Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 27

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, Quân Thanh Vũ chỉ cảm thấy thực lực của hắn cao thâm khó đoán. Cho nên vào lúc này, nàng cũng sẽ không tìm chết thăm hỏi lực lượng trong thân thể của hắn, vì với cường giả mà nói, đây tuyệt đối là nhục nhã.

“Ngươi là ai? Sao lại ở đây?” Đôi mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt gầy gò của thiếu nữ, khuôn mặt của nam nhân tuấn mỹ như tiên như họa lại bao phủ một vẻ lạnh lẽo.

Rõ ràng chưa vào đông, nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác rét lạnh cả người.

Nhưng mà trên mặt Quân Thanh Vũ vẫn không đổi sắc, ánh mắt thanh lãnh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của nam nhân.

“Vấn đề này ta cũng muốn biết.” Nhún vai, nàng lạnh nhạt cười: “Một giấc ngủ dậy ta đã ở đây rồi.”

Ánh mắt của nam nhân hơi trầm xuống, vẫn không nói chuyện, hiển nhiên hắn đã đoán được chuyện này là như thế nào.

Nếu thiếu nữ này không nói dối, vậy chuyện này tất nhiên có liên quan đến Tiêu Nguyệt bọn họ.

Chỉ là hắn cũng không có bất kì động tác gì, chỉ lẳng lặng đánh giá thiếu nữ trước mặt. Nếu đổi lại là nữ tử khác, chỉ sợ khó có thể chịu được ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của nam nhân. Nhưng Quân Thanh Vũ lại khẽ nâng đầu, sắc mặt không biến tùy ý đánh giá nam nhân.

Chỉ thấy y phục trắng của thiếu nữ nhuộm đầy máu, trong kiêu ngạo lộ ra khí thế không chịu thua, trong mắt thanh lãnh kia đặc biệt lạnh nhạt, lúc này gió nhẹ thổi qua, đào hoa mềm mại theo gió rơi xuống trên tóc đen của thiếu nữ.

“thân thể Tiên Hồn?”

Trong đôi mắt lạnh lùng của Nam nhân xẹt qua một tia kỳ lạ.

Lại là một người có thể tu luyện thân thể Tiên Hồn……

Quân Thanh Vũ kinh ngạc nhìn nam nhân tuấn mỹ như tiên nhân này, nói: “Không tồi, ta thật sự là thân thể Tiên Hồn.”

Hắn lại biết thân thể Tiên Hồn.

“Công…… Công tử.”

Đột nhiên, một giọng nói run rẩy từ phía sau truyền đến.

Dù thế nào thì Nguyên Nguyên cũng không nghĩ đến, khi hắn muốn đi xem thiếu nữ đã tỉnh lại hay chưa, lại không tìm thấy bóng dáng của nàng. Hắn và Tiêu Nguyệt cơ bản đã lật tung vô Tình Cốc một lần, nhưng ở nơi không muốn phát hiện nhất lại tìm được nàng.

Xong rồi, lần này nhất định xong rồi, công tử sẽ không bỏ qua cho bọn họ, sớm biết vậy thì không làm người tốt này nữa.

“Bịch!”

Hai chân quỳ thật mạnh trên mặt đất, Nguyên Nguyên cúi đầu, mồ hôi lạnh từ sau gáy chảy xuống: “Công tử, thuộc hạ biết sai, cam nguyện bị phạt.”

Tiêu Nguyệt cũng theo sát đi nhanh đến, quỳ gối bên cạnh Nguyên Nguyên: “Công tử, vị cô nương này là thuộc hạ và Nguyên Nguyên cùng cứu trở về, thuộc hạ nguyện chịu phạt với Nguyên Nguyên.”

Giọng nói này……

Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía hai người đang quỳ gối một bên, khẽ nhướng mày, không sai, thật sự là giọng nói kia, người ở hội đấu giá giành được Tụ Linh Trận cỡ nhỏ.

Vô Tình không nói gì, mắt lạnh âm trầm nhìn hai người quỳ gối trước mặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẽ ra đường cong lạnh nhạt. Người nam nhân này có khuôn mặt hoàn mỹ như tiên nhân, lại cũng có được trái tim ma quỷ.

Tim của Nguyên Nguyên thấp thỏm, công tử trầm mặc càng khủng bố hơn bùng nổ.

Ngay ở lúc trái tim nhỏ của Nguyên Nguyên thiếu chút nữa hỏng mất, rốt cuộc Vô Tình thu lại đôi mắt hắn khiến người rét lạnh kia, sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Hắn cứu ngươi, ngươi thiếu hắn một mạng.”

“Sau đó thì sao?”

“Cho nên lần này ta tạm thời không trừng phạt hắn, nhưng tiền đề là, mạng của ngươi do ta bảo quản.”

“Xin lỗi.” Quân Thanh Vũ nhún vai: “Ta không muốn loại cảm giác chinh mình không nắm giữ đượng mạng này, cái này khiến cho ta rất không an tâm, mạng của ta chỉ có thể do ta tự mình khống chế.”

Nguyên Nguyên vốn tim đã thả lỏng, vì lời nói của Quân Thanh Vũ mà lại nhắc lên lần nữa, khuôn mặt nhất thời khóc lóc thảm thiết, vô cùng đáng thương nhìn thiếu nữ bên cạnh.

Đôi mắt híp lại, ánh mắt của nam nhân nhìn nữ tử thanh lãnh này thật sâu, giờ khắc này, lòng của Quân Thanh Vũ cũng không khỏi căng thẳng.

Nếu nam nhân này gây khó dễ ở đây, nàng không có bất kì phần thắng gì……

Nhưng cái gì cũng đều không xảy ra.

Toàn bộ rừng hoa đào yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của mọi người.

Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng kia của nam nhân mới vang lên: “Được, mạng của ngươi, ta vẫn cho ngươi.”

Nghe được lời này, Nguyên Nguyên và Tiêu Nguyệt bất giác sững sờ. Bọn họ vốn tưởng rằng lấy tính cách của công tử thì sẽ giết thiếu nữ này, dù sao tay của hắn đã sớm dính đầy máu tươi.

Ai ngờ đến, hắn lại cứ buông tha cho nàng như vậy?

Đây vẫn là công tử bọn họ quen thuộc kia sao?

Mặc kệ như thế nào, kết quả này lại có thể khiến cho bọn họ đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là Quân Thanh Vũ lại hiểu rõ, thái độ của nam nhân này thay đổi, vốn là vì thân thể Tiên Hồn.

“Công tử, thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo.” Tiêu Nguyệt nhìn Vô Tình, do dự nửa ngày, nói: “Vừa rồi lúc chúng ta đang tìm nàng, không cẩn thận động vào kết giới, khiến cho Vô Tình Cốc bị phong bế, tuy Nguyên Nguyên có biện pháp cởi bỏ kết giới, nhưng ít nhất cần phải một tháng……”

Sau khi Tiêu Nguyệt nói lời này, đầu của Nguyên Nguyên thiếu chút nữa cúi thấp đến mặt đất, vừa rồi là hắn quá nôn nóng lỗ mãng, mới không cẩn thận động vào kết giới, nếu bình thường thì cũng thôi, nhưng bây giờ trong Vô Tình Cốc không chỉ là ba người bọn họ.

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn Quân Thanh Vũ, Vô Tình vẫn không nói thêm cái gì, nhưng sau khi hắn mới vừa đi vài bước, bước chân hơi dừng lại, đưa lưng về phía thiếu nữ, nói: “Ta tên Vô Tình.”

Nói xong lời này, hắn phất tay ôm cầm vào tay, từ từ biến mất ở trong rừng hoa đào……

“Hô!”

Nhìn thấy hắn rời đi, Tiêu Nguyệt khẽ thở phào, quay đầu nói: “Cô nương, xin lỗi, một tháng này làm phiền ngươi ở lại trong Vô Tình Cốc, nhưng ngươi thật đúng là may mắn, nghe xong tiếng đàn của công tử lại có thể duy trì tâm trí, công tử chúng ta đàn cầm có thể mê hoặc nhân tâm, thậm chí có thể khiến cho người ta không hề hay biết chết đi.”

Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, lúc này mới hiểu vì sao sẽ không tự chủ được đi đến nơi này, cũng may linh hồn của nàng tương đối cường đại, mới không lâm vào sâu.
……

Vô Tình Cốc, trên ngọn núi, nam nhân đón gió mà đứng, bạch y khẽ bay, thật giống như là nhân vật từ trong tranh đi ra, khuôn mặt hoàn mỹ tuyệt thế đến kinh người cho dù là thần nhìn thấy đều sẽ ghen ghét.

Nhưng mà sườn mặt tinh xảo của hắn lại có đường cong lạnh lùng, mặt không biểu tình hỏi Tiêu Nguyệt đứng ở phía sau hắn: “Gần đây nàng đang làm gì?”

“Công tử là chỉ Quân tiểu thư? Bây giờ nàng hẳn là đang tu luyện võ kỹ, mấy ngày gần đây đều trôi qua như thế.” Tiêu Nguyệt nghi hoặc nhìn nam nhân đứng thẳng lưng, Quân tiểu thư đi vào Vô Tình Cốc cũng được một đoạn thời gian, đây là lần đầu tiên công tử hỏi han tình huống của nàng.

“Tiêu Nguyệt, đưa bình Tẩy Tủy Thánh Thủy này cho nàng.”

Khuôn mặt của Tiêu Nguyệt sửng sốt, Tẩy Tủy Thánh Thủy là vật phẩm chỉ nơi đó mới có thể sinh sản, một khi dùng Tẩy Tủy Thánh Thủy này, có thể tẩy đi tạp chất kinh mạch rác rưởi, có thể khiến người đang trên đường tu luyện càng thêm dễ dàng.

Tuy chỉ cần công tử mở miệng, những người đó sẽ đưa Tẩy Tủy Thánh Thủy cho hắn, nhưng công tử ở trong ấn tượng của Tiêu Nguyệt, sẽ không vô duyên vô cớ đi trợ giúp một người.

“Vâng, công tử.”

Lúc này sau núi, ầm một tiếng, kiếm trong tay thiếu nữ hóa thành một ngọn lửa hung mãnh, hung hăng đập ở trên một tảng đá cách đó không xa.

Trong khoảnh khắc, nham thạch hóa thành một đống bột phấn, tiêu tán ở trong gió nhẹ.

“Rốt cuộc cũng luyện thành Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm Pháp……”

Bây giờ nàng dùng kiếm pháp phối hợp Linh Hồn Công Kích, cho dù đối phương là cao thủ Hậu Thiên lục cấp, cũng có phần thắng rất lớn……


Bình Luận (0)
Comment