Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong sân tỷ võ, thiếu nữ mặc y phục trắng như tuyết, ở dưới nắng sớm lại có ý cảnh siêu phàm thoát tục. Đôi mắt kia luôn chứa tia thanh lãnh, dáng người ngạo nghễ như một cây tùng sừng sững không ngã, cho dù đã từng chịu bao nhiêu trắc trở và áp lực, nhưng đều không đổ.
Giờ phút này, trên người nàng tỏa ra ánh sáng chói mắt khiến người ta không thể dời mắt, rõ rang khuôn mặt gầy yếu kia còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng một thân phong hoa tuyệt đại kia lại không kém đại tiểu thư Quân gia Quân Mộng Liên một chút nào, thậm chí còn hơn một bậc.
Đây thật sự là phế vật Quân gia vị kia sao? Khi nào một phế vật cũng có thể quang mang vạn trượng như thế?
Hay là nói, những năm gần đây nàng vẫn luôn che giấu?
Quân Thanh Hải nắm chặt bàn tay trắng như phấn, hai vai run rẩy không thôi, ánh mắt nàng nhìn về phía Quân Thanh Vũ không vui sướng chút nào, chỉ có đầy phẫn nộ và xấu hổ.
Nàng như có thể cảm nhận được ánh mắt cười nhạo tử những người đó, nếu không phải Quân Thanh Vũ, sao mình lại bị người khác khinh thường? Tất cả đều là phế vật này cho!
“Quân Thanh Vũ!” Hung hăng cắn chặt răng, ngực của Quân Thanh Hải dâng lên một ngọn lửa giận, lại đè nén xuống: “Ngươi đã mang đến xấu hổ cho ta, rồi cũng có một ngày ta muốn trả lại cho ngươi!”
Ai biết những năm gần đây nàng cố gắng thế nào? Mắt thấy cách thành công không xa, nhưng lại xảy ra chuyện này, nàng quyết không cho phép mười năm vất vả bị hủy trong chốc lát!
Nếu lúc này nhị gia có thể nhìn thấy vẻ mặt của Quân Thanh Hải, có lẽ có thể biết chất nữ nhu nhược của mình một lần nữa, đáng tiếc, lúc này ánh mắt của ông ta hoàn toàn bị chiến đấu trên đài hấp dẫn.
Quân Nhất Phàm híp hai mắt lại, đại kiếm trong tay bằng tốc độ nhanh chém về phía thân thể của Quân Thanh Vũ, chợt dẫn đến một trận kình phong cường đại, xông thẳng về phía đối phương.
Lại thấy cơ thể của đối phương lóe lên, tránh thoát khỏi công kích này, lại nâng chân lên đá về phía cổ chân của hắn, lúc Quân Nhất Phàm tránh ra, ngọn lửa bao lấy nắm đấm nhanh chóng xẹt qua mặt của hắn.
“Đáng chết!” Quân Nhất Phàm sờ má của mình, một dòng máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, khiến tròng mắt của hắn hơi co rút: “Quân Thanh Vũ, ngươi lại có thể tổn thương đến ta, tốt, rất tốt, bây giờ ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta, cho nên ngươi cũng nên chấm dứt rồi!”
“Xoẹt!”
Bỗng nhiên, bước chân của Quân Nhất Phàm đã xảy ra biến hóa, cơ thể của hắn nhanh như tia chớp, mấy bước đã đến trước mặt Quân Thanh Vũ.
“Là Võ Bộ, Phàm thiếu gia lại tu luyện được võ kỹ tốc độ.”
“Lần này Quân Thanh Vũ xong đời rồi, tuy đều là võ giả Hậu Thiên tứ cấp, nhưng nàng căn bản không thể so với Phàm thiếu gia có được Võ Bộ.”
“Đáng tiếc, nàng mới vừa tẩy sạch được danh phế vật, lại phải táng thân ở trong tay Phàm thiếu……”
Mọi người đều lắc đầu thở dài, dù là ai cũng không tin Quân Thanh Vũ có thể chiến thắng Quân Nhất Phàm.
“Quân Thanh Vũ, ngươi đi tìm chết đi!” Khuôn mặt tuấn tú của Quân Nhất Phàm dữ tợn, nâng cao đại kiếm hung hăng chém về phía đầu của thiếu nữ.
Trong chớp mắt, xung quanh nổi lên cuồng phong, và khuôn mặt vặn vẹo của Quân Nhất Phàm đập vào trong mắt của mọi người.
“Xong rồi!”
Thình thịch!
Quân béo đặt mông ngồi ở trên mặt đất, ngây ngốc nhìn thiếu nữ đứng yên ở trên đài tỷ võ.
“Quân Thanh Vũ, mặc kệ ngươi là thiên tài hay là phế vật, đây đều là vận mệnh ngươi không chạy thoát được!” Quân Thanh Hải cười lạnh, khuôn mặt tinh xảo chứa một tia căm hận.
Nhưng xem tình thế, lần này nàng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trận thi đấu này cũng không cần xem nữa.
Từ từ xoay người, nàng ta đi về phía tiền viện, nhưng nàng ta còn chưa đi được mấy bước, phía sau chợt phát ra một tiếng vang lớn khiến bước chân của nàng ta ngừng lại.
Chợt quay đầu lại, Quân Thanh Hải thấy được một màn khiến nàng vĩnh viễn khó quên.
Máu tươi từ bàn tay của thiếu nữ chảy xuống, từng giọt rơi xuống mặt đất dần đông lại, máu tươi chói mắt khiến tròng mắt Quân Thanh Hải hơi co rụt lại, từ máu dần di chuyển đi……
Y phục trắng tung bay, một tay thiếu nữ nắm vũ khí của Quân Nhất Phàm, máu chảy xuống nhiễm đỏ mũi kiếm, nhưng nàng thật sự dùng tay không tiếp kiếm đang chém đến.
So tốc độ, Quân Thanh Vũ không bằng Quân Nhất Phàm, nhưng rốt cuộc nàng làm thế nào mà tay không tiếp được lưỡi dao như vậy? Phải biết rằng kia chính là một kích toàn lực của Hậu Thiên tứ cấp!
Huyền huyễn, thế giới này thật mẹ nó huyền huyễn!
Lúc này tất cả mọi người mở to hai mắt, vẻ mặt kia còn muốn giật mình hơn gặp được quỷ.
Đương nhiên, khiếp sợ nhất không gì hơn Quân Nhất Phàm, khi thấy một tay Quân Thanh Vũ tiếp được mũi kiếm, hắn trực tiếp ngây ngốc, mồ hôi lạnh chảy xuống, bị dọa đến hoàn toàn không nói nên lời.
Gia hỏa này căn bản không phải là người!
“Kia…… Cái kia……”
Mồ hôi từ trên gáy chảy xuống, Quân Nhất Phàm vừa định nói cái gì đó để hóa giải bầu không khí này, nhưng nắm đấm của Quân Thanh Vũ còn đang đổ máu đã đến trước mặt hắn.
Ầm một tiếng, Quân Nhất Phàm còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã bị một quyền đánh bay ra ngoài, ở không trung xẹt qua một đường cong cũng không duyên dáng, hung hăng rơi xuống dưới đất.
Ầm!
Thân thể đập sân tỷ võ thành một cái hố, cả người hắn nằm ở trong hố, xương cốt cả người như rã rời không thể nhúc nhích, đành phải trơ mắt nhìn sắc mặt khủng bố của Quân Thanh Vũ đang từ từ đi về phía mình.
Giờ phút này, Quân Nhất Phàm như ngửi được hơi thở tử vong ……
“Quân Nhất Phàm, ngươi biết không, bắt đầu từ rất lâu trước kia, ta đã muốn dạy dỗ ngươi như bây giờ!” Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi, bình phục hận ý trong lòng, nắm tay hung hăng đánh lên mặt của Quân Nhất Phàm.
“Nhiều năm như vậy, ta bị ngươi ức hiếp bao nhiêu lần? Quân béo lại bị ngươi đánh bao nhiêu? Hôm nay ta sẽ trả lại gấp đôi khổ sở chúng ta chịu cho ngươi!”
Kiếp trước, nàng rời khỏi Quân gia không bao lâu, mập mạp đã bị hắn đánh chết, thù trước hận cũ khiến sắc mặt Quân Thanh Vũ càng thêm khủng bố, nắm đấm cũng không lưu tình đánh về phía thiếu niên trong hố sâu.
“Ngươi cho rằng ta sẽ giết ngươi? Không! Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ chỉ khiến ngươi trở thành một phế vật, khiến ngươi cũng nếm chịu một chút tư vị bị người ta khinh nhục!”
Lạnh lùng cười, Quân Thanh Vũ nâng quyền lên, một ngọn lửa bao lấy nắm đấm của nàng, hung hăng đánh về phía ngực của Quân Nhất Phàm……
Dù nàng phế đi hắn thì sao?
Quân gia là một gia tộc hiện thực, thực lực vi tôn, lúc trước nàng không có thực lực, chẳng sợ thân là thứ nữ tam phòng cũng đã bị hạ nhân bắt nạt.
bây giờ nếu nàng đã không phải là phế vật, cũng không thể tiếp túc nén giận!
“Dừng tay!”
Như biết Quân Thanh Vũ muốn làm cái gì đó rốt cuộc nhị gia không ngồi yên nữa, bỗng nhiên đứng lên, hai mắt như muốn nứt ra, sau đó ầm một tiếng, cơ thể như tia chớp xông về phía Quân Thanh Vũ.
Một trường kiếm xuất hiện ở hư không, xuất hiện ở trong tay của ông ta, mũi kiếm lạnh lẽo nhắm ngay vào sau cổ Quân Thanh Vũ, trong giây lát, sát khí lạnh lẽo từ trong mắt nhị gia tỏa ra.
Hắn chỉ có một nhi tử như vậy, tự nhiên sẽ không để Quân Thanh Vũ phế đi hắn.
Nhưng bây giờ nhị gia đang ở trong tức giận nghiễm nhiên quên mất Triệu lão ở đây……
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 19: Thế giới này thật huyền huyễn
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong sân tỷ võ, thiếu nữ mặc y phục trắng như tuyết, ở dưới nắng sớm lại có ý cảnh siêu phàm thoát tục. Đôi mắt kia luôn chứa tia thanh lãnh, dáng người ngạo nghễ như một cây tùng sừng sững không ngã, cho dù đã từng chịu bao nhiêu trắc trở và áp lực, nhưng đều không đổ.
Giờ phút này, trên người nàng tỏa ra ánh sáng chói mắt khiến người ta không thể dời mắt, rõ rang khuôn mặt gầy yếu kia còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng một thân phong hoa tuyệt đại kia lại không kém đại tiểu thư Quân gia Quân Mộng Liên một chút nào, thậm chí còn hơn một bậc.
Đây thật sự là phế vật Quân gia vị kia sao? Khi nào một phế vật cũng có thể quang mang vạn trượng như thế?
Hay là nói, những năm gần đây nàng vẫn luôn che giấu?
Quân Thanh Hải nắm chặt bàn tay trắng như phấn, hai vai run rẩy không thôi, ánh mắt nàng nhìn về phía Quân Thanh Vũ không vui sướng chút nào, chỉ có đầy phẫn nộ và xấu hổ.
Nàng như có thể cảm nhận được ánh mắt cười nhạo tử những người đó, nếu không phải Quân Thanh Vũ, sao mình lại bị người khác khinh thường? Tất cả đều là phế vật này cho!
“Quân Thanh Vũ!” Hung hăng cắn chặt răng, ngực của Quân Thanh Hải dâng lên một ngọn lửa giận, lại đè nén xuống: “Ngươi đã mang đến xấu hổ cho ta, rồi cũng có một ngày ta muốn trả lại cho ngươi!”
Ai biết những năm gần đây nàng cố gắng thế nào? Mắt thấy cách thành công không xa, nhưng lại xảy ra chuyện này, nàng quyết không cho phép mười năm vất vả bị hủy trong chốc lát!
Nếu lúc này nhị gia có thể nhìn thấy vẻ mặt của Quân Thanh Hải, có lẽ có thể biết chất nữ nhu nhược của mình một lần nữa, đáng tiếc, lúc này ánh mắt của ông ta hoàn toàn bị chiến đấu trên đài hấp dẫn.
Quân Nhất Phàm híp hai mắt lại, đại kiếm trong tay bằng tốc độ nhanh chém về phía thân thể của Quân Thanh Vũ, chợt dẫn đến một trận kình phong cường đại, xông thẳng về phía đối phương.
Lại thấy cơ thể của đối phương lóe lên, tránh thoát khỏi công kích này, lại nâng chân lên đá về phía cổ chân của hắn, lúc Quân Nhất Phàm tránh ra, ngọn lửa bao lấy nắm đấm nhanh chóng xẹt qua mặt của hắn.
“Đáng chết!” Quân Nhất Phàm sờ má của mình, một dòng máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, khiến tròng mắt của hắn hơi co rút: “Quân Thanh Vũ, ngươi lại có thể tổn thương đến ta, tốt, rất tốt, bây giờ ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta, cho nên ngươi cũng nên chấm dứt rồi!”
“Xoẹt!”
Bỗng nhiên, bước chân của Quân Nhất Phàm đã xảy ra biến hóa, cơ thể của hắn nhanh như tia chớp, mấy bước đã đến trước mặt Quân Thanh Vũ.
“Là Võ Bộ, Phàm thiếu gia lại tu luyện được võ kỹ tốc độ.”
“Lần này Quân Thanh Vũ xong đời rồi, tuy đều là võ giả Hậu Thiên tứ cấp, nhưng nàng căn bản không thể so với Phàm thiếu gia có được Võ Bộ.”
“Đáng tiếc, nàng mới vừa tẩy sạch được danh phế vật, lại phải táng thân ở trong tay Phàm thiếu……”
Mọi người đều lắc đầu thở dài, dù là ai cũng không tin Quân Thanh Vũ có thể chiến thắng Quân Nhất Phàm.
“Quân Thanh Vũ, ngươi đi tìm chết đi!” Khuôn mặt tuấn tú của Quân Nhất Phàm dữ tợn, nâng cao đại kiếm hung hăng chém về phía đầu của thiếu nữ.
Trong chớp mắt, xung quanh nổi lên cuồng phong, và khuôn mặt vặn vẹo của Quân Nhất Phàm đập vào trong mắt của mọi người.
“Xong rồi!”
Thình thịch!
Quân béo đặt mông ngồi ở trên mặt đất, ngây ngốc nhìn thiếu nữ đứng yên ở trên đài tỷ võ.
“Quân Thanh Vũ, mặc kệ ngươi là thiên tài hay là phế vật, đây đều là vận mệnh ngươi không chạy thoát được!” Quân Thanh Hải cười lạnh, khuôn mặt tinh xảo chứa một tia căm hận.
Nhưng xem tình thế, lần này nàng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trận thi đấu này cũng không cần xem nữa.
Từ từ xoay người, nàng ta đi về phía tiền viện, nhưng nàng ta còn chưa đi được mấy bước, phía sau chợt phát ra một tiếng vang lớn khiến bước chân của nàng ta ngừng lại.
Chợt quay đầu lại, Quân Thanh Hải thấy được một màn khiến nàng vĩnh viễn khó quên.
Máu tươi từ bàn tay của thiếu nữ chảy xuống, từng giọt rơi xuống mặt đất dần đông lại, máu tươi chói mắt khiến tròng mắt Quân Thanh Hải hơi co rụt lại, từ máu dần di chuyển đi……
Y phục trắng tung bay, một tay thiếu nữ nắm vũ khí của Quân Nhất Phàm, máu chảy xuống nhiễm đỏ mũi kiếm, nhưng nàng thật sự dùng tay không tiếp kiếm đang chém đến.
So tốc độ, Quân Thanh Vũ không bằng Quân Nhất Phàm, nhưng rốt cuộc nàng làm thế nào mà tay không tiếp được lưỡi dao như vậy? Phải biết rằng kia chính là một kích toàn lực của Hậu Thiên tứ cấp!
Huyền huyễn, thế giới này thật mẹ nó huyền huyễn!
Lúc này tất cả mọi người mở to hai mắt, vẻ mặt kia còn muốn giật mình hơn gặp được quỷ.
Đương nhiên, khiếp sợ nhất không gì hơn Quân Nhất Phàm, khi thấy một tay Quân Thanh Vũ tiếp được mũi kiếm, hắn trực tiếp ngây ngốc, mồ hôi lạnh chảy xuống, bị dọa đến hoàn toàn không nói nên lời.
Gia hỏa này căn bản không phải là người!
“Kia…… Cái kia……”
Mồ hôi từ trên gáy chảy xuống, Quân Nhất Phàm vừa định nói cái gì đó để hóa giải bầu không khí này, nhưng nắm đấm của Quân Thanh Vũ còn đang đổ máu đã đến trước mặt hắn.
Ầm một tiếng, Quân Nhất Phàm còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã bị một quyền đánh bay ra ngoài, ở không trung xẹt qua một đường cong cũng không duyên dáng, hung hăng rơi xuống dưới đất.
Ầm!
Thân thể đập sân tỷ võ thành một cái hố, cả người hắn nằm ở trong hố, xương cốt cả người như rã rời không thể nhúc nhích, đành phải trơ mắt nhìn sắc mặt khủng bố của Quân Thanh Vũ đang từ từ đi về phía mình.
Giờ phút này, Quân Nhất Phàm như ngửi được hơi thở tử vong ……
“Quân Nhất Phàm, ngươi biết không, bắt đầu từ rất lâu trước kia, ta đã muốn dạy dỗ ngươi như bây giờ!” Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi, bình phục hận ý trong lòng, nắm tay hung hăng đánh lên mặt của Quân Nhất Phàm.
“Nhiều năm như vậy, ta bị ngươi ức hiếp bao nhiêu lần? Quân béo lại bị ngươi đánh bao nhiêu? Hôm nay ta sẽ trả lại gấp đôi khổ sở chúng ta chịu cho ngươi!”
Kiếp trước, nàng rời khỏi Quân gia không bao lâu, mập mạp đã bị hắn đánh chết, thù trước hận cũ khiến sắc mặt Quân Thanh Vũ càng thêm khủng bố, nắm đấm cũng không lưu tình đánh về phía thiếu niên trong hố sâu.
“Ngươi cho rằng ta sẽ giết ngươi? Không! Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ chỉ khiến ngươi trở thành một phế vật, khiến ngươi cũng nếm chịu một chút tư vị bị người ta khinh nhục!”
Lạnh lùng cười, Quân Thanh Vũ nâng quyền lên, một ngọn lửa bao lấy nắm đấm của nàng, hung hăng đánh về phía ngực của Quân Nhất Phàm……
Dù nàng phế đi hắn thì sao?
Quân gia là một gia tộc hiện thực, thực lực vi tôn, lúc trước nàng không có thực lực, chẳng sợ thân là thứ nữ tam phòng cũng đã bị hạ nhân bắt nạt.
bây giờ nếu nàng đã không phải là phế vật, cũng không thể tiếp túc nén giận!
“Dừng tay!”
Như biết Quân Thanh Vũ muốn làm cái gì đó rốt cuộc nhị gia không ngồi yên nữa, bỗng nhiên đứng lên, hai mắt như muốn nứt ra, sau đó ầm một tiếng, cơ thể như tia chớp xông về phía Quân Thanh Vũ.
Một trường kiếm xuất hiện ở hư không, xuất hiện ở trong tay của ông ta, mũi kiếm lạnh lẽo nhắm ngay vào sau cổ Quân Thanh Vũ, trong giây lát, sát khí lạnh lẽo từ trong mắt nhị gia tỏa ra.
Hắn chỉ có một nhi tử như vậy, tự nhiên sẽ không để Quân Thanh Vũ phế đi hắn.
Nhưng bây giờ nhị gia đang ở trong tức giận nghiễm nhiên quên mất Triệu lão ở đây……