Vô Thượng Sát Thần

Chương 1800

“Nhưng mà…” Người Nhạc Nhân tộc muốn nói gì đó, dù sao Nhạc Nhất Sơn cũng là thiếu tộc trưởng của Nhạc Nhân tộc, nếu như hắn ta làm nô bộc cho một nhân loại thì chẳng phải đồng nghĩa với việc Nhạc Nhân tộc bọn họ kém một tầng sao?

Nếu đổi lại là một người khác thì bọn hắn sẽ không hề phản đối nhưng Nhạc Nhất Sơn lại chính là thiếu tộc trưởng của Nhạc Nhân tộc, cũng đại biểu cho Nhạc Nhân tộc.

Nhưng lời nói của mọi người lại bị Nhạc Thạch cắt ngang: “Người hứa mà không giữ lời sao, mặc dù Nhạc Nhân tộc ta đã suy tàn nhưng từng lời nói ra đều là hứa hẹn!”

Tiếng nói của Nhạc Nhân tộc dần dần biến mất, Nhạc Thạch đã đồng ý thì bọn hắn lại phản đối cũng có ý nghĩa gì đâu?

Chủ yếu là, Nhạc Nhất Sơn và Nhạc Thạch nói không sai, dù gì Nhạc Nhân Tộc bọn hắn cũng là người có ảnh hưởng trong bọn họ, sao có thể thất hứa như đám tiểu nhân chứ?

Nhạc Thạch thấy mọi người không nói gì nữa thì quay đầu nhìn Tiêu Phàm: “Tiêu huynh đệ, lời Nhạc mỗ đã nói trước đó có còn hiệu lực không?”

Tiêu Phàm nghe thế, hắn có hơi bất ngờ về hành động của Nhạc Thạch, vốn dĩ hắn chỉ định giúp Nhạc Nhân tộc thoát khỏi dãy Cổ Hoang sơn mạch thành công thôi, cũng không để ý gì tới hứa hẹn trước đó cả.

Hắn không ngờ Nhạc Nhất Sơn là thiếu chủ của một tộc lại nguyện ý làm nô lệ cho mình.

Còn Nhạc Thạch cũng có vẻ nguyện ý thần phục hắn, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là Tiêu Phàm có thể phá bỏ nguyền rủa cho bọn hắn.

“Có hiệu lực!” Tiêu Phàm gật đầu.

“Được, vậy Nhạc Nhân tộc chúng ta sẽ ở gần Tu La Sơn chờ ngươi, còn Nhất Sơn thì đi theo Tiêu huynh đi!” Nhạc Thạch cười, sau đó, trong mắt Nhạc Thạch phóng ra một tia sáng bay về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nâng tay bắt lấy, lòng bàn tay hắn đã có thêm hai cuộn tranh cổ xưa, trên đó còn có thể thấy vài hoa văn mờ nhạt, còn có một hai địa điểm nhưng bởi vì niên đại của nó quá xa xưa nên hoàn toàn không thấy rõ.

“Đây là bản đồ địa hình và cấu tạo của vùng Tu La Sơn à?” Mở hai cuộn tranh ra, Tiêu Phàm có hơi kinh hãi trong lòng, trong nhày mắt, hắn đã khắc hai bức bản đồ vào trong đầu.

Nhưng mà trên hai bức bản đồ này có một chỗ vẫn không thể nhìn rõ ràng khiến Tiêu Phàm nhíu mày.

Thu hồi hay bức bản đồ, trong lòng Tiêu Phàm cân nhắc rồi nói: “Đến lúc đó chỉ có thể kết hợp địa hình và cấu tạo cụ thể để cân nhắc thôi!”

Khi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, Nhạc Thạch đã dẫn Nhạc Nhân tộc đi xa, chỉ còn Nhạc Nhất Sơn vẫn quỳ gối trên mặt đất như cũ.

“Đứng lên đi! Hơn nữa, sau này cũng đừng gọi ta là chủ nhân, cứ gọi là công tử giống Kiếm La đi! Không thì thiếu chủ cũng được!” Tiêu Phàm nhìn Nhạc Nhất Sơn rồi nói.

“Vâng, công tử!” Nhạc Nhất Sơn có hơi kích động mà đứng lên, trong cặp mắt to kia có hai ngọn lửa màu xanh lam đang rực cháy.

“Ngươi cứ phục kích trong lòng đất, đi theo sau lưng chúng ta, đừng để bại lộ bản thân! Nếu như bại lộ thì ngươi cũng không cần đi theo bên cạnh ta nữa!” Ngữ khí của Tiêu Phàm rất nặng nề.

“Vâng, công tử!” Nhạc Nhất Sơn khẽ run nhưng hắn ta vẫn nghiêm túc gật đầu, vào thời khắc này, hắn ta không cần phải chống đối Tiêu Phàm.

Nếu như hắn ta biết Tiêu Phàm chuẩn bị đi tới Thương Sinh thần quốc thì sẽ hiểu tại sao Tiêu Phàm lại nghiêm túc như vậy.

Vừa dứt lời, Nhạc Nhất Sơn hóa thành một đống đá rơi đầy đất, Hồn hỏa chui sâu vào trong lòng đất, dù cho đám người Tiêu Phàm có dùng linh hồn lực để dò xét thì cũng không thể phát hiện hắn ta tồn tại.

Tiêu Phàm thấy vậy cũng hài lòng gật đầu, sau đó hắn điều khiển Thần Châu nhanh chóng lao về phía chân trời.

Sau nửa canh giờ, Tiêu Phàm thu hồi Thần Châu, mọi người lại vội vàng đi thêm một canh giờ, lúc này mới dừng chân lại. Mấy người Kiếm La nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, khó hiểu tại sao hắn dừng lại.

“Được rồi! Kế tiếp, chúng ta nói một chút về chỗ chúng ta sắp đi!” Tiêu Phàm híp hai mắt lại, ánh mắt đánh giá mấy người Kiếm La, cuối cùng lại nhìn Vân Hạc.

Vân Hạc bị Tiêu Phàm nhìn tới mức tê cả da đầu, không nhịn được mà lùi về sau mấy bước, trong mắt càng thêm kinh sợ.

Lúc này, ánh mắt Tiêu Phàm lại chuyển hướng nhìn Võ Nhược Phong: “Chúng ta chuẩn bị tiến về thành Thiên Thương Thần của Thương Sinh Thần Quốc.”

“Thành Thiên Thương Thần?” Kiếm La kinh hãi trực tiếp la lên, Vân Hạc và Võ Nhược Phong cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Cũng khó trách bọn họ kinh ngạc như vậy, phải biết rằng bọn họ chính là người giết hai công chúa và một vương tử của Thương Sinh thần quốc đó! Bây giờ tới đó chẳng phải là chui đầu vào lưới sao?

Từ mấy ngày trước cho tới bây giờ, bọn họ đã thấy rõ sự kinh khủng của Thương Sinh thần quốc, cường giả Chiến Thần đỉnh phong có vô số, với thực lực của bọn họ thì cũng không phải là đối thủ của Thương Sinh thần quốc.

“Đương nhiên chúng ta cũng không thể trắng trợn như vậy!” Tiêu Phàm cười nhạt.

Sau đó, thân hình hắn biến hóa một trận, mấy giây sau đã biến thành bộ dạng Kiếm Hồng Trần trước kia, thậm chí thần lực dao động trên người cũng thay đổi, hắn nói: “Từ giờ trở đi, ta sẽ tên là Kiếm Hồng Trần!”

Kiếm La thấy thể, xương cốt cũng chậm rãi dịch chuyển vị trí, đạt tới Chiến Thần cảnh, tướng mạo thì ai cũng có thể tùy tiện biến đổi, chỉ có khí tức thần lực và khí tức mệnh cách mới khó biến đổi mà thôi.

“Ta vẫn tên là Kiếm La thôi! Dù sao thì cũng không có ai biết tên của ta!” Kiếm La cười nói.

Lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên lấy ra một cây kim châm đánh vào trong biển thần lực của Kiếm La, đột nhiên, khí tức thần lực trên người Kiếm La thay đổi.

Còn khí tức mệnh cách, người bình thường không thể thay đổi được, nhưng đám người Tiêu Phàm cũng không sợ bại lộ vì đã đạt tới Chiến Thần cảnh, khí tức mệnh cách của họ sẽ không bị lộ ra ngoài.

Võ Nhược Phong và Vân Hạc hít sâu một hơi, cũng biến đổi thân thể, Tiêu Phàm cũng làm một việc như vẽ hồ lô mà giúp hai người biến đổi khí tức, xong rồi hắn nói: “Võ Nhược Phong gọi là Kiếm Phong, Vân Hạc thì gọi là Kiếm Hạc.”

“Vâng!” Võ Nhược Phong gật đầu, Vân Hạc cũng không phản đối.

“Tiêu huynh, còn ta thì sao?” Vẻ mặt Sở Khinh Cuồng có chút khó coi, mặc dù y có thể biến hóa bề ngoài nhưng y chỉ có một cánh tay nên dù thay đổi thế nào cũng sẽ bị người có tâm nhận ra.

“Ngươi không cần thay đổi dung mạo. Danh Độc Tí Kiếm Thần vẫn dùng tốt ở Thương Sinh Thần Quốc.” Tiêu Phàm trêu chọc y.

Sở Khinh Cuồng chua xót cười một tiếng, một tay này của y không có thần dược trong truyền thuyết hoặc thần đan nên không thể khôi phục như cũ.

“Sở huynh yên tâm! Tiêu mỗ nhất định sẽ giúp huynh hồi phục lại cánh tay như cũ!” Tiêu Phàm vỗ bả vai Sở Khinh Cuồng, cam đoan với y.

Hắn còn nhớ rõ, lúc đầu khi ở thành Vô Song Thánh, Sở Nhạn Nam dùng Sở Khinh Cuồng để uy hiếp hắn mà chém rụng một tay của Sở Khinh Cuồng, trong lòng Tiêu Phàm vẫn khá áy náy về việc này.

Với thành tựu y thuật hiện tại của hắn, muốn làm tay cụt mọc lại thì rất khó nhưng nếu như dùng thần đan tương ứng, hắn vẫn có thể làm được.

“Được rồi! Đã nhiều năm rồi, ta cũng đã quen với nó rồi!” Sở Khinh Cuồng cười vô cùng thoải mái.

Tiêu Phàm gật nhẹ, sau đó hắn nhìn mấy người Kiếm La, sắc mặt đột ngột trở nên lạnh lùng, trềm giọng nói: “Lần này chúng ta tiến về thành Thiên Thương Thần, nếu như ai muốn đối nghịch với ta, làm bại lộ thân phận thì đừng trách sao ta không khách khí!”

Mấy người kia không khỏi rùng mình, không hề do dự mà gật đầu.

“Công tử, chúng ta tới thành Thiên Thương Thần làm gì?” Kiếm La lấy dũng khí hỏi hắn, hắn ta cũng không tin là Tiêu Phàm chỉ muốn đi Thần thành dạo một vòng.

Vân Hạc và Võ Nhược Phong cũng lộ vẻ tò mò, nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.

“Các ngươi thật sự muốn biết à?” Tiêu Phàm nở một nụ cười vô lại.

Mọi người thấy nụ cười này thì lại rùng mình một cái, Kiếm La vẫn gật đầu: “Muốn biết!”

“Đi giết Thiên Thần!” Tiêu Phàm cười khẩy.

“Khịt…” Ba người Kiếm La không khỏi hít một hơi lạnh, trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Phàm, miệng họ đủ nhét một quả trứng vịt vào luôn.
Bình Luận (0)
Comment