Vô Thượng Sát Thần

Chương 1434

Nhìn thấy đạo ánh sáng kia, Tiêu Phàm có chút không tự giác muốn đi qua, bất quá hắn lại nhịn xuống, hiện tại hắn nhất định phải khôi phục một cái huyết khí mới được.

Khôi phục huyết khí, có thứ gì tốt hơn Mệnh Nguyên Châu sao?

Nhìn Mệnh Nguyên Châu bốn phía một cái, Tiêu Phàm nâng tay run run rẩy rẩy bắt lấy một khỏa bạch sắc trong đó, sau đó nuốt vào, ngay sau đó, một cỗ Hồn Lực bàng bạc từ trên người hắn tản ra.

- Một khỏa Mệnh Nguyên Châu, 10 năm thọ!

Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một vòng tinh quang, hắn cảm giác thọ nguyên bản thân tràn đầy không ít, nhưng so với thời kỳ tột cùng vẫn kém nửa điểm.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm cũng tạm thời không lo được Tô Họa hứa hẹn, trước khôi phục huyết khí bản thân lại nói, nếu như chính mình cũng không thể sống mà đi ra nơi này, coi như lấy được 100 khỏa Mệnh Nguyên Châu thì có ý nghĩa gì chứ?

- Tô Họa muốn 100 khỏa Mệnh Nguyên Châu, cũng chính là một ngàn năm thọ, nàng muốn một ngàn năm thọ nguyênlàm cái gì đây?

Tiêu Phàm hồ nghi.

Theo từng khỏa Mệnh Nguyên Châu thôn phệ luyện hóa, huyết khí Tiêu Phàm cũng gia tăng không ít, đáng tiếc Mệnh Nguyên Châu cũng không phải là quá nhiều, chỉ có hơn ba mươi khỏa.

Hơn ba mươi khỏa, Tiêu Phàm cũng tương đương với khôi phục hơn ba trăm năm thọ nguyên, trên mặt hắn lột một tầng da, lộ ra da thịt thủy nộn, dường như hài nhi mới sinh.

Hắn tóc trắng bạch mi, hạc phát đồng nhan, môi hồng răng trắng, rất có tư thái tiên phong đạo cốt.

Hồi lâu, Tiêu Phàm phun ra một ngụm trọc kshí, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía một đạo quang mang nơi xa, đi qua.

Khu vực này thiên địa linh khí nồng đậm vô cùng, ngưng kết thành vô số giọt nước Linh Khí nhỏ, trong hư không mông lung, Tiêu Phàm đều không nhìn rõ ràng.

Đột nhiên, màng nhĩ Tiêu Phàm rung động một cái, như có một đạo thanh âm từ phía trước truyền đến.

- Ha ha, Hồn Thiên, các ngươi không bằng heo chó, vậy mà biển thủ, thực coi là các ngươi thắng sao? Hồn Tộc sinh ra thứ bẩn thỉu các ngươi, thực sự là sỉ nhục của Hồn Tộc!

- Năm đó Tu La Điện Chủ mù mắt, vậy mà tin tưởng các ngươi, chúng ta chính là công thần Chiến Hồn Đại Lục, lại cuối cùng chỉ có thể biến thành lô đỉnh!

- Ta nói Sở lão quái, lời nói không thể nói như vậy, Tu La Điện Chủ cũng là vì chúng ta cân nhắc, huống chi, bên ngoài nữ oa kia Ý Chí cực kỳ cứng cỏi, lần này chúng ta có lẽ có cơ hội xoay người!

... Từng tiếng nổi giận vang lên, tựa như là lên án mạnh mẽ một ít người.

- Các ngươi không khỏi cao hứng quá sớm, nàng có thể kiên trì đến hiện tại xác thực vượt qua ngoài ý muốn, nhưng các ngươi đừng quên, Hồn Tộc đã tiến đến, rất nhanh lực lượng chúng ta sẽ liên tục không ngừng chèo chống, ma diệt lực lượng các ngươi.

- Vạn năm thời gian, nhục thân các ngươi cũng đã mục nát, giữ lại Linh Hồn Chi Thể để làm gì? lực lượng Hồn Tộc để các ngươi sống tạm vạn năm, hiện tại cũng là thời điểm hồi báo Hồn Tộc ta!

- Xem ai có thể cười đến cuối cùng, hiện tại vẻn vẹn chỉ là bắt đầu!

Một số người khác đáp lại, ngữ khí thập phần cứng rắn và cường thế, rõ ràng so với những người kia bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hai loại thanh âm vẫn phản bác, tức giận mắng, Tiêu Phàm lại đột nhiên ngừng thân hình, phất tay, bảy đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm.

Bảy người không phải ai khác, chính là Hồn Tộc Thất Đại Trưởng Lão, nhìn thấy Tiêu Phàm biến hóa, Thất Đại Trưởng Lão giật mình, lúc này mới bao lâu, Tiêu Phàm vậy mà biến thành một người khác.

Tiêu Phàm dùng Tỏa Hồn Châu định trụ thân hình mấy người, mấy người ngay từ đầu muốn phản kháng, bất quá khi bọn hắn nghe được bên trong truyền đến thanh âm lại lộ ra vẻ chấn động.

- Đó là thanh âm Tộc Trưởng?

- Không chỉ Tộc Trưởng, còn có các vị Tộc Lão, ta là một tay Liễu tộc lão nuôi nấng, thanh âm lão nhân gia ta vĩnh viễn cũng quên không, hắn còn sống.

- Tộc Trưởng cùng các tộc lão đều còn sống sót?

Thất Đại Trưởng Lão toàn thân kịch liệt run rẩy, lệ nóng doanh tròng, từ ngàn năm nay, bởi vì Tộc Trưởng cùng các vị Tộc Lão biến mất, Hồn Tộc lại không có bất luận Chiến Thần cảnh nào nữa.

Nhưng hiện tại, bọn hắn lại nghe được thanh âm biến mất hơn ngàn năm, bọn hắn làm sao có thể bình tĩnh được?

- Có gì để cao hứng chứ? Còn nói, Tộc Trưởng cùng Tộc Lão với các ngươi cũng là một loại? Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn!

Tiêu Phàm lạnh lùng quét bọn hắn một cái, khinh thường nói.

Đám người hơi hơi kinh ngạc, bất quá sắc mặt rất nhanh trở nên âm trầm vô cùng, nghe được bên trong nói chuyện, bọn hắn chỗ nào còn không minh bạch, Tộc Trưởng cùng Tộc Lão bọn hắn đều là hạng người lừa đời lấy tiếng.

Xem như người Hồn Tộc, nên lấy bọn hắn lấy làm hổ thẹn mới đúng, chính như Tiêu Phàm nói, cái này có gì để cao hứng đâu?

Nhìn thấy một đám Trưởng Lão trầm mặc, Tiêu Phàm lại nói ra:

- Ta nghe nói mục tiêu Hồn Tộc tồn tại là phong ấn một tuyệt thế hung ma, đây chính là Ma Đầu các ngươi phong ấn?

Sắc mặt Thất Đại Trưởng Lão đỏ bừng, bọn hắn hoàn toàn không lực phản bác, bọn hắn cũng không biết Hồn Tộc Tộc Trưởng cùng các vị Tộc Lão vậy mà lừa đời lấy tiếng, gạt bỏ công thần Chiến Hồn Đại Lục.

Nếu như là trước đó, Tiêu Phàm còn tin tưởng giá trị Hồn Tộc tồn tại thực sự là phong ấn một tôn tuyệt thế hung ma, nhưng hiện tại Tiêu Phàm đại khái đoán được cái gì.

Hồn Tộc, chỉ là thủ hộ lấy anh linh Chiến Hồn Đại Lục mà thôi, đáng tiếc Hồn Tộc Trưởng Lão lại đang tính toán những anh linh này.

- Đều cùng ta đi vào, đứng ở bên cạnh ta, tốt nhất đừng nghĩ động tâm tư khác, phàm là người rời đi năm trượng, chết!

Tiêu Phàm lạnh lùng quét Thất Đại Trưởng Lão một cái.

Thất Đại Trưởng Lão đối với Tiêu Phàm còn có chút sợ hãi, đành phải yên lặng gật đầu, bọn hắn mặc dù bình thường tranh danh đoạt lợi nhưng vẫn không tin Hồn Tộc Tộc Trưởng cùng các vị Tộc Lão lại là người như vậy.

Dứt lời, Tiêu Phàm liền hướng lấy đạo quang mang kia đi đến, đó là một đạo Hồn Giới mà thôi, Tiêu Phàm có thể cảm nhận được Hồn Lực bốn phía liên tục không ngừng hướng về bên trong Hồn Giới dũng mãnh lao tới.

Bên trong Hồn Giới cũng là một cái ngọc đài to lớn, ngọc đài bị một đầu Âm Dương Tuyến một phân thành hai, một đen một trắng, hai bên đều ngồi xếp bằng không ít thân ảnh, trong đó thân ảnh một phương rõ ràng hơn nhiều so với một phương khác.

Giữa Âm Dương Tuyến có một đạo sương mù nhập không trung, hoàn toàn đem không gian phía trên ngọc đài tách ra sương mù chậm rãi đong đưa, tựa như hai cỗ lực lượng đang tranh chấp.

Vị trí không trung là một cái trùy hình cái phễu, một đạo chùm sáng màu tím thông hướng chân trời, nhìn không thấy cuối cùng, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, tự nhiên có thể đoán được chùm sáng màu tím hẳn là chùm sáng màu tím ở ngoại giới vây khốn Tiểu Ma Nữ.

Hai phe nhân mã, một phương chỉ có mười người, mỗi người đều mặc trường bào màu vàng óng, mấy người hiện lên vị trí đặc biệt ngồi xếp bằng, hơn nữa lực lượng thuần túy, một chút cũng không được pha tạp, bện thành một sợi dây thừng.

Một phương khác lại là nhiều đến mấy chục người, thất linh bát lạc nằm trên đài ngọc, có thân ảnh mấy người chậm rãi hư hóa, hóa thành một chút xíu quang mang hướng về không gian đối diện tràn ngập đi.

Mấy chục người đều là Linh Hồn Chi Thể, hơn nữa Hồn Lực mỗi người đều vô cùng cường đại, chí ít so vớiTiêu Phàm nghĩ thì cường đại quá nhiều.

Bất quá, mấy chục người không phải đối thủ mười người này, thứ nhất là Hồn Lực bọn hắn không có thuần túy như mấy người đối diện, thứ hai là bọn hắn nhiều người, lực lượng lại cực kỳ phân tán.

- Oanh!

Đột nhiên, hư không rung động một cái, giữa màn sương mù nhanh chóng hướng về một phương nghiền ép đi, biến hóa bất thình lình làm mười người đối diện kinh hãi không thôi.

- Sở Thiên Minh, nhìn đến trời cũng không giúp được các ngươi!

Một kim bào trung niên nam tử đối diện cầm đầu ngửa mặt lên trời cười ha hả:

- Lần này thật đúng là nguy hiểm, Hồn Tộc vậy mà ra một phản đồ, những người khác còn tuân thủ quy củ trước khi bản tôn rời đi!

- Vậy cũng chưa chắc, đám người Hồn Tộc ngươi tất nhiên có thể rung chuyển Nhật Nguyệt Nghịch Loạn Trận, nhưng muốn phá mất nó, xúc phạm tới tiểu nữ oa kia, cái kia cũng không có khả năng!

Một hắc bào lão giả đối diện trầm giọng nói, bất quá sắc mặt lại không phải rất tốt.

- Chỉ cần có thể rung chuyển đã đủ, nỗi lòng nàng vừa loạn, hẳn phải chết là không nghi ngờ.

Kim bào trung niên nam tử cực kỳ tự tin nói.

- Có lẽ chết là ngươi?

Đột nhiên, một đạo thanh âm băng lãnh từ biên giới ngọc đài vang lên, lộ ra vô tận sát khí.
Bình Luận (0)
Comment