“Lý Nhất Đao, nói thật đi, ba năm trước ông có nhìn thấy nhân vật lớn đứng trên đám người Vương Nguyên Bảo kia không? Ông cũng nhìn thấy chiếc hộp vuông cổ xưa được đào lên từ nhà họ Diệp của tôi đúng không?”
Diệp Hi Hòa nhìn chăm chăm Lý Nhất Đao. “Không... Không! Tao không biết!!”
Cơ thể Lý Nhất Đao lạnh toát: “Lúc ấy tao chỉ lo giết người, tao không tham gia vào chuyện tìm hộp vuông. Đúng là Vương Nguyên Bảo đã báo tin với tao, mày... Hoá ra mày đã điều tra được từ chỗ hắn...”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Diệp Hi Hòa dần trở nên lạnh lùng, nói vậy là ông ta không thể cung cấp thêm chút manh mối nào nữa?
Diệp Hi Hòa nâng Lý Nhất Đao lên cao, sau đó hỏi Trương Cầm Dao phía sau: “Cầm Dao, em muốn xử lý người này thế nào?”
Mà lúc này Trương Cầm Dao cũng vừa hạ hết hơn hai trắm tên thuộc hạ của Khô Lâu Đường, mồ hôi thơm đầm đìa, thở hổn hển vì kiệt sức.
“Tuỳ anh! Với loại người này thì... Tôi sợ bẩn tay!”
Mặc dù cô ấy hận Lý Nhất Đao, nhưng cũng biết Diệp Hi Hòa cũng căm ghét Lý Nhất Đao chẳng kém!
Vậy nên cô ấy nguyện ý giao ông ta cho Diệp Hi Hòa xử lý, cũng không khác biệt gì mấy!
“Diệp Hi Hòa, buông tha cho tôi đi! Từ nay về sau tôi nguyện làm con chó chạy theo chân cậu, thật đấy, còn nữa, những món đồ quý tôi có, tiền tài, phụ nữ, tôi sẽ tặng hết cho cầu. Chỉ cầu xin cậu chừa cho tôi con đường sống...”
“Ông không xứng!”
Diệp Hi Hòa thẳng tay ném Lý Nhất Đao xuống đất, rồi sau đó cầm chặt thanh đao sắt thiên thạch kia, chĩa thẳng vào Lý Nhất Đao trên đất và điên cuồng chém. Trong phút chốc, da thịt Lý Nhất Đao tung bay, máu tươi bản tung toé!
“A!!"
Có chết Lý Nhất Đao cũng không dám ngờ là mình lại có kết cục bi thảm như vậy, ông ta còn thảm hơn những người bị Diệp Hi Hòa xử trước đó, bởi vì Diệp Hi Hòa muốn lăng trì ông †a tới chết!
Trong phút chốc, cổ tay Diệp Hi Hòa cứ nâng lên rồi hạ xuống, chém liên tiếp những ba nghìn sáu trăm đao, biến Lý Nhất Đao từ sống sờ sờ thành một bộ xương khô, nhưng ông †a vẫn chưa tắt thởi
Trương Cầm Dao ở đẳng sau kinh hãi khi thấy Diệp Hi Hòa hung hãn như vậy.
Nhưng cô ấy cũng biết là Diệp Hi Hòa đang muốn trút giận giúp cô ấy nên cũng rất cảm động!
Người bạn cùng bàn cũ, ý trung nhân của cô ấy giờ thật sự mạnh đến mức thái quá thế này ư?
“Sư phụ cứu conIII"
Cuối cùng, khi Lý Nhất Đao bị chém đến mức chỉ còn bộ xương trắng đục, ông ta hô một cách tuyệt vọng!
Vào lúc này, một luồng khí cường đại quét khắp sảnh tiếp khách, bóng hình lão giả đáng sợ bất ngờ xuất hiện, người nọ phẫn nộ hét lên với Diệp Hi Hòa: “Tên điên kia, mau dừng tay!”
Khoảnh khắc lão giả kia xuất hiện, Trương Cầm Dao có cảm giác hít thở không thông, sắc mặt cũng tái nhợt!
Cao thủ cấp Thái Đấu!
Quả nhiên, đây chính là định hải thần châm thực thụ của Khô Lâu Đường - sư phụ Lý Nhất Đao!
Lão giả bước vào giữa chiến trường, khi nhìn đồ đệ mình biến thành bộ xương khô, trái tim lão ta như rỉ máu!
Phải biết là mấy năm nay lão ta sống ở Khô Lâu Đường, trên danh nghĩa là sát thủ tối thượng, nhưng Lý Nhất Đao luôn phục vụ lão ta rất tốt!
Lão ta thích chơi đùa với các cô gái trẻ, vậy nên thỉnh thoảng Lý Nhất Đao lại bắt một số trinh nữ trẻ tuổi tới để lão ta chà đạp!
Một đồ đệ tốt như vậy thì đi đâu tìm được đây?
Vừa nãy là do lão ta bận hưởng thụ nên tới muộn, cuối cùng lại phải tận mắt chứng kiến cảnh đồ đệ chết thảm!
“Súc sinh, mày dám giết người của Huyết Đao Môn, đồ đệ Đổng Thiên Đao này, mày phải đền mạng!”
Hơi thở của Đổng Thiên Đao càng lúc càng trở nên dữ tợn, lão ta rút thanh đao sắt thiên thạch cỡ lớn ra rồi nhắm thẳng về phía Diệp Hi Hòa!
Hơi thở của người đạt cấp Thái Đấu khiến người ta kinh hãi đến lạ, mà Diệp Hi Hòa chỉ vung một cái tát đã đủ khiến ông ta nổ tung!
Máu tươi nhỏ xuống tạo thành âm thanh tí ta tí tách, thanh kiếm thiên thạch rơi xuống đất, mà Đổng Thiên Đao cũng không rõ mình chết thế nào!
Về phần Trương Cầm Dao, cái miệng nhỏ hồng hào gợi cảm biến thành hình chữ “0”, chỉ biết nhìn Diệp Hi Hòa bằng ánh mắt không thể tin nổi.