Vô Thượng Sát Thần

Chương 1900

Thiên Vân Các, một trong bốn quán rượu ở thành tây Tu La Cổ Thành, xây dựng ven Lâm Hồ, một địa phương có quang cảnh rất đẹp ven hồ, đồng thời cũng là một trong bốn cửa vào Huyết Hồ Thùy Điếu.

Người có thể lên Thiên Vân Các, đều là người có thân phận bất phàm, bước chân vào nơi này đã trở thành tượng trưng cho thân phận.

Đứng ở bên trên Thiên Vân Các, lờ mờ có thể xuyên thấu qua mênh mông sương mù, nhìn thấy Tu La Sơn đen nghịt ở phía đối diện.

Đáng tiếc, ở giữa cách một Huyết Hồ rộng lớn, cho dù là Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng không thể bay qua Huyết Hồ, một khi có người xuất hiện phía trên Huyết Hồ, sẽ có một hấp lực to lớn sinh ra, cho dù cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng sẽ bị hút rơi xuống.

Cho nên, những người muốn tiến vào Tu La Sơn, đều phải thuê thuyền, đương nhiên, người bình thường cũng không dám tùy tiện tiến về Tu La Sơn.

Nơi đó đối với đa số người, chính là một mảnh tuyệt địa, cho dù là Tu La đệ tử cũng có rất nhiều người không có tư cách bước vào trong đó.

Một khi mạnh mẽ xông vào, bất luận là kẻ nào đều có thể gặp phải nguy hiểm, một khi không cẩn thận liền mất mạng.

Ban đêm Thiên Vân Các vẫn đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt ầm ĩ, quang mang bắn trên lầu các hắt ra phía trên Huyết Hồ, có thể nhìn thấy rõ ràng trên mặt hồ hiện ra ánh sáng màu máu.

Bóng đêm dường như đều bị hồ nước màu máu nhuộm thành màu đỏ, nhìn qua mà giật mình.

Nhất là vào buổi sáng, thời khắc ánh rạng đông chiếu xuống, mảnh Huyết Hồ này trở thành một đại kỳ quan của Tu La Cổ Thành.

Giờ phút này, trên lầu cao nhất ở Thiên Vân Các, mấy bóng người vây quanh một cái bàn, mấy người trò chuyện với nhau, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Ngồi ở vị trí thủ tọa là một thanh niên mặc chiến bào màu trắng trên chiến bào thêu lên hoa văn kim sắc, dáng người thanh niên này cao to, mi thanh mục tú, tuấn lãng vô cùng.

Ánh mắt những người khác khi nhìn về phía thanh niên mặc áo trắng tràn đầy vẻ kính sợ, người này không phải ai khác, chính là một trong tám người kế thừa Tu La Sơn, Tả Giang Lê.

Tả Giang Lê uống mấy chén rượu vào trong bụng, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, chỉ là ánh mắt hắn vẫn lạnh băng, như đao như kiếm, cười lạnh nhìn chằm chằm một thanh niên áo bào màu máu bên cạnh.

Huyết bào vốn là bạch bào, nhưng bị máu tươi nhuộm thành huyết sắc, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, chính là Tiếu Thiên Dương đang bị thương thảm trọng.

Giờ phút này Tiếu Thiên Dương lại không có thần thái lúc trước, hắn bị trói gô vứt trên mặt đất, trên mình đầy thương tích, vết kiếm ngang dọc, chỉ có một đôi con mắt vẫn trong suốt và sắc bén.

“Tiếu Thiên Dương, ngươi đường đường là Tứ vương tử của Thương Sinh thần quốc, sau khi Tiếu Thương Sinh chết, ngươi có cơ hội trở thành Thần chủ mới đúng, nhưng ta không ngờ, ngươi lại không có gan tranh với Tiếu Thiên Tà.” Tả Giang Lê cười nhạo nhìn Tiếu Thiên Dương.

Xen lẫn phẫn nộ là một tia sát ý, ợ một cái, Tả Giang Lê vừa giận vừa nói: “Không có gan cùng Tiếu Thiên Tà tranh thì thôi, nhưng ngươi lại thần phục đồ phế vật Tu La điện ở Chiến Hồn đại lục kia?”

Nói đến đây, Tả Giang Lê đã động sát tâm, thiếu chút nữa đã không nhịn được giết Tiếu Thiên Dương.

“Bại tướng dưới tay mà thôi, ngay cả xách giày cho công tử, ngươi cũng không xứng.” Tiếu Thiên Dương hung ác nói, cho dù sắc mặt tái nhợt, giọng nói của hắn cũng vẫn to như cũ.

“Hừ, hôm nay không phải ngươi là bại tướng trong tay ta hay sao?” Tả Giang Lê đập một tay xuống, trong miệng Tiếu Thiên Dương phun đầy máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài mấy trượng.

Tả Giang Lê sở dĩ tức giận như thế, là bởi vì Tiếu Thiên Dương đã từng đánh bại hắn, mà bây giờ Tiếu Thiên Dương lại thần phục người hắn xem thường nhất là Điện chủ Tu La điện ở Chiến Hồn đại lục, đây chẳng phải là nói hắn làm nô tài cho Tiêu Phàm cũng không xứng?

Nghĩ vậy, Tả Giang Lê giận không thể nhịn được, đây quả thực là trắng trợn vũ nhục hắn!

Suy đi nghĩ lại, Tả Giang Lê liền mang một số người đi tìm Tiêu Phàm cùng Tiếu Thiên Dương gây phiền phức, lại không ngờ gặp đươc Tiếu Thiên Dương, Tả Giang Lê tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Chỉ là thủ đoạn của hắn có chút bỉ ổi, sử dụng độc dược để đối phó Tiếu Thiên Dương cùng Kiếm La, bằng không, hắn chưa chắc có thể bắt được Tiếu Thiên Dương.

“Ngươi giỏi thì giết chết ta đi, bằng không, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.” Tiếu Thiên Dương lại phun ra một ngụm máu tươi, cười gằn nói.

Hắn lúc đầu cũng là nhân vật không sợ trời đất, cho dù hiện tại không còn thân phận vương tử, nhưng hắn vẫn là một người kiệt ngạo bất tuần, Tả Giang Lê chỉ là một tên bại tướng dưới tay hắn mà thôi, tự nhiên không cần thiết sợ hãi.

Huống hồ, Kiếm La đã chạy trốn, hắn tin tưởng Kiếm La rất nhanh sẽ tìm được Tiêu Phàm.

“Giết chết ngươi, chẳng phải quá tiện nghi cho ngươi rồi?” Tả Giang Lê nhe răng cười một tiếng, đi đến bên người Tiếu Thiên Dương, một tay bóp cổ Tiếu Thiên Dương, cười tà nói: “Ta cũng phải nhìn xem chủ tử của ngươi có phải thực sự rất lợi hại hay không, đến Tiếu Thương Sinh cũng bị hắn giết chết?”

“Hắn sẽ khiến ngươi sợ hãi đến run rẩy.” Tiếu Thiên Dương phun ra mấy chữ, trên mặt vẫn nở nụ cười.

Thực lực của Tiêu Phàm, Tiếu Thiên Dương vẫn luôn không nhìn thấu, tên Tả Giang Lê này đến hắn còn không thể đánh thắng, thì sao có thể là đối thủ của Tiêu Phàm?

Nghe Tiếu Thiên Dương nói, Tả Giang Lê tức giận đến mức toàn thân đều không ngừng run rẩy, nhe răng trợn mắt nói: “Ngươi thật sự cho rằng may mắn đánh bại ta một lần, là ăn chắc ta sao? Không sợ nói cho ngươi biết, tên chạy thoát kia đoán chừng đã trúng độc bỏ mình.”

“Nếu đã như vậy, tại sao ngươi vẫn chưa giết ta, không phải là lo lắng công tử tìm tới cửa sao?” Tiếu Thiên Dương khịt mũi coi thường nói, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.

Kiếm La trúng độc nặng hơn hắn, mặc dù chạy trốn, nhưng chưa chắc có thể chống đỡ về đến đến khách trạm.

“Giết ngươi, chẳng qua là việc sớm muộn mà thôi, nhưng trước đó, còn phải để ngươi đến trợ hứng cho mấy vị huynh đài này.” Tả Giang Lê nhe răng cười nói.

Mấy người bên cạnh hắn nghe vậy, trên mặt tất cả đều lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.

“Dám đắc tội Tả công tử, ta xem ngươi đã ăn tim gấu gan báo, không giết ngươi là Tả công tử đã vô cùng nhân từ đối với ngươi.”

“Đúng rồi, thế mà ngươi lại không cảm kích, còn muốn đối phó với Tả công tử, nếu đổi thành ta, đã giết ngươi nghìn vạn lần cũng không đủ.”

“Ta nghe nói Huyết Hồ Thùy Điếu sắp đến, bọn cá bên trong Huyết Hồ đã xao động bất an, hơn nữa bọn cá này thích nhất chính là máu tươi của tu sĩ Chiến Thần, Tả công tử, tên này chính là một mồi câu sống.”

“Ha ha, nói không chừng Tả công tử được phúc tinh chiếu tới, trực tiếp câu được một con thập văn Áo Nghĩa Thần Ngư cũng khó nói.”

Tả Giang Lê mời đến mấy người, ngươi một lời ta một câu, bọn chúng thi nhau vuốt mông ngựa Tả Giang Lê, Tả Giang Lê coi đó là một loại hưởng thụ.

“Đề nghị này không tệ, cũng coi như trợ hứng cho mấy người các ngươi.” Tả Giang Lê cười ha ha một tiếng.

“ Tiết mục Tả công tử tự mình sắp xếp, chính là vinh hạnh của chúng ta.” Mấy người khác vội vàng chắp tay một cái, trên mặt đều là nụ cười lạnh lùng.

Sắc mặt Tiếu Thiên Dương vô cùng âm trầm, mặc dù hắn chưa đi qua Huyết Hồ, nhưng là biết rõ bên trong Huyết Hồ trừ Áo Nghĩa Thần Ngư ra, còn có các loài Hồn thú khác, những loại Hồn thú kia đều là vô cùng tàn bạo.

Nếu bản thân bị vứt xuống như thế, đoán chừng không cần chờ bọn Tiêu Phàm đến, cũng sẽ bị các Hồn thú này phân thây, dù sao, bây giờ hắn không có chút tu vi nào.

“Tiếu Thiên Dương, xem ra chỉ có thể tiện nghi ngươi!” Tả Giang Lê chậm rãi đi về phía Tiếu Thiên Dương.

Ánh mắt Tiếu Thiên Dương lộ ra vẻ hung ác, Tả Giang Lê nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ này của hắn, trong lòng lại càng hưng phấn cùng thỏa mãn.

“Chậm rãi hưởng thụ nhé.” Tả Giang Lê càn rỡ nói, nhấc chân chuẩn bị đá tới Tiếu Thiên Dương.

“Ngươi động đến hắn một cái thử xem.”

Nhưng mà, cũng đúng lúc này, một giọng nói băng lãnh vang lên, trong nháy mắt nhiệt độ xung quanh cả tòa Thiên Vân Các đều hạ thấp mấy chục độ, chân phải Tả Giang Lê mạnh mẽ dừng giữa hư không.
Bình Luận (0)
Comment