Vô Thượng Sát Thần

Chương 1752

“Tiểu nha đầu, ngươi nói linh tinh gì đấy?” Ánh mắt Kiếm La lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ xông thẳng về phía Vân Phán Nhi.

Đúng là hắn ta không muốn đi đến Thiên Địa Lao Ngục, dù sao thì nhiều đời tu sĩ Tu La điện đi tới Thiên Địa Lao Ngục đều chỉ có vào mà không có ra.

Nhưng nếu như Tiêu Phàm muốn đi vào, hắn ta cũng sẽ không hề do dự, bắt đầu từ giây phút quyết định đi theo Tiêu Phàm thì Kiếm La chưa từng nghĩ tới việc lùi lại.

Điều kỳ lạ là lúc uy áp cửu biến Chiến Thần của Kiếm La xông về phía Vân Phán Nhi thì Vân Phán Nhi lại không hề nhúc nhích, tựa như nàng ta căn bản không hề tồn tại trong không gian này.

“Phán Nhi đúng không, ngươi nói phu quân đi vào Thiên Địa Lao Ngục thì sẽ có nguy hiểm sao?” Diệp Thi Vũ vội vàng tiến lên, chân thành nhìn vào Vân Phán Nhi mà nói.

Nghe được hai chữ phu quân, trong mắt Vân Phán Nhi hiện sự thất vọng, thế nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục bình tĩnh, trịnh trọng gật đầu nói: “Không sai, Tiêu đại ca sẽ chết, các ngươi cũng sẽ chết!”

Mọi người nghe vậy thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ánh mắt đều rơi xuống trên người Tiêu Phàm.

Tiêu phàm híp mắt, nơi sâu đáy mắt hiện lên một tia sáng, người khác không biết nội tình của Vân Phán Nhi nhưng Tiêu Phàm lại rất rõ ràng.

Vân Phán Nhi tám chín phần là đã lấy được chân truyền của Tô Họa!

Tô Họa là ai? Đây chính là người của Thiên tộc đó, trong truyền thuyết chính là tộc người có thể dự đoán tương lai, bói xem lành dữ, chứ không phải là nghịch thiên bình thường.

Thế nhưng hắn chẳng bao lâu đã khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt bắt đầu trở nên lạnh lẽo, quát lớn: “Ngươi thì hiểu nguy hiểm cái gì, tránh ra!”

Mọi người nhìn Tiêu Phàm một cách cổ quái, dựa vào hiểu biết của bọn họ đối với Tiêu Phàm thì hắn tuyệt đối không phải là người vô lễ như vậy, đối phương chỉ quan tâm hắn mà thôi, cho dù ngươi xem lòng tốt của đối phương thành lòng lang dạ sói thì cũng không cần phải quát tháo đối phương như thế.

Lăng Phong cùng Quan Tiểu Thất nhìn nhau, bọn họ phát hiện ra từ sau khi Tiêu Phàm gặp mặt Truyền Thừa điện chủ thì tựa như đã biến thành người khác.

“Tiêu đại ca, ta…” Vân Phán Nhi nhất thời không biết nên thuyết phục như thế nào, vẻ mặt không chắc chắn, tựa như đang đưa ra một quyết định nào đó.

“Một câu cuối cùng, tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi!” Tiêu Phàm cực kỳ cố chấp, căn bản là không cho Vân Phán Nhi cơ hội phản bác.

Cùng lúc đó thì một luồng khí thế càng mạnh mẽ hơn mãnh liệt xông ra, biển máu hiện lên, quay cuồng không dứt.

Vân Phán Nhi thấy thế liền cắn răng nói: “Tiêu đại ca, ngươi biết sư tôn ta...”

Ầm!

Giọng nói vừa hạ xuống thì đột nhiên Tiêu Phàm đánh ra một quyền rền vang, ra tay cực kỳ quyết đoán sắc bén, một quyền đánh vào trên không trung khiến trời đất mạnh mẽ run lên.

Trong miệng Vân Phán Nhi mà Kiếm La không thể chạm tới đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tựa như diều đứt dây bay ngược về phía xa.

“Phu quân, ngươi làm gì vậy?” Diệp Thi Vũ kêu lên, nhanh chóng bay về phía xa, nhìn thấy Vân Phán Nhi gầy yếu như vậy lại bị Tiêu Phàm làm bị thương, Diệp Thi Vũ khó có thể chấp nhận được.

Trong lòng nàng, Tiêu Phàm không phải là người ỷ mạnh hiếp yếu.

“Thi Vũ, tin tưởng lão tam.” Lăng Phong vội vàng chặn đường Diệp Thi Vũ, hắn ta vẫn còn nhớ rõ lời mà trước đó Tiêu Phàm đã nói với hắn ta, bất kể như thế nào cũng phải lựa chọn tin tưởng hắn.

Diệp Thi Vũ bĩu môi, cảm thấy không nhận ra Tiêu Phàm nữa, thế nhưng vẫn nhịn xuống.

“Tiêu đại ca ~” Thế nhưng không ngờ rằng vậy mà Vân Phán Nhi vô cùng gầy yếu kia lại có thể đứng dậy lần nữa, còn chuẩn bị tiếp tục mở miệng.

Tiêu Phàm căn bản là không để ý tới, lại đánh ra một quyền, một quyền này đủ để so sánh với sức mạnh của cửu biến Chiến Thần, không trung đột nhiên bắt đầu chấn động mãnh liệt.

Ngay sau đó thì vết nứt chi chít bao phủ không trung tựa như mạng nhện, lại tựa như tấm gương vỡ vụn.

Khi Tiêu Phàm đánh ra quyền thứ ba thì không trung bị phá vỡ hoàn toàn, trong nháy mắt một cột lốc xoáy khổng lồ xuất hiện, bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lốc xoáy càng ngày càng nhiều.

Chẳng bao lâu thì một tòa thành trì rộng lớn đã hiện ra trên không trung, vậy mà thành trì lại chính là thành Vô Song Thánh.

Tròng mắt Tiêu Phàm phóng ra tinh quang, đảo mắt qua không trung, một lát sau lại đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, khóe miệng mỉm cười mà nói: “Tìm được rồi!”

“Tiêu đại ca, ngươi không thể mở Thiên Địa Lao Ngục ra, tất cả mọi người sẽ chết...” Vân Phán Nhi hét lớn, khi nói ra lời này thì trong miệng nàng ta lại phun ra mấy ngụm máu tươi.

Cùng lúc đó thì một chuyện kỳ lạ xảy ra, trên người nàng vậy mà lại bắt đầu thối rữa, cả người từ từ trở nên già nua.

“Câm miệng!” Không đợi Vân Phán Nhi nói hết thì Tiêu Phàm đã tức giận nói.

Tiêu Phàm khác thường khiến cho mọi người không thể tiếp nhận được, nhưng hắn đã không thèm quan tâm rồi, dựa vào năng lực bây giờ của hắn thì căn bản không cần hỏi Diệp Thệ Thủy, bản thân cũng có thể tìm được không gian bí cảnh dẫn tới Thiên Địa Lao Ngục kia.

Bởi vì lúc thi đấu lần trước tới Nam Vực thì bọn họ chính là tiến hành tại bên trong không gian bí cảnh đó, trên quảng trường Chiến Hồn điện của thành Vô Song Thánh còn có truyền tống trận dẫn tới không gian bí cảnh kia.

“Mọi người theo sát!” Sau đó Tiêu Phàm nhìn về phía mấy người Diệp Thi Vũ nói, tiếng nói vừa hạ xuống thì Tiêu Phàm không hề chần chừ xông về phía quảng trường của thành Vô Song Thánh, muốn nhờ vào truyền tống trận để tiến về phía không gian bí cảnh kia.

Mấy người Diệp Thi Vũ hít sâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo, cho dù Tiêu Phàm khác thường nhưng chắc chắn cũng sẽ không hại bọn họ.

Vân Phán Nhi cắn răng, cũng vội vã đuổi theo, tốc độ của nàng ta không chậm, mỗi một bước đều giống như sinh gió.

Sau mấy giây thì bọn Tiêu Phàm đã tới chỗ quảng trường Chiến Hồn điện, Tiêu Phàm trực tiếp mở truyền tống trận ra, mấy người liền bước vào trong đó.

“Tiêu đại ca, vì sao ngươi không tin Phán Nhi!” Vân Phán Nhi khóc thút thít, khẽ cắn môi rồi cũng xông vào.

Ngay một giây vân Phán Nhi xông vào truyền tống trận kia thì hoàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi lớn, bốn phía biến thành một thế giới màu trắng, dường như bọn họn đã tiến vào một thế giới khác.

“Tiêu đại ca, ngươi nghe ta nói!” Vân Phán Nhi nhìn thấy Tiêu Phàm, Diệp Thi Vũ, Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu và Quan Tiểu Thất đứng tại đó không hề nhúc nhích thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng.

Nàng còn đang muốn giải thích điều gì đó thì đột nhiên một tiếng nổ vang lên bên tai nàng: “Câm miệng!”

Vân Phán Nhi vô cùng kinh ngạc, sau đó đột nhiên nhìn về phía sau lưng thì chỉ thấy một nữ tử áo trắng đang chậm rãi đi tới, nữ tử không phải ai khác mà chính là Tô Họa.

“Sư tôn? Tại sao ngài lại ở nơi này?” Trên mặt Vân Phán Nhi lộ ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Ngài khuyên nhủ Tiêu đại ca đi, lời của ngài chắc chắn Tiêu đại ca sẽ tin.”

“Hừ, ngươi xem ngươi bây giờ là cái dạng gì?” Tô Họa lạnh lùng nhìn vào Vân Phán Nhi rồi quát lớn: “Nếu không phải mới vừa nãy Tiêu Phàm làm ngươi bị thương thì ngươi đã bởi vì tiết lộ thiên cơ mà bị trời phạt rồi!”

“Ta?” Vân Phán Nhi cực kỳ kinh ngạc, vừa nghĩ tới hành vi ban nãy của mình thì trong lòng trở nên sợ hãi.

“Thân là người của Thiên tộc, ngay cả cấm kỵ cơ bản nhất cũng không hiểu, làm sao có thể quản lý Thiên tộc?” Tô Họa căn bản là không cho Vân Phán Nhi sắc mặt tốt đẹp gì.

“Sang một bên úp mặt vào tường hối lỗi!” Tô Họa trừng Vân Phán Nhi một cái rồi xoay người nhìn về phía bọn Tiêu Phàm.

Diệp Thi Vũ và bọn Lăng Phong đã hiểu ra điều gì đó, tất cả đều nhìn về phía Tiêu Phàm, Diệp Thi Vũ lại càng thấy có lỗi: “Phu quân, vừa nãy là chàng cố ý làm nàng ta bị thương, sợ nàng ta tiết lộ thiên cơ?”

“Coi như vậy đi.” Tiêu Phàm cười khổ, đột nhiên hơi thi lễ với Tô Họa rồi nói: “Không biết tiền bối tới đây để làm gì?”

“Đều là chuyện tốt ngươi làm, nếu như Phán Nhi mà chết vì ngươi thì ngươi chính là kẻ thù của Thiên tộc ta.” Tô Họa nhìn về phía Tiêu Phàm cũng không hề có sắc mặt tốt đẹp gì.

Tiêu Phàm vô cùng bất đắc dĩ, hắn cũng không biết Vân Phán Nhi sẽ xuất hiện ở nơi này, may mà Vân Phán Nhi không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

Không biết trả lời như thế nào nên Tiêu Phàm dứt khoát giữ im lặng!

“Phán Nhi liều chết tiết lộ thiên cơ, vậy mà ngươi không tin, lẽ nào ngươi thật sự muốn mở Thiên Địa Lao Ngục sao?” Tô Họa đột nhiên hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói.

“Vãn bối chỉ muốn tìm kiếm một câu trả lời.” Tiêu Phàm lắc đầu nghiêm mặt nói, căn bản là không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Tô Họa.

Tô Họa híp mắt, nhìn Tiêu Phàm chằm chằm, tựa như muốn nhìn rõ trong lòng Tiêu Phàm rốt cuộc đang nghĩ cái gì, tình cảnh nhất thời rơi vào yên lặng.
Bình Luận (0)
Comment