Vô Thu Lãnh Nguyệt

Chương 4

Buổi sáng tới, đã thấy Tống Bồ Phàm ngồi ở trong đó.

“Lãnh Nguyệt, ngươi thật không cho ta mặt mũi a, làm hại ta đều không có cơ hội lên sân khấu, còn có y thực sự là đồ đệ của ngươi sao?” Tống Bồ Phàm chạy đến trước mặt Y Lãnh Nguyệt lôi kéo tay hắn mà nói. Tuy y không đi ra ngoài, nhưng là y ở phía sau cũng có nghe nói.

“Ngươi nói đi? Chẳng lẽ ta không nhìn ra được là một người võ công rất cao sao?” Y Lãnh Nguyệt tự nói chính mình tuyệt không chút nào đỏ mặt.

“Nói thật, ngươi thực sự không giống người có võ công, mà lại giống như thư sinh nhanh nhẹn.” Tống Bồ Phàm nói lời đả kích Y Lãnh Nguyệt.

“Lẽ nào ngươi không biết trên giang hồ có một sát thủ dạng thư sinh ư?” Y Lãnh Nguyệt vẫn chưa chịu bỏ qua.

“Nga. ngươi nói là ‘Vô Tình Thủ’ sao? Chả nhẽ, chả nhẽ… ngươi chính là hắn!?” Tống Bồ Phàm khoa trương thét chói tai.

“Được rồi, ta chính là… là gạt ngươi đấy. Ta nếu chính là hắn thì đã sớm đem người tiếp cận ta đều tất cả mà giết hết, ngươi còn có thể sống đến bây giờ không? Ngốc tử.” Y Lãnh Nguyệt trêu chọc Tống Bồ Phàm.

“Hảo, ngươi gạt ta, cẩn thận ta Tiểu độc tiên liền độc chết ngươi!” Cười hì hì nói xong đồng thời còn làm như thật lấy từ trong lòng xuất ra một cái lọ, mở ra nắp, muốn đem vật bên trong đổ lên trên người Y Lãnh Nguyệt.

“Được rồi! Ngươi nháo đủ chưa, đem vật kia thu lại, đừng ở chỗ này mất thể diện.” Liễu Dật Phi đối với Tống Bồ Phàm đang ngoạn rất cao hứng mà lạnh lùng khiển trách, kỳ thật la hắn sợ tiểu tình nhân này lại không cẩn thận có thể gây ra cái đại họa gì bất hảo.

“Ô… Ngươi ban đầu không cho phép ta đi ra ngoài, hiện tại ngươi, ngươi cư nhiên vì tiểu sư đệ của ngươi mà giáo huấn ta, ta thật đáng thương a.” Vừa nói còn dùng tay áo lau lau nước mắt, “Ngươi gia hỏa này có mới nới cũ, ta muốn ly khai ngươi, ta muốn…” Lời còn chưa nói hết đã bị Liễu Dật Phi lấy nụ hôn thay thế.

“Nói nữa đừng trách ta vô tình.” Liễu Dật Phi làm ra vẻ nói với Tống Bồ Phàm.

Chỉ thấy y liền khôi phục bộ dạng cười hì hì vừa rồi, còm ôm lấy cổ của Liễu Dật Phi.

“Ngươi ôm ta trở về ta sẽ không truy cứu lỗi lầm của ngươi.” Nói xong còn ái muội đối Liễu Dật Phi chớp mắt vài cái.

Sau đó Liễu Dật Phi liền bỏ qua hai người, ôm Tống Bồ Phàm quay về Tử Dật các.

“Không nghĩ tới Đại sư huynh to gan như vậy a, bình thường nhìn qua cũng không phải là giống thế đi.” Y Lãnh Nguyệt lầm bầm lầu bầu.

Vô Thu Kỳ có chút không rõ ràng, tình huống như vậy hẳn là vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trên nhân thế mơi đúng, tựa như lúc trước lý do chính mình cự tuyệt Tiêu, nhưng là vì cái gì những người này có thể không đếm xỉa một chút nào.

“Nhìn thấy bọn họ như vậy, ngươi không có gì muốn nói sao?” Thật muốn biết Vô Thu Kỳ sẽ trả lời như thế nào.

“Nói cái gì?” Như là căn bản không hiểu được vấn đề của hắn mà hỏi ngược lại.

“Nghĩ muốn nói bọn họ làm trái thiên lý? Hay bọn họ là không có kết quả? Chỉ cần nhìn vào trái tim mình là sẽ biết, chính ngươi cũng không phải thế sao?” Giống như muốn nhìn thấu đôi mắt y mà nhìn chằm chằm thật kỹ.

Chính ngươi cũng không phải thế sao?…

—–

“Ngươi cũng thích ta đúng chứ.”

“Ta… Chúng ta không có tương lai!”

“Ngươi thích ta!”

“Không, không, ta không thể thích ngươi.”

“Vì cái gì, chính là ta yêu ngươi!”

“Chúng ta như vậy là trái thiên lý, Tiêu, ly khai ta đi? Không, phải là ta ly khai ngươi.”

“Không…! Kỳ… Ngươi không cần ly khai ta!” Tiếng nói khàn khàn theo chỗ sâu thẳm trong hồi ức truyền lại.

—–

“Kỳ… Ngươi làm sao vậy?” Y Lãnh Nguyệt nhìn thấy y cả người không biết đang ở nơi nào, trên trán đều toát mồ hôi lạnh.

“Kỳ?” Đưa tay xoa cái trán đang chảy mồ hôi của y, muốn giúp y lau qua.

“”Ách –? Y Lãnh Nguyệt ngươi đang làm gì đó?” Không biết vì sao Y Lãnh Nguyệt lại làm thế với mình.

“Ngươi không thấy sao? Ta đang giúp ngươi a. Ngươi làm sao vậy, ra thật nhiều mồ hôi.” Vẻ mặt bất khả tư nghị(lạ lùng)nhìn y, chẳng qua trong lòng cũng minh bạch vài phần.

“Ta không sao!” Phất khai tay Y Lãnh Nguyệt, lạnh lùng nói.

“Tốt lắm, chúng ta cũng trở về Tử Nguyệt hiên đi.” Rồi nhanh chóng lôi kéo y trở lại tiểu viện của mình.

Lên lầu hai, chỉ thấy Y Lãnh Nguyệt tiếp tục lôi y hướng đến giường.

Không thể nào, sớm như vậy liền muốn ngủ sao?

Vô Thu Kỳ giật mình nhìn hắn.

Nhưng kết quả lại không phải như y nghĩ, mà là —

“Thổi một khúc cho ta nghe đi.” Y Lãnh Nguyệt đem chiếc tiêu đeo tại thành giường đưa cho Vô Thu Kỳ.

Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không có hỏi. Hiện tâm tình mình cũng không được hảo như thế.

Tiếp nhận tiêu Y Lãnh Nguyệt đưa cho, Vô Thu Kỳ đi đến trước cửa sổ, tới gần cửa sổ liền thổi lên, trong phút chốc tiếng tiêu uyển chuyển du dương tuôn ra.

Y Lãnh Nguyệt đến sau lưng y, đầu dựa vào bờ vai của y. Hiện tại hắn phát hiện mình giống như rất thích tựa vào bờ vai y, lẳng lặng nghe tiếng địch(sáo)trầm bổng êm ái kia.

“Dạ sắc thôi canh, thanh trần thu lộ, tiểu khúc u phường nguyệt ám.

Trúc hạm đăng song, thức thu nương đình viện.

Tiếu tương ngộ, tự giác quỳnh chi ngọc thụ, noãn nhật minh hà quang lạn.

Thủy miện lan tình, tổng bình sinh hi kiến.

Họa đồ trung, cựu thức xuân phong diện.

Thùy tri đạo, tự đáo dao thai bạn.

Quyến luyến vũ nhuận vân ôn, khổ kinh phong xuy tán.

Niệm hoang hàn, ký túc vô nhân quán.

Trọng môn bế, bại bích thu trùng thán.

Chẩm nại hà, nhất lũ tương tư, cách khê sơn bất đoạn.”(*)

Ngoài cửa sổ vẫn là thụ lục hoa hương, diệp động ảnh tà(cây xanh hoa thơm, bóng lá lay động ngiêng ngiêng). Một mảnh yên tĩnh.

Đột nhiên hắn thân thủ ôm lấy Vô Thu Kỳ, khiến tiếng địch của y không khỏi dừng lại một chút.

Bất quá cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên Vô Thu Kỳ cũng không có dừng

Trong không khí vẫn như cũ đọng lại dư âm du dương. Một khúc cuối cùng kết thúc, còn không có đợi Vô Thu Kỳ mở miệng, Y Lãnh Nguyệt liền ghé vào lỗ tai y nói,

“Ta còn muốn nghe, ngươi tiếp tục thổi một bài đi.”

“Ngươi muốn nghe cái gì?” Vô Thu Kỳ đem tiêu cầm nghiêng ở trong tay quay đầu lại nhìn hắn.

“Nghe khẩu khí của ngươi, giống như ngươi cái gì cũng đều biết a.” Đầu ở trên lưng y ma xát.

“Ngươi nói ra a, chỉ sợ ngươi ngay cả một khúc danh cũng không biết thôi.” Trêu đùa hắn như thế này tựa hồ làm tâm tình mình cũng trở nên thoải mái.

“Là ngươi nói nha, đến lúc đó ngươi đừng nói ngươi không biết.” Y Lãnh Nguyệt như là giận dỗi nói.

“Ngươi nói đi.” Nghĩ thầm hắn không phải là muốn nói lung tung một cái tên để lừa mình đấy chứ.

“<< Thụy long ngâm >>,ngươi biết không?” Y Lãnh Nguyệt khinh miêu đạm tử(nhẹ nhàng bâng quơ)nói ra ba chữ.

<< Thụy long ngâm >>! ?

Vô Thu Kỳ không khỏi lắp bắp kinh hãi, sư phụ nói qua trên đời này chỉ có người kia biết << Thụy long ngâm >>. Chẳng lẽ hắn là truyền nhân của người kia?

“Ngươi không biết sao?” Y Lãnh Nguyệt giống như tiểu hài tử vui vẻ nói, tiếu dung đầy mặt.

“Làm sao ngươi biết ta không thổi được?” Như là cố ý muốn cùng Y Lãnh Nguyệt chống đối, tiếp đó y liền cầm tiêu lên.

Lúc này đến phiên Y Lãnh Nguyệt nghe mà ngây người.

Thanh âm đã lâu không gặp theo không khí truyền vào lỗ tai hắn, như năm đó hắn nghe được cũng kiểu ưu mỹ nhu tình như vậy.

“Tối quan tình, chiết tẫn mai hoa, nan ký tương tư.(** đóng chặt đoạn tình cảm, bẻ gãy nhành hoa mai, khó khăn gửi gắm tương tư).” Năm đó sư phụ thổi xong khúc << Thụy long ngâm >> liền nói một câu như vậy.

Qủa nhiên là chính mình muốn tìm người kia, chính là vì cái gì hiện ở trong lòng sao lại có một chút khó chịu ni?

Chẳng lẽ mình sẽ giẫm lên vết xe đổ, cùng sư phụ giống nhau? Sẽ không, nhất định sẽ không, ta sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh, Y Lãnh Nguyệt tự nghĩ ở trong lòng.

“Còn muốn nghe cái gì?” Vô Thu Kỳ quay đầu nhìn Y Lãnh Nguyệt.

“Là ai dạy ngươi? Thổi nghe rất khá nha!” Y Lãnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn y.

“Nếu ngươi trả lời vấn đề của ta trước, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Vấn đề gì?”

“Chính là làm sao ngươi biết khúc tử này?” Vô Thu Kỳ xoay người dùng nhãn thần không cho phép hắn trốn tránh mà nhìn chằm chằm Y Lãnh Nguyệt.

“Khúc tử nào a?” Y Lãnh Nguyệt giả bộ một vẻ mặt không hiểu hỏi lại y.

” << Thụy Long ngâm >>, ngươi là từ đâu nghe được?” Vô Thu Kỳ trên mặt như trước không có biểu tình gì.

“Chẳng lẽ ngươi vừa rồi đích thực thổi << Thúy long ngâm >> sao? Ta chỉ là tùy tiện nói ra, thật sự là có thủ khúc này sao?” Y Lãnh Nguyệt ngạc nhiên thét chói tai.

“Ngươi thật sự không biết ư? Y Lãnh Nguyệt, nói dối không tốt, hay là muộn chịu trừng phạt.” Vô Thu kỳ vuốt mái tóc dài của Y Lãnh Nguyệt mỉm cười như uy hiếp.

“Ngươi xem bộ dạng ta giống như là nói dối sao? Ta không biết nha, thực sự, ngươi sao một chút cũng không tin ta chứ? Quên đi, vẫn là tiếp tục thổi một bài cho ta nghe đi, nói thật tiếng tiêu này thật nghe hay ni. Ta rất thích, làm thế nào a, ta lại phát hiện một ưu điểm nữa của ngươi, lại thích ngươi nhiều hơn nha.” Y Lãnh Nguyệt làm nũng với y.

“Có muốn hay không ta dạy ngươi.” Xem ra hắn là một chút cũng không muốn nói ý niệm trong đầu, có lẽ đổi đề tài đi.

“Dạy cái gì?” Y Lãnh Nguyệt không hiểu hỏi y.

“Dạy ngươi thổi tiêu, ngươi không phải thực thích nghe sao?”

“Ta thực là thích nghe, nhưng mà lại không có nói ta muốn nghe chính mình thổi, có ngươi ở đây rồi, ta còn học làm gì?” Y Lãnh Nguyệt dùng vẻ mặt ngươi thật ngốc nhìn y

“Nhanh lên một chút, tiếp tục thổi một bài cho ta nghe, ta còn chưa nghe đủ nha!” Y Lãnh Nguyệt lôi kéo y phục Vô Thu Kỳ lớn tiếng nói.

”Được rồi.” Nếu hắn muốn nghe liền thổi cho hắn nghe đi, đã thật lâu không có ai nghe y thổi tiêu.

Cứ như vậy Y Lãnh Nguyệt mỗi ngày ở trong tiếng tiêu ưu mỹ của Vô Thu Kỳ cùng phong cảnh yên tĩnh mà trôi qua, còn thỉnh thoảng cùng Tống Bồ Phàm nói mấy chủ đề nhàm chán.

“Tiểu Phàm, ngươi là như thế nào bị Đại sư huynh của ta theo đuổi a? Có phải hay không nhất kiến chung tình a?” Y Lãnh Nguyệt hướng Tống Bồ Phàm đang ngồi ở trong lương đình(chòi nghỉ mát)ăn quế hoa cao(***)nói.

“Ngươi cùng Vô Thu Kỳ là làm thế nào nhận thức ni? Ngươi nếu nói cho ta biết trước, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Nuốt vào một khối bánh quế hoa ngọt ngào, Tống Bồ Phàm hỏi lại.

Trong lơ đãng thấy Liễu Dật Phi đang ở hướng này đi tới, Y Lãnh Nguyệt nhãn châu xoay chuyển, đối Tống Bồ Phàm nói,

“Được, ngươi đem tai lại gần đây, ta nói cho ngươi nghe.”

Chỉ thấy Tống Bồ Phàm buông quế hoa cao ra, đem lỗ tai tựa bên miệng Y Lãnh Nguyệt.

Ngay sau đó, Y Lãnh Nguyệt một tay đặt ngang hông hắn, miệng tựa vào lỗ tai hắn nói, từ góc độ Liễu Dật Phi đến thấy hai người giống như là đang ôm cùng một chỗ.

“Ngươi xong đời.” Y Lãnh Nguyệt hướng Tống Bồ Phàm chỉ nói một câu như vậy.

“Cái… Sao?” Tống Bồ Phàm hỏi còn chưa hỏi xong, chỉ nghe thấy một tiếng rống to.

“Các ngươi đang làm gì đó!!?” Tiếp theo một người vọt tới bên cạnh bọn họ, đem bọn họ tách ra. [Phi ca gì toàn ăn dấm của sư đệ suốt thế, thực tính chiếm hữu cao nha]

Y Lãnh Nguyệt thì đứng ở một bên si ngốc cười.

“A? Dật Phi, sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì không?” Tống Bồ Phàm nhìn thấy Liễu Dật Phi vội vàng tiến tới, cho là hắn có việc gì gấp.

“Sau này không cho phép ngươi cùng hắn gần gũi quá mức.” Liễu Dật Phi bá đạo nói.

“Hắn là sư đệ ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể ăn dấm chua của hắn sao?” Tống Bồ Phàm đối hắn đảo hai mắt xem thường.

“Ngươi là người của ta, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ chạm vào ngươi, chúng ta trở về phòng đi, ở chỗ ta có lệ chi(quả vải)ngươi thích ăn nhất đang chờ ngươi đó.” Liễu Dật Phi cười nói với y, hắn biết Tống Bồ Phàm thích ăn nhất chính là vải.

“Thật sao? A, ta đã lâu không có được ăn. Đi, chúng ta đi nhanh lên.” Nói xong y lôi kéo Liễu Dật Phi chạy.

Người đi rồi, chỉ để lại Y Lãnh Nguyệt một thân một mình ở chỗ này. Giống như thế gian này cũng không có hắn.

Tịch mịch a, một loại mất mát liền dâng lên.

Bất quá, đây chỉ là trong chốc lát, một lúc sau Vô Thu Kỳ đã tìm được hắn.

“Nguyên lai ngươi ở đây a, Tống Bồ Phàm đâu? Hắn không phải cùng ngươi một chỗ sao?” Có chuyện muốn hỏi hắn, rốt cuộc khi nào mới có thể đem vật kia trả cho y.

“Hắn bị Đại sư huynh dụ đi rồi, quản cũng không quản liền lưu lại ta một mình mà bỏ đi.” Y Lãnh Nguyệt như là giận dỗi nói.

“Nhưng mà hiện tại ngươi đã đến rồi,” Y Lãnh Nguyệt vui vẻ cười, “Ta muốn nghe ngươi thổi tiêu, ta phát hiện giống như là mê mẩn tiếng tiêu của ngươi, đi, vẫn là quay về Tử Nguyệt hiên đi.”

“Chờ một chút, ta có lời muốn…”

“Tới Tử Nguyệt hiên rồi nói.” Y Lãnh Nguyệt cắt ngang câu nói của y, lôi kéo y ly khai lương đình, thẳng đến Tử Nguyệt hiên.

“Ngươi là muốn hỏi ta khi nào thì đem hắc huyết lệnh trả cho ngươi.” Y Lãnh Nguyệt dùng một loại nhãn thần ta biết rõ nhìn y, “Đáng tiếc ta còn muốn dùng nó, ta nói rồi cần một vài ngày, yên tâm đi, sẽ không lâu lắm đâu.”

“Hiện tại có thể thổi một bài chứ.” Nói xong liền đem tiêu cho y.

Cả buối chiều, tiếng tiêu ưu mỹ không ngừng từ Tử Nguyệt hiên truyền ra.

Y Lãnh Nguyệt cũng hưởng thụ cảm giác dễ chịu, nhưng mà hắn nhìn thấy nhãn thần Vô Thu Kỳ lại là có nhiều suy nghĩ.

Rốt cuộc đã tới ngày này, Y Lãnh Nguyệt tay lắc lắc Bích Loa Xuân(một loại trà xanh)mới vừa ngâm hảo, âm thầm ở trong lòng nghĩ.

Ngày hôm sau, giữa trưa, hai bóng người trong lương đình ở hoa viên.

Y Lãnh Nguyệt đang ngồi ở trên mặt ghế đá trong hoa viên cho cá trong trì đường ăn.(hồ nước)

“Ai, thật nhàm chán a, cả ngày sống ở chỗ này mọi người đều muốn biến thành miên hoa(vây bông).” Y Lãnh Nguyệt hướng trì đường ném thức ăn cho cá.[không rõ lắm]

Một bên Vô Thu Kỳ chính là nhìn hắn, cũng không nói gì.

Đột nhiên, Y Lãnh Nguyệt đối Vô Thu Kỳ nói,

“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Ta mang ngươi đi một chỗ, rồi quay lại cho chúng ăn sau.” Nói xong hắn liền kéo tay Vô Thu Kỳ hướng ngoài đình mà đi.

Xuyên qua hành lang gấp khúc, Y Lãnh Nguyệt kéo y đi tới trước một tòa nhà, hai cánh cửa kia làm đến hảo kỳ quái, hợp lại giống như một chén rượu.

“Đây là địa phương nào?” Vô Thu Kỳ hỏi Y Lãnh Nguyệt.

“Đi vào sẽ biết, bên trong có rất nhiều thứ hay.” Y Lãnh Nguyệt thần bí cười cười với Vô Thu Kỳ.

Nói xong hắn đẩy ra hai cánh cửa, lôi Vô Thu Kỳ đi vào.

Khi bọn họ hoàn toàn đi vào trong, cửa liền tự động đóng lại. Sau một mảnh hắc ám, một ngọn hỏa đăng(đèn)được đốt lên, trong phòng nhất thời phát sáng.

Kiếm… Đao… Hơn mười loại binh khí được bày ra trong phòng lớn như vậy, trong phòng còn có bốn cánh cửa, nhìn ra được đó là thiên phòng.(trong khu nhà tứ hợp)

*****

(*)夜色催更, 清尘收露, 小曲幽坊月暗.

竹槛灯窗, 识秋娘庭院.

笑相遇, 似觉琼枝玉树, 暖日明霞光烂.

水眄兰情, 总平生稀见.

画图中, 旧识春风面.

谁知道, 自到瑶台畔.

眷恋雨润云温, 苦惊风吹散.

念荒寒, 寄宿无人馆.

重门闭, 败壁秋虫叹.

怎奈何, 一缕相思, 隔溪山不断.”

đây là trích trong bài <>. Bài này nói về chuyện tình đầy mãnh liệt của một nam nhân nhớ lại cùng một vị kỹ nữ.

(**) 最关情, 折尽梅花, 难寄相思

(***) quế hoa cao: loại bánh ngọt làm từ hoa quế. kiểu như thế này



Mỗi loại binh khí đều có sổ sách đặt ở cùng một chỗ, đây quả thực là một kho binh khí.

“Đây không phải Hồng Tức kiếm sao? Còn có Thiên Sưởng kiếm…” Vô Thu Kỳ đi đến chỗ bày ra một chồng kiếm mà nhìn nhìn từng cái, mỗi lần nhìn một thanh kiếm y lại buột miệng nói ra một cái tên, xem ra những thứ này lai lịch cũng không nhỏ.

“Ngươi hiểu biết cũng không ít nha, ngay cả ta đều nói không được tên của toàn bộ chúng, ngươi xem xem đây là cái gì?” Y Lãnh Nguyệt cầm một thanh tiểu đao, đưa đến trước mặt y.

“Ta chưa có thấy qua vật này, bất quá từ phía trên có gắn bảo thạch tự nhiên với hoàng kim(vàng), hẳn là của quý tộc sử dụng a, hơn nữa mặt trên nó còn giống như có đồ án biểu tượng cát tường như ý, có lẽ là của hoàng thất quốc gia kia.” Vô Thu Kỳ tiếp nhận rồi nói.

“Cứ coi như hoàng đế trước kia đã dùng qua nó, bây giờ là Y Lãnh Nguyệt ta, ta muốn mang nó đi.” Nói xong hắn từ trong tay Vô Thu Kỳ đoạt lấy chủy thủ tinh mỹ kia, để vào trong ngực.

“Đúng rồi, còn có cái kia.” Hắn lẩm bẩm, rồi xoay người đi đến cánh cửa khác.

Vô Thu Kỳ cũng đi theo vào. Nhìn qua cũng là một gian chứa đầy dược bình.

“Này, này, còn có này.” Y Lãnh Nguyệt vừa nói vừa cầm ba bốn cái bình nhỏ nhét vào trong ngực.

“Xong rồi.” Y Lãnh Nguyệt xoay người đối với Vô Thu Kỳ đứng ở ngoài cửa nói.

“Ngươi lấy mấy thứ này làm gì? Lại đang có chủ ý mờ ám gì vậy?” Nhìn một chiếc bình không phải là viết “Ngọc quỳnh linh chi”, “Trường bạch nhân tham dịch” thì chính là giải dược cùng độc dược “Thập độc tán”, “Thất nhật đảo”.[là các tên dược dùng để làm gì đấy ==”]

“Đương nhiên là hữu dụng a, ai nha, ta thiếu chút nữa đã quên, còn có một thứ nhất định phải lấy.” Nói xong hắn chạy về phía cánh cửa đối diện, sau khi tiến vào lập tức đã ra rồi, chẳng qua trong tay nhiều hơn một cuốn sách. Một quyển sách không có đề tự ngoài bìa.

“Đây là cái gì?” Vô Thu Kỳ cũng có chút tò mò hỏi hắn.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Y Lãnh Nguyệt hướng y chớp chớp tròng mắt, giống như nói hiện tại cho ngươi biết sẽ không còn thú vị nữa.

Tiếp theo hắn lại chạy đến trước một cánh cửa khác. Đẩy cửa ra đi vào.

Khẳng định là nơi có đặt bảo vật gì đó, cho nên Vô Thu Kỳ cũng không có hứng thú nhìn theo.

Nhưng là ngây người một lúc lâu cũng không thấy Y Lãnh Nguyệt đi ra. Vì thế y liền đi vào. Muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc ở bên trong làm cái gì.

Chỉ thấy Y Lãnh Nguyệt đối diện với một cái rương, hai tay ôm chặt lấy đầu, mày gắt gao nhíu chặt lại, như là đang suy tư điều gì.

“A… Ơ… Ngươi ở nơi này làm cái gì a?” Biểu tình ai oán kia của hắn thật sự chọc cho người khác buồn cười.

“Đừng ồn ào ta, để ta hảo hảo ngẫm lại, ta nhớ được là như thế a, để ta thử lại lần nữa.” Chỉ thấy hắn lại chuyển động cơ quan trên cái rương kia.

“A –! Mở rồi.” Y Lãnh Nguyệt cao hứng kêu lên, từ bên trong lấy ra một tá giấy.

Nhìn kỹ, nguyên lai là ngân phiếu.

. . . Chẳng lẽ hắn là nghĩ rời đi sao?

“Mọi thứ cũng đều đủ rồi, chúng ta có thể đi.” Y Lãnh Nguyệt đem ngân phiếu cất vào trong ngực, kéo Vô Thu Kỳ đi ra ngoài.

“Đợi một chút, ngươi sẽ không phải là mang theo mấy thứ này ly khai đây chứ.”

“Đoán, đúng, rồi!” Y Lãnh Nguyệt cười hì hì hướng y nói.

Như thế nào hắn luôn làm ra hành động kinh người vậy chứ? Khiến mình cảm thấy không hiểu nổi.

Trở lại Tử Nguyệt hiên thu thập xong hành lý, Y Lãnh Nguyệt cùng Vô Thu Kỳ liền cứ như vậy bỏ đi.[ăn trộm mà vẫn nghênh ngang như vậy =))]

“Chúng ta cứ như vậy đi sao, không cùng Đại sư huynh ngươi nói một tiếng sao?” Không chào hỏi gì liền rời đi rất không tình nghĩa nha.

“Ta đã để lại thư cho hắn, nói hắn biết chúng ta muốn đến một nơi, ngươi không cần tiếp tục dài dòng vậy, đi thôi.” Nói xong lại lôi y đi.

“Muốn đến một nơi? Ngươi cũng đã nghĩ kỹ!” Nguyên lai hắn đã sớm nghĩ ngày này.

“Đương nhiên, không nghĩ kỹ thì đi thế nào.” Y Lãnh Nguyệt dùng nhãn tình “ngươi thật sự là ngốc” nhìn hắn, “Đi Hoa Sơn trước, gặp một chút người ta nhìn trúng có hay không nghe lời ta, hảo hảo nhìn xem những chính nghĩ chi sĩ ấy.” Y Lãnh Nguyệt hưng phấn nói.

“Nơi này cách Hoa Sơn cũng một đoạn lộ trình, chỉ sợ phải đi trên mười ngày nửa tháng, ngươi xác định muốn đi?” Nếu hắn thật sự lên Hoa Sơn, còn không đem cả cái danh tự kia sửa đổi hảo luôn sao.

“Đương nhiên muốn đi, ta là minh chủ võ lâm, cần phải quan tâm đến nhân sĩ các phái trong võ lâm, nhất là tân nhân chưởng môn, ta cũng không thể để cho người ta tuyển ra bị người khác khi dễ được.” Y Lãnh Nguyệt làm như thật mà nói.

“Bậc thang ở Hoa Sơn còn có đến mấy ngàn bậc, thật không tốt đi.” Vô Thu Kỳ lại một lần nữa muốn cho hắn đánh mất ý nghĩ này.

“Này có cái gì lo lắng? Có ngươi ở đây a, lại nói không nhất định phải tự mình đi, tiền cũng có thể giúp ta làm được bất cứ chuyện gì.” Y Lãnh Nguyệt vẻ mặt ung dung.

“Tùy ngươi.” Nhưng thực ra y tuyệt không muốn đi. Hơn nữa có loại cảm giác muốn trốn tránh.

Chính là hắn muốn đi, mình có thể không đi theo sao?

“Hảo, nhanh đi thôi.” Y Lãnh Nguyệt kéo tay Vô Thu Kỳ hướng Hoa Sơn xuất phát.

Bất cứ chuyện gì nói cũng dễ dàng, nhưng khi làm thì thật khó khăn.

“Kỳ,ngươi xác định là phương hướng này có thể đi tới Hoa Sơn chứ?” Y Lãnh Nguyệt đi theo sau Vô Thu Kỳ, hắn sắp mệt chết đi, đi như vậy một ngày rồi đều chưa có nghỉ ngơi.

Vô Thu Kỳ đi ở phía trước nghe hắn nói thế thì ngừng lại.

“Hẳn là hướng này không có sai, ta nhớ là đi theo hướng này nha.” Vô Thu Kỳ dùng ngón tay chỉ vào đầu nói.

“Cần bao nhiêu ngày mới có thể đến a?” Y Lãnh Nguyệt dứt khoát dừng lại.

“Ta dự tính còn phải đi không đến mười lăm ngày nữa là có thể tới.” Thấy Y Lãnh Nguyệt dừng lại hắn cũng dừng lại theo, đi đến bên cạnh hắn.

“– a! ? Còn phải đi lâu như vậy!” Y Lãnh Nguyệt la hoảng lên.

“Lộ trình mười lăm ngày không lâu a, lập tức tới.” Vô Thu Kỳ thật là nhìn không ra người này rốt cuộc như thế nào biết võ công.

“Ta đi không nổi nữa, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi?” Y Lãnh Nguyệt lắc lắc mặt đối Vô Thu Kỳ nói.

“Được rồi.” Sắc trời xem ra cũng không còn sớm, Vô Thu Kỳ nhìn bốn phía, “Liền đến đó đi.” Y chỉ vào một sơn động nói với Y Lãnh Nguyệt.

Tiếp theo hai người đi vào một sơn động thoạt nhìn cũng không nhỏ.

Chỉ chớp mắt, ngày hoàn toàn tối.

Ánh lửa đem bóng của hai người chiếu lên trên vách động.

Y Lãnh Nguyệt nhìn nhìn gà nướng trên tay Vô Thu Kỳ mà chảy nước miếng làm phá hỏng đi cả khuôn mặt mỹ lệ của hắn.

“Cho ngươi.” Nói xong Vô Thu Kỳ từ trong tay xé xuống nửa con gà đưa cho Y Lãnh Nguyệt.

“Cũng là ngươi hiểu ta, biết ta chưa ăn no. Kỳ, ta thật sự rất thích ngươi.” Y Lãnh Nguyệt tiếp nhận gà nướng thơm ngào ngạt cười hì hì.

Hiểu cái gì a, chỉ cần nhìn qua ngươi ăn cơm một lần cũng biết ngươi là dạng gì rồi, này còn cần phải hiểu rõ sao?

Vô Thu Kỳ trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, đương nhiên Y Lãnh Nguyệt không có biết được y đang suy nghĩ cái gì.

“Kỳ, ngươi ở trong lòng nói xấu ta phải không?” Y Lãnh Nguyệt nhìn thấy Vô Thu Kỳ ngẩn người nghiêng đầu hỏi.

“A, không… không có.” Bị nói trúng tâm sự, sắc mặt Vô Thu Kỳ khẽ biến, nhưng nói vẫn không hề đổi thanh sắc.

“Thật sự?” Y Lãnh Nguyệt hoài nghi hỏi.

“Thật sự.” Y phụ họa theo.

“Vậy ngươi thích ta sao?” Y Lãnh Nguyệt đỏ mặt hỏi.[ách, anh biết đỏ mặt hả???]

“Ngươi, ngươi… Vì cái gì đột nhiên hỏi cái này chứ?” Vô Thu Kỳ lảng tránh.

“Nói a, chẳng lẽ ngươi không thích ta sao?” Một đôi mắt tràn ngập ai oán thất vọng nhìn thẳng y.

“Nào có chuyện hai nam nhân thích nhau?” Vì sao hắn có thể giống Tiêu dễ dàng nói thích như vậy? Vì sao bọn họ đều không cố kỵ cái gì.

“Tại sao nam nhân không thể thích nam nhân? Ta đây vừa anh tuấn vừa đáng yêu, ngươi thế nào lại không thích ta chứ?” Y Lãnh Nguyệt vừa nói vừa chỉ vào mặt mình.

Trong một lúc, y nhất thời không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể yên lặng trầm tư, sau đó mới chậm rãi mở miệng, “Ngươi thật sự thích ta sao?” Quyết định buông tay mà đánh cuộc một phen, quyết định không cần trốn tránh.

Kỳ thật, là không muốn phải nhìn thấy nhãn thần bi thương có thể làm cả đại hải đông thành băng lúc mình rời khỏi Tiêu, không muốn thương tổn ai nữa. Không muốn hết thảy những điều đó xuất hiện ở hắn, nếu hắn như vậy chính mình cũng không thể tưởng tượng nổi, nghĩ đến lại thấy đau lòng, tựa như chính y cũng sẽ như thế.

“Thật sự, bằng không ta vì sao lại phải nói yêu thích này nọ với một nam nhân, ta tuyệt không yêu thích nam sắc.” Y Lãnh Nguyệt nói rõ.

“Có thể không để ý mà cùng ta một chỗ?” Hiện tại đổi lại y nói những lời này.

“Lúc này chúng ta không phải cũng một chỗ sao?” Ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú.

“Vĩnh viễn cũng sẽ không ly khai ta?” Nếu lúc trước nói như vậy, cũng không có khiến y trở nên nội tâm bất an như thế này.

“Sẽ không.” Khẳng định trả lời.

“Đây là ngươi nói, Y Lãnh Nguyệt!” Kéo hắn qua, giữa khe hở lúc nói chuyện liền hôn lên môi hắn.

Một đôi tay thuận thế ôm lấy hắn, không để ý ánh mắt đang trừng lớn, thật sâu mà hút lấy hương vị của hắn, không ngừng mút vào, vươn đầu lưỡi vào cùng hắn dây dưa, liên tục thưởng thức chất lỏng ngọt ngào của đối phương tiết ra, truyền cho nhau thâm tình nồng nhiệt, thẳng đến khi Y Lãnh Nguyệt bởi vì không chịu nổi những cảm xúc *** mờ mịt này mà tê liệt ngã vào trong lòng Vô Thu Kỳ.

Nhìn người trong lòng thở gấp, không khỏi lại nghĩ tới Tiêu.

Lắc lắc đầu, chuyện quá khứ liền xem như chưa từng phát sinh qua đi, dù sao chuyện cũ như mây khói, rất nhiều chuyện đều không có cách nào vãn hồi.

Ngẫm lại, nếu không có quá khứ thì sao có hiện tại được. Nhưng là y thật không ngờ, đối với một số người mà nói, chuyện quá khứ sẽ biến thành hạt giống ẩn giấu trong thân thể chính mình, mọc rễ nảy mầm. Nhất là một loại điều đươc gọi là “Cừu hận”.[cái này là dự báo trước sự trả thù của Tiêu đấy >”<] “Tại sao lại hôn ta?” Hồi khí lại Y Lãnh Nguyệt liền trừng mắt nhìn y. “Này còn cần hỏi sao?” Không hiểu nổi hắn, mới vừa rồi còn nói thích mình, như thế nào lại tức giận. “Sau này không có sự cho phép của ta không cho ngươi hôn ta, chỉ có ta hôn ngươi!” Nói xong một tay xẹt qua sau gáy y, đem y hướng chính mình, hôn lên. Bá đạo mà ôn nhu, trằn trọc dây dưa. Ban đầu quyền chủ động không phải ở chỗ Vô Thu Kỳ, nhưng sau đó liền đổi vị trí, Y Lãnh Nguyệt trở thành người bị hôn. Lại một lần nữa vô lực ngồi phịch ở trong lòng Vô Thu Kỳ, mặt trướng đến đỏ bừng. Y cũng đã từng nhìn thấy bộ dáng này ở Tiêu, tuy nhiên hắn lại không có rực rỡ như thế này. Có lẽ, lòng mình cũng sớm đã sa vào, chính là chưa bao giờ phát hiện ra thôi. “Đáng giận! Tại sao lại như vậy, ngươi tại sao không có bị thối nhuyễn(chân mềm => vô lực).” Y Lãnh Nguyệt lấy lại được suy nghĩ, liền hét to bất mãn, nhíu nhíu lông mày.

“Đó là bởi vì ngươi không có kinh nghiệm!” Vô Thu Kỳ ghé vào lỗ tai hắn ái muội nói.[vì ảnh chỉ có thể là thụ a =))]

“Ngươi, ngươi là gia hỏa không biết xấu hổ!!” Động thủ đánh lên ***g ngực y.

Chỉ là chưa đánh vài cái đã buông tha , đổi lại ôm lấy hông Vô Thu Kỳ, đem mặt dán tại trên ***g ngực. Ngoài miệng cũng lộ ra một tiếu dung Vô Thu Kỳ nhìn không thấy, một loại tiếu dung như lừa gạt đã bắt được con mồi.

Lẳng lặng tùy hắn dựa vào mình. Hiện tại mới phát hiện nhiệt độ cơ thể hai người so với một người lại thật ấm áp. Chẳng những thân thể ấm áp mà ngay cả trái tim cũng giống như được sưởi ấm.

A, đây là chuyện có bao nhiêu thần kỳ a. Cúi đầu nhìn hắn, a –!

Đối diện với y cư nhiên lại là một khuôn mặt ngủ say, miệng còn bất chợt nhai nhai nuốt nuốt, như là đang ở trong mộng ăn cái gì ngon lắm vậy.[==”]

Hắn, hắn lại có thể cứ như vậy mà ngủ!!

Nhẹ nhàng cẩn thận đặt hắn nằm xuống. Y Lãnh Nguyệt vẫn như trước gắt gao ôm y, ở đây ban đêm không có ánh trăng những vẫn có thể trao nhau ấm áp mà đi vào giấc ngủ.

Ngày chậm rãi sáng lên, đống lửa không biết đã tắt từ lúc nào, chỉ để lại đống tro đen trên mặt đất.

Ánh mặt trời dần dần chiếu vào, chiếu lên hai người vẫn còn ngủ say, đối diện với ánh mặt trời Vô Thu Kỳ tỉnh lại trước.

Bất tri bất giác một buổi tối cứ như vậy mà trôi qua. Thời gian a, thật sự là qua quá nhanh a.

Cúi đầu nhìn Y Lãnh Nguyệt trốn trong lòng ngực mình mà ngủ. Khuôn mặt không chút nào phòng bị, có phần khờ dại như tiểu hài tử tám tuổi. Khuôn mặt trắng nõn trong sáng lộ ra nét hồng nhuận, không hiểu sao lại có chút xúc động, có lẽ được ôm ấp người nào đó như thế này suốt cả đời cũng tốt!

Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu. Tựa hồ vảm giác được ánh sáng bên ngoài ngày càng mạnh, Y Lãnh Nguyệt cũng chậm rãi mở mắt.

Ánh vào tầm mắt chính là khuôn mặt tuấn tú không thay đổi của Vô Thu Kỳ, cùng một đôi mắt thâm trầm.

“Đẹp không?” Y Lãnh Nguyệt nghịch ngợm hỏi.

“Ngươi quả thực giống như một con Khổng Tước!” Ánh mắt tà tà hướng sang một bên không trung.

“Ngươi đã tỉnh, tại sao không có gọi ta a.” Y Lãnh Nguyệt phàn nàn.

“Bởi vì ta muốn nhìn ngươi ngủ là cái dạng gì a.” Tầm mắt lại lần thứ hai quay trở lại trên người hắn.

“Ta đang ngủ là cái dạng gì a? Có phải hay không rất quái lạ?” Y Lãnh Nguyệt hưng phấn hỏi.

“Ngươi có thể tự mình xem a.”

“Nào có người nào đang ngủ còn tự nhìn được mình? Nhắm mắt lại thì thấy thế nào được?” Y Lãnh Nguyệt lung lay đầu nghĩ một chút.

Chỉ thấy Vô Thu Kỳ một bên nhìn hắn một bên “Xuy, xuy”, cười ra tiếng.

” Ngươi –! !” Biết mình bị y trêu đùa, Y Lãnh Nguyệt vươn tay ở trên người y gãi gãi.

“Ha… Ha…”

Lại giống như quay về thời gian hạnh phúc lúc trước. Âm thanh vui cười truyền khắp sơn động. Hù dọa điểu nhi trong rừng bay về phía chân trời.

Bước ra khỏi sơn động, hít thở không khí trong lành. Y Lãnh Nguyệt như tiểu điểu(chim nhỏ)vui vẻ vươn ra song chưởng mà chạy băng băng.

Vô Thu Kỳ không có gọi hắn lại, chính là đi chậm rãi theo phía sau. Y thích nhìn bộ dạng Y Lãnh Nguyệt vô câu vô thúc(không bị bó buộc)tự do như thế này.

Chạy được nửa Y Lãnh Nguyệt đột nhiên quay đầu, chạy đến bên người Vô Thu Kỳ.

“Kỳ, ngươi nhanh lên đi a, ta rất muốn được nhìn một chút tiểu mỹ nhân ta chọn hiện tại như thế nào.” Nói xong hắn liền lôi kéo Vô Thu Kỳ đi về phía trước.

“Tiểu mỹ nhân?” Nghe được Y Lãnh Nguyệt nói một đại nam nhân như vậy, Vô Thu Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Bình Luận (0)
Comment