Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 51

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Vô số linh thú thất giai đứng chen chúc ở cửa, lại không có một chút khe hở. Chúng thủ lĩnh nhìn thấy màn phía sau này đều hít một ngụm khí lạnh, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Quân Thanh Vũ có tự tin có thể giữ bọn họ lại như thế.

Ánh mắt thanh lãnh nhìn mọi người xung quanh, Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nói: “Bây giờ ta lại cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, là nguyện trung thành với ta, hoặc là vĩnh viễn bị giữ ở Quân gia ta.”

Lựa chọn? Bây giờ bọn họ còn có lựa chọn sao?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, biết hôm nay chò dù như thế nào đều chỉ có thể lựa chọn đầu hàng Quân gia.

Nói chuyện trước vẫn là Trương Lăng lão đại thế lực ngầm ở Quận Thành, ông ta khẽ mỉm cười, không chút do dự đưa ra lựa chọn: “Môn chủ, yêu cầu của ngươi, Trương Lăng ta đáp ứng rồi.”

Quân Thanh Vũ khẽ mỉm cười, ánh mắt đảo qua những người khác đang ngồi: “Các ngươi lựa chọn thế nào?”

Mọi người cười khổ một tiếng, cuối cùng vẫn phát ra tuyên thệ nguyện trung thành Quân Thanh Vũ.

Bởi vì bây giờ bọn họ căn bản không có lựa chọn, lựa chọn đi theo nàng, bọn họ vẫn là gia chủ cao cao tại thượng, nhưng nếu từ chối, có lẽ chính là tù nhân của nhà người ta.

“Các ngươi sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười tự tin mười phần: “Gần đây ta tiếp nhận phần lớn sản nghiệp và dược điền của Quân gia, sau đó sẽ do Trương Lăng phái ra một bộ phận nhân thủ đi giúp ta canh giữ, người khác, hung hăng đả kích Quân gia cho ta, không cần lo lắng lão nhân Quân gia sẽ ra tay, bởi vì ông ta quyết sẽ không rời khỏi Quân gia nửa bước.”

Bây giờ quân lão gia chủ không dám rời khỏi cửa, nếu không cơ nghiệp tổ tông để lại đều sẽ bị nàng nhổ tận gốc đến sạch sẽ, cho nên, ông ra chỉ muốn chế cũng coi chừng gia tộc, để tránh sẽ có người thừa dịp ông ta ra ngoài mà giết vào Quân gia.

“Tuy nói sản nghiệp Quân gia không sai biệt lắm đều rơi xuống tay của ta, nhưng ta nghe nói bọn họ có một doanh trại huấn luyện ở phía đông Quận Thành, mà ở hướng tây cách tượng đồng năm trăm mét có một cơ quan, sau khi mở ra có thể đi vào một sân huấn luyện bí mật, nơi đó còn có một số tử sĩ Quân gia không muốn người biết.”

Mọi người rất ngạc nhiên, rốt cuộc thiếu nữ này có bao nhiêu khủng bố? Ngay cả doanh địa bí mật của người khác đều đào ra.

Đương nhiên, người đang ngồi đều không biết, sở dĩ Quân Thanh Vũ biết địa phương kia, là bởi vì kiếp trước nàng đã từng bị bắt vào bên trong, nhận hết tra tấn, thậm chí ngay cả gương mặt kia đều bị huỷ hoại……

“Xin môn chủ yên tâm, chúng ta sẽ không phụ gửi gắm của ngươi.” Trương Lăng vội vàng đồng ý, ông ta trời sinh hiếu chiến, có loại chuyện này tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cười: “Ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi, chắc chắn Khế Thú Trận các ngươi cũng đều đã biết, nếu sau khi hoàn thành việc này, ta sẽ đưa cho các ngươi mỗi người một Khế Thú Trận.”

Khế Thú Trận? Trận Pháp mà trên hội đấu giá ra giá trên trời? Đừng nói cho bọn họ, trận pháp kia là nàng lấy ra ngoài bán đấu giá. Nhưng nếu là như thế, cũng có thể giải thích Quân Môn sẽ có nhiều linh thú như vậy.

Nghĩ đến đây, mọi người hô hấp căng thẳng, kích động nhìn khuôn mặt thanh lạnh nhạt mạc của thiếu nữ.

Quân Thanh Vũ uống nước cho đỡ khát, rồi mới tiếp tục nói: “Chỉ là, ta cũng có một yêu cầu, sau khi hoàn thành chuyện này, ta sẽ cho các ngươi mỗi người một trận pháp, trận pháp này kế hợp với linh hồn, thậm chí các ngươi vĩnh viễn đều không thể vứt bỏ nó, một khi các ngươi sinh ra lòng phản bội, vậy sẽ gặp cảm giác vạn tiễn xuyên tim.”

Không phải nàng không tin bọn họ, mà là cẩn thận khiến cho vạn năm thuyền.

Dù sao Quận Thành không phải là nơi nàng thường ở lại, không hoàn toàn bảo đảm sao có thể yên tâm rời đi? Ai biết những người này có thể sinh dị tâm, thừa dịp nàng không ở đây mà đoạt quyền hay không.

Sắc mặt của mọi người đều biến đổi, bọn họ không nghĩ đến Quân Thanh Vũ sẽ tàn nhẫn như vậy, nếu thật sự đồng ý nàng, chỉ sợ cuộc đời này không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của nàng.

“Môn chủ, đây sợ là không tốt lắm?” Trương Thiết Sinh do dự nửa ngày, thật cẩn thận nói.

“Trương gia chủ, nếu ngươi sợ hãi vậy vì sao phải đáp ứng nguyện trung thành môn chủ?” Trương Lăng nhìn ông ta một cái, rất khinh thường nói: “Trận pháp kia cũng sẽ không trí mạng, cũng không phải độc dược gì, chỉ cần chúng ta không phản bội môn chủ, vậy tương đương với không có tác dụng gì, ngược lại, chỗ tốt nguyện trung thành môn chủ còn có rất nhiều, tỷ như nói Khế Thú Trận kia, với loại người như chúng ta mà nói dù là nhìn một cái cũng đều xa xỉ.”

Trương Lăng nói thật sự rất có đạo lý, vừa rồi mọi người còn đang do dự đều dần đồng ý đề nghị của Quân Thanh Vũ.

Không sai, chỉ cần bọn họ không có lòng phản bội, cho dù bị trận pháp khống chế cũng sẽ không có tác dụng gì.

“Tốt, hôm nay nói đến đây thôi, các ngươi đều trở về đi.” Quân Thanh Vũ nheo hai mắt lại, cười lạnh nói: “Muộn nhất ba ngày, ta muốn nhìn thấy hai doanh huấn luyện kia bị tiêu diệt trong một lần.”

Nói xong lời này, nàng ngước mắt nhìn về phía trời xanh, lạnh lẽo trong mắt càng sâu.

Quân gia, thù kiếp trước, một đời này rốt cuộc ta cũng có thể thanh toán rõ ràng với các ngươi……

Ngay sau khi mọi người rời đi, một tiếng quát đột nhiên bùng nổ, mập mạp cả kinh chân cẳng run lên, thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất.

“Tên mập chết tiệt, cút ra đây cho bổn cô nương!”

Bởi vì lúc này mọi người Quân Môn đều ở trong sân, cho nên tiểu cô nương phấn y kia một đường thông suốt tiến vào, gương mặt đáng yêu đầy tức giận, ánh mắt vừa liếc đã thấy được mập mạp trốn ở phía sau Quân Thanh Vũ.

“Mập mạp, ngươi trốn cũng vô dụng, thân thể khổng lồ kia của ngươi ai có thể che chở cho ngươi? Ngươi phi lễ bổn cô nương, bổn cô nương phải tính khoản này!”

Khuôn mặt của Y Tình tức đến đỏ bừng, mắt to đáng yêu hung ác lườm Quân béo.

“Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi tên mập chết tiệt này!”

Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó, cả người Y Tình đều bốc hỏa, hận không thể bắt được mập mạp này dùng roi đánh hắn một trăm cái, xem hắn còn dám ăn đậu hủ rồi chạy trốn hay không.

“Má ơi!” Quân béo sợ đến mức hét to lên: “Lão đại, cứu mạng, Quân Nhiên, Quân Đàm, các ngươi mau đi ngăn dã nha đầu kia lại.”

Xong rồi, sao tiểu ma nữ này lại tìm được đây, lần này hắn chết chắc rồi.

Chính là không có người để ý đến hắn, tất cả mọi người đang ôm thái độ xem kịch vui.

Rốt cuộc nha đầu này luôn mồm muốn giết mập mạp, trên người lại không có một chút sát ý, hơn nữa bóng dáng bọn họ một chạy một đuổi này, vì sao thoạt nhìn cứ hài hòa có yêu như vậy?

“Các ngươi…… Các ngươi những gia hỏa không có lương tâm, lão tử đều nhanh bị dã nha đầu này giết còn không nhanh đến cứu ta, mệt lão tử còn đối tốt với các ngươi như vậy.”

Quân béo quay đầu nhìn Y Tình đang đuổi theo, vội vàng chạy xung quanh cây trong viện kia.

Hừ hừ, lão tử không chạy thoát được ngươi, còn không khiến ngươi choáng váng được sao?

“Tên mập chết tiệt, ngươi nói ai là dã nha đầu?” Y Tình thấy hắn mắng mình dã nha đầu một tiếng, nhất thời tức giận, nàng quyết định không giết mập mạp này, sau khi bắt lấy mập mạp này sẽ để cho hắn cung phụng mình như nữ vương.

“Dã nha đầu chính là dã nha đầu, còn không phải là bị sờ soạng hai cái sao mà nhỏ mọn đến như vậy, sờ soạng ngươi hai cái lại không mất đi khối thịt nào.”

“Ngươi……” Y Tình thấy hắn còn dám nói chuyện này, khuôn mặt xấu hổ buồn bực đỏ bừng, hung tợn cắn răng: “Tên mập chết tiệt, đừng để ta bắt được, bằng không ta sẽ muốn ngươi sống không được muốn chết không xong.”

Nhưng khi nghe được hai phương nói, những người khác đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Khó trách nhân gia tiểu cô nương kêu đánh kêu giết với Quân béo, thì ra là ăn đậu hủ của nhân gia, mập mạp này cũng quá không phúc hậu, có đậu hủ ăn ít nhất phải để mọi người ăn chung mới được chứ.

Dần dần, Y Tình chạy mệt không muốn động, nàng cảm giác vòng ngôi sao ở trên đỉnh đầu của mình xoay tròn.

“Tên mập chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta, không bắt được ngươi ta sẽ không gọi là Y Tình!” Y Tình ngồi liệt dưới đất không đứng dậy nổi, nhưng ánh mắt này vẫn hung ác lườm Quân béo.

Quân béo dùng sức thở hổn hển mấy hơi, hắn lau hạ mồ hôi trán, thở hổn hển nói: “Có…… Có bản lĩnh thì ngươi đuổi theo đi, lão tử sợ ngươi sao?”

“Tên mập chết tiệt, ngươi bắt nạt ta!” Y Tình chu môi lên, nước mắt tí tách rơi xuống dưới, vừa lau nước mắt vừa lên án nói: “Ngươi đầu tiên là dẫn đàn linh thú đến làm hại ta bị ngươi liên lụy, còn nhân cơ hội sờ soạng ta hai cái …… Cái kia…… Nơi đó, sờ xong rồi chạy, bây giờ còn đến bắt nạt ta, ta phải về nhà nói cho phụ…… Phụ mẫu của ta là ngươi bắt nạt ta, hu hu.”

Y Tình khóc chảy nước mũi nước mắt, khiến những đệ tử khác của Quân Môn đều dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Quân béo.

Tiểu cô nương Này đáng yêu biết bao? Hắn lại còn đi bắt nạt nàng, đây có còn là nam nhân hay không?

“Mẹ nó!” Quân béo không nghĩ đến này dã nha đầu vừa rồi còn hung hãn muốn đuổi giết hắn, lại nói khóc là khóc, hơn nữa hắn cũng không biết đi an ủi nữ hài như thế nào, tngay lập ức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía những người khác.

“Béo ca, đột nhiên ta nhớ ta còn có việc, cho nên đi trước một bước.” Quân Đàm nhận được ánh mắt của Quân béo đưa đến, vội vàng ngẩn ra, nói.

Rồi sau đó không đợi hắn trả lời đã nhanh như chớp chạy mất……

“Huynh đệ Quân Nhiên.”

Quân béo hé ra khuôn mặt thảm thiết, hắn chẳng thể nghĩ đến cũng có lúc mình chật vật như vậy.

“Haiz.” Quân Nhiên thở dài, giơ tay vỗ bả vai của Quân béo, nói lời thấm thía: “Béo ca, chuyện mình chọc vào thì tự mình đi giải quyết đi, huynh đệ sẽ không bồi ngươi.”

“Ta cmn!” Quân béo thật hận không thể đá qua một chân, thời khắc mấu chốt bọn người kia một chút cũng không dùng được.

Những người khác thấy thế, cũng đều lấy cớ rời đi, chỉ để lại một mình Quân béo ở chỗ này bồi Y Tình. A, đúng rồi, còn có một Kim Văn Hổ.

Quân béo chỉ có thể ném ánh mắt cầu cứu cuối cùng về phía Kim Văn Hổ.

Kim Văn Hổ chớp đôi mắt, vô tội nhìn Quân béo, nó chỉ là một lão hổ nho nhỏ, đi an ủi nữ hài nhân loại như thế nào?

“Ha ha.” Quân béo âm hiểm cười hai tiếng, xoa tay nói: “Kim Văn Hổ, nếu ta thân là chủ nhân của ngươi, có phải ra mệnh lệnh ngươi đi làm việc hay không? Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì khiến dã nha đầu này cười, nếu không, bữa tối đêm nay chính là thịt hổ.”

Kim Văn Hổ sợ đến mức run rẩy một chút, mặt lão hổ ngay lập tức đau buồ,. rốt cuộc nó gặp vận cứt chó gì mà bị chủ nhân như vậy lựa chọn? Rõ ràng là chính hắn chọc nữ hài khóc, lại đẩy loại chuyện này cho nó.

Nếu Kim Văn Hổ có thể nói, nó nhất định sẽ nói: “Chủ nhân, chỉ cần ngươi bị tiểu cô nương này bắt lấy rồi đánh một trận, có lẽ tiểu cô nương sẽ cười.”

Chính là Kim Văn Hổ sẽ không nói, cho nên chỉ có thể làm ngoáo ộp nhảy điệu lão hổ, khẩn cầu ngàn vạn bữa tối đêm nay không cần là thịt hổ……

“Ngươi nói cái gì?”

Tộc đường Quân gia, lão gia chủ đột nhiên đứng lên, hung thần ác sát trừng mắt đến trước người hội báo, trên thái dương nổi gân xanh: “Ngươi nói chính là sự thật? Trại huấn luyện phía đông bị hủy? Là ai đi huỷ hoại trại huấn luyện Quân gia ta trăm cay ngàn đắng hoàn thành?”

Người đến hoảng sợ nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Là người của thế lực ngầm, còn có Tần gia và Lâm gia, ngay cả Trương gia cũng đều cắm một chân?”

Sắc mặt của lão gia chủ đột nhiên biến đổi: “Không có khả năng! Những người khác ta biết, nhưng Trương Lăng người thế lực ngầm là tuyệt đối không thể đi chung với Trương gia, tổ phụ Trương Lăng kia vốn là người Trương gia, lại bị trục xuất khỏi gia tộc, cho nên Trương Lăng cũng không lui đến với người Trương gia, vì sao bọn họ lại liên thủ?”

Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?

Lão gia chủ có một loại cảm giác, sau lưng nhất định có một người đang sai khiến bọn họ, mà có thâm cừu đại hận với Quân gia cũng chỉ có nha đầu thúi Quân Thanh Vũ kia.

Chẳng lẽ là nàng?

Sẽ không, chỉ bằng nàng sao có thể khiến cho nhiều người đều tin phục nàng như vậy, toàn bộ Quận Thành cũng chỉ có thương hội Cảnh Nhân mới có thực lực này, nhất định là thương hội Cảnh Nhân đang trút giận cho nha đầu kia.

Lão gia chủ âm thầm lắc đầu, vào lúc này sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“May mắn trại huấn luyện ở phía tây không ai biết, trại huấn luyện kia không thể so với phía đông kia, phía đông chỉ là dùng để hấp dẫn chú ý của những người khác, chân chính quan trọng ở Quận Thành vẫn là trại huấn luyện của phía tây, nơi đó đều là huấn luyện tử sĩ nghiêm chỉnh, cũng may là không ai phát hiện nơi đó, nếu không……”

Ngay ở lúc lão gia chủ âm thầm may mắn, một hắc y nhân cả người đầy máu chạy nhanh vào, hắn vừa mới đi hai bước đã tê liệt ngã xuống mặt đất, máu tươi ở ngực từng giọt thấm xuống mặt đất.

“Lão gia chủ, không tốt, trại huấn luyện ngầm ở phía tây bị đánh chiếm.”

Đầu óc của lão gia chủ trống rỗng, mặt già tái nhợt đến đáng sợ, ông kéo xiêm y của hắc y nhân lên, khuôn mặt xanh mét hỏi: “Nói cho ta đã xảy ra chuyện gì, là ai đánh chiếm trại huấn luyện ta bồi dưỡng tử sĩ?”

“Khụ khụ.” Hắc y nhân phun ra hai ngụm máu tươi, suy yếu nói: “Là một đám người, còn có…… Một đám linh thú, những linh thú đó đều ở thất giai, hung mãnh cường đại, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.”

Lão gia chủ khẽ buông tay, bước chân lảo đảo lui về phía sau hai bước, tiếp theo cười như điên.

“Chẳng lẽ trời muốn Quân gia ta chết sao? Không! Ta không cam lòng, cơ nghiệp mấy trăm năm tuyệt đối không thể hủy ở trong tay ta, bằng không dưới chín suối cũng khó có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông!”

Đột nhiên, lão gia chủ như nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi động: “Đúng rồi, còn có Thanh Minh Phái, chắc chắn Thanh Minh Phái sẽ không ngồi xem mặc kệ, người đâu, mau xuất ngoại đi tìm Liễu công tử và thanh y hộ pháp.”

Ai ngờ vừa dứt lời, quản gia Quân gia vội vàng từ ngoài cửa chạy vào.

“Lão gia chủ, đã xảy ra chuyện.”

Biến cố liên tiếp khiến lão gia chủ có chút chịu không nổi, ánh mắt của ông ta ông lạnh lùng nhìn về phía quản gia, hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”

“Là…… Là Liễu công tử đã xảy ra chuyện.” Quản gia nhớ đến nghị luận người ta nói ở trên phố, hung hăng nuốt nước miếng: “Liễu công tử bị một nam nhân lớn lên rất đẹp bắt đi, nghe nói nam nhân kia là vị hôn phu của Quân Thanh Vũ, vì bất mãn Liễu công tử dây dưa với vị hôn thê của hắn, cho nên đã hạ sát thủ, nhưng ngay cả tay hắn cũng chưa ra, đã nháy mắt hạ gục thanh y hộ pháp.”

“Phụt.”

Lão gia chủ tức giận đến phun máu lên cao, bước chân lảo đảo một chút, lập tức ngã ngồi ở trên ghế.

Hộ pháp thanh y của Quân gia có thực lực tương đồng với ông, nếu ngay cả thanh y hộ pháp đều có thể đánh bại trong nháy mắt, vậy nháy mắt đánh bại ông chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay sao? Từ khi nào nha đầu thúi kia có hôn phu lợi hại như vậy?

“Không, ta không tin!”

Quân Mộng Liên vốn định đến tìm Liễu Thiếu Thần, hy vọng hắn có thể nể tình nhiều ngày ở chung mà tha thứ cho nàng, ai ngờ thế nhưng nghe được buổi nói chuyện này, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt, hét lên chói tai.

Trong nháy mắt, một loại tên là ghen ghét hung hăng cắn nuốt trái tim của nàng ta.

Không cam lòng, nàng thật sự rất không cam lòng.

Đến bây giờ mình có thể đi đến loại tình trạng này, rốt cuộc dùng bao nhiêu cố gắng và tâm huyết? Có lẽ người ở đây đều biết nàng thân là đệ tử Thanh Minh Phái, vinh quang vô hạn, rồi lại có mấy người biết trong Thanh Minh Phái có được bao nhiêu thiên tài? Nàng ở nơi đó không tính là nhân vật quá xuất chúng.

Vì để cuộc sống tốt một chút, nàng không thể không đi lấy lòng đệ tử nội môn, thường xuyên cười nịnh nọt, cho đến khi gặp Liễu Thiếu Thần……

Nam nhân kia đã trợ giúp nàng ở lúc nàng cần nàng nhất, cho nên dù ôm lòng lợi dụng, nhưng cũng có một tia động tình.

Theo nàng, Liễu Thiếu Thần đã đủ xuất sắc, tuổi như thế đã thành Hậu Thiên thất cấp, hơn nữa khuôn mặt như quan ngọc, tao nhã lịch sự, sau đó lại xuất hiện một Cảnh Nguyệt Hiên trong mắt chỉ có Quân Thanh Vũ.

Cảnh công tử không thể nghi ngờ là rẩ ưu tú, bối cảnh cường hãn, thanh tuấn ưu nhã, lại phong độ diu dàng như vậy, nàng chưa từng gặp qua nam nhân ưu tú tuấn mỹ như thế, Liễu Thiếu Thần so với hắn quả thật là một trên bầu trời một dưới mặt đất.

Bây giờ thì sao? Lại có thêm một vị hôn phu, còn có thể trong nháy mắt hạ gục thanh y trưởng lão, vì sao tất cả vận tốt đều chiếu cố phế vật kia như vậy?

Không sai, ở trong lòng Quân Mộng Liên, Quân Thanh Vũ vẫn chỉ là phế vật tồi tệ, đã từng dựa vào hơi thở của mình mà sống qua.

Dựa vào cái gì phế vật kia có thể hấp dẫn nhiều nam nhân ưu tú như vậy? Mà nàng thân là nữ nhi của gia chủ Quân gia, thiên tài Quân gia lại ngay cả Liễu công tử cũng phải vứt bỏ.

Quân Mộng Liên cắn chặt răng, lòng hung hăng co rút đau đớn, loại cảm xúc ghen ghét ở trong lòng này đấu đá lung tung, khiến nàng hận không thể chạy đến trước mặt Quân Thanh Vũ hung hăng xé nát mặt nàng ta.

“Liên Nhi.” Lão gia chủ nhíu mày lại, nói: “Con đừng đi tìm Quân Thanh Vũ gây rối, bây giờ con không phải là đối thủ của nàng.”

Cơ thể của Quân Mộng Liên run lên, nàng thật không muốn nghĩ đến sự thật này, Quân Thanh Vũ đã từng bị mắng là phế vật, bây giờ thực lực lại bò lên trên đầu của nàng.

“Gia gia.” Quân Mộng Liên nâng hai mắt đẫm lệ lên, hoa lê đẫm mưa nói: “Con không cam lòng, thật sự rất không cam lòng, trước kia chỗ nào con cũng mạnh hơn nàng, bây giờ chẳng những thực lực của nàng vượt qua con, còn có hai nam nhân ưu tú như vậy ở bên người nàng, hơn nữa Thiếu Thần ca ca đã biết không phải là con cứu hắn, cho nên hắn đã vứt bỏ con đi tìm nữ nhân kia, gia gia, vì sao Quân Thanh Vũ nàng không chết đi? Nàng mà chết, vinh quang sẽ là của con, đắc ý cũng sẽ là con, có lẽ những nam nhân đó nhìn trúng, cũng chính là con……”

“Liên Nhi.” Lão gia chủ thở dài: “Ta cũng hận nàng, nhưng không có cách nào, nàng chẳng những có Cảnh Nguyệt Hiên che chở, hơn nữa có một vị hôn phu lợi hại như vậy, gia gia không phải là đối thủ của hắn, hơn nữa bây giờ ta càng không thể bước ra khỏi Quân gia một bước, ta dám cam đoan nếu ta đi ra khỏi Quân gia, khi trở về sẽ nhìn thấy một đống phế tích.”

Cho dù trong lòng hận những gia tộc huỷ hoại doanh huấn luyện đó, ông cũng không thể đi tìm bọn họ gây rối. Bây giờ ông chỉ có thể trấn thủ tốt Quân gia, không cho địch nhân đến xâm phạm.

Quân Mộng Liên không nói gì, chỉ là đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, cho dù Cảnh công tử che chở cho nàng ta thì sao? Cũng không thể lúc nào cũng bảo vệ nàng, chỉ cần tìm được cơ hội, nàng tất sẽ khiến nàng ta chìm vào vạn kiếp bất phục!

“Người đâu, dẫn tiểu thư đi xuống nghỉ ngơi, không có mệnh lệnh của ta không được bước ra khỏi Quân gia một bước.” Lão gia chủ nhìn hận ý trong mắt Quân Mộng Liên rành mạch, bất giác thở dài.

Bây giờ Duy Nhi bị thương nặng nằm trên giường, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, không thể lại để Quân gia thiệt hại nhân tài.

Chỉ cần giữ ở Thanh Sơn, không sợ không có củi đốt, báo thù không thể vội trong nhất thời, bọn họ luôn có cơ hội……

So với Quân gia tiêu điều, lúc này Quân Môn ngược lại rất náo nhiệt, tin tức hai doanh huấn luyện bị hủy sớm đã báo cho Quân Thanh Vũ, vốn còn tưởng phải mất ba ngày nàng không nghĩ đến chỉ có nửa ngày đã giải quyết.

Nhớ lại cuộc sống khiếp trước không thấy ánh mặt trời, khóe môi nàng cong lên cười lạnh, bây giờ, cũng sắp đến lúc tính sổ với Quân gia rồi.

Nhưng so với Quân gia, bây giờ giải quyết vấn đề của Quân béo tương đối quan trọng.

Tiểu nữ hài này cũng không tồi, như là một đôi oan gia với mập mạp, tuổi của hai người cũng không phải kém rất lớn, nếu có thể đi với nhau cũng coi như là một chuyện đẹp……

“Y cô nương, mập mạp là người của Quân Môn ta, nếu hắn bắt nạt ngươi ta tự nhiên sẽ làm chủ thay ngươi.” Quân Thanh Vũ hơi mỉm cười, trong đôi mắt lóe ra tia sáng kích động khác thường.

“Thật sao?” Ánh mắt của Y Tình sáng lên, từ trên mặt đất nhảy dựng lên: “Vậy ngươi giúp ta đánh hắn một trận, ai bảo hắn khinh bạc ta.”

Nói đến đây, nàng chuyển mắt hung tợn nhìn Quân béo.

“Đánh người là hành vi không tốt, chúng ta đều là người thiện lương, phải giải quyết vấn đề trong hoà bình.” Quân Thanh Vũ lắc đầu, mỉm cười nói.

Lương thiện?

Quân béo thiếu chút nữa bị dọa, gia hỏa này thiện lương? Hắn nhưng không quên Mục Thanh bị nàng phế đi, cũng không quên bây giờ Vi lão còn bị nhốt ở địa lao chịu đựng Hồng Ngọc mỗi ngày mỗi đêm tra tấn.

Nếu gia hỏa này lương thiện, hắn dám cam đoan, trên đời này tuyệt đối không có một người nào lương thiện! Cho dù nàng làm chuyện ma quỷ, cũng chỉ có quỷ tài mới tin tưởng.

Nhưng rõ ràng, loại chuyện ma quỷ này vẫn có người tin.

“Tỷ tỷ thật là một người lương thiện.” Y Tình chớp đôi mắt, giữ chặt ống tay áo của Quân Thanh Vũ nói: “Ta đây cũng học tập giống tỷ tỷ, làm người lương thiện, lần này sẽ nghe tỷ tỷ dùng phương thức giải quyết trong hoà bình, chẳng qua là dùng phương pháp gì?”

“Rất đơn giản.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười, không còn thanh lãnh như lúc trước nữa, cả người đều mang theo một hơi thở âm hiểm: “Nếu mập mạp khinh bạc ngươi, ta đây sẽ phạt hắn thú ngươi làm thê, một đời một kiếp lao lực cho ngươi.”

“Cái gì?” Mập mạp kích động nhảy dựng lên, đương nhiên không phải bởi vì hưng phấn, mà là bị dọa sợ, hắn run rẩy chỉ vào Y Tình, nói: “Lão đại, ngươi có lầm hay không? Rốt cuộc ngươi có phải nương ruột của ta hay không? Lại muốn ta cưới dã nha đầu này làm thê tử? Ta còn chưa sống đủ.”

Nha đầu này dã man như vậy, ai biết sau khi cưới nàng mình sẽ trở thành nô lệ hay không.

Nếu là lúc trước mập mạp mắng nàng là dã nha đầu, đoán chừng Y Tình đã sớm nhảy dựng lên hung hăng đánh hắn một trận, nhưng lần này nàng lại trầm mặc……

Nếu nhìn kỹ, thật ra mập mạp lớn lên cũng rất đáng yêu, trắng trắng mềm mềm như bánh bao thịt, duy chỉ có khuyết điểm chính là quá béo, một thân thịt mỡ kia thật sự là chướng mắt.

Nhưng nếu có thể gả cho hắn, thì có thể cả đời nô dịch hắn, để mập mạp đáng chết này bưng nước rửa chân cho mình, làm ấm giường, hầu hạ nàng như hầu hạ nữ vương.

Nghĩ đến đây, Y Tình âm hiểm nở nụ cười: “Chủ ý này không tồi, chỉ là hắn quá béo, cho nên từ nay về sau ta sẽ giám sát hắn giảm béo, cần phải trong hai tháng giảm trăm cân cho ta.”

“Má ơi!” Quân béo sợ đến mức hét to lên, trong hai tháng giảm một trăm cân, kia không phải muốn mạng của hắn sao?

“Tốt, cứ quyết định như vậy.” Y Tình mới mặc kệ Quân béo kháng nghị, cứ thế quyết định: “Mập mạp, từ nay về sau mỗi ngày ngươi chỉ được phép ăn hai bữa cơm, một bữa chỉ có thể ăn nửa chén, không được ăn một miếng thịt, ngay cả canh thịt đều không được, mỗi ngày chỉ có thể ăn rau xanh đậu hủ, nhưng trừ khống chế ẩm thực ra còn cần vận động, như vậy đi, mỗi ngày ngươi hãy chạy quay quanh Vạn Sơn Lâm mười vòng, yên tâm ta sẽ bồi ngươi.”

“Mười…… Mười vòng?”

Quân béo trừng lớn đôi mắt, Vạn Sơn Lâm kia chính là dài đến năm trăm mét, chạy mười vòng chẳng phải là muốn mệt chết hắn sao?

Y Tình âm hiểm cười cười, chợt từ từ rút ngọc kiếm bên hông ra.

“Mập mạp, ngươi là muốn mạng hay là muốn giảm béo? Kiếm của ta cũng không có mắt, nếu bị ta đuổi theo ngươi ở phía sau, vậy mạng béo này của ngươi sẽ không có.”

Vuốt ngọc kiếm trong tay, Y Tình đáng yêu nở nụ cười, nhưng mà nụ tươi kia ở trong mắt Quân béo, còn khủng bố hơn ác ma.

“Lão đại, ngươi chính là nương ruột của ta, không thể để nàng làm như vậy với ta, má ơi, cứu mạng!”

Mắt thấy Y Tình rút kiếm đuổi theo, rốt cuộc Quân béo không rảnh lo cầu cứu, xoay người chạy ra ngoài cửa, trong lòng mắng những người thấy chết mà không cứu đó cấp trăm lần.

Cho dù muốn ép hắn giảm béo, cũng không cần dọa hắn như vậy, hắn chịu không nổi sợ hãi, nói không chừng bị dọa đến cơ tim tắc nghẽn thì đột tử.

Còn có hỗn đản Kim Văn Hổ kia, thời khắc mấu chốt không biết trốn đi tiêu sái ở đâu rồi, một chút tác dụng cũng không có, nếu không đáng tin cậy như vậy còn không bằng hầm nhắm rượu.

Kim Văn Hổ trốn ở trong phòng hung hăng rùng mình, sao nó cảm giác có người đang đánh chủ ý lên nó?

Không phải nó không muốn đi hỗ trợ, thật sự là nó lớn lên quá lớn quá hung mãnh, vạn nhất dọa khóc nhân gia tiểu cô nương, nói không chừng chủ nhân muốn nó đi giả ngu chọc cười thiếu nữ kia.
Cho nên vẫn là trốn đi thì tốt hơn, dù sao tiểu cô nương kia cũng sẽ không thật sự giết chủ nhân, nhiều lắm là dọa hắn mà thôi……

“Vừa rồi ngươi nói đều là thật sự?”

Trong Mục gia, Mục Phi Nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, trên mặt âm trầm hiện lên một tia cảm xúc khác thường, nói: “Ngay cả lão bất tử Quân gia cũng không thu phục Quận Thành, lại bị nàng nhận lấy? Bây giờ doanh huấn luyện của Quân gia bị hủy, đông đảo linh thú lui đến, ta tin tưởng không thoát khỏi liên quan đến Quân Thanh Vũ kia.”

Ai có thể nghĩ đến, không lâu trước đây phế vật Quân Thanh Vũ còn bị người nhạo báng, lại có thể biến thành cường đại như thế, quả nhiên là phong thuỷ luân chuyển, vận số Quân gia cũng sắp hết rồi.

“Không được, ta cần phải nghĩ biện pháp.” Ánh mắt của Mục Phi Nhiên khẽ biến, bây giờ ông ta không còn tâm tư có thế báo thù cho nhi tử, chỉ nghĩ như thế nào mới có thể tránh được kiếp nạn này, đột nhiên, ánh mắt khẽ động: “Đúng rồi, sao ta lại quên mất Tú Tú, không phải Quân béo Quân gia kia vẫn luôn ái mộ Tú Tú sao? Mà Quân Thanh Vũ lại nhìn trúng Quân béo như vậy, sao có thể liên hôn với Quân Môn, Mục gia ta cũng có thể trở thành thế lực siêu nhiên ở Quận Thành.”

Nghĩ đến đây, Mục Phi Nhiên đắc ý, ông có tin tưởng rất lớn với nữ nhi của mình, lấy ưu tú của Tú Tú ở quận thành có bao nhiêu thanh niên ngưỡng mộ nàng? Trước kia Quân béo cũng theo đuổi ở sau Tú Tú.

Chỉ cần đưa Tú Tú lên, nhất định Quân Thanh Vũ sẽ nể tình mập mạp mà không so đo với Mục gia nữa, thậm chí còn có thể đi theo Mộ gia nước lên thì thuyền lên, cớ sao mà không làm?

“Người đâu, đi mời tiểu thư đến cho ta.” Sắc mặt của Mục Phi Nhiên trầm xuống, quát lớn.

Theo từng tiếng vòng chạm vào nhau, Mục Tú Tú mặc y phục xanh biếc từ từ đi đến, sắc mặt của nàng hơi có vẻ tái nhợt, hai hoa tai màu vàng ở dưới ánh mặt trời lập loè ánh sáng chói mắt.

Mục Tú Tú mím môi, đi đến bên cạnh Mục Phi Nhiên, nói: “Phụ thân, người tìm nữ nhi đến là có chuyện gì sao?”

“Tú Tú.” Mục Phi Nhiên thở dài, sờ đầu nàng: “Bây giờ Mục gia ta nguy ở sớm tối, có một việc, chỉ có con mới có thể hoàn thành.”

Lòng Mục Tú Tú lộp bộp một chút, cắn môi nhìn về phía khuôn mặt già nua mấy chục tuổi của Mục Phi Nhiên.

“Không biết phụ thân có chuyện gì muốn nữ nhi giúp đỡ?”

Không biết vì sao, trong lòng Mục Tú Tú dần nổi lên một loại dự cảm xấu, phụ thân rất ít dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, chẳng lẽ Mục gia có chuyện gì?

“Haiz.” Mục Phi Nhiên thở dài một tiếng, nói: “Tú Tú, phụ thân muốn gả con cho Quân béo.”

“Cái gì?” Mục Tú Tú không dám tin mở to hai mắt, giật mình nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, giọng nói của nàng run rẩy: “Phụ thân, vì sao muốn ta gả cho tên mập chết tiệt kia? Loại phế vật này chỗ nào xứng đôi với con? Con không muốn! Phụ thân đừng quên con đã có hôn ước, lại không lâu tiểu hầu gia sẽ đến đón cưới.”

Nước mắt từ trên mặt trượt xuống, dù thế nào Mục Tú Tú cũng không nghĩ đến phụ thân của mình sẽ nói ra loại lời nói này.

Một nữ không được hai phu, ông làm như vậy là để mình đi đối mặt với thế nhân như thế nào? Hơn nữa, mập mạp kia xứng đôi với nàng ở chỗ nào? Dựa vào cái gì để nàng gả cho hắn?

“Tú Tú, phụ thân biết nữ nhi của ta tài mạo song toàn, mập mạp phì nhiêu đầy người kia thật sự không xứng với con, chỉ là, ai bảo hắn có một thanh mai trúc mã ưu tú, con biết không? Hai doanh huấn luyện của Quân gia bị hủy, đến hủy diệt trừ các thế lực lớn ở Quận Thành, còn có vô số linh thú, sau đó có người nhìn thấy những linh thú đó đều trở về Quân Môn, cho nên ta dám khẳng định, những linh thú đó có liên quan đến Quân Thanh Vũ.”

Mục Phi Nhiên cười chua xót, tóc bạc của ông theo gió tung bay, lại không còn phong thái như mấy tháng trước.

“Mà tiểu hầu gia Tử Lăng quốc kia thật sự là thiên chi kiêu tử, hai nhà chúng ta cũng ước định miệng từ rất sớm trước kia, nhưng cũng chỉ là ước định miệng  mà thôi, còn chưa chính thức đính hôn, coi như là không được, ai bảo hắn không có nhiều linh thú như vậy, cũng không có Cảnh công tử Lưu Nguyệt Môn làm hậu trường chứ? Tú Tú, nếu con không đồn ý, có lẽ cả nhà chúng ta đều bị huỷ diệt, vì phụ mẫu, vì Mục gia, cũng chỉ có thể oan ức con gả cho mập mạp kia.”

Co thể của Mục Tú Tú chấn động, trong khoảng thời gian này Mục gia gặp phải nguy cơ nàng cũng không phải không rõ, từ nhỏ phụ thân đau nàng tận xương, bây giờ sao nàng có thể để phụ thân nhọc lòng vì Mộ gia như thế?

Cắn chặt môi, Mục Tú Tú rũ mắt xuống, trên lông mi thật dài còn dính đầy nước mắt, tàn nhẫn hạ quyết tâm nói: “Con gả!”

Nếu phụ thân cưỡng ép nàng, có lẽ nàng vẫn sẽ phản kháng, nhưng nhìn thấy hai tấn hoa râm hiện giờ của phụ thân, nàng thật sự không thể nhẫn tâm, cho nên chỉ có thể gả cho mập mạp kia.

Mục Phi Nhiên sờ đầu Mục Tú Tú, đáy mắt hiện lên một tia áy náy, Tú Tú, vì gia tộc vi phụ cũng chỉ có thể hy sinh con, nữ nhi lại quan trọng, cũng xa xa không bằng thế lực sắp sửa đến tay.

Chỉ có nịnh bợ Quân Môn, địa vị của Mục gia ta ở quận thành mới càng thêm ổn định……

Sáng sớm.

Trong đại viện Quân Môn, mập mạp nhấc chân hung hăng đá vào trên mông Kim Văn Hổ, tức giận hét lớn: “Hỗn cầu, lên cho lão tử, ngươi con mẹ nó ngày hôm qua trốn ở đâu? Không phát hiện chủ nhân ngươi bị nữ nhân điên kia đuổi chạy khắp núi sao?”

Lúc này Kim Văn Hổ đang quỳ rạp trên mặt đất phơi nắng, bất ngờ bị đạp một chân, lập tức bò lên, oan ức nhìn vẻ mặt tức giận của Quân béo.

Vì sao mỗi lần xui xẻo đều là nó?

Ánh mắt mập mạp hơi đổi, hừ lạnh một tiếng: “Nhưng béo gia ta cho ngươi một cơ hội chuộc tội, ngươi lập tức đi dọa dã nha đầu kia cho ta, xem nàng còn dám đuổi giết ta hay không.”

Nghĩ đến ngày hôm qua bị một nữ nhân đuổi khắp núi, mặt của mập mạp đầy buồn bực, nếu không phải nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, hắn bảo đảm sẽ ấn dã nha đầu kia ở trên mặt đất đánh mông.

Kim Văn Hổ vẫy đuôi vội vàng gật đầu, vì không muốn bị hầm, nó cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với nhân loại tiểu cô nương kia.

“Nàng đến rồi.”

Quân béo liếc mắt một cái thấy được Y Tình mặc y phục màu hồng nhạt, đôi mắt lập tức sáng ngời, vội vàng lắc mình trốn ra sau một cây đại thụ, chuyện tiếp theo sẽ giao cho Kim Văn Hổ.

“Rống.”

Kim Văn Hổ rống to một tiếng nhào về phía Y Tình, nó há ta mồm như bồn máu, múa may ở trước mặt thiếu nữ, làm bộ phải đánh lên người nàng.

Y Tình ngơ ngác chớp mắt.

“Hừ hừ, dã nha đầu, xem ngươi còn dám đuổi giết lão tử hay không.” Quân béo đắc ý nở nụ cười, Kim Văn Hổ vẫn có chừng mực, chỉ dọa nha đầu này mà thôi, sẽ không tổn thương nàng.

Nhìn bộ dáng của nàng hình như đã bị dọa rồi.

Nhưng ngay khi mập mạp muốn gọi Kim Văn Hổ trở về, lại thấy Y Tình lấy ra Khế Thú Trận nàng lấy được ở trên hội đấu giá, rồi sau đó ánh sáng chợt lóe, một ánh sáng màu vàng từ trong Khế Thú Trận nhảy ra.

Hai Kim Văn Hổ đối mặt nhau, duy chỉ khác chính là, một con là đực một con là cái……

Tiểu Kim Kim nhìn thấy con cái kia, như điện giật ngây ngốc ở tại chỗ, một đôi mắt si ngốc nhìn nó, nước miếng thiếu chút nữa rớt xuống.

Mỹ…… Mỹ nữ, nó còn chưa từng gặp qua hổ cái đẹp như vậy.

Vì thế, Tiểu Kim Kim lập tức ném phân phó của Quân béo sang một bên, hàm răng ngắt một bông hoa rồi đưa đến trước mặt hổ cái, rồi sau đó vẫy đuôi vẻ mặt chờ mong nhìn nó.

Hổ cái nhìn Tiểu Kim Kim một cái, từ trong miệng nó nhận lấy hoa.

“Rống!” Tiểu Kim Kim vui vẻ hét lớn một tiếng, không quản Quân béo trốn ở sau cây, mà chơi đùa đùa giỡn với hổ cái ở một bên.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Quân béo sau cây há to miệng, vẫn không nhúc nhích như hóa đá.

Đây…… Đây là tình huống gì?

“Mập mạp, ngươi ở đây làm gì?”

Một giọng nói đáng yêu vang lên ở trước mặt Quân béo, hắn sợ đến mức thịt mỡ cả người đều run lên, vội vàng làm bộ trấn định nở một nụ cười: “Ha ha, ta…… Ta ở đây phơi nắng.”

Y Tình nhìn lá cây che trời trên đầu mập mạp, mày đẹp khẽ nhíu lại: “Ngươi ở chỗ này có thể phơi nắng cái gì? Mập mạp, còn không nói lời nói thật, có phải muốn rình coi ta hay không?”

“Cái gì? Rình coi ngươi? Cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám.” Quân béo hét lên, nếu mình thật sự rình coi nàng, đoán chừng dã nha đầu này sẽ một kiếm đâm đến.

Hắn có một trăm cái mạng, cũng không đủ để nàng giết.

Y Tình nghi ngờ đánh giá hắn, gương mặt đáng yêu cong lên tươi cười sáng lạn: “Cho dù ngươi rình coi cũng không sao, dù sao chờ thân thịt mỡ kia của ngươi giảm xuống nhất định phải đến thú ta.”

Nàng muốn cho tên mập chết tiệt khinh bạc nàng này cả đời làm nô lệ cho nàng.

“Ta…… Ta ta……” Khuôn mặt béo của Quân béo đỏ lên, hắn thà cưới heo mẹ cũng không muốn cưới nha đầu dã man bạo lực này, bằng không về sau hắn còn có ngày lành sao?

Chính là, mập mạp còn chưa nói xong, phía sau truyền đến giọng nói của Quân Đàm: “Mập mạp, người Mục gia đến, nói là muốn gặp ngươi.”

“Mục gia?” Mập mạp hừ lạnh một tiếng: “Là hỗn đản Mục Phi Nhiên kia sao? Lần trước chúng ta ở hội đấu giá gặp gỡ còn cãi nhau một trận, ta đoán hỗn đản kia muốn mạng của ta, bây giờ đến đây khẳng định không có chuyện gì tốt.”

“Vậy béo ca, ngươi gặp hay là không gặp? Bây giờ lão đại không ở nhà, nếu ngươi muốn đi gặp ông ta, ta để tất cả huynh đệ đến đây, bằng vào một Mục gia cũng có thể so với Quân Môn của chúng ta sao?”

Quân Đàm nhíu mày lại, bây giờ Mục gia đến đây khẳng định không phải chuyện tốt, nhưng có Kim Văn Hổ ở bên cạnh mập mạp, hỗn cầu kia cũng không thể làm ra cái gì với béo ca.

“Gặp, vì sao không gặp? Tiểu Kim Kim, ngươi còn ngốc ở nơi đó làm gì? Còn không nhanh đi gặp khách với lão tử!” Quân béo cắn răng, cười lạnh ra tiếng.

Tiểu Kim Kim không tha rời khỏi hổ cái, mỗi bước lưu luyến đi theo Quân béo đến chính sảnh.

Trong phòng, Mục Phi Nhiên thấp thỏm bất an uống nước trà trong tay, đột nhiên, hắn trông thấy bóng dáng thật lớn dưới nắng sớm kia, ngay tức khắc đứng lên.

Nhưng mà đi theo bên cạnh Quân béo còn có một Kim Văn Hổ uy phong lẫm liệt, khiến trái tim Mục Phi Nhiên đều sợ đến mức run rẩy một chút.

“Đây không phải là Mục Phi Nhiên Mục gia sao? Sao ngươi còn chưa chết?” Quân béo mắt lé đảo qua sắc mặt xanh mét của Mục Phi Nhiên, trên mặt béo mang theo một vẻ châm biếm.

Sắc mặt của Mục Phi Nhiên khẽ biến, nhưng nhìn thấy Kim Văn Hổ kia như hổ rình mồi nhìn chằm chằm mình, bất giác nuốt tất cả lời nói sỉ nhục xuống.

Ông cũng không quên mục đích hôm nay đến đây.

“Mập mạp……”

Mục Phi Nhiên mới vừa mở miệng, đã bị Quân béo chặn ngang.
“Ai cho phép ngươi gọi ta là mập mạp?” Mập mạp hung tợn trừng mắt nhìn ông ta một cái: “Xin gọi ta là béo gia, bằng không hãy gọi ta là gia gia.”

Bỗng nhiên, Mục Phi Nhiên nuốt lời nói bên miệng xuống, nhưng ông vẫn không muốn gọi mập mạp đáng chết này như vậy.

“Khụ khụ.” Quân béo ho khan hai tiếng.

Ngay lập tức, Kim Văn Hổ ngẩng đầu lên, đôi mắt màu vàng hung quang mở to, há mồm to với Mục Phi Nhiên, phát ra từng tiếng cảnh cáo.

Sắc mặt của Mục Phi Nhiên từ xanh chuyển sang trắng, cắn răng nói: “Béo gia, ta đến đây là vì một việc, nghe nói béo gia ái mộ với tiểu nữ, cho nên ta muốn gả tiểu nữ cho béo gia ngài, hy vọng Mục gia ta và Quân Môn có thể vĩnh viễn giao hảo, không biết ý của béo gia như thế nào?”

“Phốc!”

Quân béo vừa định uống miếng nước cho đỡ khát, sau khi nghe thấy lời này không cẩn thận phun ra, còn phun vào mặt Mục Phi Nhiên, hắn lau miệng, ha ha cười nói: “Xin lỗi, ta chỉ là bị các ngươi làm cho hoảng sợ. Mục Phi Nhiên, ngươi vẫn nên trở về đi, trước kia mắt ta bị mù mới nhìn loại nữ nhân này, cũng không nhìn xem nữ nhân này có chỗ nào xứng với Quân béo ta.”

Vốn dĩ Mục Tú Tú cho rằng gả cho Quân béo đã đủ oan ức, bây giờ hắn lại còn dám khinh thường mình như vậy. Chính mình muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn thiên phú có thiên phú, nguyện ý gả cho hắn là phúc khí hắn tu luyện mấy đời rồi, nhưng mập mạp đáng chết này lại còn không biết tốt xấu như thế.

“Phụ thân, chúng ta trở về đi.” Mục Tú Tú mắt lạnh đảo qua Quân béo, đáy mắt chứa một tia khinh bỉ: “Mập mạp này cũng chỉ là một phế vật mà thôi, có thể có thành tựu hôm nay không phải đều dựa vào Quân Thanh Vũ sao? Không có Quân Thanh Vũ hỗ trợ hắn căn bản không là gì cả, con nguyện ý gả cho hắn là phúc phận của hắn, nếu hắn không quý trọng như thế thì trách được ai? Bỏ lỡ con, sau này hắn không thể tìm được thê tử tốt hơn.”

“Tú Tú!” Mục Phi Nhiên nhíu mày lại, dùng ánh mắt ngăn Mục Tú Tú lại, chỉ là ông chờ nói cho hết lời mới ngăn lại, như không hề có bất kì ý nghĩa gì.

“Béo gia, ngươi thật sự không ở suy xét một chút sao? Tuy tiểu nữ có chút cuồng vọng, nhưng nói cũng là sự thật, ở trong Quận Thành, trừ những thiên tài của Quân gia ra, có ai hơn tiểu nữ? Mục gia ta vì ngươi không tiếc thất hứa với tiểu hầu gia Tử Lăng quốc đã từng có hôn ước, mà tiểu nữ cũng nguyện ý gả cho ngươi, chỉ cần béo gia đồng ý, chúng ta có thể chọn một ngày lành tháng tốt để thành thân.”

Mục Phi Nhiên cố ý nói ra tên tiểu hầu gia Tử Lăng quốc, cho dù như thế nào, theo người thường, tiểu hầu gia một quốc gia còn ưu tú hơn mập mạp rất nhiều.

Mập mạp này có thể đạt đến thành tựu như thế, còn không phải bởi vì hắn may mắn có một thanh mai trúc mã ưu tú sao? Ngay cả linh thú kia đoán chừng cũng là Quân Thanh Vũ đưa cho hắn.

Đúng lúc này, một giọng nói đáng yêu từ ngoài cửa truyền vào: “Tiểu hầu gia Tử Lăng quốc? Tiểu hầu gia kia làm sao vậy?”

Mục Phi Nhiên ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, thấy bóng dáng đáng yêu từ ngoài sảnh đi vào.

Đôi mắt Y Tình cười cong lên, chậc chậc đánh giá Mục Tú Tú: “Vị cô nương này, ngươi là vị hôn thê của tiểu hầu gia kia? Nhìn bộ dáng này, cũng thật sự chẳng ra gì, sao ánh mắt hầu gia gia trở nên kém như vậy, ngay cả a miêu a cẩu gì cũng đều dám định ra hôn ước.”

Sắc mặt của Mục Tú Tú đột nhiên biến đổi, hai mắt hung hăng nhìn khuôn mặt đáng yêu của Y Tình, trong lòng bị ghen ghét gặm cắn, hận không thể huỷ hoại khuôn mặt của nàng ta.

Vì sao nữ nhân này lớn lên đẹp như vậy, nàng có quan hệ gì với tiểu hầu gia?

“Ngươi và tiểu hầu gia có quan hệ gì?” Mục Tú Tú hung ác lườm Y Tình: “Chẳng lẽ ngươi thích tiểu hầu gia? Cũng đúng, nam nhân như tiểu hầu gia như vậy có bao nhiêu người không thích?”

Trên mặt Y Tình hiện lên vẻ tức giận, quát lớn: “Lớn mật, bản công chúa tôn quý biết bao, sao lại nhìn trúng tiểu hầu gia thường xuyên lưu luyến với bụi hoa kia? Tiểu hầu gia kia căn bản không xứng với bản công chúa!”

“Công chúa?” Lòng Mục Phi Nhiên bỗng nhiên run lên.

Khi ở hội đấu giá nhìn thấy thiếu nữ này đã cảm giác có chút quen mặt, đây không phải là tiểu công chúa điện hạ được sủng ái nhất Tử Lăng quốc sao? Ông đã từng đến Tử Lăng Quốc và may mắn nhìn thấy khuôn mặt thật sự của công chúa, nhưng bởi vì thời gian lâu rồi cho nên bộ dáng có chút mơ hồ.

Bây giờ vừa nghe lời này lập tức nhớ đến thiếu nữ này là ai.

“Tiểu công chúa điện hạ, không biết vì sao công chúa sẽ xuất hiện ở trong Quận Thành?” Ánh mắt Mục Phi Nhiên choẹt lóe, ông thật sự không rõ vì sao tiểu công chúa sẽ xuất hiện ở đaya? Chẳng lẽ là vì đuổi giết Quân béo?

Nghĩ đến theo như lời nói của Y Tình ở hội đấu giá, Mục Phi Nhiên lại có chút bình thường trở lại, xem ra mập mạp này trêu chọc tiểu công chúa của Tử Lăng quốc, đã không sống nổi.

“Công chúa?” Mục Tú Tú kinh ngạc nhìn Y Tình.

Thì ra nàng là tiểu công chúa điện hạ.

Sau khi biết thân phận của đối phương, ghen ghét trong lòng Mục Tú Tú kia thật ra không còn, ai bảo nàng chẳng những lớn lên đẹp như thế, hơn nữa thân phận bối cảnh cường đại, dù sao cũng là Mục gia kém hơn.

Hơn nữa, lấy thân phận của tiểu công chúa, tiểu hầu gia thật sự không xứng với nàng……


Bình Luận (0)
Comment