Vô Thượng Sát Thần

Chương 1663

Toàn thân Tiêu Phàm run rẩy kịch liệt, trợn mắt nhìn ngũ đại dị tộc cường giả ở đối diện, trong mắt hắn chảy ra hai hàng lệ nóng.

Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa động tình!

Tiêu Phàm không nghĩ tới, Long Vân cùng Lục Nhất Trần vì không muốn vướng chân hắn, vậy mà dứt khoát chịu chết.

"Đội trưởng, các ngươi yên tâm, Tiêu Phàm nhất định đuổi dị tộc khỏi Chiến Hồn đại lục, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt!" Tiêu Phàm khẽ cắn môi, hướng lên trời phát thề.

Hắn bây giờ mới phát hiện, cho dù đã đột phá ngũ biến Chiến Thần, thực lực của hắn trước mặt cường giả chân chính, cũng chỉ có thể làm đến thế mà thôi.

Với thực lực bây giờ của Tiêu Phàm, hắn có thể đối cứng cùng bát biến Chiến Thần, nhưng chỉ chống lại được một người mà thôi, nếu như đối mặt với hai thì sao, thậm chí là mười người?

Trong lòng Tiêu Phàm tràn đầy bất đắc dĩ, hắn muốn bảo vệ rất nhiều người, nhưng với tu vi hiện tại, hắn ngay cả mình cũng không bảo vệ được, sao có thể bảo vệ người khác đây?

"Ta muốn trở nên mạnh hơn!" Trong lòng Tiêu Phàm gào thét, khí thế trên người hắn không ngừng tăng lên, một luồng khí lạnh thấu xương từ trên người hắn không ngừng tràn ra, hư không trong nháy mắt bị đông kết thành băng.

Trong nháy mắt, khí tức trên thân Tiêu Phàm tựa như lại muốn đột phá một giới hạn nào đó.

Xoẹt xoẹt!

Đột nhiên, Tiêu Phàm đưa tay chém ra một kiếm, một đạo kiếm mang từ trên người hắn gào thét mà ra, kiếm khí bén nhọn lưu lại một rãnh sâu hoắm trên mặt đất, chia phạm vi vài dặm xung quanh thành hai mảnh.

"Tiểu tử, bọn hắn chết rồi, bây giờ đến lượt ngươi!" Nam tử khôi ngô căn bản không dự định buông tha cho Tiêu Phàm.

Bọn hắn xông ra khỏi Ma Vẫn Thiên Cốc, vốn là vì đồ sát tu sĩ Chiến Hồn đại lục, không nghĩ tới lại bị một ngũ biến Chiến Thần giết chết hai cường giả cấp cao, bọn hắn sao có thể buông tha cho Tiêu Phàm?

" Kẻ vượt giới tuyến này, chết!"

Tiêu Phàm đứng ở bên kia rãnh sâu, lạnh lùng phun ra một câu, thần sắc lạnh lùng tới cực điểm, một luồng kiếm thế kinh khủng tràn ra, lộ ra phong thái mãnh liệt đến cực điểm.

Tay hắn cầm trường kiếm đứng lơ lửng trên không, kiếm khí lượn lờ quanh thân, giống như Kiếm Thần giáng thế.

"Ha ha, kẻ vượt giới tuyến này, chết? Ngươi chỉ là bột tên ngũ biến Chiến Thần mà thôi, đúng là mạnh miệng!" Thanh niên khôi ngô ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Hắn thấy Tiêu Phàm có thể chém giết một bát biến Chiến Thần cùng một thất biến Chiến Thần, đã là toàn bộ thực lực, chắc chắn đã tiêu hao cực lớn.

"Ta đến giết hắn, để huyết tế tam ca cùng lục muội!" Một huyết bào nam tử có tu vi bát biến Chiến Thần mở miệng, sát khí nặng nề nhìn về phía Tiêu Phàm.

Tay hắn cầm một thanh hắc thiết kiếm to lớn, nhanh chóng đánh về Tiêu Phàm, trong nháy mắt vượt qua giới tuyến, hắc thiết kiếm trong tay hắn rung động, từng luồng sóng kiếm tại hư không nở rộ, giống như thủy triều vọt tới Tiêu Phàm.

Sóng kiếm xuất ra đợt sau mạnh hơn đợt trước, dù cách xa mấy chục trượng, Tiêu Phàm cũng cảm giác được một loại áp bách nặng nề, giống như ở trong biển rộng, bị thủy triều xung kích.

Nhưng Tiêu Phàm không e ngại bất kỳ cái gì, những người khác của Long Kiếm tiểu đội và Thanh Vân tiểu đội đều đã tử vong, hắn làm một đội viên của Long Kiếm tiểu đội, cho dù như thế nào cũng không thể lui lại, nhất định phải trấn thủ ở chỗ này.

Trừ phi hắn ngã xuống, bằng không hắn sẽ không cho phép một tên dị tộc nào bước ra khỏi đây, chính như hắn nói, kẻ nào vượt qua giới tuyến, chết!

"Sinh Tử Luân Hồi!"

Thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, Tu La kiếm trong tay nhẹ nhàng rung động, một ánh kiếm từ trên người hắn tràn ra, tốc độ giống như thiểm điện, nhanh đến mức khó mà tin nổi.

"Ngũ biến Chiến Thần, vĩnh viễn cũng chỉ là ngũ biến Chiến Thần, cống rãnh mà đòi so sánh với đại dương?" Tên bát biến Chiến Thần cực kì khinh thường nói.

Không thể không nói, đối với Kiếm Ba Áo Nghĩa hắn có lĩnh ngộ cực kỳ mạnh mẽ, dưới sóng xung kích, cho dù là cùng cấp bát biến Chiến Thần, cũng không chiếm được chỗ tốt.

Đáng tiếc, hắn gặp phải Tiêu Phàm, tại thời khắc kiếm khí màu xám va chạm với sóng kiếm, sóng kiếm đột nhiên quỷ dị tách ra, tựa như nhường đường cho kiếm khí màu xám kia.

Nếu như nhìn kỹ, sẽ thấy bên trong sóng kiếm có từng sợi sức mạnh huyền diệu bị kiếm khí màu xám rút ra.

Khi kiếm khí màu xám phóng tới tên bát biến Chiến Thần kia, tốc độ càng lúc càng nhanh, khí thế càng ngày càng mạnh.

Sinh Tử Luân Hồi!

Một kiếm này, là khi Tiêu Phàm đột phá năm phần Sinh Tử Áo Nghĩa, lĩnh ngộ ra kiếm chiêu, dung hợp Sinh Tử Áo Nghĩa, uy lực của nó tuyệt đối không thua công kích chứa chín thành Áo Nghĩa.

Có thể nói, một kiếm này là một trong những thủ đoạn công kích mạnh mẽ nhất của Tiêu Phàm hiện tại.

"Không thể nào!" Con ngươi nam tử khôi ngô ở phía đối diện khẽ co rụt lại, hắn không nghĩ Tiêu Phàm lại có thể phát ra sức mạnh cường đại như thế, có thể phá giải một kích của đồng bọn hắn.

"Mọi người cùng nhau lên!" Một tên khác kịp phản ứng lại kêu gọi mấy kẻ kia, bọn hắn giờ mới biết, Tiêu Phàm có thể giết chết đồng đội của bọn hắn, tuyệt đối là có thực lực, chứ không phải may mắn mà thôi.

Tên bát biến Chiến Thần kia thấy Tiêu Phàm đã phá vỡ công kích của hắn, kinh ngạc không thôi, hắn lại tiếp tục chém ra một kiếm.

Lần này xuất hiện không phải sóng biển kiếm ba nữa, mà tựa như một tòa núi cổ đang ép xuống, uy thế trùng trùng khiến hư không cũng không ngừng rung động.

Nhưng khiến hắn thất vọng là, dưới một kiếm của Tiêu Phàm, cổ nhạc kiếm ba cũng bị phá vỡ, một kiếm này dường như không có gì cản lại được, thế như chẻ tre.

Trên mặt tên bát biến Chiến Thần lộ ra vẻ sợ hãi, khi thấy kiếm khí màu xám kia tới gần, hắn vội vàng dùng hắc thiết kiếm trong tay đỡ trước người.

"Lão nhị cẩn thận!"Nam tử khôi ngô ở đằng xa nhìn thấy vậy liền kêu to, sắc mặt tên bát biến Chiến Thần hoàn toàn thay đổi, muốn thuận thế để lùi lại.

Phụt ~

Âm thanh của kiếm đâm xuyên cơ thể vang lên, tên bát biến Chiến Thần vẫn chậm nửa bước, Tiêu Phàm chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước người hắn, Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm đâm vào lồng ngực.

"Dừng tay!" Nam tử khôi ngô điên cuồng gầm lên.

"Bách Hoa Sát!"

Tiêu Phàm nhàn nhạt mở miệng, tên bát biến Chiến Thần kia bỗng nhiên bị vô số kiếm khí xuyên thấu, ra tay gọn gàng, dứt khoát.

Hắn tựa như không nghe được lời nói của nam tử khôi ngô, lúc trước hắn bảo mấy người nam tử khôi ngô dừng tay, bọn hắn có nghĩ hạ thủ lưu tình không?

Hiện tại Long Vân cùng Lục Nhất Trần đã chết, Tiêu Phàm cũng không cần cố kỵ gì nữa, nếu đã muốn giết, vậy sẽ giết thoải mái.

Giết chết tên bát biến Chiến Thần kia xong, Tiêu Phàm không hề có ý địn dừng lại, Tu La Thần Dực giương ra, bay thẳng tới một tên thất biến Chiến Thần khác.

Ngay cả bát biến Chiến Thần, hắn còn không để ở trong lòng, sao có thể sợ một tên thất biến Chiến Thần được?

"Ngươi dừng tay lại cho ta!" Nam tử khôi ngô phẫn nộ tới cực điểm, đáng tiếc hắn không thể làm gì.

Tiêu Phàm mặc dù chỉ là ngũ biến Chiến Thần, nhưng tốc độ của hắn cực kì quỷ dị, không kém bát biến Chiến Thần là bao, thậm chí còn nhanh hơn mấy phần.

"Chết!"

Tiêu Phàm lạnh lùng phun ra một chữ, dùng kiếm đâm xuyên qua mi tâm một người, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng!

Giờ khắc này, trên thân Tiêu Phàm tản ra một luồng khí tức huyền diệu, kiếm đạo của hắn dường như có thay đổi, sự lĩnh ngộ trong kiếm đạo cũng tăng lên.

Một kiếm tùy ý chém ra, không có gì, không chỗ nào không phá được!

Tu La nhất mạch, chỉ có từ trong giết chóc mới có thể biến hóa, từ chiến đấu để biến hóa, dùng máu tươi để biến hóa!

Mà Tiêu Phàm có một thứ nhiều hơn các Tu La khác, đó chính là tình cảm, sự biến hóa của hắn chính là trong tình cảm.

Nam tử khôi ngô cùng hai kẻ khác, cực kì sợ hãi nhìn Tiêu Phàm, chẳng biết tại sao, một tu sĩ ngũ biến Chiến Thần lại khiến bọn hắn kiêng kị từ tận trong tâm hồn.

Sát khí trên người nam tử khôi ngô càng ngày càng mạnh, mà hai người bên cạnh hắn lại không tự chủ mà lùi về sau mấy bước, bước ra bên ngoài giới tuyến.

Tiêu Phàm cầm kiếm đứng đó, áo bào đen bay đón gió phất phới, giống như lá cờ trong gió, cả người giống như một thanh tuyệt thế thần kiếm đứng giữa hư không.

"Kẻ vượt giới tuyến, chết!" Thật lâu sau, Tiêu Phàm lại lạnh lùng phun ra mấy chữ, từng bước một đi về phía nam tử khôi ngô.
Bình Luận (0)
Comment