Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 157

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Sắc mặt của Mã kỳ xanh lét lại, ánh mắt âm trầm tập trung vào nữ tử trong hư không, giờ khắc này, trong lòng ông như nghẹn một cục tức, khiến ông ta không thể phát tiết ra.

Kiếm trận của mình… Lại trở thành cơ hội để nàng đột phá?

Huống chi, nàng còn trẻ tuổi như vậy đã trở thành Tiên Thiên cao cấp!

“Nha đầu này, lại khiến ta giật cả mình.” Vân Sơn vội vàng vỗ ngực của mình, yếu ớt nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ bị nàng hù chết.”

Sơn Dung lườm ông một cái, không nói gì, ông biết rõ thiên phú của biến thái này hơn bất luận kẻ nào, nhớ trước đây cũng không ít lần chịu kinh hãi…

Xoẹt!

Nữ tử giơ Long Viêm Kiếm trong tay lên cao giữa ở hư không, trong nháy mắt, một tiếng rồng rống từ trong truyền đến, không đợi Mã Kỳ phản ứng lại, đã thấy một con rồng trên thân Long Viêm Kiếm ầm một tiếng thổi quét đến.

“Không tốt!”

Sắc mặt Mã Kỳ hoàn toàn thay đổi, cũng không rảnh lo kinh ngạc cảm thán vội vàng nâng kiếm trong tay lên, ngay tức khắc, kiếm kia ở trước mặt ông ta hiện ra từng ảo ảnh, nửa ngày sau, chia ra vô số bạch kiếm che ở trước mặt ông ta.

Ầm!

Khí kình cường đại đánh vào trên vô số kiếm, lực lượng nóng bỏng từ giữa bừng lên, lại khiến Mã Kỳ có được một cảm giác hoảng sợ.

Rồi sau đó, ở dưới ánh mắt của ông ta, kiếm chắn ở trước mặt ầm ầm biến thành từng đốm nhỏ, tung bay ở gần ông ta…

“Dừng tay!” Mã Kỳ sốt ruột hét lớn: “Nếu Vân Hân muốn ở bên tôn tử của ta, vậy ngươi tuyệt đối không thể tổn thương ta!”

Cơ thể của Vân Hân chấn động, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ.

Đến lúc này rồi, Mã Kỳ lại còn muốn lợi dụng tình cảm của nàng với hắn, đáng tiếc, ở  giữa nam nhân và đồng bạn, nàng đã sớm quyết định rõ.

Với lòng dạ của Mã Kỳ, nếu ông ta không chết, tất sẽ mang đến tai nạn cho Trọng gia…

“Không thể?”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, từ trên cao nhìn xuống Mã Kỳ: “Lúc ngươi đánh tới Trọng gia, có nghĩ tới hai chữ không thể này hay không? Nếu đây là sai lầm ngươi phạm phải, nhất định phải có giác ngộ trả giá đại giới vì việc đã làm!”

Nàng từ từ nâng đại kiếm trong tay lên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là một vẻ thanh lãnh.

Mã Kỳ ngây ngẩn cả người, ngửa đầu nhìn nữ tử cao cao tại thượng trước mặt. đại kiếm màu đỏ kia chỉ thẳng vào cổ họng của ông ta, mang theo lực lượng khiếp người.

Đây chính là thần khí trong truyền thuyết? Nếu không có thần khí trong tay, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không đánh quá bại được ông!

“Nha đầu.” Mã Kỳ ổn định tâm thần, nói: “Ngươi bằng vào thần khí chiến đấu với ta thì tính là bản lĩnh gì? Nếu ngươi thật sự cho rằng mình cũng đủ cường đại, không bằng chúng ta tay không chiến đấu! Nếu không, Mã Kỳ ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận trận chiến đấu không công bằng này!”

Rất hiển nhiên, Mã Kỳ bắt được tâm lý của người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi giống như nàng đều là tâm cao khí ngạo, sao lại chịu phép khích tướng như vậy? Cho nên, chỉ cần nàng bỏ thần khí ra, ông ta có rất nhiều biện pháp chiến bại nàng.

Đáng tiếc, ông ta đối mặt không phải là người trẻ tuổi bình thường.

Quân Thanh Vũ hơi ngước mắt, ánh mắt thanh lãnh xuyên qua ánh sáng dừng ở trên người ông ta: “Công bằng? Ngươi cho rằng trong chiến đấu của chúng ta có công bằng gì đáng nói? Muốn nói không công bằng cũng chỉ có ta cảm giác được không công bằng.”

Mã Kỳ ngẩn ra một chút: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

“Rất đơn giản.” Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi: “Ngươi là một lão nhân không biết sống bao nhiêu tuổi rồi, bắt nạt hậu bối là ta như vậy, tính là công bằng sao?”

Nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mã Kỳ.

Mã Kỳ như cảm nhận được trào phúng và khinh thường trong những ánh mắt đó, mặt già đỏ lên, tức giận lườm Quân Thanh Vũ, trong lòng lại nghĩ đến biện pháp bỏ chạy.

“Nếu ta đã đột phá, vậy ngươi cũng không có tác dụng gì!” Quân Thanh Vũ mắt lạnh đảo qua Mã Kỳ, giọng lạnh nhạt nói.

Mà ở lúc nàng vừa dứt lời, xoạt một tiếng, trên người lại bốc cháy liệt hỏa hừng hực lần nữa, ở dưới vây quanh của ngọn lửa kia, khiến cả người nàng càng thêm phong hoa tuyệt đại.

“Hồng Liên Bạp Phong Kiếm!”

Toàn bộ lực lượng của Hỏa Linh bị nàng hội tụ tới trên thân Long Viêm Kiếm, chợt nâng trường kiếm lên, theo giọng nói kia hạ xuống, ầm một tiếng, ngọn lửa đỏ gió xoáy như cuồng phong quét lá rụng thổi qua, bao phủ toàn bộ thân thể của Mã Kỳ……

Tất cả mọi người ngây dại, không dám tin nhìn Quân Thanh Vũ.

Cho dù nàng có được thần khí, vậy cũng không có khả năng nháy mắt hạ gục Tiên Thiên đỉnh phong? Rốt cuộc nữ nhân này làm được như thế nào?

Đương nhiên, chỉ bằng vào Long Viêm Kiếm nàng còn làm không được điểm này, nhưng nếu có thêm lực lượng của Hỏa Linh, vậy thì không cần nói cũng biết…

Trọng Cửu phục hồi tinh thần lại, cười khổ một tiếng: “Muội tử, hình như mỗi lần ta nhìn thấy ngươi, trên người ngươi luôn có biến hóa long trời lở đất, không biết lần sau gặp lại ngươi sẽ biến thành cái dạng gì.”

Thu kiếm lại, Quân Thanh Vũ xoay người nhìn về phía Trọng Cửu, nhàn nhạt cười nói: “Nhưng mặc kệ như thế nào, Trọng Cửu ngươi đều là đại ca của ta, điểm này, vĩnh viễn không thay đổi.”

Lòng của Trọng Cửu run rẩy một chút, đôi mắt màu xám thâm sâu nhìn khuôn mặt mang theo cười nhạt của nữ tử, đáy lòng chảy qua một cảm giác kì lạ.

Hắn cười ha ha hai tiếng, tiến lên vỗ bả vai Quân Thanh Vũ, nghiêm túc nói: “Muội tử, ngươi cũng vĩnh viễn là muội tử của Trọng Cửu ta, mặc kệ hôm nay ngươi đi xa đến đâu cao đến đâu, vẫn luôn là tiểu muội muội lúc trước khiến người muốn bảo vệ kia.”

Trọng Lâm nhìn thiếu nữ dưới ánh mặt trời, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Nhớ rõ quen biết lần trước, ông còn muốn cho tiểu cô nương ưu tú này trở thành tức phụ của ông, bây giờ xem ra, là con của ông không xứng với tiểu cô nương này.

Có thể đứng ở bên người nàng, dù không phải là cường giả tuyệt đại, cũng nhất định là người trong long phượng.

“Sư phụ.” Quân Thanh Vũ nhìn về phía Vân Sơn, khẽ cười nói: “Lần này ra ngoài, một là con vì rèn luyện, hai đó là muốn gặp người một lần, hơn nữa bây giờ thực lực của người quá kém, con sẽ nhân cơ hội này để người tăng lên một chút lực lượng, cho nên, trong khoảng thời gian này con sẽ ở lại Trọng gia.”

Bị chính đồ nhi của mình nói thực lực kém, dù là da mặt Vân Sơn tương đối dày cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

“Nha đầu, ngươi đi một đường mệt nhọc hẳn là vất vả, ta để hạ nhân sắp xếp phòng cho ngươi, ngươi đi nghỉ ngơi một chút.” Trọng lão gia tử mỉm cười nói.

“Được.”

Quân Thanh Vũ gật đầu: “Vậy phiền toái.”

“Không phiền toái không phiền toái, sao có thể phiền toái.” Trọng lão gia tử ha hả cười, chợt trừng mắt nhìn Trọng Lâm: “Tiểu tử con còn thất thần làm gì? Không nhanh đi chuẩn bị phòng cho tiểu nha đầu đi?”

Trọng Lâm bĩu môi, liếc nhìn Trọng lão gia tử, đi đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, làm động tác mời: “Quân cô nương, mời đi bên này.”

Quân Thanh Vũ không nói gì, đi theo phía sau Trọng Lâm đi về phía hậu viện Trọng gia.

Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Sơn Dung có chút buồn bực nói một câu: “Vân Sơn, ngươi trở thành sư phụ nàng như thế nào?”

Ông vẫn luôn không rõ lắm, người cường đại như mình vậy mà nàng khinh thường nhìn lại, lại nhận một lão nhân Tiên Thiên cấp thấp làm sư phụ?

Vân Sơn ha hả cười: “Lúc trước bị ta dùng một nội đan của linh thú nửa Tiên Thiên lừa tới.”

“Ngươi nói cái gì?” Sơn Dung khiếp sợ mở to hai mắt nhìn: “Khi nào thì nha đầu này trở nên dễ lừa như vậy? Một nội đan linh thú nửa Tiên Thiên là có thể lừa nàng tới tay? Vân Sơn, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nha đầu này luôn đều không chịu thiệt, từ trong tay nàng lừa đi một đồng tiền, nàng sẽ khiến ngươi phun ra hai, sao có thể bởi vì một nội đan linh thú nửa Tiên Thiên mà bị ngươi lừa đi? Trong này khẳng định có âm mưu!”

Sơn Dung tuyệt đối không thừa nhận mình là đang ghen ghét!

Dựa vào cái gì lúc trước mình muốn thu nàng làm đồ đệ nàng khinh thường nhìn lại? Đến cuối cùng, bị người dùng nội đan linh thú nửa Tiên Thiên lừa đi rồi.

Sớm biết vậy lúc trước mình chuẩn bị một rương nội đan linh thú đưa cho nàng…

Mới vừa đi vài bước Quân Thanh Vũ bất ngờ nghe được đối thoại của hai lão nhân, thiếu chút nữa lảo đảo ngã quỵ xuống mặt đất một cái.

Âm mưu?

Khóe miệng của nàng co rút, trên trán lập tức hiện ra ba vạch đen, rồi sau đó hít sâu một hơi, yên lặng đi theo phía sau Trọng Lâm…

Vài ngày sau, Quân Thanh Vũ giao mấy trận pháp cho Vân Sơn, sau khi giao phó vài câu, lại một mình rời khỏi Bắc Cảnh, đi về phía Lạc Nguyệt Đảo.

Nàng tin tưởng Lạc Nguyệt Đảo cũng sẽ không hư không tiêu thất, cũng không thể bất tri bất giác dời đi một tòa đảo nhỏ lớn như vậy, cho nên, lúc này, nàng định đến điều tra tình huống một chút, nói không chừng sẽ phát hiện cái gì đó.

……

Trên đường đi Lạc Nguyệt Đảo u tĩnh, Tiêu Tề nhíu chặt mày, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy như tiếng chuông của nữ đệ tử.

“Thiếu chủ, đảo chủ đã trở lại, bảo ngươi đến một chuyến.”

Bước chân hơi cứng lại, Tiêu Tề vẫn không quay đầu lại, nhàn nhạt đáp một câu: “Ta đã biết.”

Cuối cùng ông ta vẫn trở lại…

Đôi mắt của Tiêu Tề hơi rũ xuống, trầm ngâm nửa ngày, xoay người đi về phía thư phòng.

Trong thư phòng, nam nhân trung niên khoanh tay đứng, ánh mặt trời chiếu xuống, dừng ở phía trên tấm lưng cao lớn của ông, làm như nhận thấy được cửa thư phòng bị đẩy ra, nam nhân trung niên từ từ xoay người lại, ánh mắt dừng ở trên người người tới.

“Phụ than.” Tiêu Tề đi đến, hơi cúi đầu nói: “Người đã trở lại?”

“Ừ.” Đảo chủ khẽ gật đầu: “Đã hơn một năm có chuyện gì xảy ra hay không? Đúng rồi, muội muội của con đâu? Ta để con dẫn nàng đi tìm Thánh Linh Thủy, kết quả cuối cùng như thế nào?”

Tiêu Tề không nói gì, bộ dáng trầm mặc kia khiến đảo chủ tâm bất giác run lên.

“Có phải muội muội con xảy ra chuyện gì hay không?”

“Phụ than.” Tiêu Tề như là hạ quyết tâm ngẩng đầu: “Muội muội nàng đã… Đã chết.”

Ầm!

Như sét đánh giữa trời quang, cả người đảo chủ đều ngốc ở tại chỗ. Bỗng nhiên, ông như là bị kích động, duỗi tay một cái đã bắt được vạt áo của Tiêu Tề, giọng run rẩy hỏi: “Vừa rồi con nói cái gì? Không phải ta để con dẫn nàng đi tìm Thánh Linh Thủy sao? Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Từ trước đến nay thân thể của nữ nhi kia không tốt, nhưng vẫn đều là thịt đầu quả tim của ông, hiện giờ ông chỉ là rời đi hơn một năm thôi, sau khi trở về đã tiếp nhận đến tin dữ như thế, sao có thể không khiến ông thương tâm?

Ánh mắt của Tiêu Tề trầm xuống: “Là Quân Thanh Vũ! Quân Thanh Vũ và Liễu Thiếu Ngọc của Lưu Nguyệt Môn giết nàng! Muội muội thích Liễu Thiếu Ngọc là chúng ta đều biết, nhưng mà Liễu Thiếu Ngọc lại thông đồng với Quân Thanh Vũ của Lưu Nguyệt Môn, hơn một năm trước, con dẫn theo muội muội đi đến Thánh Linh Sơn, Liễu Thiếu Ngọc và Quân Thanh Vũ cũng ở đấy, lúc ấy, con vốn định giết Liễu Thiếu Ngọc, nhưng muội muội đau khổ cầu xin, con nhất thời mềm lòng đáp ứng, ai biết nữ nhân tên là Quân Thanh Vũ kia thầm ghen ghét với muội muội, lại thừa dịp chúng ta không để ý mà giết nàng.”

Hắn không nói lúc ấy là hắn muốn giết Liễu Thiếu Ngọc, lại ngộ sát Tiêu Tử Doanh, ngược lại đẩy tất cả sai lầm lên trên đầu Quân Thanh Vũ và Liễu Thiếu Ngọc.

Bước chân của đảo chủ lảo đảo vài cái, rồi sau đó một cổ lửa giận ngập trời từ trong lòng xông thẳng lên đỉnh đầu, tức giận quát: “Lưu Nguyệt Môn, Quân Thanh Vũ, còn có Liễu Thiếu Ngọc, ta ở chỗ này thề, nếu không báo thù này, thề không làm người!”
Bình Luận (0)
Comment