Chương 12 : Phiêu du thiên hạ
Sau trận chiến đó Tạ Vân xin phép Diệp Hoành xuống núi, cậu chuẩn bị đi phiêu du các nước.
-Tạ Vân trước tiên đã đi tới Kinh Thành Đường Quốc thăm cha mẹ.
– Cậu đi về phủ Tạ Gia tại Kinh thành vào thăm cha mẹ.
-”A! Thiếu gia đã về mau đi báo gia chủ và phu nhân ”-Gia đinh phủ Tạ Gia.
-”Cha mẹ ta đâu ?”.
-”Thưa thiếu gia phu nhân và lão gia đang trong phòng tiếp khách ạ”.
-”Khách ? Ai vậy?”.
-”Dạ thưa là khách tới từ Mã Quốc ạ ”.
-”Mấy tên bên Mã quốc không sợ cha ta bắt bọn chúng lại à mà dám vác mặt tới”.
-”Dạ thiếu gia ta không biết ạ”.
-Tạ Vân nghi hoặc chạy tới phòng khách của Tạ Gia hóa ra đó chính là Cơ Gia ở Mã Quốc.Cha mẹ Tạ Vân tới ôm trầm tới Tạ Vân vì lâu lắm rồi mới gặp lại.
-”Hài nhi bái kiến cha và mẹ”.
-”Con ngoan mau đứng dậy”-Sở Đào nói.
-”Hóa ra là Tạ đại thiếu gia,tại hạ là Cơ gia chủ -Cơ Kiên tới từ Mã quốc”.
-”Thất lễ ta là Tạ Vân”.
-Sau khi chào hỏi 1 lượt Tạ Vân nói nhỏ với mẹ:”Họ tới đây làm gì vậy mẹ ?”.
-”Họ tới muốn Tạ Gia ta giúp đỡ họ về kinh tế vì Cơ Gia đang có dấy hiệu bị lật đổ ở Mã Quốc”.
-”Chẳng lẽ Cơ Gia không thấy mất mặt khi Mã Quốc sát hại con vậy sao ạ ?”.
-”Con yên tâm họ không tham gia vào trận chiến đó , sát hại con chỉ có hoàng thất của Mã Quốc chứ không có Cơ Gia”.
-Tạ Vân nghĩ 1 hồi lâu rồi đi ra khỏi phủ cậu tới 1 quán trà ở Kinh thành ngồi trầm tư , cậu nghĩ bản thân mình nên làm gì đó để giúp đỡ cha mẹ.
-Tạ Vân nhìn sáng thấy 1 một cửa hàng bán đồ rồi nghĩ một hồi:”Sao ta không lập 1 nơi có thể đấu giá các món đồ quý”.
– Cậu vừa nghĩ vừa uống trà thì nhìn thấy chuyện bất bình, 1 cô gái đi cùng nha hoàn của mình bị 1 đám người chặn lại nên cậu đã xuống xem.
-Vì ko cho sự an toàn của cậu trong thành nên Tạ Sơn đã phái 1 cường giả nguyên anh cảnh đi cùng Tạ Vân và 2 cao thủ kết đan.
-”Mỹ nữ cô có muốn cùng ta vui vẻ chút được không ?”.
-”Tên lưu manh nhà ngươi mau tránh xa tiểu thư nhà ta ra”.
– Hắn tát nha hoàn của cô gái kia 1 cái rồi nói:”Một đứa nha hoàn mà cũng muốn giáo huấn ta có tin ta ném ngươi vào kĩ viện không”.
-”Lưu manh nhà ngươi mau cút đi cha ta chính là quan nhị phẩm trong triều đình có tin cha ta bắt ngươi khoing”-Cô gái kia nói.
-”Haha vậy thì làm sao ngươi đang trong tay ta hơn nữa sao ta biết được cha ngươi là quan thật hay giả mau đi cùng ta đi”.
-”Ngươi!”.
-”Ngươi cái gì mà ngươi , cha là gia chủ Cơ Gia ở Mã Quốc mà sợ ư ?”.
-”Hóa ra là Cơ gia ở Mã Quốc nhưng đây là Đường Quốc 1 nước phụ thuộc như ngươi mà huênh hoang ở đây ?”-Nha hoàn đó nói.
-”Thì sao cha ta chuẩn bị kết giao với Tạ Gia ở Kinh thành này , cho dù cả Quốc chủ Đường quốc cũng phải nể”.
-”Ta khinh Mã Quốc dám phải người cùng các nước khác tấn công Tạ đại thiếu gia mà muốn làm quen ư ?Hơn nữa các ngươi bị nhà ngoại của Tạ Vân càn quyét cho gần hết mà còn ở đây già mồm ?”.
-”Câm miệng lại , người đâu bắt cô ta lại”.
-”Dừng lại Cơ Gia ngươi to lắm hả”, nói rồi Tạ Vân cùng thị vệ bước ra.
-”Ngươi là ai muốn chết sao?”.
-”Câm miệng ! Dám hỗn xược với thiếu gia bắt lại cho ta”-Tạ Quân(cường giả nguyên anh).
-Nói xong Tạ Quân dùng uy áp của mình trấn áp mấy tên thị vệ của Cơ Ngọc bao gồm hắn xuống.
-”Hả ? Cường giả nguyên anh? Các ngươi các ngươi là ai ?”-Cơ Ngọc nói.
– Tất cả người ở đó sợ hãi vì cường giả nguyên anh lại làm thị vệ cho ngươi khác.
-”Ta? Ta là Tạ Quân, 1 trong các thị vệ của Tạ gia”.
-”Tạ Gia ? Vậy hắn là ai ? Chẳng lẽ….”.
-”Đây là đại thiếu gia nhà ta ”.
-”Hả ? Tạ công tử ta sai rồi cậu giơ cao đánh khẽ”.
-”Ngươi ở trong Kinh thành Đường Quốc mà dám huênh hoang vậy còn có vương pháp nữa không ?”.
-”Ta ta ta…”.
-”Tạ Hùng ”
-”Dạ thiếu gia”.
-”Mau đưa mấy tên này đến phủ của ta giao cho Cơ gia chủ bảo ông ta cho ta 1 lời giải thích”.
-”Vâng thiếu gia”.
-”Đa tạ công tử cứu giúp, ta là Liễu Yên Nhiên con gái trưởng của Liễu Thượng Thư trong triều”.
-”Không có gì ta cũng thấy ngang qua mà thôi”.
-Tạ Vân vừa nói xong có 1 toán binh lính gia huy của Liễu Phủ tới.
-”Tiểu thư có sao không ạ? Tên nào dám ức hiếp tiểu thư ạ?”-Quản gia Liễu gia-Mộng Nhai.
-”Ta không sao may có Tạ thiếu gia giúp đỡ”.
-”Hóa ra là Tạ đại thiếu gia nghe danh đã lâu nay được gặp mặt thật vinh hạnh cho tôi ”.
-”Không dám , không dám”.
-”Tiểu thư chúng may về thôi lão gia đang đợi ở nhà ạ ”.
-”Ta biết rồi! Tạm biệt công tử ta sẽ nói với cha ta về chuyện này”.
-”Tạm biệt”.
-Tuy mới 7 tuổi nhưng Tạ Vân đã ra dáng 1 người đàn ông không giống những đứa trẻ khác vẫn đang nô đùa cùng cha mẹ mình.
– Xong chuyện Tạ Vân cùng các thị vệ tiếp tục đi dạo phố để tìm kiếm đồ tốt”.