Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 15

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Hoan nghênh các vị đến tham dự buổi đấu giá này của Cảnh Nhân chúng ta.”
Sau khi nói xong lời này, mọi người đang ồn ào nháy mắt yên tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt đều nhìn Liễu tổng quản mặc y phục màu xanh lá trên đài kia.

Như đã lâu rồi không bị nhiều người chú ý như vậy, Liễu tổng quản cảm thấy có chút ngượng ngùng, ông hắng giọng nói, mặt mỉm cười nói: “Hôm nay, là một ngày quan trọng nhất với Cảnh Nhân, cũng là một khắc mang tính lịch sử của đại lục cổ võ, bởi vì từ nay về sau, sẽ có một nghề mới ra đời ở trong mảnh  đại lục này.”

“Về ý nghĩa  của hội đấu giá, từ sớm đã giải thích qua, bây giờ ta sẽ không nói nhiều lời nữa.” Ánh mắt đảo qua những người bên dưới, sau khi ánh mắt của ông ta nhìn lướt qua ghế lô xa hoa nhất trên lầu kia, thì hơi dừng một chút: “Vào không lâu lúc trước, Cảnh Nhân chúng ta nhận được vật phẩm rất trân quý, vốn với yêu cầu của vật chủ nên tổ chức buổi đấu giá này, ai trả giá cao sẽ giành được vật phẩm này, bây giờ ta sẽ để mọi người nhìn một chút……”

Xôn xao!

Liễu tổng quản giơ tay nhấc vải đỏ trên bàn lên, trong phút chốc, một trùm màu xanh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hai mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm, không chớp mắt nhìn Tụ Linh Trận cỡ nhỏ trên đài.

“Bốp!”

Quân nhị gia nhịn không được vỗ bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trận pháp phát ra ánh sáng xanh trước mặt Liễu tổng quản, lúc này, hô hấp của ông ta đều không khỏi rùng mình, rốt cuộc không thể dời đi ánh mắt thèm nhỏ dãi.

“Đây là Tụ Linh Trận chỉ có một vài môn phái mới có được sao? Đời này ta cũng chỉ gặp qua Tụ Linh Trận cỡ nhỏ một lần, vẫn là từ trong tay Quân Mộng Liên, tuy Quân Mộng Liên chỉ là đệ tử ngoại môn của Thanh Phong Phái, nhưng cũng được phát một Tụ Linh Trận cỡ nhỏ, nếu không có Tụ Linh Trận cỡ nhỏ kia giúp đỡ thì sao nàng ta có thể đột phá nhanh như vậy? Nhưng, ánh sáng của Tụ Linh Trận cỡ nhỏ trong tay Quân Mộng Liên hình như ảm đạm hơn loại này rất nhiều……”

Cho dù hắn chỉ là cái người ngoài nghề, nhưng cũng có thể nhìn ra chỗ khác của hai Tụ Linh Trận này, rất dễ nhận thấy chất lượng của Tụ Linh Trận Cảnh Nhân bán đấu giá còn tốt hơn trong tay Quân Mộng Liên.

Nếu mình có thể lấy được Tụ Linh Trận cỡ nhỏ này, địa vị ở gia tộc dù không đuổi kịp một phòng, nhưng cũng nhất định sẽ tăng lên mấy phần……

“Chuẩn bị tốt chưa?” Mục Tú Tú nheo hai mắt lại, khẽ nâng cằm tinh xảo lên, hít sâu một hơi: “Không tiếc tất cả giá cao, Mục gia chúng ta cũng phải giành được Tụ Linh Trận cỡ nhỏ!”

Có lẽ đây sẽ là một cơ hội để Mục gia thay đổi!

“Ha ha, chắc chắn các vị đều rất mong đợi, nếu như vậy, ta sẽ tuyên bố hội đấu giá bắt đầu, nhưng ở trước đó ta sẽ nói quy tắc bán đấu giá.” Liễu tổng quản hơi mỉm cười, trong ánh mắt lạnh nhạt lộ ra vài phần tự tin: “Giá quy định của buổi bán đấu giá này là một vạn lượng bạc trắng, hoặc là một trăm lượng hoàng kim, tăng giá không được ít hơn một ngàn lượng bạc trắng, mà khi một người ra giá thì trong ba giây không ai tăng giá, vật ấy sẽ thuộc về người đó, nếu đều nghe hiểu rồi, như vậy bán đấu giá bắt đầu!”

Xôn xao!

Sau khi dứt lời, mọi người chợt ầm ĩ.

Tất cả mọi người hứng thú dạt dào, hận không thể đoạt Tụ Linh Trận cỡ nhỏ vào trong tay, chỉ là, đây là địa bàn của Cảnh Nhân, ai cũng không có can đảm đi làm chuyện như vậy……

“Năm vạn lượng bạc trắng.”

Sau chấn động ngắn ngủi, một giọng nói từ trong sương phòng an tự trên lầu truyền ra.

Trận đấu giá này mới bắt đầu, giá đã nâng lên năm vạn bạc trắng, cho dù là người thường cả đời đều không kiếm được nhiều như vậy, cho nên phần lớn người trong đại sảnh đều ngượng ngùng ngồi xuống.

Rõ ràng, bọn họ trộn lẫn đi vào, vốn lần bán đấu giá này chính là để mấy gia tộc kia cạnh tranh.

“Ha ha, hiệu quả có chút ngoài dự đoán của ta, khách nhân An Tự ra năm vạn lượng bạc trắng, còn có người tiếp tục ra giá hay không? Năm vạn lượng bạc trắng nói thật là có chút ít với Tụ Linh Trận cỡ nhỏ.” Liễu tổng quản mỉm cười nhìn bốn phía xung quanh, giọng trung khí mười phần nói.

Vừa dứt lời, lại có một tiếng truyền ra.

“Mười vạn lượng bạc trắng!”

“Mẹ ngươi, Chu Việt nhà ngươi chỉ là một nhi tử phế vật như vậy, còn muốn tranh với lão tử? Phế vật nhà ngươi quá vô dụng, dù có được Tụ Linh Trận cỡ nhỏ cũng không dùng được gì, chỉ lãng phí nhiều bạc như vậy! Ta ra mười lăm vạn lượng bạc trắng, xem ngươi tranh như thế nào!”

“Ha ha, nữ nhi nhà ngươi cũng là người phải gả đi, sớm muộn gì cũng đều trở thành nhà người khác, chẳng lẽ ngươi muốn lấy Tụ Linh Trận cỡ nhỏ làm của hồi môn cho nàng sao? Lại nói, ta là mua về cho mình dùng, hai mươi vạn lượng bạc trắng, có bản lĩnh ngươi tiếp tục đi!”

Đối thoại trên thường truyền ra từ phòng khách quý, mọi người trong đại sảnh đều bất giác há hốc mồm, đây thật sự là người có địa vị và tu dưỡng nhất định ở trong thế gia quận thành sao?

Sẽ không phải tất cả đều bị đánh tráo chứ……

“Mẹ nó, Luyện Trận Sư đều là một đám biến thái!” Mập mạp ngây ngốc chớp mắt, thật vất vả mưới từ khiếp sợ này phục hồi tinh thần lại, nhịn không được chửi ầm lên: “Không biết là biến thái nào lấy Tụ Linh Trận đến bán đấu giá, còn nghĩ ra điểm quan trọng này, hai mươi vạn lượng bạc trắng thật sự là có bao nhiêu? Đều có thể chôn sống người! Ta nguyền rủa biến thái kia bị đôi bạc này đập chết!”

“Phụt!”
Quân Thanh Vũ còn chưa kịp nuốt nước trà xuống, bất ngờ nghe được lời này của Quân béo, trực tiếp phun ra một ngụm nước, trong mắt lộ ra một tia cổ quái.

“Quân Thanh Vũ, ngươi làm sao vậy?” Mập mạp quay đầu lại kỳ quái nhìn nàng một cái.

Khóe miệng run rẩy vài cái, Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi, nói: “Không có việc gì, tay ta bị co rút.”

Ánh mắt của mập mạp càng thêm nghi ngờ, tay co rút với việc nàng phun nước có liên quan gì? Nhưng lúc này bán đấu giá chính tiến vào khí thế hừng hực, hắn cũng không có thời gian đi truy cứu đến cùng.

“Năm mươi vạn bạc trắng!”

Quân nhị gia qua cửa sổ nhìn đám người ầm ĩ phía dưới, đáy mắt chứa một tia nhất định phải có được, mặc kệ như thế nào, đến cuối cùng Tụ Linh Trận cỡ nhỏ này cũng sẽ thuộc về ông.

Rốt cuộc toàn bộ trong Quận Thành, còn không có tài lực của thế gia nào có thể vượt qua Quân gia.

Nhưng vào lúc này, một phòng nhỏ bình thường, thiếu niên có khuôn mặt đáng yêu đang nháy mắt to, mặt đầy tò mò nói: “Đây là hội đấu giá sao? Thật là có ý tứ, Tiêu Nguyệt, lần này chúng ta thật đúng là không đến nhầm chỗ.”

Bị hắn hỏi chuyện chính là một thiếu niên mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú, hai mắt như sao, cũng là một mỹ nam tử khó gặp, lúc này chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Nguyên Nguyên, ngươi đừng quên Vô Tình công tử giao nhiệm vụ cho chúng ta.”

“Ta biết rồi, thật là dong dài.” Thiếu niên đáng yêu bất mãn bĩu môi: “Khó có được xuống núi một lần, đương nhiên phải chơi tận tâm, Tiêu Nguyệt, ta muốn mua Tụ Linh Trận cỡ nhỏ này.”

“Cái này……” Tiêu Nguyệt có chút khó xử nhíu mày: “Vô Tình cốc chúng ta muốn cái gì mà không có? Hơn nữa, thân phận của công tử tương đối mẫn cảm, vẫn nên cẩn thận thì hơn, để tránh dẫn đến phiền toái không cần thiết cho công tử.”

“Yên tâm đi, nơi này không ai biết chúng ta, hơn nữa, ngươi không cảm thấy lần này chúng ta ra cửa, yêu cầu mua vật kỷ niệm trở về sao?”

Nguyên Nguyên hai mắt tỏa sáng nhìn Tụ Linh Trận, nhìn thấy dáng vẻ này xủa hắn, Tiêu Nguyệt biết khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể than nhẹ một tiếng: “Được rồi, chỉ một lần này, ngươi không thể lại vì thiệp mời mà giao dịch vật phẩm linh tinh với người ta, nếu không bị công tử biết ta cũng không giúp được ngươi, thủ đoạn của hắn ngươi hiểu rồi đầy.”

Như một chậu nước lạnh đổ lên trên đầu Nguyên Nguyên.

Trong nháy mắt, hắn nhớ đến nam nhân tuấn mỹ như thiên thần kia rồi lại lạnh nhạt như ma quỷ, ngay lập tức cả người phát lạnh, nhịn không được rùng mình.

“Lúc ấy ta cũng chỉ là không muốn ngồi ở đại sảnh, mới mua thiệp mời từ người khác, về sau ta sẽ không làm như vậy, chẳng qua, những người này cũng đều không hiểu trận pháp, Tụ Linh Trận cỡ nhỏ ở trong tay bọn họ chẳng phải là bị đạp hỏng sao? Hơn nữa, ta cảm giác được nhất định trận pháp này xuất từ tay một cường giả, cho nên mới muốn mua về nghiên cứu……”
Bình Luận (0)
Comment