Vô Thượng Sát Thần

Chương 1861

Lời của đấu giá sư vừa nói ra thì các con số bắt đầu từ bốn phía truyền ra, không ít người bắt đầu tăng giá một cách điên loạn, cứ như thể Thần thạch không đáng giá là gì cả vậy.

Bên trên phòng đấu giá, có những người lộ ra vẻ thất vọng hoàn toàn.

Bởi vì không phải ai cũng có thể mua được với giá khởi điểm là mười vạn Thần thạch.

Có những người thì sử dụng hết toàn bộ tài sản của gia tộc, mang đến không ít Thần thạch nhưng vẫn còn cách xa rất nhiều so với cái giá khởi điểm là mười vạn Thần thạch.

Hơn nữa đây mới chỉ là giá khởi điểm mà thôi, ai mà biết sẽ chốt với mức giá trên trời nào.

Mọi người đều biết Trường Sinh đan sẽ rất đắt đỏ nhưng khi đích thân nghe thấy giá khởi điểm của nó mới thấy hóa ra họ vẫn còn đánh giá thấp giá trị của Trường Sinh đan lắm.

Địa vị của những người công khai đấu giá đều không tầm thường, nhưng có đủ khả năng đưa ra mười vạn Thần thạch thì cũng chỉ có vài người thôi. Nếu không bọn họ cũng sẽ không ngồi cạnh nhiều người như vậy mà sẽ ngồi độc lập mỗi người trong một gian phòng riêng.

“Mười lăm vạn ba ngàn!”

“Mười lăm vạn năm ngàn!”

Giá của Trường Sinh đan không ngừng tăng, mặc dù mỗi lần cộng thêm giá không nhiều nhưng tình hình có vẻ không có dấu hiệu ngừng lại.

Cho đến khi…

“Ba mươi vạn!”

Một giọng nói già nua vang lên, khiến cho sự huyên náo trong hội trường đột nhiên dừng hẳn lại.

Ba mươi vạn, con số đó đã đủ đè bẹp chín mươi chín phần trăm số người trong toàn bộ hội trường rồi. Sở hữu nhiều Thần thạch như vậy có lẽ là một đại gia tộc hoặc đại tông môn rồi.

“Công tử, nghe giọng nói này, hình như…”

Kiếm La nghe thấy giọng nói đó thì nhíu mày.

“Lại là Lãnh Đồng.” Sở Khinh Cuồng nói: “Lần trước ra giá một trăm năm mươi vạn thì có tới hơn một trăm vạn là đi mượn, trên người hắn còn nhiều Thần thạch đến vậy sao?”

“Hoặc có những thứ trước đây hắn không nỡ bỏ ra.” Tiêu Phàm cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Hắn còn đang định thêm giá cơ, nhưng bây giờ xem ra không cần hắn phải nâng giá nữa rồi. Cái giá mà Lãnh Đồng đưa ra có vẻ như là nhất định phải đạt lấy Trường Sinh đan vậy.

“Bốn mươi vạn.”

Lời Tiêu Phàm vừa nói ra thì lại có một giọng nói khác vang lên. Giọng nói này trầm thấp nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

“Thời giờ bản thể linh hồn của Tiếu Thương Sinh không còn nhiều, giọng nói không thể mạnh mẽ mới phải, nhưng cũng có thể người ra giá là thuộc hạ của hắn.” Tiêu Phàm thầm nghĩ.

Hắn cần phải chắc chắn phải để Tiếu Thương Sinh mua được và ăn được viên đan dược này, như vậy thì xác xuất thành công của kế hoạch từ trước tới nay của hắn thành công sẽ lớn hơn nhiều, nếu không thì chỉ còn cách chính diện giao phong mà thôi.

“Năm mươi vạn!”

Âm thanh trong gian phòng của Lãnh Đồng lại vang lên, đối với hắn Thần thạch cứ như là phế phẩm vậy.

“Năm mươi lăm vạn.” Lại một giọng nói mới mẻ vang lên, nhất thời khiến Tiêu Phàm cảm thấy hoang mang.

“Sáu mươi vạn!” Giọng nói trầm thấp kia vẫn vô cùng bình thản, dường như không thèm bận tâm tới sáu mươi vạn Thần thạch của mình vậy.

Giá tiếp tục được đẩy lên cao, từ chỗ Lãnh Đồng bọn họ tiếp tục tăng lên mỗi lần mười vạn, đến năm vạn, cuối cùng là một vạn. Tiêu Phàm biết rằng, khoảng cách tới cực hạn của bọn họ càng ngày càng gần rồi.

“Trong đám người này, chắc chắn có Tiêu Thương Sinh, hắn nhất định sẽ không bỏ qua Trường Sinh đan đâu.” Tiêu Phàm âm thầm suy nghĩ, chỉ có điều hắn nhất thời cảm thấy khó hiểu.

Bởi vì hiện tại số người nâng giá không hề ít, còn tận năm người, có những nguồn tài sản bên trong của nhiều đại gia tộc không thể coi thường được.

“Cổ huynh, toàn bộ Thương Sinh thần quốc có bao nhiêu gia tộc có thể xuất ra được một trăm vạn Thần thạch?” Tiêu Phàm đột nhiên quay qua nhìn Cổ Nhược Trần.

Cổ Nhược Trần nhất thời không hiểu ý của Tiêu Phàm, hắn suy nghĩ rồi nói: “Có ít nhất hai mươi nhà có thể xuất ra trăm vạn Thần thạch, nhưng tự nguyện lấy ra một trăm vạn Thần thạch để mua thần đan thì không quá ba nhà.”

“Không biết Thương Sinh Thần quốc thần chủ có thể đưa ra bao nhiêu Thần thạch?” Tiêu Phàm cười híp mắt nói.

Cổ Nhược Trần nghe vậy thì trong lòng dường như thông suốt ra điều gì đó. Tiêu Phàm nhờ hắn làm nhiều như vậy hóa ra mục đích là để Tiếu Thương Sinh mua viên đan dược này.

Chỉ có điều hắn làm như vậy không biết là vì điều gì?

Cổ Nhược Trần biết rằng Tiếu Thương Sinh sắp rơi vào trạng thái Thiên Nhân Ngũ Suy. Nếu có thể có được viên thần đan này thì không chừng có thể kéo dài sự sống thêm một thời gian nữa.

Xem ra, có lẽ Tiêu Phàm đang giúp Tiếu Thương Sinh, nhưng ý của Tiêu Phàm lại chẳng hề giống như đang giúp Tiếu Thương Sinh mà là đang báo thù hắn vậy.

Tiêu Phàm có thù với Tiếu Thương Sinh?

Cổ Nhược Trần không khỏi nghĩ theo hướng đó, nếu đúng là như vậy thì sự việc không hề đơn giản.

Nhưng Cổ Nhược Trần sau khi suy nghĩ xong vẫn nói: “Thần chủ của một nước, đưa ra hai trăm vạn Thần thạch để mua viên Thần đan thì có lẽ cũng không thành vấn đề.”

“Nếu vậy, thì…” Tiêu Phàm mỉm cười, đôt nhiên giờ tấm bài ngọc lên: “Hai trăm vạn!”

Hả!

Lời vừa nói ra, toàn bộ các tu sĩ trong hội trường nín lặng như hít phải hơi lạnh. Hai trăm vạn Thần thạch, đối với nhiều người nó dường như chỉ là con trên trời thôi chứ làm gì có đại tộc nào có nhiều Thần thạch đến như vậy.

Hơn nữa, cứ cho là có thì cũng chưa chắc nỡ bỏ ra nhiều như vậy chỉ để mua một viên Trường Sinh đan.

Vì dù sao thì Thần thạch của gia tộc cũng là của toàn bộ gia tộc tập hợp lại chứ không phải của riêng một người. Mà Trường Sinh đan thì chỉ có một viên, cho một người dùng mà thôi.

“Trong thiên hạ, có lẽ cũng chỉ có Thần chủ mới mua nổi, hai trăm vạn Thần thạch mà người đó cũng dám kêu ra nữa!”

“Giọng nói này giống với giọng của đã bỏ ra ba mươi lăm vạn Thần thạch mua bản đổ cất giấu báu vật, đúng là giàu có thật, dùng hai trăm vạn Thần thạch để mua được một viên Thần đan.”

“Ta thấy chưa chắc hắn đã lấy ra đủ hai trăm vạn Thần thạch đâu, tới lúc đó mà không có thì để xem hắn sẽ chết như thế nào!”

Những giọng nói kinh ngạc, trào phúng, khinh thường ào ào vang lên trong hội trường. Hai trăm vạn Thần thạch như thể một tia sét đánh ngang tai mọi người vậy.

Những gia tộc lúc nãy còn tiếc nuối Trường Sinh đan giờ bỗng trở nên im bặt, dù là gian phòng nơi Lãnh Đồng ngồi thì cũng im lìm không tiếng nói.

Bỏ ra hai trăm vạn Thần thạch để mua một viên Trường Sinh đan không phải là không đáng, dù có nhiều hơn thì vẫn đáng, nhưng vấn đề là họ không có nhiều Thần thạch đến vậy để mà mua.

Một hồi lâu sau, đám người bị làm cho kinh ngạc mới định thần lại, đấu giá sư cũng vậy, hắn không ngờ Trường Sinh đan lại được bán với giá trên trời như vậy.

Nếu đúng là hai trăm vạn thật thì số phần trăm hoa hồng mà đấu giá sư nhận được cũng sẽ vô cùng khủng khiếp, khiến hắn trở nên giàu có vô cùng.

“Hai, hai trăm vạn Thần thạch lần thứ nhất!” Đấu giá sư bắt đầu đếm ngược, giọng của hắn có phần run rẩy.

Trong căn phòng nơi Tiêu Phàm ngồi, đám người Kiếm La cũng đang định thần lại sau một hồi khiếp sợ, toàn bộ họ nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt kinh ngạc, ngay cả Cổ Nhược Trần cũng không ngoại lệ.

Bọn họ không ngờ Tiêu Phàm lại mạnh tay ra giá hai trăm vạn, đây chẳng phải là khiêu chiến tới ranh giới cuối cùng của Tiếu Thương Sinh hay sao?

“Công tử, nếu Tiếu Thương Sinh không ra giá nữa thì phải làm thế nào?” Kiếm La không nhịn được liền hỏi.

“Quả nhiên!” Cổ Nhược Trần thầm nghĩ, giờ hắn đã hoàn toàn khẳng định rằng đám người Tiêu Phàm đến vì muốn chống lại Tiếu Thương Sinh.

Không phải viên đan dược này chỉ đáng giá hai trăm Thần thạch, nếu là tại thượng giới, có khi nhiều Thần thạch hơn số đó thì vẫn có rất nhiều người muốn mua.

Nhưng vấn đề mấu chốt ở đây chỉ là một tiểu thế giới mà thôi, những người bình thường sẽ không nỡ lòng nào mà bỏ ra nhiều Thần thạch như vậy để mua một viên đan dược.

Lúc nãy, khi Cổ Nhược Trần nói ra hai trăm vạn, hắn cũng chỉ đánh giá đại khái mà thôi, ai mà biết Tiếu Thương Sinh có dám bỏ ra nhiều Thần thạch như vậy không?

Tiêu Phàm chau mày, hắn cũng bắt đầu thấy căng thẳng rồi, thậm chí là hối hận nữa, hắn cảm thấy bản thân hơi manh động.

“Hai trăm vạn Thần thạch lần thứ hai!” Giọng nói của đấu giá sư lại tiếp tục vang lên, không con ai ra giá thêm nữa.

“Linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh không đến nỗi hẹp hòi đến thế chứ?” Tiêu Phàm thầm nguyền rủa.

Thấy đấu giá sư sắp sửa chốt giá, Tiêu Phàm bắt đầu cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Nhưng đúng lúc này thì giọng nói kia lại vang lên.

“Hai trăm mười vạn!”

Giọng nói không lớn, thậm chí có phần già nua và yếu ớt, nhưng nó giống như một tia sét đánh ngang tai toàn bộ hội trường.
Bình Luận (0)
Comment