Vô Thượng Sát Thần

Chương 1612

Qua một hồi, thân ảnh Chiến Thiên Hạ đã chạy thoát ra bên ngoài ảnh hưởng của huyết sắc kiếm ảnh, không quay đầu lại mà hướng về phía chân trời lao đi, hiển nhiên một đạo kiếm ảnh này đã khiến hắn hoàn toàn sợ hãi.

Mặc dù hắn may mắn chạy thoát, nhưng thân chịu trọng thương, trong khoảng thời gian sắp tới không có khả năng khôi phục như cũ.

Chiến Thuên Hạ nên cảm thấy may mắn vì đối phương muốn để một kẻ về báo tin, căn bản không muốn giết hắn, nếu không thì mạng của hắn hẳn là đã phải lưu lại nơi này.

Trên bầu trời, huyết sắc kiếm ảnh dần biến mất, không gian dần yên tĩnh lại Lúc này, vô số huyết vũ đỏ tươi rơi xuống, đem cả tòa Ly Hỏa Đế Đô nhuộm thành huyết sắc, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí. Tuy vậy, nhứng tu sĩ trong Ly Hỏa Đế Đô không hề cảm thấy sợ hãi, vốn là bước một chân vào quỷ môn quan, hiện tại bọn họ có thể sống sót, trong lòng liền mừng rỡ không thôi. Chỉ là không biết người phương nào đã xuất thủ cứu bọn họ.

Tại Chúng Thần Mộ Địa tầng sáu, Tiêu Phàm cùng Trọc Thiên Hồng cuối cũng cũng tìm thấy cửa lên tầng bảy, đó là một vòng lốc xoáy to lớn, giống như một đầu dã thú man hoang đang há to miệng máu, hung hiểm vô cùng. Lúc này vô số thân ảnh đang nhìm chằm chằm vào vòng lốc xoáy, khuôn mặt hiện rõ vẻ kiêng kị.

Trong số những thân ảnh ở đây, Tiêu Phàm nhìn thấy mấy người quen: Lăng Thanh Tịch, Độc Cô Tướng Đình, Mộ Dung Minh Nguyệt, Hoàng Phủ Thiên Hữu, trông bộ dáng bọn họ cũng vừa mới chạy tới nơi này.

Nhìn thấy Tiêu Phàm xuất hiện tại nơi này, ánh mắt tất cả bọn họ đều hướng về vị trí của hắn, thần sắc mỗi người lại không giống nhau.

Có thể đến nơi này, hoàn toàn chứng tỏ thực lực của một người, phải biết rằng tại tầng sáu của mộ địa này, tu vi Chiến Thần cảnh sẽ bị áp chế ở Chiến Thánh cảnh. Vậy nên tu sĩ Chiến Thần cảnh của Chiến Thần Điện trở lên cực kỳ thưa thớt. Ở năm tầng đầu của mộ địa, tu sĩ Chiến Thần Điện dám đồ sát các tu sĩ Cổ Tộc cùng tu tu sĩ tán tu. Giờ đã đến tầng thứ sáu này, tu sĩ của các đại Cổ Tộc sao có thể buông tha tu sĩ Chiến Thần Điện chứ? Tuy nhiên, ở đây vẫn có không ít tu sĩ thế hệ trước của Chiến Thần Điện chạy tới tìm kiếm cơ duyên, bọn họ đều là cường giả trên Thánh Bảng Chiến Thần Điện, thực lực vốn siêu việt hơn tu sĩ cùng giai, nếu tu sĩ Cổ Tộc muốn giết chết bọn họ thì chắc chắn cũng phải trả giá lớn, vì vậy trong thời gian ngắn không khí hai bên vẫn bình yên.

Huống chi giữa các đại tu sĩ Cổ Tộc vốn tồn tại tư tâm, chưa chắc có thể đoàn kết nhất trí, một lòng đối ngoại.

- Công tử, cửa lên tầng bảy ở đằng kia, sao bọn hắn còn ở chỗ này làm gì? Đều bị ngốc hả?

Ánh mắt Trọc Thiên Hồng cổ quái nhìn tu sĩ bốn phía, tò mò hỏi.

Âm thanh tuy không lớn, nhưng đứng ở đây đều là cường giả Chiến Thánh cảnh, họ đều nhất thanh nhị sở nghe được lời của hắn, bèn nhất loạt hướng hắn quăng tới vẻ phẫn nộ.

Tiêu Phàm liếc những kẻ đang phẫn nộ chằm chằm vào Trọc Thiên Hồng, vẻ mặt đạm mạc nói:

- Cửa này muốn vượt qua không phải đơn giản như vậy, ngươi nhìn những vòng gió xoáy kia đi, chúng luôn được Phong Chi Áo Nghĩa bổ sung lực lượng, người bình thường không phải muốn là qua được.

Nghe Tiêu Phàm giải thích xong, lúc này Trọc Thiên Hồng mới hiểu ra, gật gật đầu nói:

- Ồ, cũng đúng. vậy chúng ta phải đợi tới khi nào mới đi qua được?

Nghe hắn hỏi vậy, tu sĩ bốn phía không khỏi quăng tới ánh mắt coi thường, hừ, chẳng phải nói bọn họ đầu ngốc sao? Ngươi có bản lĩnh thì đừng chờ, ngươi đi đi.

Tiêu Phàm tiếp tục nói:

- Tình trạng này đại khái sẽ kéo dài 3 ngày, sau ba ngày, gió xoáy kia sẽ biến thành sấm sét, cứ thế tuần hoàn lặp lại.

- Sấm sét? Vậy chẳng phải chúng ta sẽ không đi qua được sao?

Trọc Thiên Hồng kinh ngạc hướng Tiêu Phàm hỏi.

- Vào thời điểm chuyển từ gió xoáy sang sấm sét sẽ có khoảng thời gian bằng nửa chén trà nhỏ yên bình, chúng ta tranh thủ lúc đó để tiến vào tầng bảy là được

Tiêu Phảm giải thích rõ ràng cho Trọc Thiên Hồng nghe, sau đó nói thêm:

- Nhưng vào thời khắc trao đổi giữa gió xoáy và sấm sét đó, sẽ xuất hiện một đầu Lôi Phong Thú, đây chính là loại thú do Áo Nghĩa ngưng tụ thành, muốn đi vào thông đạo chúng ta nhất định phải lách qua đầu Lôi Phong Thú này.

Nghe vậy, Trọc Thiên Hồng khẽ nhún vãi, nhỏ giọng lầm bầm:

- Vậy thì cứ lách qua đầu Lôi Phong Thú là được.

Đám tu sĩ bốn phía lại một lần nữa quăng ánh mắt tới Trọc Thiên Hồng, nhưng lần này là ánh mắt như nhìn kẻ ngu. Trọc Thiên Hồng cảm nhận được những ánh mắt này, thiếu chút nữa không thể nhịn mà bộc phát.

- Lách qua Lôi Phong Thú kia khó lắm sao?

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu:

- Phong lôi thú kia đại biểu cho tốc độ cùng lực lượng cường đại, muốn vượt qua nó rất khó, cửa này lại chỉ lớn như thế, khoảng thời gian nửa chén trà cũng chỉ đủ cho năm đến mười người đi qua thôi.

- Thì ra là thế.

Nghe Tiêu Phàm giải thích rõ rang, Trọc Thiên Hồng gãi đầu một cái, thần sắc tràn đầy sự xấu hổ. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao đám tu sĩ kia lại đứng chờ ở nơi này. Để tiến vào thông đạo tầng bảy, phải ba ngày mới có một lần, mà mỗi lần chỉ có thế tiến vào năm đến mười người. Tu sĩ đứng ở đây cũng phải bốn, năm trăm người, muốn toàn bộ đi vào cũng mất ít nhất bốn, năm mươi lần, đồng nghĩa sẽ mất bốn, năm tháng thời gian.

Thời gian Chúng Thần Mộ Địa mở ra chỉ có một năm, đối với tất cả đám tu sĩ, bốn, năm tháng đều cực kỳ quý giá, không có ai nguyện ý lãng phí tại nơi này chờ đợi. Nếu có thể tiến vào tầng bảy sớm nhất, cơ hội tìm được Thần Lực Chi Tinh sẽ càng cao, vì vậy đến thời điểm chuyển giao kia, giữa các tu sĩ sẽ không thể tránh khỏi một phen tranh đấu, mà tranh đấu sẽ làm chậm trễ thời gian khiến càng ít người có thể thuận lợi tiến vào.

- Thông đạo tiến vào tầng bảy chỉ có một đường duy nhất này sao?

Trọc Thiên Hồng lại hỏi

- Chắc là thế!

Tiêu Phàm hướng Trọc Thiên hồng trả lời, sau đó nói:

- Đi thôi, chúng ta đi vào

- Hiện tại đi vào?

Trọc Thiên Hồng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, thông đạo kia không phải đang có gió xoáy liên tục bổ sung sao, cứ thế đi vào à, sẽ không trở thành bia sống chứ?

Dù Trọc Thiên Hồng có khả năng tái sinh, nhưng hắn cũng không muốn thừa nhận loại thống khổ này đâu.

- Vây ngươi chậm rãi ở đây chờ nhé!

Tiêu Phàm trợn mắt liếc Thiên Hồng một cái, hắn không muốn ở lại nơi này cùng đám người kia đợi thời điểm chuyển giao còn phải tự giết lẫn nhau.

Mặc dù Tiêu Phàm đối với Chiến Thần Điện có thù, nhưng đối với Cổ Tộc lại không có mâu thuẫn gì, tự nhiên không muốn cùng bọn hắn giao thủ, biết đâu trong tương lai lại có thể làm bằng hữu tương trợ lẫn nhau.

- Vậy ta đành liều mình bồi quân tử thôi!

Trọc Thiên Hồng cắn răng đáp, nhưng trong lòng đang khóc thầm:

- Haizzzz, lần này lại mất không ít huyết đây!

Tiêu Phàm tự nhiên không rõ ý nghĩ của Chiến Thiên Hồng, lúc này hắn chỉ chăm chú hướng mắt tới thông đạo bên trong lốc xoáy. Tuy hiện tại tu vi của hắn bị áp chế tại Chiến Thánh cảnh, nhưng bằng vào thân thể Tu La cường đại, ngăn trở những lốc xoáy kia cũng không có vấn đề gì.

Đám tu sĩ nhìn Tiêu Phàm chuẩn bị tiến vào thông đạo liền hiện vẻ coi thường cùng khinh miệt, người này hẳn là muốn tự sát đây, trong suy nghĩ của họ cho rằng không có ai có thể mạnh mẽ xông qua gió xoáy để vào tầng bảy.

Khác với đám tu sĩ kia, mấy người Độc Cô Tướng Đình, Mộ Dung Minh Nguyệt biết Tiêu Phàm lại cau mày suy nghĩ, Tiêu Phàm dám chắc như vậy, khẳng định hắn có bậc này thực lực.

- Có mấy kẻ tự tin thái quá, duới Phong Nhận Áo Nghĩa chi uy, đừng nói Chiến Thánh cảnh, ngay cả Chiến Thần cảnh cũng chưa chắc có thể chịu được!

Trong không gian vắng lặng, đột nhiên vang lên một âm thanh âm dương quái khí. Mọi người nhìn sang hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy ánh mắt Hoàng Phủ Thiên Hữa coi thường, đang nhìn Tiêu Phàm như nhìn người chết.

- Ngớ ngẩn!

Tiêu Phàm khẽ quay đầu liếc Hoàng Phủ Thiên Hữu một cái, miêng thốt ra hai chữ.

- Ngươi?

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Hoàng Phủ Thiên Hữu mặt đầy phẫn nộ, tuy vậy hắn lại chẳng dám tùy tiện động thủ, sự tình về Tiêu Phàm hắn được nghe qua không ít, lúc này dù giận vẫn cố nhịn.

Tiêu Phàm vốn lười cùng hạng người như vậy dây dưa, chỉ thấy hắn khẽ đạp chân, hướng về phía thông đạo trong lốc xoáy bay tới.

- Ca ca!
Bình Luận (0)
Comment