đều không nghĩ tới Tiêu Tử Doanh chết là bởi vì cái gì, theo hắn, nếu không phải Liễu Thiếu Ngọc xuất hiện, sao nàng sẽ chết?

Kỳ thật Tiêu Tử Doanh biết Tiêu Tề đánh không lại Liễu Thiếu Ngọc, nhưng vẫn là lựa chọn làm như vậy. Ít nhất như thế, sẽ khiến nam nhân mặt ngoài ôn nhuận kỳ thật tâm tàn nhẫn này nhớ kỹ nàng.

Huống chi, Liễu Thiếu Ngọc và Lạc Nguyệt Đảo có thù oán. Một bên là nam nhân yêu, phe bên kia là người thân đau nàng hộ nàng.

Cho dù lựa chọn bên nào, nàng đều nhất định phải mất đi một bên……

Mắt đào hoa như hồ ly của Liễu Thiếu Ngọc xẹt qua một tia phức tạp, nhưng vẫn không c mở miệng, với Tiêu Tử Doanh, từ sau khi Lạc Nguyệt Đảo cưỡng bức, hắn đã chú định sẽ không thích nàng.

Đặc biệt là, hắn thưởng thức chính là loại nữ nhân quạnh quẽ tàn nhẫn này, mà không phải là loại tiểu bạch hoa như nàng……

“Mẫu thân, những người đó tới!”

Tiểu Hoàng Nhi cầm chặt tay Quân Thanh Vũ, nâng mắt to ngây thơ lên nhìn mấy bóng dáng cường đại trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện……

“Thánh Cảnh?”

Đôi mắt của Quân Thanh Vũ trầm xuống, ánh mắt càng thêm thanh lãnh.

Phụt!

Trường kiếm màu bạc xẹt qua không trung, phản chiếu khắp không trung đều là một mảnh rực rỡ, một Thánh Cảnh ở trong đó còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã xuyên qua của ngực hắn.

Máu tươi như hoa hồng ở trên ngực nở rộ, lại không lây dính lên bạc kiếm kia một chút.

Dù là thích giết chóc thành tánh, bạc kiếm vẫn loá mắt như lúc ban đầu, sạch sẽ mà không chân thật……

Vô tình bàn tay khẽ nhấc đã rút bạc kiếm ra, bạch y hiện lên, đứng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ, mắt đen lạnh băng nhìn về phía bầu trời đêm màu đen.

“Hừ! Lạc Nguyệt Đảo các ngươi thật đúng là vô dụng, chút người này đều không thể giải quyết!”

Một tiếng trào phúng từ trên ám dạ truyền đến, làm sắc mặt Tiêu Tề biến đổi, đáy mắt xuyên qua một tia âm ngoan.

“Hôi Ưng đại nhân, hình như lúc này không phải là lúc so đo, muội muội ta bị những người này hại chết, hy vọng Hôi Ưng đại nhân có thể giúp ta một tay, trợ giúp ta báo thù rửa hận!”

Sau khi hắn nói xong, bóng dáng ở bóng đêm hiện ra.

Dông tố đan xen, lại ngăn cách bọn họ ra, như thành một thế giới khác……

“Nếu không phải Lâm Nghi đại nhân cần thế lực tới che dấu mình, cũng không cần Lạc Nguyệt Đảo các ngươi tồn tại! Một đám rác rưởi thôi, cũng dám đề ta thay các ngươi báo thù? Tiêu Tề, đừng quên, các ngươi là phục vụ vì Lâm Nghi đại nhân, hiện giờ lại tự mình mang theo nhiều Thánh Cảnh tới nơi này như vậy, hơn nữa……”

Hơn nữa cả mười Thánh Cảnh, bây giờ mỗi người thân mang trọng thương.

Mắt hôi ưng trầm xuống, cả người tỏa ra lửa giận và sát khí ngập trời: “Tiêu Tề, ngươi vẫn nên trở về tự mình giải thích với Lâm Nghi đại nhân, ngươi cho rằng nhiều Thánh Cảnh như vậy là rất dễ bồi dưỡng? Nếu các ngươi cho rằng như thế, không bằng mang theo ba Thánh Cảnh kia đến Lạc Nguyệt Đảo các ngươi, hiện tại lập tức trở về cho ta, về phần những người này…… Bọn họ dám đụng đến người của ta, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”

Tiêu Tề hít sâu một hơi, ngăn chặn tức giận trong lòng, ánh mắt âm ngoan đảo qua từ trên người Quân Thanh Vũ, rồi sau đó bế thi thể Tiêu Tử Doanh từ trên mặt đất lên.

“Hôi Ưng đại nhân, nơi này liền giao cho ngươi, chúng ta đi!”

Thánh Cảnh chiến đấu, là bọn họ không thể cắm một chân, bây giờ cho dù muốn thấy những người này chết, cũng chỉ có thể tạm thời rời đi……

“Chu Tước, Tuyệt, ngăn bọn họ lại!”

Ánh mắt Quân Thanh Vũ trầm xuống, lạnh giọng nói.

Ngay ở lúc Chu Tước và Tuyệt có động tác, đám người Hôi Ưng từ trên bầu trời thoáng hiện ra, ngăn cản hai người: “Lạc Nguyệt Đảo còn có tác dụng với chúng ta, cho nên Tiêu Tề tạm thời không thể chết được!”

“Hừ!”

Tuyệt hừ lạnh một tiếng, khí thế cường đại ầm một tiếng dừng ở trên người Tiêu Tề, lập tức, Tiêu Tề bay ra mấy thước xa, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bước chân của hắn nhanh hơn, nhanh như chớp đã chảy về phía xa……

Vô Tình mắt lạnh nhìn bóng dáng Tiêu Tề biến mất, không đuổi theo, bây giờ với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là bảo vệ Quân Thanh Vũ an toàn……

“Mười Thánh Cảnh?” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cong khóe môi lên: “Thánh Cảnh Lạc Nguyệt Đảo thật nhiều, lại tới thêm mười người, nhưng không sao, các ngươi có mười Thánh Cảnh, mà chúng ta lại là mười bốn người.”

Hôi Ưng ngẩn ra, bỗng nhiên cười ha ha: “Cô nương, có phải ngươi không đếm hay không? Xin ngươi nhìn cho rõ, chúng ta là hai mươi người, mà các ngươi chẳng qua là bốn người mà thôi.”

“Không.” Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Không đếm chính là các ngươi.”

Vẻ mặt của nàng cực kỳ tự tin, khóe môi cong lên độ cong nhàn nhạt.

Ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía nàng.

Sắc mặt của Hoa Quý Nguyệt vốn trắng bệch khi nghe Quân Thanh Vũ nói thì ngây ngẩn cả người, trong mắt đẹp là một mảnh kinh ngạc. Nữ nhân này sẽ không bị dọa đến choáng váng chứ? Ngay cả nhân số như thế nào đều không phân rõ ràng?

Chỉ là không đợi nàng phản ứng lại, đã thấy mười Thánh Cảnh vốn nằm trên mặt đất không nhúc nhích chợt đứng lên, công kích về phía người của Lạc Nguyệt Đảo……

“Đây…… Đây là có chuyện gì?”

“Sao người của Lạc Nguyệt Đảo giết hại lẫn nhau?”

Biến cố đột phát này làm tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, máy móc quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, giờ khắc này, không biết vì sao, lại làm cho bọn họ có một loại cảm giác sởn tóc gáy.

Quân Thanh Vũ như không nhận thấy được những ánh mắt đó, nhàn nhạt cười: “Ta đã nói, chúng ta là mười bốn người, mà các ngươi, cũng chỉ có mười người mà thôi……”

Nụ cười của nàng vẫn lạnh nhạt tự tin như vậy, tỏa ra ra sức quyến rũ vô cùng.

Lòng của Hoa Quý Nguyệt bỗng nhiên run lên, tuyệt vọng và hối hận tràn ngập trong lòng nàng ta, có lẽ tới lúc này rồi nàng ta mới cảm giác được hối hận và sợ hãi chân chính.

Tuy nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không thể nghi ngờ, nữ nhân này thành công khiến mười Thánh Cảnh kia phản loạn, kia chính là mười Thánh Cảnh, một người tùy tiện dậm chân một cái đều có thể khiến Quỷ Sát Môn run rẩy không thôi.

“Tiểu chủ nhân, xem ra hiệu quả của Nhiếp Hồn Châu này cũng không tệ lắm.”

Trong linh hồn truyền đến tiếng cười nhàn nhạt của Vô Đạo lão nhân.

Lúc vừa rồi không có bất luận kẻ nào chú ý, Quân Thanh Vũ đã sử dụng Nhiếp Hồn Châu thành công khống chế được mười Thánh Cảnh, nhưng lúc này đây ít nhiều là hỗ trợ của Tiểu Điện, nếu không phải nó khiến cho tinh thần của những người đó thiếu chút nữa hỏng mất, nàng cũng sẽ không thành công làm được một bước này ở trước những người đó đến……

“Thanh Vân, ngươi con mẹ nó điên rồi?” Sắc mặt của Hôi Ưng đều tái đi, nâng kiếm lên keng một tiếng đẩy nam nhân trước mặt về sau vài bước, tức giận hét lớn.

Nam nhân như không nghe thấy ông ta nói, hai mắt vô thần, cũng vĩnh viễn không biết thống khổ và mệt nhọc……

Nếu chỉ là một nhân loại, đau đớn kịch liệt sẽ khiến bọn họ đánh mất năng lực chiến đấu, mà hiện giờ mười Thánh Cảnh này như là máy móc chỉ biết chiến đấu, trừ phi chém đứt tay chân của bọn họ, nếu không bọn họ sẽ vĩnh viễn không dừng chiến đấu……

“Hoa Quý Nguyệt!” Ánh mắt Quân Thanh Vũ dừng ở trên khuôn mặt trắng bệch của Hoa Quý Nguyệt, đột nhiên, nàng nở nụ cười, nụ cười kia như ác ma nở rộ ở khóe môi.

Hoa Quý Nguyệt sợ hãi lui về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn nàng: “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi không cần sợ hãi, ta không muốn làm cái gì với ngươi.” Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười nói: “Chẳng qua, muốn cho ngươi thấy một người mà thôi……”

Hoa Quý Nguyệt ngẩn ra, Quân Thanh Vũ muốn cho mình thấy người, sẽ là ai?

Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, một hình bóng quen thuộc bỗng nhiên dừng ở trong mắt nàng.

Nam nhân một thân hồng y, như yêu nghiệt tuyệt thế mị hoặc nhân tâm, dù là nàng thân là nữ tử đều bất giác ghen ghét vì người này.

Rồi sau đó, ánh mắt nàng dừng ở trên dấu ngọn lửa đỏ giữa hai mắt của nam nhân, mở to hai mắt, kinh hoảng la lớn: “Là ngươi! Sao ngươi lại ở chỗ này? Không có khả năng, ngươi hẳn là đã chết mới đúng? Vì sao lại ở chỗ này?”

Dưới hoảng sợ nên Hoa Quý Nguyệt không hề phát hiện ra, nam nhân xuất hiện ở trước mặt nàng ta là một thân thể trong suốt……
Bình Luận (0)
Comment