Vô Thượng Niết Bàn

Chương 62

“Ta không nghĩ vậy đâu”

Theo ngay sau tiếng nói là một luồng lực lượng bài sơn đảo hải đi đến trước mắt Từ Khắc, luồng lực lượng này khiến lão bị ném về phía sau mười mấy trượng, toàn thân lão bị vô số vết đứt, nếu không phải có linh hồn Bá Hạ đồn trú thì chắc lão đã chết rồi,

Lão bò dậy kinh khoảng,:

“Thượng thần”

Lúc này lão đã hoảng sợ đến cực độ, Thượng thần là một tồn tại vô cùng hùng mạnh, mười người như lão cũng không phải đối thủ, lão vội vã xoay người bỏ chạy, lão cắn lưỡi phun ra vô số máu huyết, sử dụng thần thông của Bá Hạ xé rách không gian rồi bỏ trốn,

Thân ảnh vừa mới tới kia cũng mặc kệ Từ Khắc bỏ chạy mà bay ngay đến trước người Du Du, lúc này toàn thân nàng đã bị thương rất năng, sinh cơ rất yếu, dường như lúc nào cũng có thể thân tử đạo tiêu,

Nàng thấy một người đến ôm mình vào lòng, lại còn gọi mình là muội muội, tuy rằng nàng không quen người này, nhưng có một cái gì đó trong nàng mách bảo rằng, người này sẽ không hại nàng:

“Du Du, muội không sao chứ, ta là Khổng Tuyên đại ca của nàng đây”

À thì ra đây là huynh trưởng của nàng, nhưng sao nàng không có một tí ấn tượng nào vậy, trước khi lâm vào hôn mê, nàng chỉ kịp chỉ vào Bạch Hàn Phong, khó nhọc nói:

“Cứu lấy hắn”

……………….

Từ khắc, hy sinh rất nhiều tiên huyết, một hơi phi thiên độn địa về đến đống đổ nát của Bạch Vân Tông, lúc này trông bộ dạng hắn cực kỳ thê thảm, thương tích tuy không coi là nặng, nhưng ít nhất hắn phải bế quan một ngàn năm mới mong hồi phục,

Cái nguy hiểm hơn chính là trong lúc bị thời không hư hao của Du Du bao vây, hắn đã hao mấy một vạn năm thọ mệnh, tuy rằng, hóa thần có thể sống rất lâu nhưng một vạn năm cũng là con số không nhỏ

Đen đủi hơn nữa là hắn đã mất đi một phân hồn, lại tụt xuống Hóa Thần Sơ Giai, từ nay khó lòng mà luyện Tụ Hồn Công được, cơn tức giận của hắn nếu không phát tiết ra thì hắn không sao chịu được,

Lúc này đám đánh nhau ở Bạch vân tông thấy Từ Khắc trở về với bộ dạng kia thì kinh ngạc vô cùng, nhất là đám biết rõ Bạch Hàn Phong, chẳng lẽ vì một tên Linh sư mà Từ Khắc trở thành chật vật như vậy, cả bọn không dám tin cũng không ai đủ dũng cảm, đi lên hỏi hắn,

Từ Khắc liếc nhìn một vòng quanh chiến trường rồi lại nhìn đống đổ nát của tông môn, hắn ngửa mặt lên trời thét lớn:

“Các, ngươi, đám các ngươi, tất cả đều phải chết"

Từ Khắc bị sự thật là Bạch Hàn Phong trốn thoát khỏi tay lại còn đánh mình ra nông nỗi này làm cho cuống tính đại phát,, đem một bụng đầy oán khí mà trút lên trên ba tông môn kia.

Cả người từ khắc lúc này yêu khí quang mang mở rộng, phút chốc hóa thành một đạo ánh sáng tam sắc, đen đỏ trắng, khí thế hung hãn hướng tới đám ba sơn môn kia mà đánh tới.

Hơn một tháng sau, tu sĩ nhân loại ở phụ cận truyền ra một tin đồn. An Xuyến, Yến Tàng Phong, Sở Quyền, Quan Phụng Thiên cùng toàn bộ người của ba sơn môn bị Từ Khắc của Bạch Vân tông, một hơi giết sạch, hơn nữa điểm đáng chú ý nhất là từ khắc là hóa thần chứ không phải linh anh, tin này khiến cho tu chân giới quanh Lâm Giang Quốc dậy sóng,

……………………….

Lúc này tại một nơi linh khí vô cùng sung túc, cảnh như thế ngoại đào nguyên, Bạch Hàn Phong tỉnh lại, hắn ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, nơi đây là một căn phong được thiết kế trang nhã, mọi thứ đều dùng gỗ quý, hoặc Bạch ngọc, bích ngọc chế thành, hắn lại nhìn đến thương thế trên người thì lạ thay thương thế hoàn toàn biến mất.

“Ta đang ở nơi nào thế này”

Hắn mở cửa bước ra ngoài, vừa mới bước ra thì hắn đã vô cùng kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt, nơi đây linh khí tinh thuần, cỏ cây xanh tốt, đình đài lầu gác, trân cầm, dị thú rất nhiều, như thể tiên cảnh trần gian vậy, phía xa xa là một cái hồ nước khổng lồ nhìn không có điểm tận cùng, giữa hồ là một ngọn núi lớn, trên đỉnh ngọn núi là một ngọn tháp rất lớn, nhưng điều kinh ngạc nhất chính là, tòa tháp này được xây bằng Linh thạch đỉnh cấp, nhìn từ xa, tòa tháp không ngừng phát ra ánh sáng lóng lánh,

“Ngươi đã tỉnh rồi sao”

Bạch Hàn Phong quay lưng lại, phía sau hắn chính là một nam tử, nam tử này vô cùng anh tuấn tiêu sái, toàn thân mặc trường bào màu trắng, tay cầm quạt không ngừng phe phẩy, nhìn thế nào cũng giống như thư sinh.

Nhưng lịch duyệt mách bảo Bạch hàn phong rằng, hắn không nhìn ra tu vi người ta, không phải vì người ta là phàm nhân mà bởi vì, người trước mặt này tu vi đã viễn siêu hắn rồi, cứu được hắn và Du Du thì chắc hẳn không phải tầm thường,

Nghĩ tới Du Du hắn liền lộ vẻ quan tâm rồi hỏi:

“Tiền bối, cô nương đi cùng ta thế nào rồi”

“ Ta tên là Khổng Tuyên, là huynh trưởng của muội ấy Muội ấy vẫn hôn mê, trong tộc nói rằng, muội ấy đã thiêu đốt yêu đan để cưỡng ép thi triển thời không hư hao, sợ rằng rất lâu nữa muội ấy mới tỉnh lại”

Bạch hàn phong thời dài, tất cả là tại hắn quá yếu, không bảo vệ được nàng, mới khiến mọi chuyện ra nông nỗi như vậy, hắn lại hỏi Khổng Tuyên:

“Không có cách nào sao”

Khổng Tuyên đáp lời hắn:

“Trong tộc đang thương lượng, có lẽ sẽ cho nàng ấy vào cấm địa trong tộc để thức tỉnh, nếu như vượt qua sẽ như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh”

“Vãn bối muốn gặp nàng có được không”

Khổng Tuyên lắc đầu cười:

“Không cần, cứ gọi là Khổng huynh được rồi, bạch huynh hãy chờ đến ngày mai ta dẫn đi, bay giờ các trưởng lão vẫn đang trị liệu, ta muốn hỏi Bạch huynh, tại sao muội ấy lại ra nông nỗi như vậy, thậm chí lúc ta gặp muội ấy, ta là ai muội ấy cũng không nhận ra”

Nghe thấy Khổng Tuyên hỏi, Bạch Hàn Phong liền mang chuyện hắn gặp Du Du giao đấu với lôi âm thú vương thập cấp thế nào, KHổng đề chết ra sao, bản thân may mắn cứu được Du Du, rồi sau đó trên đường đi Linh Hoàng Lâm gặp phải lão già áo đỏ, cho đến đại chiến với Từ Khắc nhất nhất nói ra

Đợi đến khi hắn nói xong, Khổng Tuyên biết hắn đã cứu em mình thì cúi đầu thi lễ nói:

“Tạ ơn huynh đã cứu muội ta”

BẠch Hàn Phong sợ hãi vội đáp lễ. Khổng Tuyên cười:

“Bạch huynh đừng ngại, Linh tộc chúng ta không có nhiều quy cử nhân tộc, ta mặc du tu vi cao nhưng lấy danh nghĩa huynh trưởng của Du Du cảm ơn huynh cũng là việc cần làm”

“Không dám nhận, Khổng huynh tại hạ chỉ là không đành lòng nhìn nàng ấy chết mà thôi”

Khổng Tuyên không nói đến chuyện đó nữa mà lại hỏi:

“Sau này bạch huynh có dự định gì”

Bạch Hàn Phong ngẩn người ra, hắn quả thực cũng không nghĩ đến vấn đề này, ở trong cấm địa hắn chỉ là muốn chạy trốn mà thôi, sau khi quen Du Du thì hắn muốn cùng nàng quay về Linh Hoàng Lâm tìm lại trí nhớ, còn hiện tại, hắn quả thực chưa nghĩ đến

Lúc này hắn mới thấy mình cô độc ra sao, không có nơi nào đi, không có nơi nào đến,

Thấy hắn như vậy Khổng Tuyên lại nói:

“Hay huynh cứ ở lại đây, Linh Hoàng lâm có đủ mọi thứ huynh cần”

Bạch Hàn Phong lắc đầu, hắn biết linh thú yêu thú không ưa gì nhân loại cả

“Ta sao dám ở lại nơi này, ta được ở lại đây vài ngày cũng là đặc cách rồi, huynh không nên vì ta mà gặp phải rắc rối”./.
Bình Luận (0)
Comment