Vô Thượng Sát Thần

Chương 109

- Làm sao ngươi biết?

Tôn Tuyệt biến sắc sau đó trong nháy mắt liền hiểu ra, hắn phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm:

- Là ngươi!

Lần trước tại bên ngoài Hồn Giới Cấm Chế, Tiêu Phàm một chưởng chấn thương Lục Phẩm Chiến Hồn: Lôi Văn Hổ của hắn, lúc đầu hắn chỉ tưởng Chiến Hồn chỉ bị thương mà thôi, một ngày nào đó có thể khôi phục như lúc đầu.

Nhưng hơn nửa tháng, hắn dùng hết tất cả biện pháp cũng không thể làm Lôi Văn Hổ khôi phục lại được, làm hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn không cách nào tìm ra nguyên nhân, hiện tại rốt cục hắn cũng minh bạch rồi.

- Xem ra ngươi cũng không ngu.

Tiêu Phàm cười lạnh, Toái Hồn Chưởng chuyên môn dùng để đối phó với Chiến Hồn, phàm là người bị Toái Hồn Chưởng gây thương tích thì Chiến Hồn rất khó để khôi phục lại, trừ phi tìm được người có Chiến Hồn hệ trị liệu, bằng không Chiến Hồn sẽ bị thương cả đời.

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao tu sĩ trong thiên hạ lại kiêng kỵ Toái Hồn Chưởng đến như vậy.

- Ta muốn xé xác ngươi!

Tôn Tuyệt gầm thét, trong lòng hận thấu xương Tiêu Phàm, hận không thể đem Tiêu Phàm ăn tươi nuốt sống.

Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, hắn cũng không cứng đối cứng mà thi triển Mê Tung Bộ, mũi chân phải điểm một cái, thân thể cấp tốc lui về sau, sau đó mũi chân trái lại nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể cấp tốc nhảy lên cao, thân hình cực kỳ quỷ dị, biến đổi thất thường làm cho người khác không thể nào đoán được.

Mê Tung Bộ mặc dù chỉ là Nhị Phẩm Chiến Kỹ nhưng hiện tại lại được Tiêu Phàm phát huy vô cùng tinh tế.

- Tiểu tạp chủng, có gan đừng chạy.

Tôn Tuyệt tức giận, hắn căn bản không thể chạm được vào một góc áo của Tiêu Phàm.

- Phép khích tướng của ngươi rất thành công.

Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một tia băng lãnh, sát cơ hiển hiện, chiến ý khủng bố tăng lên, thân hình của hắn ngừng lại đá ra một cước.

Hồng mang trong mắt Tôn Tuyệt mở lớn, trong miệng gầm thét giống như đã tiến vào một cảnh giới điên cuồng, thân hình bỗng nhiên xông ra đánh một quyền.

Phanh phanh phanh!

Mấy đạo tiếng oanh minh liên tục vang lên, hai người kịch liệt giao phong tại một điểm, sau một lát, hai người đồng thời bay ngược về, trượt ra đến mấy mét mới dừng lại.

- Lại đến.

Tôn Tuyệt hai mắt phiếm hồng, triệt để điên cuồng, hét lớn một tiếng, cả người lần nữa bổ nhào hướng về Tiêu Phàm.

Hắn có được Song Sinh Chiến Hồn, thực lực siêu quần khinh thường tu sĩ cùng lứa, nếu như không phải hắn ẩn nhẫn thì vị trí đệ nhất trên Viện Bảng đã thuộc về hắn rồi.

Nhưng hôm nay đối chiến với một tên tiểu tử Chiến Tôn hậu kỳ lại phát hiện thực lực mình ngang với người kia, điều này khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ.

Tôn gia chí cường chiến kỹ: Bá Đạo Thiên Quyền oanh ra.

- Múa rìu qua mắt thợ.

Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, chiến ý toàn thân hừng hực cháy lên, dưới chân phát lực đồng thời đánh ra một quyền.

Một quyền này nhìn qua cực kỳ phổ thông, chỉ là một quyền vô cùng đơn giản nhưng lại phát ra Quyền Thế, một quyền này đã đạt đến cấp độ Phản Phác Quy Chân.

Quyền Thế cuồn cuộn như hồng thủy vỡ đê, sôi trào mãnh liệt như núi lửa bộc phát.

- Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó tiếng xương cốt gãy nát răn rắc vang lên, Tôn Tuyệt phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người bị đánh bay xa đến mấy trượng, máu tươi trong miệng điên cuồng trào ra, cánh tay phải treo lủng lẳng vô lực.

- Bá Đạo Thiên Quyền của ta đã luyện đến tầng thứ ba, tại sao không thể đánh chết ngươi!

Tôn Tuyệt gào thét.

Luận cảnh giới, Tôn Tuyệt hắn cao hơn Tiêu Phàm một tiểu cảnh giới, Hồn Lực so Tiêu Phàm càng nhiều hơn.

Luận về Chiến Kỹ, Bá Đạo Thiên Quyền là của Tôn gia hắn, hắn đã tu luyện nhiều năm, hơn nữa còn thường xuyên được cường giả gia tộc chỉ điểm, mà Tiêu Phàm chỉ lấy được bản chép tay của Bá Đạo Thiên Quyền, hơn nữa chỉ mới tu luyện có hai tháng.

Vô luận luận phương diện nào thì Tôn Tuyệt hắn cũng chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng lúc này vẫn bị Tiêu Phàm đánh bại làm hắn không cách nào hiểu nổi.

- Bởi vì ta lĩnh ngộ Bá Đạo Thiên Quyền cao hơn ngươi.

Con ngươi Tiêu Phàm rất bình thản, hắn đã tu luyện Bá Đạo Thiên Quyền đến tầng thứ tư đỉnh phong, hơn nữa còn lĩnh ngộ cả Quyền Thế, chiến thắng Tôn Tuyệt đã là điều tất nhiên không có gì phải kiêu ngạo.

- Ta không tin.

Gân xanh trên trán Tôn Tuyệt như tiểu trùng đang ngọa nguậy, hắn lại là đấm ra một quyền, một quyền này càng mạnh hơn khi nãy.

- Yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi tin.

Cánh tay phải Tiêu Phàm chấn động một cái, kim sắc khí diễm thiêu đốt hừng hực, Hồn Lực cuồn cuộn tập trung lên tay hắn, trên nắm đấm vang lên tiếng kêu răng rắc.

Tôn Tuyệt dựa thế trùng kích, khí thế không ngừng tăng lên, sau khi đến gần Tiêu Phàm thì thân thể nhảy lên thật cao, Ngân Nguyệt Thiên Lang ngửa mặt lên trời cuồng khiếu, Hồn Lực như thủy triều tiến vào bên trong cơ thể Tôn Tuyệt.

Khí thế Tôn Tuyệt như muốn đột phá một tầng ngăn cách tiến gần đến Chiến Tông cảnh.

Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại, ngay cả hắn cũng phải thừa nhận thiên phú và thực lực của Tôn Tuyệt là mạnh nhất trong những đối thủ mà hắn đã đối mặt.

Bất quá chỉ cần hắn chưa đột phá Chiến Tông cảnh thì mãi mãi cũng chỉ là Chiến Tôn.

Tiêu Phàm hóp bụng, một cước giẫm ở trên mặt đất, nắm tay phải phá không xuất ra, quyền thức vô cùng đơn giản.

- Răng rắc!

Lại một tiếng xương gãy vang lên, xương cốt Tôn Tuyệt ngay lập tức bị chấn nát, máu tươi bắn tung tóe, thân thể bay ra mấy trượng theo hình vòng cung sau đó hung hăng rơi trên mặt đất lăn mấy vòng.

- Tầng thứ tư!!! Ngươi đã tu luyện Bá Đạo Thiên Quyền đến tầng thứ tư!

Tôn Tuyệt gian nan bò dậy, trong miệng liên tục thổ huyết.

- Hiện tại đã tin rồi?

Tiêu Phàm cười cười, đi từng bước hướng về Tôn Tuyệt, Hồn Lực trên người hắn dày đặt làm cho mỗi bước chân đều làm mặt đất chấn động.

Thân hình Tôn Tuyệt không khỏi lảo đảo lui lại mấy bước mới đứng vững.

Trừ Song Sinh Chiến Hồn, Ngũ Phẩm Chiến Kỹ: Bá Đạo Thiên Quyền chính là vốn liếng để hắn tự ngạo, nhưng hôm nay ưu thế của hắn triệt để bị giẫm nát.

Điều này đối với Tôn Tuyệt chính là một đả kích rất lớn.

Nhiều năm ẩn nhẫn, tự đại thanh cao, vô địch cùng lứa một đời, nhưng ở trước mặt Tiêu Phàm lại là một trò cười lớn nhất

- Đi!

Tôn Tuyệt khẽ cắn môi, hồi lâu mới nặn ra được một chữ.

Chính diện giao thủ cùng Tiêu Phàm thì hắn không phải đối thủ, Mông Trùng và Vương Bá đều bị Tiêu Phàm giết chết, Lạc Trần và Lăng Phong đánh mãi không xong, mấy người khác cũng bị Bàn Tử, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim cuốn lấy.

Một mình hắn đối mặt với Tiêu Phàm ắt hẳn phải thua không chút nghi ngờ, thời gian càng kéo dài thì hắn càng bất lợi.

- Bây giờ muốn đi?

Ánh mắt Tiêu Phàm băng lãnh, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ, một đạo huyết kiếm từ trên người hắn gào thét xuất ra, kiếm mang lấp lóe, trong hư không huyết hoa nở rộ, một cánh tay rớt xuống đất.

- Aaa! Tiêu Phàm, Tôn Tuyệt ta thề nhất định sẽ diệt cửu tộc của ngươi!

Tôn Tuyệt ngửa mặt lên trời hét dài, thân hình không dám dừng lại ngay lập tức chạy vào trong rừng.

- Đáng tiếc, vẫn còn chưa hoàn toàn không chế được.

Tiêu Phàm híp hai mắt, Tu La Kiếm lần nữa trở lại Hồn Giới, một kiếm vừa rồi chính là chiêu thứ nhất trong Tu La Tam Kiếm: Huyết Sát.

Lấy thực lực Tiêu Phàm hiện tại vẫn không cách nào phát huy toàn bộ uy lực của một chiêu này, cũng không thể khống chế chính xác, nếu không thì Tôn Tuyệt không chỉ đơn giản chỉ lưu lại một cánh tay như thế.

- Đi!

Thấy Tôn Tuyệt rời đi, Lạc Trần cũng biến sắc không dám tiếp tục lưu lại, hắn xoay người một cái bỏ chạy.

Mấy người khác cũng ngay lập tức chạy trốn, bất quá bọn hắn lại không may mắn như vậy, một người bị Bàn Tử một quyền oanh thành huyết vụ, một người khác bị Tiểu Ma Nữ dùng Ngân Hoàng Đằng đánh thành cái sàng.

- Lão Tam, một kiếm vừa rồi quá sắc bén, chẳng lẽ ngươi đã tu luyện Tu La Tam Kiếm thành công.

Bàn Tử đi tới, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Phàm.

- Tu La Tam Kiếm làm sao có thể tu luyện dễ dàng như thế, kiếm thứ nhất này ta chỉ mới tu luyện được da lông mà thôi.

Tiêu Phàm lắc đầu.

- Đệ Nhất Kiếm đã cường đại như vậy, không biết Đệ Nhị Kiếm và Đệ Tam Kiếm sẽ cường đại đến mức nào đây, ai, ta ngay cả chiêu thứ nhất cũng không luyện được.

Tinh thần Bàn Tử có chút sa sút.

- Ngươi không thích hợp tu kiếm.

Tiểu Ma Nữ xem thường nhìn Bàn Tử.

Tiêu Phàm và Lăng Phong không nói, hiển nhiên cũng đã ngầm thừa nhận lời nói của Tiểu Ma Nữ, lúc này, Lăng Phong nói:

- Sau này thì Tôn Tuyệt và Lạc Trần cũng phải cân nhắc lại thực lực của chúng ta, hiện tại không nên lãng phí thời gian, tìm một vài con Hồn thú rồi nói.

Cầu Kim
Bình Luận (0)
Comment