Vô Thanh Hí 1938

Chương 14

Bạch Văn Thao đứng trước rạp Bình An, bộ đồ tây đang mặc cứng đơ làm hắn thấy cả người gượng gạo lạ, hắn cởi bớt hai cúc áo trên cùng rồi nhìn quanh quất đợi Đường Thập Nhất tới. Đối diện rạp hát có một tiệm cắt tóc, tấm gương lớn ngoài tiệm hướng thẳng vào hắn, hắn nhìn mình trong gương mà thấy thật đắc ý, lại ưỡn ngực đứng thẳng hơn một tí. Tàu điện leng keng chạy qua, một đám nữ sinh trên xe đang chụm đầu thì thầm trò chuyện, cô nào cũng lén đưa mắt ngắm hắn, hắn giả bộ ho lên mấy tiếng rồi cố tình chao qua chao lại mấy vòng, cho các cô em ngắm đã đời.

Bạch Văn Thao vẫn biết mình trông khá phong độ chỉnh tề, chẳng qua bình thường không để ý ăn diện mà thôi. Từ lần trước mặc nhờ đồ tây của Đường Thập Nhất xong hắn càng tự nhận ra điều đó, ngày thường thì có muốn diện cũng chẳng ai thèm ngắm hắn, nên bữa nay có khán giả đương nhiên hắn sẽ càng tận tâm thể hiện.

Hôm nay Đường Thập Nhất không đi ô tô mà ngồi xe kéo tới, bởi vậy từ xa hắn đã thấy Bạch Văn Thao hiên ngang đứng tạo dáng trước cửa rạp như thể định thi thố một phen với nam minh tinh trên tờ áp-phích phim treo bên cạnh, hắn không nhịn được cười, đến lúc xuống xe còn phải chòng ghẹo một câu, “Ai nha, Bạch tiên sinh bữa nay tâm trạng tốt quá nha, diện đẹp quá nha.”

Thấy Đường Thập Nhất cố tình khen mình, Bạch Văn Thao cũng mặt dày nhận luôn, “Nhờ phúc của Thập Nhất gia cả mà!”

“Khen anh một câu là anh hỉnh mũi lên trời luôn đấy?” Đường Thập Nhất nhướng mày, nhìn hắn với vẻ rất hứng thú.

“Tôi nói theo cậu thôi mà!” Bạch Văn Thao giả bộ hết nổi nữa, hắn phì cười đáp, “Thập Nhất gia hẹn hò cũng thật lạ kỳ, kịch thì người ta đi xem tối chứ, ai như cậu ban ngày ban mặt rủ tôi đi coi.”

“Anh có phải nữ sinh hay minh tinh đâu, tôi hẹn anh xem kịch tối làm gì?” Đường Thập Nhất cười, hắn trỏ tay vào bảng lịch diễn trước cửa rạp, “Hôm nay diễn vở Lương Chúc đấy, để tôi xem anh có dọa được tôi không.”

“À ra không phải cậu định xem kịch mà là xem tôi xấu mặt!”

“Nào vào thôi vào thôi.”

Đường Thập Nhất đi xem kịch đương nhiên phải ngồi ghế lô. Hai người vừa ngồi xuống một chốc thì có người phục vụ bưng khăn mặt và nước trà vào rồi hỏi Đường Thập Nhất có cần đồ ăn vặt không, Đường Thập Nhất để Bạch Văn Thao gọi, Bạch Văn Thao liền kêu hai bịch trám làm gã phục vụ có vẻ rất ngạc nhiên. Thấy vậy Đường Thập Nhất nhét cho anh ta mười đồng tiền boa rồi đuổi anh ta ra.

“Phục vụ này chắc mới tới làm, chẳng có phép tắc gì cả.” Đường Thập Nhất rót trà cho Bạch Văn Thao.

“Có sao đâu, cậu đừng an ủi tôi.” Bạch Văn Thao thì không chấp, “Phải tôi á, tôi cũng thích khách hào phóng một tí. Chắc anh ta thấy tôi ăn mặc chỉnh tề, tưởng tôi là đại gia nên mới thế đấy mà.”

“Ai bảo anh không phải đại gia hả, trong mắt tôi Bạch Văn Thao anh còn đại gia hơn tất cả đại gia ở Quảng Châu này!”

Bạch Văn Thao suýt thì sặc, “Khen có hơi quá không vậy?”

“Anh là người đầu tiên chửi tôi là chó nhé, anh bảo thế có phải đại gia không hả?” Đường Thập Nhất cười nói.

“Giờ tôi mới biết cậu thù rất dai a, Thập Nhất gia!”

Đương nói giỡn, tiếng chiêng trống đã tấu lên, hai người liền ngừng đùa để chuyên tâm xem kịch. Lại diễn chính đoạn ‘Lâu thai hội’, mới đầu Bạch Văn Thao còn cố kiềm chế, lúc sau thì xem mê mẩn quá hắn bắt đầu gật gù lẩm bẩm hát theo, ngón tay vô thức gõ trên thành ghế rất đúng nhịp. Đường Thập Nhất thấy hắn nhập tâm như vậy cũng không lên tiếng nhắc, hắn ngồi ngả hẳn ra ghế, cầm chén trà lên, híp mắt thưởng thức, một nửa xem kịch, một nửa xem Bạch Văn Thao.

Thật ra Bạch Văn Thao cũng không đến mức như hắn tự tả, chỉ có biểu cảm thường thường biến đổi theo diễn biến vở kịch mà thôi. Hết kịch, hai người vào quán kem ngồi, Đường Thập Nhất nói, “Anh cũng nói quá lắm, hay là bữa nay anh cố tình kiềm chế không nhập vai hở?”

Từ lúc ra khỏi rạp Bạch Văn Thao cứ mãi cau có, tự hắn cũng thấy lạ kỳ, cảm giác không giống như là tiếc thương cho mối tình Lương Chúc mà là có gì đó khó chịu lấn cấn trong lòng, “Tôi cũng chẳng hiểu, hôm nay coi vở này tự dưng tôi cứ thấy bức bối.”

“Sao vậy, đoàn hát này diễn không hay sao?”

“Cũng không phải, họ hát hay hơn mấy đoàn hát rong ở Thần Công Hí nhiều, nhưng tôi cứ thấy bứt rứt sao ấy.” Hầu bàn bưng hai cốc đá bào ra, hắn liền xúc một thìa to vào miệng, tận hưởng cái lạnh trôi tuột vào dạ dày hắn mới thở dài một hơi, như là có nỗi niềm sầu oán gì ghê gớm lắm.

“Hai da, Bạch tiên sinh này, bữa nay tôi mời coi kịch để cảm ơn anh, thế mà anh chưa xem kịch thì còn tươi tỉnh, xem xong lại thở ngắn than dài thế này tôi biết làm sao đây?” dạ dày Đường Thập Nhất không tốt nên hắn chỉ xúc từng thìa đá nhỏ, ngậm trong miệng cho tan hẳn mới nuốt.

“Không phải, tại hôm nay tự nhiên tôi hiểu ra thôi.” Bạch Văn Thao buông thìa xuống, hai đầu mày giãn ra nhưng thái độ hắn vẫn rất nghiêm túc, “Tôi xem ‘Lâu thai hội’ không dưới ba chục lần rồi nhưng hôm nay tôi mới hiểu, vừa rồi tôi thở dài là vì thấy không đáng cho Chúc Anh Đài!”

“A, nói vậy là sao?”

“Cậu thử nghĩ Lương Sơn Bá nhé, ai học chung ba năm mà không nhận ra người ta là con gái, ai hẹn ngày đính hôn rồi lại đến muộn, lại còn không biết xấu hổ chất vấn Chúc Anh Đài tại sao không liều mạng phản đối hôn ước, Chúc Anh Đài tặng anh ta ngọc bội làm kỷ niệm thì anh ta giận dỗi không chịu cầm, Chúc Anh Đài muốn gặp anh ta một lần anh ta cũng chối, chỉ loanh quanh đòi người ta chết theo mình. Anh ta làm được cái gì cho Chúc Anh Đài nào? Anh ta có dám đưa Chúc Anh Đài đi trốn không, có dám cùng nàng chống lại Mã gia không? Thập Nhất gia a, cậu nói xem, có phải quá không đáng cho Chúc Anh Đài không?”

Bạch Văn Thao nói một hơi hết cả phiền muộn trong lòng, giọng điệu hắn nghiêm túc đến mức Đường Thập Nhất cũng phải cắn thìa suy tư một hồi rồi mới đáp, “Anh phân tích như thế thì đúng là không đáng thật, nhưng với Chúc Anh Đài mà nói… tôi nghĩ căn bản là nàng không hề so sánh có đáng hay không đâu.”

“Không hề so sánh á?”

“Khi anh bắt đầu tự hỏi một việc có đáng hay không, tức là anh đã muốn bỏ cuộc rồi.” Đường Thập Nhất cười bất đắc dĩ, “Chúc Anh Đài không bỏ cuộc với tình yêu của nàng, vì thế nàng mới liều mình để tình được viên mãn. Người ngoài cuộc như chúng ta cần gì phải để ý đến chuyện đó.”

Nghe Đường Thập Nhất nói xong, Bạch Văn Thao liền cúi đầu ăn đá bào, không nói gì nữa. Đường Thập Nhất ăn thêm mấy thìa rồi móc trong túi ra hai cuộn tiền buộc chun gọn gàng, nhét vào tay Bạch Văn Thao.

“Thập Nhất gia?” Bạch Văn Thao kinh ngạc nhìn hai cuộn tiền trong tay, chỗ này ít nhất phải hai ngàn, “Sao lại đưa tôi nhiều tiền thế này?”

“Hôm nay anh về dọn đồ đi, bảy rưỡi tối có một chuyến tàu đi Hồng Kông, tôi đã có lời trước rồi, anh cứ thế lên tàu thôi.” Đường Thập Nhất bình thản mỉm cười với hắn.

“Cậu không đi mà lại bảo tôi đi?” Bạch Văn Thao nhét tiền trở lại, “Cái lý gì lạ thế nhỉ?”

“Tôi ở lại vì ở đây tôi vẫn sống tốt được, anh phải đi vì anh không thể như tôi.” Thấy hắn không chịu nhận tiền, Đường Thập Nhất liền sang ngồi cạnh hắn, tự tay giở vạt áo khoác của hắn ra để nhét tiền vào túi trong, “Anh đồng ý với tôi được không, anh ở lại đây tôi không an tâm, bên cục cảnh sát tôi chỉ nói một tiếng là được, đêm nay anh đi Hồng Kông đi, đi sống thay Tiểu Đào những ngày hạnh phúc con bé chưa kịp sống, có được không?”

Câu cuối cùng thực sự quá có sức nặng, Bạch Văn Thao mím chặt môi, không trả lại tiền nữa, cũng không nói có đồng ý đi hay không. Một lúc lâu sau, hắn đột ngột đứng dậy bỏ chạy khỏi quán, nhảy lên chiếc tàu điện vừa đỗ lại bên ngoài, mặc kệ tiếng Đường Thập Nhất gọi “Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh!” đằng sau.

Đường Thập Nhất thở dài, cốc đá bào của hắn đã chảy thành nước gần hết.

Khách sạn Ái Quần vẫn tráng lệ như mọi khi, người quản lý vừa rót rượu vang cho Đường Thập Nhất vừa không quên quảng cáo về phòng tiệc ốp kính đang được thi công trên tầng thượng, mong đến ngày khai trương sẽ được Thập Nhất gia chiếu cố.

Đường Thập Nhất gật đầu đồng ý, lúc này đã quá giờ hẹn mười lăm phút mà khách mời của hắn vẫn chưa xuất hiện.

Sáng sớm nay Đường Thập Nhất đã biết tin An Khánh thất thủ, vậy chắc giờ này Yamamoto Yusuke đang ở doanh trại ăn mừng thắng lợi của quân Nhật, và cũng tưởng rằng mình đã thừa lợi thế để lên mặt với Đường Thập Nhất chăng?

Mà không sao, hắn đã quen bị người ta khinh bỉ rồi, chỉ là những kẻ từng khinh rẻ hắn thường không có kết cục tốt.

Chỉ duy nhất một người đã coi thường hắn mà còn sống bình an đến giờ, là Bạch Văn Thao.

Đường Thập Nhất đứng dậy, bước tới bên cửa kính, dòng Châu giang vẫn bình thản chảy về Đông dưới ánh đèn đường màu cam. Bảy rưỡi tàu rời bến, Bạch Văn Thao có lên tàu không?

Hắn cứ luôn luyến tiếc Bạch Văn Thao, ban đầu là luyến tiếc tờ thơ hay chữ đẹp của anh ta, sau đó là luyến tiếc sự khôn ngoan và tài đối đáp, và rồi là sự say mê đến mức xem kịch cũng phải nghiêm túc suy tư của anh ta.

Bạch Văn Thao giống như một món đồ chơi mới lạ luôn gây bất ngờ cho hắn, vì thế hắn không nỡ để anh ta bị hủy hoại.

Hắn phải bảo vệ anh ta.

Hai chiếc xe con cắm cờ Nhật dừng lại trước cửa khách sạn Ái Quần, Đường Thập Nhất chỉnh lại quần áo rồi tới trước cửa đợi, lát sau Yamamoto Yusuke hừng hực khí thế dẫn theo bảy tám gã quân Nhật mang hàm khá cao bước nhanh vào phòng tiệc. Thấy Đường Thập Nhất ra đón, hắn kinh ngạc bảo thuộc hạ, “Ái chà, hôm nay Đường lão gia đích thân ra đón cơ đấy, hiếm có quá a, mấy khi có dịp Đường lão gia hạ mình với bọn ta như thế!”

Giữa tiếng cười mỉa mai của bọn họ, Đường Thập Nhất thản nhiên cười đáp, “Người Trung Quốc chúng tôi rất mến khách, hôm nay tôi là chủ tiệc, đương nhiên không thể sơ suất được, mời các vị ngồi. Quản lý Lương đâu, cho đồ ăn lên đi!”

“Đường lão gia này, tôi đoán ngài đã có câu trả lời rồi chứ?” bọn Yamamoto Yusuke vào bàn, mấy người hầu bàn liền đến trải khăn ăn, rót rượu vang cho họ.

“Đã mời các vị đến đây tức là có câu trả lời đại tá Yamamoto muốn rồi.” Đường Thập Nhất giơ ly lên làm động tác cụng ly chúc mừng, “Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”

“Đợi đã.” Đường Thập Nhất đang định uống trước tỏ lòng kính trọng thì bị Yamamoto Yusuke kêu ngừng lại, hắn ta cầm ly trước mặt mình lên đổi với ly của Đường Thập Nhất, “Đường lão gia không ngại đổi ly với tôi chứ?”

“Đương nhiên là không rồi, tôi biết trà đạo của các vị mà.” Đường Thập Nhất cười cười, như là đang nhạo báng hắn ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Yamamoto Yusuke làm như không hiểu, “Các vị chẳng có câu ‘không thể thiếu lòng phòng người’ là gì.”

“Ha ha, tiếng Trung Quốc của đại tá Yamamoto giỏi thật, nói phải lắm, không thể thiếu lòng phòng người, Thập Nhất quên mất.” Đường Thập Nhất gượng cười rồi nâng ly lên, chậm rãi uống cạn.

Đường Thập Nhất không biết mình đã xứng là chuyên gia phẩm rượu hay chưa, nhưng hắn biết tư thế uống rượu của mình rất đúng chuẩn quý tộc, gương mặt thư thái, ngón tay thon dài cầm ly, yết hầu phập phồng đúng điệu với tốc độ rượu vang cạn dần, không khiến người ta nghĩ hắn uống ngấu nghiến, cũng không cho người ta cảm giác hắn làm bộ làm tịch. Nhìn hắn uống rượu chỉ có thể cảm thấy rượu này thơm ngọt quá. Lính Nhật thấy Đường Thập Nhất uống cũng không khỏi hứng khởi nếm thử rượu ngon.

Đường Thập Nhất chậm rãi uống cạn ly của mình rồi đặt ly xuống, cầm khăn tay chấm miệng, “Đại tá Yamamoto, ngài nghiên cứu tiếng Trung Quốc kỹ như vậy liệu ngài có biết vế tiếp theo của câu ‘không thể thiếu lòng phòng người’ không?”

“Quá dễ, đương nhiên là tôi biết.” Yamamoto Yusuke có vẻ khá xúc động trước hương vị đậm đà của rượu vang, hắn vẫy tay bảo hầu bàn tiếp thêm rượu cho mình, “Đó là ‘không thể có lòng hại người’.”

“Đại tá thật là lợi hại! A, vậy được rồi, có câu lễ thượng vãng lai, nếu tôi đã không ngại đại tá có lòng đề phòng tôi, mong đại tá chớ để ý tôi cũng có tâm hại ngài.”

Đường Thập Nhất còn đang cười Yamamoto Yusuke đã tái mặt quát, “Đường lão gia! Anh nói thế là ý gì!” rồi hắn rút súng ra, bắn một phát ra cửa sổ.

Ngay lập có tức tiếng chân rầm rập vọng lên từ dưới lầu, Đường Thập Nhất giật mình, vội vã chạy lại bên cửa sổ thì thấy cả đại đội quân Nhật túa ra từ mọi ngõ ngách dưới đường, màu quân phục vàng đất phủ kín cả cửa trước cửa sau khách sạn Ái Quần.

“Đại tá Yamamoto hiểu lầm rồi, sao tôi lại động súng ống với ngài được!” Đường Thập Nhất vội vàng xua tay giải thích, “Thật sự là ngài hiểu lầm tôi rồi!”

“Thế anh vừa bảo hại người cái gì!” Yamamoto Yusuke bật dậy, đang định sấn đến truy hỏi Đường Thập Nhất thì đột nhiên gã hầu bàn đứng sau hắn nhào lên, quàng cả cánh tay ghì lấy cổ hắn. Gần như cùng lúc, những nhân viên khách sạn còn lại trong phòng cũng rút dao găm giấu trong ống quần ra nhắm thẳng vào cổ bọn lính mà đâm tới. Thế công như sấm sét, có hai tên lính không kịp phản ứng đã tắt thở, mấy tên còn lại cũng bị hạ trong vài chiêu, thậm chí không có lấy một tiếng rên vang lên.

Bấy giờ gã hầu bàn đang khống chế Yamamoto Yusuke mới lên tiếng, “Yamamoto Yusuke, trận này tao vẫn thắng nhé.”

“Cái giọng này… Chu Truyền Hi à!” Yamamoto Yusuke ra sức giãy giụa nhưng một tay Chu Truyền Hi quặp cổ hắn, tay kia thì rút súng dí sát thái dương hắn, Yamamoto Yusuke không dám làm bừa nữa, chỉ quay sang đe dọa Đường Thập Nhất, “Đường Thập Nhất! Mày nghĩ tao chết mà mày còn sống bước ra khỏi khách sạn này được à?!”

“Không một tiếng súng, ai biết chúng mày đã chết đâu?” Đường Thập Nhất chậm rãi ngồi xuống ghế, “Tao đã bảo rồi mà, tao sẽ không động súng ống với chúng mày, bọn mày sẽ yên lặng biến mất, như thể chưa từng đến Quảng Châu vậy.”

Yamamoto Yusuke cười lạnh, “Được lắm, mày cứ việc giết tao đi, tao đảm bảo trong vòng hai tư tiếng nữa Quảng Châu sẽ thành bình địa!”

“Thưa tư lệnh!” lúc này sĩ quan Đàm mở cửa đi vào, tay hắn xách một cái bao tải đầm đìa máu. Hắn tới trước mặt Đường Thập Nhất, thả cái bao xuống đất, một cái đầu người lăn ra từ miệng bao, đó là đầu một tên trung tá ở lại trực doanh trại quân Nhật đêm nay, “Đã hoàn thành nhiệm vụ! Quân Nhật đã bị hạ, toàn bộ địch bị xử bắn, tiểu đoàn ba đang xử lý thi thể, mọi việc sẽ xong trước rạng sáng.”

“Không thể nào! Không thể thế được! Bên dưới còn…”

“À, hai trăm tên dưới kia à?” Chu Truyền Hi lôi Yamamoto Yusuke đến cạnh cửa sổ, Đường Thập Nhất cũng đứng dậy đi đến, hắn vẫy tay với người bên dưới, lập tức bọn lính mặc quân phục Nhật buông súng xuống, họ nhất tề cúi chào Đường Thập Nhất rồi hô lớn, “Chào Đường tư lệnh!”

Yamamoto Yusuke trợn trừng hai mắt, “Không thể nào! Không thể thế được!”

“Thưa đại tá Yamamoto, sau khi các ngài rời khỏi doanh trại mười lăm phút tôi đã cho người tấn công, hai trăm người theo các vị cũng bị chúng tôi tráo hết trên đường rồi.” Đường Thập Nhất giơ tay, Chu Truyền Hi liền ấn Yamamoto Yusuke sát vào bậu cửa sổ, một nửa người hắn đã chơi vơi ra ngoài.

“Mày giết tao xem! Tao mà chết, chỉ cần ba ngày bộ tổng chỉ huy không nhận được điện thoại của tao là họ biết Quảng Châu có chuyện, sẽ có quân tiếp viện ngay lập tức. Để xem năm nghìn quân của Đường lão gia có địch lại được hàng vạn quân Nhật không!” hai mắt Yamamoto Yusuke đỏ rực, hắn vừa nói vừa cười ha hả.

“À nói tiếng Nhật chứ gì?” Đường Thập Nhất liếc sang sĩ quan Đàm, sĩ quan Đàm liền nói một tràng tiếng Nhật trơn tru bằng chất giọng hao hao Yamamoto Yusuke, “Tôi nghĩ bộ tổng chỉ huy của ông sẽ rất hài lòng với báo cáo của anh ta.”

“Đường Thập Nhất! Đồ tiểu nhân đê tiện!” lần này Yamamoto Yusuke đã gồng mình vùng thoát được, khuỷu tay hắn phạt trúng ngực Chu Truyền Hi, thiếu điều phang gãy xương ức ông ta, Chu Truyền Hi bị đau phải rụt người lại, theo bản năng ông ta định rút súng ra bắn hắn nhưng sực nhớ tới lời Đường Thập Nhất rằng “không dùng súng ống”, ông ta đành phải quăng súng qua cửa sổ rồi định lăn xả vào vật nhau với Yamamoto Yusuke.

Nhưng vừa thoát được Yamamoto Yusuke đã lao tới Đường Thập Nhất, sĩ quan Đàm muốn bảo vệ chủ thì bị Đường Thập Nhất đẩy ra, mắt thấy Yamamoto Yusuke sắp tới trước mặt Đường Thập Nhất lập tức rút súng trong túi ra, bắn liền hai phát đạn nát hai đầu gối Yamamoto Yusuke.

“A!!!” Yamamoto Yusuke rú lên thê thảm, hắn quỵ xuống sàn, máu phun tung tóe, hắn vẫn gồng mình nhổm dậy, hai mắt đỏ tươi như máu độc địa nhìn Đường Thập Nhất, “Mày không giữ lời! Thế không công bằng!!”

“Giữ lời à? Công bằng à? Ở Quảng Châu này Đường gia là niềm tin! Là công lý!” Đường Thập Nhất túm lấy Yamamoto Yusuke, lôi xềnh xệch hắn tới cạnh cửa sổ rồi lớn tiếng quát, “Quảng Châu không phải không có người! Đường Thập Nhất này còn đây, Đường gia này còn đây! Một ngày còn tao ở đây, không đến lượt lũ giặc ngoại xâm chúng mày tác quái! Chúng mày đến một tao giết một, đến mười tao giết cả mười!!!”

“Giết! Giết! Giết!” đoàn quân bên dưới khí thế bừng bừng, lần đầu tiên Yamamoto Yusuke chứng kiến lính mặc quân phục Nhật Bản hô giết mình, lần đầu tiên hắn thấy hai trăm họng súng giắt lưỡi lê chực chĩa vào mình, thực khiến hắn không thốt nên lời.

“Chết hết đi, lũ đầu củ cải!!!” Đường Thập Nhất cố sức xô Yamamoto Yusuke ra khỏi cửa sổ, hai trăm người lính bên dưới liền nhao nhao lên, đâm Yamamoto Yusuke nát bươm.

“Các anh em!” Đường Thập Nhất lớn tiếng kêu gọi bọn họ, “Hả giận chứ!”

“Hả giận!”

“Sảng khoái chứ!”

“Sảng khoái!”

“Từ nay theo Đường Thập Nhất! Đảm bảo mỗi ngày mọi người sẽ được sảng khoái! Sẽ được hả giận!”

“Đường tư lệnh muôn năm! Đường tư lệnh muôn năm!”

Bờ Châu giang đêm hôm nay… rốt cuộc đã không còn như xưa.
Bình Luận (0)
Comment