Vô Thiên Đế

Chương 118

- Lý công tử hình như người không được khỏe thì phải?

Đúng lúc này một giọng nói vang lên, hai người vừa nhìn qua thì thấy Ngọc Mị đang cưỡi khoái mã hành vân đi bên cạnh.

- Đa tạ tiên tử quan tâm tại hạ không sao.

- Công tử đừng hiểu lầm chỉ là tiểu nữ sợ sức khỏe công tử không tốt sẽ không thể bảo vệ được tiểu nữ.

Hắn nghe nàng nói sắc mặt có chút khó coi, yêu nữ này đang muốn chơi hắn.

- Tiên tử yên tâm tại hạ sẽ không làm cho tiên tử thất vọng.

- Hi vọng là như vậy.

Ngọc Mị khẽ gật đầu ánh mắt hướng tới chỗ Lý Mục.

- Mục công tử lần này an toàn của tiểu nữ có lẽ phải trông cậy vào công tử.

Lý Mục nghe nàng nói lập tức ngẫn cao đầu.

- Tiên tử không cần lo lắng chỉ cần có ta ở đây sẽ không để bất cứ ai đụng đến tiên tử.

Lý Thiên Hành đứng một bên nghe hắn nói ánh mắt có chút kinh ngạc.

- Câu này sao nghe quen thế nhỉ?

- Vậy Ngọc Mị xin đa tạ công tử.

Ngọc Mị nói xong liền cởi khoái mã rời đi, Lý Mục đứng một bên tâm trạng tràn đầy hưng phấn.

- Đúng là mỹ nhân xinh đẹp nhất vương thành có khác.

- Không phải nàng ta là một trong tứ đại mỹ nhân sao?

- Ba người kia làm có thể so với Ngọc Mị tiên tử.

- Ngay cả Như Vân cũng không thể sao?

- Không… chúng ta mau đi thôi đừng để mọi người chờ đợi.

Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục rời đi trong lòng tràn đầy tiếc nuối, lưu ảnh thạch đã bật sẵn nhưng cá lại không vào lưới.

Đoàn người của Lý Thiên Hành mất mấy ngày mới tiến vào bên trong Vạn lí sơn, trên đường đi còn gặp không ít người cùng chung chí hướng.

- Di tích lần này chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm đây ngay cả người của đế đô cũng tới.

Lý Thiên Hành vừa nướng thịt ánh mắt vừa đảo xung quanh bây giờ đã sắp đến tuyệt phong sơn phải nhanh chóng tìm cơ hội thăm dò thông đạo của bọn người Tam ca nói.

- Lý Mục tối nay người có hành nghề không?

- Cái gì hành nghề?

Lý Mục cằm lấy que thịt nướng ánh mắt mờ mịt nhìn Lý Thiên Hành.

- Người đừng giả vờ nữa từ đây đến Lý Sơn trấn cũng không xa tính cả đi lẫn về vẫn còn dư thời gian.

- Hắc hắc không giấu gì người trước khi đến đây ta đã dò hỏi mấy tên bản địa biết được mấy đường tắt chưa tới nữa canh giờ có thể đến được Lý Sơn trấn.

Lý Mục nói đến đây hai mắt hiếp thành một đường nhìn Lý Thiên Hành.

- Này chẳng lẽ người cũng muốn đi sao?

- Người đi được tại sao ta lại đi không được?

- Người không sợ Ngọc Thanh biết được chuyện này sao?

Lý Thiên Hành dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

- Nếu Ngọc Thanh biết được thì chắc chắn là do Như Vân nói.

- Huynh đệ yên tâm chuyện này chỉ có trời biết đất biết hai chúng ta biết mà thôi.

Lý Thiên Hành ném cho hắn một que thịt hai người tiếp tục bàn kế hoạch tối nay.

Tại khu trại bên cạnh Ngọc Mị trên tay cằm một viên lưu ảnh thạch bên trong ánh mắt ẩn hiện vài tia vui sướng.

- Không ngờ bọn người Hàn gia lại dám đến đây.

- Tiểu thư ngoại trừ bọn người của đại gia tộc đế đô còn có người của đế môn, ma môn cùng một số tên không rõ lai lịch, thuộc hạ nghi ngờ là người của đế quốc bên ngoài trà trộn vào.

- Chỉ cần bọn chúng không đụng đến chúng ta các người không cần quan tâm, đều tra toàn bộ lai lịch đoàn người Hàn gia lần này đến đây ta muốn bọn chúng có đi không có về.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Ngọc Mị nhìn lão đầu rời đi ánh mắt chuyển sang lão đầu còn lại.

- Mọi chuyện thế nào?

- Thuộc hạ lúc nãy nghe được Lý Thiên Hành cùng Lý Mục đang lên kế hoạch tối nay đến hồng tụ lâu.

- Được lắm có bổn tiểu thư ở đây vậy mà hắn dám chạy đến hồng tụ lâu, đúng là tức chết mà.

Ngọc Mị cảm giác trong lòng dâng lên một luồn nhiệt khí, nàng đường đường là một trong tứ đại mỹ nhân của vương thành vậy mà còn không sánh bằng mấy ả bên trong hồng tụ lâu kia.

- Tiểu thư có cần thuộc hạ chặn bọn chúng lại không?

- Không cần, để ta tự đi.

Ngọc Mị vừa đi đến cửa đột nhiên dừng lại xoay người trở vào phòng.

- Người đi theo dõi hắn cho ta nếu hắn dám chạy đến hồng tụ lâu lập tức dùng lưu ảnh thạch thu lại.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Nàng nhìn lão già rời đi khóe miệng khẽ cong lênh vẻ mặt còn vui hơn lúc trước.

- Lý Thiên Hành lần này để xem chàng làm sao thoát khỏi tay ta.

- Hắc xì… là ai đang nói xấu sao lưng lão tử?

Lý Thiên Hành nấp trong bụi cây tâm trạng vô cùng buồn bực, tên Lý Mục kia đến bây giờ không biết tại sao vẫn chưa tới?

- Nếu hắn còn không tới chỉ sợ tối nay không thể đi thăm dò thông đạo được.

- Tiểu tử hình như có mấy tên đang theo dõi người.

Lý Thiên Hành nghe lão sư phụ nói khẽ nhíu mày kế hoạch lần này bí mật như vậy làm sao có người biết được.

- Không lẽ là đám người Triệu Minh? Đúng là phiền phức.

- Tiểu tử có cần lão phu giúp đỡ không?

- Không cần chỉ là mấy tên tiểu tốt làm sao có thể làm khó được đệ tử.

- Thật sao?

- Tất nhiên lúc trước ở địa cầu cho dù mấy chục tên cảnh sát giao thông cũng không bắt được đệ tử.

- Vậy người cẩn thận một chút mấy tên luyện hư này không dễ đối phó đâu.

- Sư phụ yên tâm cái gì? Là… là luyện hư cường giả sao?

Lý Thiên Hành nghe lão nói cảm giác con đường trước mắt trở nên mù mịt chỉ sợ hắn có láy máy bay cũng không thoát được.

- Hình như còn có một tên toái hư.

- Ặc còn có loại hàng này?

Lần này xem như trúng lớn rồi ngay cả con hàng khủng này cũng gặp được.

- Sư phụ đột nhiên đệ tử nhớ ra di tích ngày mai chắc chắn sẽ có rất nhiều thiên tài kéo đến, tối nay tốt nhất là nên nghĩ ngơi dưỡng sức không nên tiêu tốn quá nhiều tinh lực.

- Người nói cũng có lí nếu bây giờ người quay trở lại chỉ sợ bọn chúng sẽ nghi ngờ.

- Sư phụ yên tâm chuyện này đệ tử có cách giải quyết.

Lý Thiên Hành đợi thêm một lúc thì Lý Mục chạy tới bộ dáng lén lúc như chuột đi đêm.

- Sao người tới trễ như vậy?

- Người tưởng ai cũng tự do như người sao? ta còn phải né tránh mật thám của Như Vân.

- Được rồi chúng ta mau đi thôi nếu không sẽ không kịp.

- Thứ này cho người.

Lý Mục lấy ra một bộ y phục màu đen ném cho Lý Thiên Hành.

- Đúng là dân chuyên nghiệp có khác ui da…

Lý Thiên Hành đang định mặt vào đột nhiên ôm bụng lăn đùng ra đất.

- Này người bị sao vậy?

- A… Ă… Â… lúc nãy ta dùng thử mấy loại đan dược mới luyện chế có lẽ bị dính tác dụng phụ, Lý Mục lần này ta không thể kề vai sát cánh cùng người đợi đến khi trở về vương thành chúng ta lại tiếp tục.

Lý Thiên Hành nói xong lập tức ôm bụng chạy đi để lại Lý Mục đứng nhìn ngơ ngác.
Bình Luận (0)
Comment